Tờ báo Đông Doanh dành nguyên cho hôn lễ giữa Kim gia và Thôi gia một ưu đãi vô cùng to lớn, khắp các mặt báo đều rầm rộ ngợi ca cặp đôi Kim Chung Hiền và Thôi Mẫn Kì này thật xứng đôi vừa lứa...
Nhưng người đọc thì lại không thấy vậy. Ở cái thời này, họ vẫn luôn cho rằng chuyện đàn ông cưới phụ nữ là đúng ý trời, còn đàn ông cưới đàn ông thì rõ là gia môn bất hạnh...
Người đọc là một ai đó không rõ mặt cũng chẳng rõ tên. Còn lời của người đọc căn bản cũng chỉ là câu chuyện phiếm bên chén trà chiều tỏa khói nước trắng mờ.
Xe hoa dừng bánh trước cổng biệt phủ Kim gia, hạ nhân đã đứng chờ từ trước nhanh chóng chạy lại mở cửa xe. Kim Chung Hiền áo vest phẳng phiu, giày da bóng loáng bước xuống đầu tiên. Khi hắn tính bước sang bên kia mở cửa xe cho Mẫn Kì thì đã thấy cậu thiếu niên vest trắng lạnh nhạt tự đi xuống và quy củ tiến đến cạnh hắn. Kim Chung Hiền nhìn qua, hơi thở dài...
"Mừng tân hôn thiếu gia cùng thiếu phu nhân."
Mẫn Kì có chút giật mình, đôi chân nhỏ không hiểu sao lại thối lui tới một bước lớn, gót chân chạm trúng thềm cửa. Phía trước là hai hàng người quy củ cúi chào, đằng sau lại là người dân Đông Doanh tới tới lui lui bàn tán khiến cậu như bị mắc kẹt, không biết nên tiến hay nên lui.
Kim Chung Hiền nhìn qua dáng vẻ của cậu thiếu niên bên cạnh rồi nhanh chóng nghiêm mặt, nói:
"Vẽ chuyện, các người mau giải tán đi."
Kim Chung Hiền tiến tới trước mặt Thôi Mẫn Kì, đưa tay ra tính nắm lấy tay cậu nhưng chần chừ sao lại thôi. Hắn xỏ hai tay vào túi quần, nói:
"Tối nay Mân Huyễn không có về nhà. Cha anh thì từ lúc lễ cưới kết thúc cũng đã không thấy đâu... nên là cứ tạm bỏ qua phần dâng trà đi. Chúng ta lên phòng sắp xếp trước cái đã."
Kim Chung Hiền đặc biệt thích cách phối màu vô sắc nên cả căn phòng vốn đều được bày biện theo ba gam màu trắng, đen và xám vô cùng lạnh và cũng vô cùng tối giản. Từ bàn ghế đến giường tủ đều được phối màu đen trắng vô cùng thanh lịch và được sắp xếp gọn gàng theo khiếu thẩm mỹ của chính hắn. Ngoài vài ba quyển sách báo lòe loẹt mà không biết Hoàng Mân Huyễn lượm từ đâu về "để nhờ" thì cả căn phòng thật chẳng có gì nổi bật chứ đừng nói tới là hoa hoè bay lượn.
Nhưng hôm nay cả căn phòng đều đã được đích thân Kim Chung Hiền trang hoàng lại. Hắn đổi phông màu chủ đạo từ vô sắc sang đơn sắc, lấy màu xanh lam nhạt làm chính, hắn xen kẽ, bố chí thêm vào là màu trắng tạo lên một khoảng không gian tươi sáng, thoáng đãng hơn rất nhiều. Thậm chí hắn còn đem vào tận phòng thêm hai chậu cây cảnh, một để ở gần tủ sách, một lại để gần ban công để thanh lọc không khí.
