Nhân Sinh Tựa Lục Bình - 木易

Chương 8



Gần như là vừa trở về Trấn Bắc vương phủ, từ Phương viện lại truyền đến tin tức Liễu di nương bị đau tim.

Chiêu này không mới mẻ, nhưng chỉ cần hiệu quả là được.

Ta xuống ngựa rồi vén lại làn váy đã đẫm sương, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.

Triệu ma ma của Phương viện mang theo vẻ mặt mong chờ nhìn Niếp Hàn Sơn.

Niếp Hàn Sơn nhìn ta chăm chú, hắn đưa tay siết chặt lấy tay ta: “Vi Vi, ta đi qua đó một chuyến, lát trở về sẽ giải thích với nàng, tình huống của ta và Liễu di nương có chút đặc biệt.”

"Vương gia cứ đi đi, ta quấy rầy rồi." Ta mỉm cười, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc.

Hổ Phách đứng bên cạnh ta cũng không giấu được vẻ khinh thường.

Chờ hắn đi rồi, ta mới vỗ nhẹ vào tay nàng ấy rồi nhắc nhở "Vừa rồi làm gì vậy? Mấy lời ta nói với ngươi đã quên hết rồi à?"

"Không..." Hổ Phách cắn cắn môi, cuối cùng nhịn không được mà mở miệng: "Tiểu thư, Vương gia rốt cuộc là có ý gì? Vị kia ở Phương viện rõ ràng là giả bộ."

"Thật thì sao, giả thì thế nào? Chỉ cần có người tin thì sẽ là sự thực."

"Vương gia đối xử với tiểu thư như vậy là có ý gì?" Hổ Phách tỏ vẻ bất bình.

"Hổ Phách, ngươi cùng ta lớn lên từ nhỏ, ngươi phải hiểu thế gian này không công bằng với nữ nhân. Nam nhân hờ hững vốn là chuyện bình thường. Hiếm có nam nhân nào được như phụ thân ta, cả đời này tuyệt đối không hai lòng."

Mấy lời này cũng không tiện nói ra, có vài nha hoàn muốn lại hành lễ thì đều bị ta phất tay, ý bảo rời đi.

Hổ Phách tiến lên đỡ cánh tay ta, vì leo núi nhiều nên ta vẫn còn hơi mệt.

Ta chăm chú nhìn khuôn mặt Hổ Phách, chợt phát hiện tiểu nha đầu luôn đi theo ta bây giờ đã trổ mã xinh đẹp lên không ít, ta không nhịn được mà bật cười.

"Giờ mới chú ý, Hổ Phách của chúng ta cũng đã trưởng thành, chắc cũng đã có lang quân như ý mà mình ngưỡng mộ trong lòng."

"Tiểu thư! Người cũng đừng trêu ghẹo em, đang nói chuyện của người mà." Mặt Hổ Phách đỏ ửng, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh.

Ta cười một chút, sau đó nghiêm mặt nói:

"Hổ Phách, ta nói thật với ngươi. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời sau của ta đều sẽ như thế này. Nhưng ta và ngươi khác nhau, ngươi lớn lên cùng ta, ta hy vọng ngươi sẽ sống tốt.

"Thế gian này không công bằng với nữ nhân, nhưng trên hết vẫn là quyền thế. Cũng may tiểu thư nhà ngươi là một trong ít người có quyền, ngươi có thể thoải mái lựa chọn. Chỉ cần không phải người trong hoàng tộc, tiểu thư nhà ngươi sẽ đảm bảo tên nam nhân đó sẽ không dám khi dễ ngươi, ngươi chắc chắn sẽ hạnh phúc viên mãn suốt đời."

"Không... Em không xuất giá, em muốn cả đời này ở bên cạnh tiểu thư." Hổ Phách lập tức nóng nảy.

"Nha đầu ngốc, ở cùng ta làm gì? Chẳng lẽ sau này ngươi sẽ gả xa? Chúng ta kiểu gì cũng sẽ ở gần nhau." Ta vỗ vỗ tay của nàng ấy để trấn an.

"Làm sao có thể..." Hổ Phách gần như sắp khóc "Em không xuất giá, em chỉ ở với tiểu thư."

"Rõ ràng tiểu thư tốt như vậy, sao lại rơi vào cảnh này..."

Hổ Phách tức giận "Hắn đúng là không ra gì!"

"Nói chuyện cẩn thận!" Ta lắc đầu, đặt đầu ngón tay lên môi ra hiệu "Thực ra hắn cũng giống những nam nhân khác trên đời này, chỉ là yêu cầu của ngươi quá cao. Với lại ta gả cho hắn cũng đâu có làm sao, hắn cho ta đủ thể diện, đủ tôn trọng.

