Ngày nọ, một vị khách không mời mà đến đột nhiên tới thăm, làm cho sơn cốc của Báo tộc bao phủ một tầng cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
Cassius trang nghiêm thay mặt toàn bộ thành viên Báo tộc trên lãnh địa, cung kính dị thường mà ra ngoài nghênh đón vị khách kia, tất cả đều minh chứng cho thân phận cao quý của người nọ. (Tác giả: Hiện giờ ta cảm thấy mình chẳng viết nổi nữa… Đây rốt cục là cái loại văn chó má gì vậy? Viết kém thế này đúng là không muốn đem ra cho người ta bêu xấu nữa, nhưng thôi… cũng may là sắp kết thúc rồi!!)
Lấy thân phận thê tử đứng bên Cassius, sau khi hành lễ rồi ngẩng đầu nhìn người vừa đến, Trovey kinh ngạc há to miệng… Trước mắt… thế nhưng chính là người thần bí hồi đó đã đưa cho cậu chiếc vòng ngọc hoa lệ kia!
Remy Aires đứng trên vách núi, thản nhiên nhìn thoáng qua đám Báo tộc đang quỳ lạy dưới chân mình: “Ân oán giữa Báo tộc cùng Ma tộc dây dưa đã lâu, rốt cục cũng tới lúc phải xử lý rồi, bổn vương hôm nay tới đây chính là muốn hóa giải lời nguyền trăm năm cho Báo tộc!”
Vừa dứt lời, toàn bộ sơn cốc lập tức ngập tràn tiếng tru vang reo hò của đám báo.
Thản nhiên nhìn thoáng qua Trovey đang quỳ dưới chân núi, Remy Aires khe khẽ thở dài, đứa bé kia mặc dù lớn lên nơi sơn dã, sức khỏe so với Thu tốt hơn rất nhiều, nhưng lấy tấm thân lộ rõ vẻ gầy gò kia, thật không biết cậu có thể gánh vác nổi tương lai của Báo tộc hay không.
“Cassius, ngươi và vợ ngươi theo ta vào sơn động của ngươi nói chuyện đi!”
***
Ngồi trên bãi cỏ quen thuộc, Trovey không hiểu sao cứ cảm thấy khẩn trương, người xa lạ xinh đẹp năm xưa cư nhiên là Thần vương của Thuỷ giới! Điều này thật sự khiến cậu không thể tưởng được. Nói như vậy, chuỗi ngọc mà lúc ấy hắn đưa cho mình làm như tạ lễ, hẳn phải là vật vô cùng trân quý rồi?… Nghĩ đến đây, tâm tư của Trovey lại không khỏi trôi về phương xa…
“Khụ khụ… Trovey…” Remy Aires khẽ ho khan vài tiếng, gọi về dòng suy nghĩ đang phiêu tán của Trovey: “Ta tin rằng các ngươi đã vô cùng hiểu rõ về mối hận sâu xa giữa Báo tộc và Ma tộc, ta cũng biết Báo tộc kỳ thật vẫn hậm hực trong lòng chuyện bổn vương bỏ mặc không can thiệp, mà để cho Báo tộc và Điệp Dực tộc suy vong…”
Cassius khách khí đáp lại một câu ‘không dám’, nhưng từ đó có thể thấy được, nó quả thật vì chuyện này mà bất bình.
Cười cười thở dài, Remy Aires đương nhiên biết những gì mà Cassius đang suy nghĩ: “Lời nguyền năm đó là một đoạn thiên kiếp của Tinh Linh Tộc, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ xem có thể tránh qua được hay không thôi, bổn vương cũng không thể can thiệp vào thiên mệnh…”
Trovey ngồi bên cạnh mờ mịt mà nghe, thật không hiểu Thủy vương đang nói gì cả…
“Nhưng là, ma nữ Ma tộc hạ lời huyết oán độc ác này, đương nhiên cũng sẽ có báo ứng, sau khi biết mình không được đầu thai vào Ma tộc nữa…” Remy Aires mang ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trovey: “Cô ta dùng chính bản thân làm bùa giải lời nguyền!”
“……” Cassius ngưng thần nín thở nghe Remy Aires nói câu kế tiếp, tựa như chờ đợi một phép màu sẽ sắp sửa hiện ra.
“Trovey…” Remy Aires quay đầu, thật sâu nhìn cậu bé loài người xinh đẹp trước mắt: “Ngươi chính là bản thể chuyển sinh của ma nữ Ma tộc đã đẩy Báo tộc và Điệp Dực tộc – hai đại Tinh Linh Tộc đến chỗ diệt vong kia!”
“!” Trovey kinh ngạc há to miệng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào với tin tức này.