Giường lớn màu nâu cũng được thay chăn đệm tươm tất. Kim Chung Hiền cho đổi chăn gối từ màu xám trơn sang màu trắng tinh khôi có thêu hoa văn trang nhã. Và trên tủ đầu giường đặc cách đặt một lọ hoa hồng đang độ nở rộ toả hương.
Thôi Mẫn Kì chỉnh lại hướng của ghế gỗ rồi ngồi xuống, thở dài thườn thượt. Cậu rũ mắt... Quả thật vẫn là không vui vẻ gì.
Hắn đến bên cạnh, áp tay vào lưng cậu, nhẹ nhàng nói:
"Em đi tắm trước đi, cả ngày vất vả xem chừng đã mệt mỏi lắm rồi."
Mẫn Kì gật đầu, cầm bộ áo lụa đi vào phòng tắm. Ở bên ngoài, Kim Chung Hiền treo xong một chiếc áo sơ mi thì cũng mệt mỏi tựa lưng vào cửa tủ. Cả ngày hôm nay Mẫn Kì cứ lạnh nhạt như vậy, chẳng nói chẳng rằng khiến tâm tình hắn cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Đôi bàn tay to lớn tháo nút cúc áo vest sau đó treo nó lên trên giá. Caravat màu xám cũng bị hắn nhanh chóng gỡ bỏ, sau đó là đến hai cúc áo sơ mi. Lúc này hắn mới cảm thấy dễ thở hơn đôi chút...
Kim Chung Hiền làm việc rất nhanh, Mẫn Kì tắm không lâu, nhưng khi cậu ra thì hắn cũng đã sắp xếp xong toàn bộ quần áo của cậu vào trong tủ. Vô cùng ngăn nắp và có quy tắc.
Kim Chung Hiền cầm lên một bộ đồ ngủ, đi lướt qua chàng thiếu niên cả người thơm tho, nói:
"Anh đi tắm. Em... chờ anh cũng được, mà ngủ trước cũng được."
Nhưng mà ngay lúc này, cửa phòng lại vang lên ba tiếng gõ. Kim Chung Hiền hơi chau mày, nghiêm giọng hỏi:
"Chuyện gì?"
"Thiếu gia, dưới nhà hiện đang có Diệp tiểu thư chờ gặp cậu." - Tiếng của lão quản gia vang lên ngoài cửa phòng.
Cả ngày mệt mỏi, tới giờ tưởng được tắm rửa một cái rồi cùng thiếu niên bên cạnh... nghỉ ngơi thì lại có người đến làm phiền nên đương nhiên Kim Chung Hiền vô cùng khó chịu. Hắn nhăn mặt tỏ rõ bản thân đang rất không vui...
Vắt tạm bợ đống quần áo vào nhà tắm, sau đó hắn quay ra, nói với Mẫn Kì vẫn đang ngồi lau tóc:
"Em nghỉ ngơi đi, tôi có người gặp."
Kim Chung Hiền bước đến cửa lại quay đầu nhìn tới bóng lưng của Mẫn Kì. Cậu vẫn không mở lời đáp lại. Hắn không dám thở dài, chỉ biết thầm lắc đầu bất lực, sau đó cánh cửa cứ thế mà đóng chặt lại.
Người cũng đã rời đi, cả căn phòng trang trí đẹp như vậy nay chỉ còn lại một người đơn độc ngồi trên ghế đang khẽ thở hắt ra...
Kim Chung Hiền sải chân bước xuống lầu, thấy cô gái thân mặc xườn sám hoa văn tinh tế màu hồng nhạt đang tao nhã thưởng trà mà tâm tình càng thêm xuống thấp.
Tay cầm chén trà Vạn Xuân khẽ đặt xuống bàn khi nghe thấy tiếng chân người đi tới. Cô gái xinh đẹp, khả ái như mây bồng bềnh tươi cười quay đầu, ngọt ngào gọi:
"Anh Chung Hiền..."
Bước đến ngồi đối diện với Diệp Thư Hoa, Kim Chung Hiền đưa tay day day trán:
"Sao không ở Bắc Kinh mà về đây làm gì?"