"Nếu có người chế nhạo ta, hắn cũng sẽ ra mặt bảo vệ cho ta. Bây giờ ngay cả phu nhân Lễ bộ Thị lang khi nhìn thấy ta thì cũng phải đi đường vòng."

"Tiểu thư không cảm thấy đáng tiếc sao?"

"Đáng tiếc cái gì?" Ta bình tĩnh nhìn nàng "Tình yêu là thứ trân quý, không nên cưỡng cầu. Thậm chí yêu nhau thì người ta vẫn có thể thay lòng đổi dạ."

"Tiểu thư, người nghĩ Vương gia thật sự yêu Liễu di nương sao?" Hổ Phách do dự hỏi.

Ta sững người “Sao ngươi hỏi vậy?”

"Em không biết, chỉ cảm thấy thế thôi.” Hổ Phách cau mày.

Ta cười "Vậy thì ai biết được? Có lẽ là như vậy."

Trở lại chính viện, ta sai người chuẩn bị nước đi tắm rửa. Sau khi dùng bữa thì ta nằm trên nhuyễn tháp và tùy ý lật mở một tập thơ, trong lúc đọc thơ đã thiếp đi lúc nào không biết.

Khi tỉnh dậy thì ta đang nằm ở trên giường, thân thể ta dựa vào một đôi chân rắn chắc.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Niếp Hàn Sơn đang tựa vào đầu giường. Hắn vừa đọc sách vừa trông chừng ta ngủ.

"Tỉnh rồi sao?"

"Giờ là lúc nào?" Ta chống cánh tay muốn ngồi dậy.

"Giờ Dậu một khắc, nếu muốn ngủ thì nàng ngủ tiếp đi." Niếp Hàn Sơn vén chăn vào giúp ta.

Ta vẫn nhớ tới một chuyện, thực ra cũng không phải xúc động vì lời nói của Hổ Phách, ta chỉ muốn làm rõ quan hệ giữa ta và Niếp Hàn Sơn.

Vì vậy ta hỏi trước: "Vương gia, Liễu di nương thế nào rồi?"

"Còn có thể làm sao? Lúc trước có lẽ là bị bệnh thật, nhưng bây giờ thì chưa chắc." Niếp Hàn Sơn đặt cuốn sách mà ta vừa xem qua xuống, như cười như không mà nói với ta.

"Vương gia cũng không rõ à? Chẳng phải là do Vương gia dung túng sao?" Ta nằm trở lại rồi nhàn nhạt nói.

Có lẽ là cảm nhận được sự châm chọc trong lời nói của ta, Niếp Hàn Sơn nhìn ta, ánh mắt đầy ý cười.

"Vi Vi, ta và Liễu di nương không giống như nàng nghĩ đâu."

Ta không trả lời, ta chỉ nhìn khuôn mặt hắn và thầm nghĩ: Vậy còn có thể là gì?

"Liễu di nương không phải họ Liễu, nàng ta vốn dĩ là họ Trương, nàng ta là đứa trẻ mồ côi cuối cùng của thế tộc Trương gia ở Bắc Cương."

Vừa nghe cái tên này, ta lập tức mở to mắt: "Bắc Cương Trương gia, là Bắc Cương Trương gia kia sao?"

"Phải."

“Đêm khuya trăm q.uỷ khóc, ngàn kỵ binh Trương gia trấn thủ Quan Sơn?”

"Phải."

"Trương gia tham ô quân lương, dẫn đến núi Hành Dương lần đầu tiên đại bại?"

"Phải."

Theo từng câu trả lời của Niếp Hàn Sơn, ta giật mình, mơ hồ hiểu được tại sao thái độ của Niếp Hàn Sơn đối với Liễu di nương lại đặc biệt như vậy.

Bắc Cương Trương gia có công dựng nước, cũng có tội phá nước, năm đó khi núi Hành Dương thất thủ, bệ hạ mất bình tĩnh. Bao nhiêu quan viên phụ trách trang bị quân sự và quân lương đều bị chém đầu, toàn bộ kinh thành gió tanh mưa m.áu.

"Trương gia theo Niếp gia ta nhiều năm, cùng nhau vào sinh ra tử. Mà mẫu thân của Liễu di nương là biểu muội của mẫu thân ta. Trước khi bà ấy ch.ết đã cầu xin ta phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Trương gia. Lúc đó chiến tranh loạn lạc, ta chỉ có thể mang nàng ta trở về vương phủ, thay tên đổi họ."

Ánh mắt Niếp Hàn Sơn lộ ra vẻ mỏi mệt.