Cassius cũng kinh ngạc nhìn về phía Trovey,
“Không… Không thể nào đâu…” Trovey lắc đầu quầy quậy: “Ta, ta, ta chỉ là một… một người bình thường đến không thể bình thường hơn thôi mà, ta sinh ra ở thôn Laimus, mẹ của ta tên là Farrell… Không tin, ngươi có thể đi hỏi, mọi người trong thôn đều có thể minh chứng! Tuy rằng… tuy rằng ta đã rời đi 3 năm, nhưng là, nhưng là bọn họ nhất định vẫn còn nhớ rõ ta, thật đó! Ta có thể cùng đi với các ngươi!”
“Trovey… Không cần kích động!” Remy Aires lên tiếng nói: “Từ lúc ngươi sinh ra, ta đã biết đến sự tồn tại của ngươi rồi, chính ta đã an bài cho ngươi gặp được Hắc Kim, kể cả việc cho ngươi ba viên thủy châu đó, tất cả đều là ta dựa theo chỉ dụ hiện trên thủy kính của Thượng thần mà làm!”
“Cái gì… Ngươi nói cái gì?”
“Ta đành nói thẳng vậy… Trovey, Báo tộc vì ngươi mà diệt, để bồi thường, ngươi phải gánh vác trách nhiệm làm cho nguyên huyết của Báo tộc phục hồi, nói cách khác, ngươi phải cùng di huyết còn sót lại của hai Báo tộc là Nhã Di tộc và Hắc tộc, sinh hạ đủ đời sau mang huyết mạch của nguyên huyết!”
“……” Trovey đã kinh ngạc đến mức thốt không ra lời.
Từ trong lồng ngực lấy ra một cái túi, bên trong đựng bốn viên thủy châu, Remy Aires giải thích: “Thủy thụ trăm năm mới kết quả một lần, lần này kết có chín viên, đặc biệt đưa tới cho ngươi bốn viên, coi như là chút bồi thường của bổn vương đối với Báo tộc đi!”
“Nhưng là…” Đứng một bên trầm mặc đã lâu, Cassius nhìn thoáng qua Trovey, xoay mặt nghiêm túc nói với Remy Aires: “Câu chuyện được vẽ trên bức bích họa mà Báo tộc tiên tri truyền lại, nói Báo tộc phải giao hợp với nữ tử loài người mới có thể sinh hạ nguyên huyết, nhưng Trovey là một nam tử a.”
“Ha ha ha…” Remy Aires phá lên cười: “Đó là do năm xưa thủ lĩnh Báo tộc đến Thuỷ giới cầu xin giúp đỡ không có kết quả, bèn nhìn lén tương lai của Báo tộc trên thủy kính Amoduosi, nhưng trong lúc vội vã không có thấy rõ ràng, trở về liền nghe nhầm đồn bậy, lúc vẽ xong bích hoạ, thì đã sai lệch rất nhiều so với tương lai thực sự hiện ra ở thủy kính!”
“Thủy châu đã giao cho các ngươi rồi… Về phần làm như thế nào, không cần ta phải dạy các ngươi nữa chứ?” Remy Aires còn chưa dặn dò xong mọi chuyện, tâm tư đã muốn bay trở về hoàng cung xa xôi, chết tiệt, nơi này đâu đâu cũng tràn ngập mùi động dục, thật sự là khiến hắn tưởng niệm thân mình trơn mịn xinh đẹp của Thu! “Khúc mắc giữa Tinh Linh Tộc cùng Ma tộc như vậy là chấm dứt, sau khi nguyên huyết được sinh ra, ta sẽ an bài lễ mừng long trọng, từ nay về sau hóa giải tất cả ân oán!”
Trovey ngơ ngác nhìn mấy viên thủy châu trước mắt, đầu óc vẫn là một mảnh hỗn độn, mà Cassius sớm đã hiểu rõ hết thảy, một cỗ khát khao nhanh chóng bốc lên từ dưới bụng, trong lòng ước gì tên Thủy vương đại bóng đèn này sớm biến đi!
Nhìn thấu mong muốn của Cassius, Remy Aires rất vui vẻ làm người tốt, chỉ bỏ lại một câu: “Ta đây sẽ chờ tin mừng của các ngươi…” Rồi biến mất khỏi sơn cốc của Báo tộc, vội vàng chạy về hưởng thụ thê tử nhuyễn ngọc ôn hương của hắn.
Mà trong sơn động của Cassius, lại truyền ra tiếng rên rỉ quen thuộc.
×××××××××××××××××××××××××××××××××××××××
Lại một ngày trôi qua, Hắc Kim dùng móng vuốt cào một vết lên thân cây, rời khỏi sơn cốc của Báo tộc, rời khỏi Trovey đã được một năm hai tháng mười tám ngày, thật không biết em ấy sống có tốt không… Quay về sơn động mà trước kia mình cùng Trovey từng ở, Hắc Kim không biết những ngày như vậy còn phải kéo dài đến bao lâu nữa.