"Em đến đòi anh rượu mừng." - Diệp Thư Hoa trả lời ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi.
"Rượu nhà anh hôm nay không có, muốn uống thì hôm khác hẵng tới."
Kim Chung Hiền mặt lạnh như tiền, hoàn toàn không tìm được bất cứ ý cười nào trong đáy mắt. Thế mà chừng ấy lạnh nhạt cũng không thể làm mất đi niềm vui không biết từ đâu bay tới cùng nụ cười dịu dàng, e thẹn của vị tiểu thư lá ngọc cành vàng Diệp Thư Hoa.
Năm ấy Kim Chung Hiền còn quá non trẻ, chưa hiểu được cách yêu sao cho đúng, sống sao cho vừa nên đã vội vàng hứa hẹn một tương lai màu hồng với Diệp Thư Hoa. Nhưng chỉ sau một thời gian, hắn đã chẳng còn nhớ nhung điều gì. Và sau đó thì Diệp Thư Hoa cũng đã hiểu ra một điều, muốn yêu một người lâu dài, tuyệt đối không thể chỉ dùng tim mà còn phải dùng cả não.
"Mọi chuyện theo ý anh!"
Diệp Thư Hoa đứng dậy mỉm cười xinh tươi bước ra ngoài, Kim Chung Hiền vì thế mà cũng phải bước theo tiễn vị khách không mời. Hai người đưa nhau ra tới tận ngoài cổng chính. Gió thu nhè nhẹ thổi, sương đêm giăng kín trời, thấm đẫm trên từng cành lá.
Kim Chung Hiền sửa lại cái áo khoác lông mượt trắng sáng trên vai cô gái, mặt vẫn giữ nguyên nét thờ ơ khi nãy:
"Anh bảo người đưa em về, chứ giờ cũng tối muộn rồi. Em đã tới Đông Doanh thì ngày nào gặp anh mà chẳng được, sao cứ phải đến vào cái giờ nguy hiểm này..."
Đối với Diệp Thư Hoa, Kim Chung Hiền dành cho cô ta bao nhiêu ly rượu không phải là vấn đề, mà vấn đề là hắn có thể dành cho cô ta bao nhiêu thời gian? Diệp Thư Hoa vốn rất thông minh, cô ta thừa hiểu rằng muốn quay trở lại như quá khứ không bao giờ là điều dễ dàng.
"Em khi nãy có xe đưa tới nên không cần phiền đến anh. Chung Hiền, chúc mừng anh đã lập gia đình! Thật nhiều thiếu nữ ghen tị với thiếu phu nhân Kim gia..."
Diệp Thư Hoa rời đi, Kim Chung Hiền ghé mắt lên cửa sổ phòng mà lắc nhẹ đầu. Không biết trong đêm vắng thanh tịnh, chàng thiếu niên kia có nghe lọt tai những câu nói vừa rồi của hai người? Chỉ trách kẻ thiết kế nhà sao lại để cửa sổ hướng ra ngoài. Đứng ở phía trên, mọi cảnh vật đều có thể thu vừa tầm mắt...
Kim Chung Hiền vừa bước vào nhà thì lão quản gia già đang đứng đợi sẵn khẽ lên tiếng gọi:
"Thiếu gia."
"Cha cháu vẫn chưa về nhà ạ?"
"Nghe tin Nhật trị cắm quân đến Thuận Viễn, lão gia từ lúc tàn tiệc đã quay về Vân Nam." - Lão quản gia đáp.
Kim Chung Hiền nhẹ gật đầu. Chính sự căng thẳng như vậy, chưa cần nói đến việc hắn từng được đào tạo tại trường quân đội bên Tây nên rất nhạy bén về tình hình chiến sự mà chỉ nội việc cha hắn là quân nhân cấp cao thôi thì khi Trung Hoa có giặc, tâm tình hắn cũng đã không yên. May mà hắn ra tay kịp thời chứ nếu không thì bây giờ Nhật kéo đến Thuận Viễn, chưa biết chừng nam thiếu phu nhân Kim gia của hắn đã phải thân mặc áo lưới, tay cầm súng, cầm đạn xuất trận rồi.
