Nhân Thường

Chương 29: Âm Mưu



Mấy ngày qua sáng đi tối dừng chân, thời gian tu luyện của Hàn Tông cũng ít nhưng mà hắn tập luyện chăm chỉ hơn Tuấn Nghĩa nhiều, bởi hắn biết rằng tên nam tử kia vẫn đang chiếu cố Tuấn Nghĩa, mà hắn chỉ có một mình, bởi vậy chạy không được, chỉ còn cách cố gắng hơn người mà thôi.

Mãi cho đến tầm giữa đêm hắn bị làm ồn bởi vài bước chân của người lạ, khi hắn đi ra mở cửa thấy có hai ba kẻ đang đứng trước cửa phòng nam tử tóc dài, mà y cũng đang đứng đó.

"Đạo hữu, ta là Lý Gian, chúng ta cũng là những tán tu khác không may tới đây, ngày mai thú triều đã tới. Đạo hữu có muốn đi cùng chúng ta thương thảo một chút kế sách hay không?".

Một gã béo lướt qua Hàn Tông và Tuấn Nghĩa, sau lại nhìn nam tử mở lời.

"Các vị yên tâm, những tán tu thấp bé chúng ta cũng không có ý làm phản, chỉ là nhiều người hợp lại cơ hội sống sót sẽ tăng cao hơn một phần mà thôi."

Lý Gian thấy nam tử hơi nhíu mày phân vân thì giải thích thêm.

"Được, ta cũng muốn đi xem thử, các ngươi cùng đi đi".

Y gật đầu trước gã rồi lại quay sang nói với Hàn Tông cũng Tuấn Nghĩa.

Lý Gian nhìn thấy vậy cũng không có nói thêm gì mà đưa tay mời về một hướng, ý bảo mọi người theo bên này.

Đám Hàn Tông đến trước một căn phòng, nhìn căn phòng này rộng tới mấy trượng, cũng để hắn biết cấp bậc đối đãi với mỗi cảnh giới tu giả đều là khác nhau.

Vừa tiến vào bên trong không ít thân ảnh đã ở trước đó rồi, Hàn Tông sơ qua cũng đến hơn năm mươi người.

"Chư vị cứ bàn luận, ta lại đi tìm người khác."

Gã họ Lý quay sang nói với bọn hắn rồi lại vọt đi.

Đám người ở trong nhìn đám người Hàn Tông đánh giá, thấy cảnh giới thấp bọn họ cũng cũng không để ý nữa mà lại sôi nổi bàn luận.

"Chư vị, tại hạ tên Bàn Thắng, các vị hẳn cũng biết chúng ta ở đây cũng chỉ như đám thế thân mà thôi, bao năm qua thú triều cũng đều như thế. Ta muốn nói rằng ngày mai thôi chúng ta phần tử sẽ cao hơn rất nhiều so với đám tông môn bọn họ, không biết trong các vị ai có kế sách vẹn toàn một chút không?".

Một gã hơi béo có bộ ria mép vểnh lên nhìn mọi người xung quanh nói.

"Chúng ta chỉ như kiến hôi mà thôi, nhưng mà chúng ta vừa đánh vừa rút thì sao? Trong lúc hỗn loạn trước hết cứ tìm đường thoát thân cái đã, cùng lắm chúng ta ra Đông Ngoại Hải."

Lại một gã khác đứng lên nói

"Chư vị, ngày mai nhân lúc thú triều công thành hỗn loạn chúng ta liền bỏ chạy, đám người kia cũng chả quản được, đến lúc đó mỗi người một phương. Trời đất bao la bọn họ muốn tìm cũng không có lực, hoặc giống vị đạo hữu kia nói, Đông Ngoại Hải là thiên lý* của chúng ta, cùng lắm là tới đó."

"Ta thấy ý kiến này cũng rất hay, bọn họ vốn để thú triều hoành hành lâu như vậy cũng là muốn danh chính ngôn thuận giết đi một số người, chúng ta là bị vạ lây mà thôi."

Thế rồi lại mỗi người một ý bàn tán, tranh luận sôi nổi, kẻ khởi xướng người phụ họa, gã bọ Bàn ánh mắt thâm trầm.

"Các vị, tuy là nói vậy nhưng phàm nhân có tội gì? chúng ta không giúp bọn họ cũng là giúp phàm nhân qua cơn nguy dữ. Ta cho rằng vừa cứu lại vừa không giúp mới là thượng sách."

Người nói vừa đi tới lại chính là gã họ Lý tên Gian. Gã vừa lại dẫn thêm sáu bảy tu giả khác tới.

"Ồ, còn xin cao kiến Lý huynh."

Gã Bàn Thắng mắt sáng nói ra.

"Chúng ta cứu là cứu phàm nhân, mà không giúp là không giúp đám Mạc thành chủ."

Gã dừng một hơi nói tiếp.

"Thân người còn lo chưa xong, sao phải giúp đám phàm nhân này."

Một gã lực lưỡng hô lên.