Cassius là con báo mà Hắc Kim tôn kính nhất, mà Trovey… lại là người nó yêu nhất, phải lựa chọn giữa hai bên khiến Hắc Kim vô cùng thống khổ, lại càng không biết phải đối mặt với Adweina đầy lòng thâm tình kia như thế nào…
Được rồi, ta thừa nhận! Ta là một kẻ nhu nhược!!! Hắc Kim lắc đầu, ai oán nghĩ, ta không có dũng khí đối mặt, chỉ có thể tìm cách trốn tránh, bản thân vô dụng như vậy quả nhiên không thể chăm sóc Trovey cả đời, nhưng là… Cassius nhất định có thể làm Trovey hạnh phúc! Bởi vì trước khi đi, nó đã bắt gặp tia nhìn yêu thương ánh lên trong mắt Cassius, đó là sự sủng nịnh mà chỉ khi đối mặt với Trovey mới có thể tỏa sáng.
Cố gắng thuyết phục rằng mình lui nhường là chính xác, Hắc Kim một mình nhấm nháp nỗi tương tư cô độc.
“Sao ngươi trễ như vậy mới trở về?”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai, Hắc Kim kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn nhân nhi mình ngày đêm mong nhớ đi ra từ trong sơn động, lại trước sau vẫn không thể tin tất cả những gì mình đang nhìn thấy.
“Trov… Trovey?”
“Kim…” Nhào tới lòng người tình, Trovey dùng sức rúc đầu vào lớp da lông mình nhung nhớ đã lâu, bên trong mang hương vị mà chỉ Hắc Kim mới có, đã hơn một năm chia cách, thật sự làm cho người ta tưởng niệm không thôi!
“Trovey? Thật là em?… Sao em lại tới đây? Cassius đâu?” Nhìn người yêu gần ngay trước mắt, cảm thụ được cái ôm chân thật, Hắc Kim đầy bụng nghi hoặc hóa thành kinh hỉ, nhưng nỗi băn khoăn vẫn dồn dập kéo đến.
“Tất cả đều đã giải quyết xong… Kim, giờ chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau rồi!” Trovey ôm lấy đầu Hắc Kim điên cuồng hôn môi, khuôn mặt trơn mịn bị chòm râu của dã thú cọ đến hồng hồng, khiến cả khuôn mặt trông có vẻ càng thêm sinh động tươi sáng: “Ta… Ta còn có thể sinh con cho ngươi nữa!”
Những lời này tựa như một liều xuân dược cực mạnh kích thích thần kinh của Hắc Kim, dã thú đang ở kỳ động dục, làm sao có thể chống cự được người yêu khiêu khích như thế? Cho dù là cảnh trong mơ cũng mong không cần tỉnh dậy! Thuận thế xoay thân Trovey lại, Hắc Kim nhanh chóng cưỡi lên…
“Hai người các ngươi đủ rồi đấy!” Cassius đi ra từ một chỗ tối, hơi ghen tuông mà gầm ghừ: “Nói là đến tìm Hắc Kim, nhưng đâu có nói hiện tại sẽ trình diễn cảnh trao đổi tình cảm?”
“Phụ… Phụ vương?” Chứng kiến Cassius đột nhiên xuất hiện, Hắc Kim lại kinh ngạc há hốc mồm…
Trovey đỏ mặt, chật vật chui ra từ dưới thân Hắc Kim, sửa sang lại dáng vẻ một chút, hai thú một người ngồi trên bãi cỏ trong động, đem ngọn nguồn mọi chuyện từ đầu tới đuôi nói hết một lần.
“Nếu không phải Trovey khăng khăng muốn sau khi tìm được ngươi về mới bằng lòng sinh con cho ta, ta mới mặc kệ ngươi!” Vừa giải thích rõ tất cả, Cassius nhìn Trovey cùng Hắc Kim bởi vì tiểu biệt gặp lại mà có vẻ đặc biệt ngọt ngào, nói: “Hắc Kim, sau này ngươi cũng không cần gọi ta là phụ vương, ta vốn chỉ thay mẹ ngươi chiếu cố ngươi thôi, hiện tại ngươi đã trưởng thành rồi, chúng ta lại đều muốn trở thành chồng của Trovey, vẫn nên gọi nhau bằng tên tương xứng đi!”
“Dạ! Phụ… A, không không, Cassius!”
Trong sơn động tràn đầy niềm hạnh phúc xa ngày gặp lại… Từ đó về sau, mỹ nhân cùng dã thú bắt đầu trải qua những tháng ngày ‘tính phúc’ vui vẻ…
Mà ở cung điện Thủy vương xa xôi, Remy Aires về đến nhà, rốt cục bởi vì đã xử lý chuyện của Báo tộc vô cùng ‘khéo’ mà nhận được ‘ngợi khen’.
Đang không ngừng hưởng thụ trên người ‘phần thưởng’, Remy Aires bỗng nhớ tới một việc…
“Thu… tình yêu của ta… Chúng ta… có phải cũng nên gánh vác sứ mệnh sinh sản cho Điệp Dực tộc hay không?”
Cung điện của Thủy vương vang lên tiếng rên rỉ yêu kiều, thật lâu vẫn không không dứt…