Trở lại phòng, đèn tuy không bật nhưng ngọn nến nhỏ vẫn còn đang thắp sáng, chiếu lên bóng hình nhỏ bé của Thôi Mẫn Kì. Cậu vẫn ngồi trên ghế dài mà chưa chịu đi ngủ. Đóng cửa, Kim Chung Hiền nhẹ bước đến và ngồi xuống cạnh cậu, quan tâm hỏi:
"Muộn rồi sao em vẫn còn ngồi đây?"
"Tôi có gì mà lại khiến anh làm tới mức này?"
Cứ tưởng Mẫn Kì lại im lặng, nhưng không, lần này cậu đã lên tiếng đáp lại Kim Chung Hiền. Cơ mà đáp lại câu hỏi của hắn lại là một câu hỏi khác, hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với nhau.
Kim Chung Hiền đổi sang ghế đối diện. Hắn ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng vào người trước mặt. Nét đẹp thuần khiết vốn có trên gương mặt Mẫn Kì giờ lại chẳng còn thấy đâu mà thay vào đó là sự u buồn cùng lạnh nhạt. Điều đó khiến lòng Kim Chung Hiền lại có chút đau. Hắn hơi ngả người, nói:
"Em nghĩ con trai của một gia đình có cha viết báo, mẹ dạy học, bản thân thì chẳng xinh như hoa, cũng chẳng khéo như ngọc, thậm chí còn chưa có công việc ổn định. Em nghĩ rằng bản thân mình quan trọng đến mức khiến tôi phải hao tâm tốn sức vì em, em cũng thật tự tin, càng khiến tôi phải đề phòng."
Kim Chung Hiền không khống chế được cảm xúc, suýt thì hét lên với Mẫn Kì. Hắn đập mạnh tay lên quai ghế rồi đứng dậy, quay lưng lại với cậu.
Mẫn Kì nghe tới đây thì môi mỏng mím chặt lại, mặt ửng đỏ, toàn thân cứng đờ... Hắn nói đúng, cậu chẳng có gì trong tay, cậu và cả gia đình cậu hoàn toàn vô giá trị đối với hắn. Với tất cả những gì đã làm, hắn không những không thể nhận về chút lợi ích gì mà còn ôm thêm vô vàn điều tiếng không tốt vào bản thân.
"Tôi không hề nghĩ bản thân mình quan trọng gì, tôi chỉ là muốn biết lý do của anh mà thôi."
Kim Chung Hiền giờ đây chỉ còn biết im lặng. Đúng vậy, tại sao hắn lại cưới cậu nhỉ? Tại sao chỉ có thể là cậu - một thiếu niên rất đỗi bình thường?
Ngày mới gặp nhau, Thôi Mẫn Kì vui tươi bao nhiêu, thì giờ đây cậu lại hờ hững bấy nhiêu. Cậu nói đúng, Kim Chung Hiền làm việc này thật khiến người ta nghi ngờ, nghi đến mức chỉ cần có khe hở liền chen vào tìm kiếm lý do. Nhưng hắn đã cho cậu một cuộc đời thì tại sao cậu lại không thể cho hắn một niềm tin?
Từ lúc nghe thấy câu "mạng tôi mạng anh..." Kim Chung Hiền đã lập tức giận sôi máu. Mọi thứ đều có giới hạn của nó và hắn đã lấy chính Mẫn Kì ra làm giới hạn của mình.
Không để Mẫn Kì nói hết câu, Kim Chung Hiền đã vô cùng tức giận bỏ đi...
---
Mùa thu thật dễ chịu, nó không nồm ẩm như mùa xuân, không nóng hầm hập, bỏng rát như mùa hè và cũng không lạnh buốt giá như mùa đông. Nắng mùa thu là thứ nắng vàng tươi, trong vắt, rực rỡ nhưng cũng rất dịu dàng.