"Chuyên riêng tư như vậy, hôm nay Vương gia nói cho ta biết thì có làm sao không?" Ta mờ mịt, trong lòng có chút bất an.

"Vi Vi, chuyện này nàng nên được biết."

"Vì sao hôm nay mới nói?" Ta lập tức hỏi lại.

Niếp Hàn Sơn nở nụ cười, bàn tay nắm lấy tay ta.

"Bởi vì chiến trường vô tình, người ngoài thường nói ta là chiến thần bách chiến bách thắng. Nhưng ta cũng sẽ bị thương, cũng sẽ ch.ết. Có thể chỉ cần là một loạn đao không biết từ đâu đâm tới, cũng sẽ khiến ta giống như tổ tiên của mình, vĩnh viễn nằm lại ở Bắc Cương."

Không ai ra chiến trường mà có thể đảm bảo mình nhất định sẽ trở về, nếu để nàng biết được thì cũng sinh ra lo lắng mà thôi."

"Mặc khác, chỉ sợ Vương gia nghĩ ta và Liễu di nương sẽ sống yên bình trong phủ như bây giờ, đúng là rất bớt lo." Ta trả lời, không chút khách khí.

“Ừ, ta thừa nhận.” Niếp Hàn Sơn nghiêm túc đáp lại.

"Hơn nữa, Vi Vi, ta chưa từng chạm vào nàng ta."

“Hả, cái gì?” Ta tròn mắt kinh ngạc.

Dù nhìn kiểu gì thì cũng thấy Niếp Hàn Sơn là nam nhân bình thường, chẳng lẽ thân thể của hắn có vấn đề gì sao?

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của ta quá mức quái dị, hắn đành phải hỏi lại: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"Nạp Liễu di nương làm thiếp vốn là bất đắc dĩ, chiếu cố nàng ta là nguyện vọng của Trương gia. Lúc trước ta cũng không có ý định sẽ cưới thê hay là sinh nhi tử."

"Nói ta vô tình cũng được, ích kỷ cũng được, mấy đời Niếp gia đều phải chôn thây ở Bắc Cương. Chỉ một mình ta đối mặt với thảo nguyên là đủ rồi, ta không muốn tương lai nhi tử, nhi nữ của ta cũng phải gánh trọng trách bình định Hung Nô, suốt ngày sống trong lo sợ, mệt mỏi không yên.

"Nếu như may mắn chấm dứt chiến sự ở trong cuộc đời này của ta, tất nhiên là rất tốt. Còn nếu như ta bỏ mạng thì xem như vận mệnh của Niếp gia đã kết thúc tại đây đi."

Niếp Hàn Sơn nhàn nhạt nói, những ngón tay chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve tay ta.

Ta dừng một chút: "Vương gia nếu không có ý định cưới thê, vậy khi thái hậu chỉ hôn tại sao lại không cự tuyệt?"

"Không thể cự tuyệt."

“Tại sao?” Ta hỏi lại.

"Bởi vì ta cần sự giúp sức của bà ấy mới có thể bình định Hung Nô." Niếp Hàn Sơn nhìn ta rồi trả lời "Thực ra bệ hạ cũng không muốn Trấn Bắc quân phát triển quá mạnh, Hung Nô đối với Trấn Bắc quân cũng là quan hệ kiềm chế lẫn nhau."

Công cao chấn chủ, trước nay đều là chuyện khó nói.

[Công cao chấn chủ: Là bề tôi nhưng có quá nhiều thế lực, đe dọa đến quyền lực của người trên.]

Nói tới đây cũng đủ rồi, còn lại thì quá nhạy cảm.

Ta bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào tấm màn che trên giường mà tiêu hóa tin tức, Niếp Hàn Sơn cũng không vội, chỉ lặng lẽ ngồi cùng ta.

Mãi cho đến khi Hổ Phách hỏi có muốn dọn cơm không.

Ta đáp một tiếng, sau đó chuẩn bị xuống giường thì đột ngột hỏi một câu.

"Về phần Liễu di nương, Vương gia dự định thế nào?"

"Mấy năm nay nàng ta cũng đã kiếm được không ít tiền bạc, chừng hai năm nữa, chờ kinh thành an bình, ta sẽ đến Bắc Cương chọn cho nàng ta một người trong sạch, để nàng ta an nhàn hạnh phúc suốt đời là được." Niếp Hàn Sơn đỡ lấy cánh tay ta.

"Vi Vi, lúc trước thật xin lỗi nàng, nhưng chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Tự đáy lòng ta hiểu được ý của hắn, nhưng tôi không muốn trả lời, chỉ cúi mặt mỉm cười.