Đêm qua Kim Chung Hiền tức tối bỏ ra ngoài, đến sáng nay vẫn chưa thấy trở về.
/Cộc... Cộc.../
"Thiếu phu nhân, đến giờ dùng cơm, mời cậu xuống nhà."
Tư Duệ quy củ gõ cửa. Nếu buổi sáng hôm trước, người gõ cửa phòng mời xuống dùng bữa là lão quản gia thì bắt đầu từ ngày hôm nay Tư Duệ sẽ chính thức đảm nhiệm phần việc đó và kiêm luôn cả người hầu hạ cận thân của thiếu phu nhân Thôi Mẫn Kì.
Mẫn Kì uể oải bước xuống giường, xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa. Cậu theo thói quen hét lớn:
"Chờ con chút xíu!"
Tư Duệ: "Thiếu phu nhân...?"
Thật không biết phải hình dung gương mặt của cô hầu gái Tư Duệ lúc này thế nào cho đúng... Cô thật sự là bị Mẫn Kì làm cho dở khóc dở cười mà.
"Cô... Tôi..." - Ấp úng mãi chẳng thành câu, Mẫn Kì đóng cửa cái rầm sau đó xoay người, đi nhanh vào trong thay đồ.
Thật là... Cậu nghĩ mình vẫn còn là Thôi thiếu gia, vẫn còn sống ở Thôi gia sao?
"Thiếu phu nhân?" - Tư Duệ ngệt mặt, do dư không biết có nên gõ cửa lại lần nữa hay không. Đắn đo một hồi, cuối cùng em vẫn là không gõ cửa.
Một lát sau, cánh cửa gỗ nâu sậm từ từ hé mở, Mẫn Kì với vẻ đẹp thanh tú, đáng yêu quyện chút buồn rầu, mệt mỏi dần xuất hiện. Tư Duệ đương nhiên là vẫn còn đứng chờ ở đó. Thấy cậu, cô nhanh chóng cúi người chào, sau đó thân thiện tươi cười:
"Thiếu phu nhân, em là Tư Duệ. Thiếu gia bảo em bên cạnh chăm sóc cậu, có chuyện gì cậu cứ sai bảo em."
Mẫn Kì ngượng ngùng gật đầu. Lần đầu tiên bị mọi người gọi là thiếu phu nhân, cậu chưa quen tai nên có chút khó xử. Cái vẻ ngờ nghệch của cậu làm cho Tư Duệ cứ vui cười mãi.
Tư Duệ là hạ nhân được quản gia đưa từ Vân Nam về Đông Doanh, tuy mới mười tám, đôi mươi nhưng cô lại rất nhanh nhẹn và biết việc. Từ lúc vào ở Kim gia thì em đã luôn là người phụ trách sửa soạn và chăm lo cho Kim thiếu gia, vì vậy cô rất được Kim Chung Hiền tín nhiệm. Lại thêm việc miệng lưỡi linh hoạt, hay cười và hiểu chuyện nên hắn vô cùng yên tâm để Tư Duệ bên cạnh Mẫn Kì với hi vọng sự tích cực, tràn trề sức sống tươi trẻ của em có thể giúp cậu sớm tiếp nhận thân phận và cuộc sống hiện tại ở Kim gia...
Mẫn Kì vì là lần đầu tới Kim gia nên nhìn cái gì cũng không quen, không thân, có chút sợ sệt. Nhà cửa tuy rộng rãi nhưng mà lại vắng hoe, chỉ có một vài gia nhân đi lại làm việc vặt nên cậu cảm thấy vô cùng trống trải và lạnh lẽo. Ngoài cổng, quân đội thì lại đứng gác thành hàng trông vô cùng quy củ và đáng sợ...
"Thiếu phu nhân, trà của cậu."
Thấy Mẫn Kì đứng ngẩn ngơ bên cạnh cửa kính và đang hướng mắt nhìn ra ngoài, Tư Duệ liền lên tiếng mời cậu tới bàn uống trà.
"Cô đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa có được không?" - Mẫn Kì vừa nói, vừa tiến về phía bàn trà.
Mẫn Kì mỗi lần bị gọi như thế thì cả tai lẫn mặt đều cứ tự động đỏ hết cả lên, trông vô cùng đáng yêu...
"Cậu là thiếu phu nhân thì đương nhiên phải gọi là thiếu phu nhân rồi. Chứ nếu không thì em phải gọi sao cho phải phép đây?" - Tuy đây mới là lần đầu Tư Duệ hầu hạ và nói chuyện với Thôi Mẫn Kì nhưng em lại rất thẳng thắn hỏi ngược lại cậu mà không có chút sợ sệt nào.
Mẫn Kì gật gật đầu. Như vậy cũng tốt, Tư Duệ thẳng thắn, thân thiện như thế thì có thể giúp cậu không còn quá căng thẳng, và Kim Chung Hiền cũng đỡ phải lo lắng...
"Kim thiếu gia không có nhà sao?" - Mím mím cánh môi, Thôi Mẫn Kì khẽ hỏi chuyện.
"Thiếu gia từ sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ. Ở đây là trà lài và bánh quy hạnh nhân mà thiếu gia đặc biệt dặn em chuẩn bị cho cậu. Cậu nếm thử đi!"
Nhận lấy chén trà trên tay Tư Duệ, Mẫn Kì nhẹ đưa qua cánh mũi, hương hoa không đậm mà chỉ thoang thoảng thơm, đảm bảo rất vừa miệng. Còn cả bạnh quy hạnh nhân có phết bơ đẹp mắt, ngon miệng ngay trên mặt bàn.
Buổi sáng, trong lúc dùng trà lài với bánh quy, Mẫn Kì đã nhận được nhật báo sáng nay. Nhân lúc rảnh rỗi, cậu cũng giở mấy trang ra đọc. Và cũng chẳng bất ngờ khi ngập tràn mặt báo là tin Nhật trị đang cắm cọc ở Thuận Viễn.
Đóng trang báo lại, Mẫn Kì lén nhìn qua Tư Duệ, thấy cô vẫn đang chăm chú gọt trái cây, cậu mới yên tâm từ từ điều chỉnh lại cái biểu cảm đỏ bừng trên khuôn mặt.
Trộm nghĩ, Mẫn Kì cậu đây lúc nào cũng đứng trước mặt mọi người nói mình là đàn ông, thế nhưng đôi khi cậu lại thấy mình chẳng giống đàn ông chút nào. Có kiểu đàn ông nào mà vừa không biết đánh võ lại vừa không biết cầm súng như cậu hay không? Từ nhỏ, cha cậu đã luôn dạy là sinh ra ở Trung Hoa, một khi giặc gõ cửa thì nhất định phải đặt Trung Hoa lên đầu.
Nhưng cuối cùng thì sao? Cậu vẫn là trốn tránh bằng cách về làm con rể nhà Kim đại soái. Người ngoài nhìn vào, nói cậu thế nào cậu đương nhiên cũng thừa biết.
Đôi lúc cũng phải thành thật với bản thân, cậu thực sự có chút sợ ra quân... Dù sao thì cái mạng bé nhỏ này mới được cha mẹ sinh ra có hơn hai mươi năm, ước mơ còn chưa thực hiện, cha mẹ cũng chưa kịp báo hiếu, cậu đương nhiên không muốn phải nhanh chóng nằm xuống như vậy.
Con người ấy mà, có mấy ai dám ưỡn ngực vỗ mạnh nói bản thân không sợ chết, không sợ vĩnh viễn chia xa những người thân yêu? Và nhất là trong cái giai đoạn chiến tranh mà bất cứ lúc nào mạng sống cũng bị đe doạ này.