"Vị đạo hữu này không thể nói thế được, ai trong chúng ta mà không từng là phàm nhân*, lại nói các vị có mấy phần nắm chắc tới được Đông Ngoại Hải?. Chi bằng ở lại đây liều một phen, còn nữa chúng ta chỉ cần thủ chắc một chút tới khi cứu viện tới, vậy chẳng phải là đại công cáo thành hay sao?. Tới lúc đó dù tới thành khác cũng là khách quý, tương lai con cháu chúng ta sẽ được nhờ."

Lý Gian hướng gã nam tử kia nói.

Lời này quả thật khiến không ít kẻ động tâm.

"Vậy theo đạo hữu nên làm như thế nào mới kéo dài thời gian chờ tiếp viện tới?". Một gã khác lại hỏi.

"Chúng ta tạo thành một vòng bát quái trận đồ, mỗi một phương vị lại có một hai vị đạo hữu áp trận, lại một số vị khác cùng nhau lên công về thủ viện trợ. Ta thấy như vậy vừa là giúp lẫn nhau lại không có phân tán lực lượng ra ngoài."

Lời này để tất cả mọi người trầm ngâm, bỗng một kẻ vỗ bàn khen hay.

"Ý kiến hay, như vậy ai cũng có việc không ai nghi kỵ nhau, đám bọn Mạc thành chủ cũng là như vậy, chỉ tán tu chúng ta xưa nay không đồng lòng mà thân ai lấy lo kết cục đều tử nạn."

Gã họ Bàn cho là phải.

"Vậy những ai sẽ ở vòng ngoài?".

Lại một lão giả nói ra, lời này lại là tiếng lòng của không ít kẻ trong đây.

Theo bọn họ thấy kẻ ở vòng ngoài là nguy hiểm nhất.

"Tại hạ cũng nghĩ ra đối sách rồi chư vị yên tâm, chúng ta tu hành đôi khi cũng là phải nhờ ý trời. Vậy lấy thẻ tre làm vận khí đi, ai bốc phải phương vị hay công, thủ đều dựa vào ý trời, các vị đạo hữu thấy thế nào?".

Gã giơ hai tay về phía mọi người nói.

Quả thật có rất nhiều thứ phải dựa vào vận khí, ngay từ khi sinh ra tới khi có thể tu hành hay không đã là dựa vào vận khí rồi. Lời này để tất cả đều phải gật đầu khó cãi.

"Ở đây ta vừa hay có vài thẻ, các vị cùng lên thử vận khí đi."

Thấy mọi người không nói gì Lý Gian móc ra một nắm thẻ tre.

Từ nãy đến giờ đám Hàn Tông không có mở miệng, mà nói thật có mở miệng cũng nào ai nghe. Đến khi lời gã họ Lý kia buông ra cũng là để hắn suy tư đôi chút.

Tên này quả thật rất biết cách thấu nhân tâm, nhưng mà chuẩn bị đầy đủ như vậy, có phải gã đã có ý từ trước hay không?

Cũng rất nhanh đến lượt bọn hắn lên bốc thẻ.

Một cuộc tranh luận thêm lại nổi lên chút ít rồi nửa canh giờ sau mới là tản ra ai về nhà lấy.

Ngồi trên giường cầm cái thẻ tre vừa rút, hắn đang suy tính liệu rằng nên dùng kế sách gì để thoát khỏi một kiếp này. Luyện Khí tầng 2 quả thật là nhét vào cho đủ số lượng mà thôi.

Còn đang phân vân Tuấn Nghĩa đã gõ cửa gọi sang phòng nam tử.

"Ân sư chúng ta phải làm sao đây?".

Ngồi trong gian phòng nam tử, Tuấn Nghĩa có phần lo lắng.

"Nhìn như mặt hồ phẳng lặng nhưng bên trong, kẻ nào cũng có tâm tư riêng, đây cũng là một cách thoát kiếp. Ta chỉ cần tìm ra hòn đá, mang nó thả xuống, mặt hồ lúc đó sẽ không còn yên tĩnh nữa."

Y mỉm cười.

"Ý ân sư là…"

"Đối với ma đạo chúng ta, ở trong tông môn chỉ cần ghét kẻ nào liền diệt kẻ đó, chỉ cần ngươi có thực lực chẳng kẻ nào dám tới tìm ngươi nói đạo lý. Vậy người chính đạo thì sao?".

Y nhìn Hàn Tông thâm ý.

...

Mà lúc này tại một căn phòng xa hoa lộng lẫy tại phía tây thành, trên chủ vị một vị trung niên gầy đang ngồi. Phía dưới không ít nam tử đứng đó, trang phục phần đông lại giống nhau.

"Chư vị đồng môn, chỉ cần theo như kế sách của ta đảm bảo các vị bình yên, các vị cứ coi như đây là một lần thí luyện là được."

Người cười nói là thành chủ Mạc Văn Tư

"Đa tạ Mạc thành chủ, chúng ta cảm kích vài phần, lần này tai qua nạn khỏi về tới tông môn cũng là báo lên cho ngài một công".

Người nói là một nam tử đầu đội kim quan, một thân thanh bào cả người khí khái tuấn tú . Dựa theo trang phục, y hẳn là đệ tử nội môn của Tru Thiên Môn, mà bên cạnh một đứa trẻ tầm tám, chín tuổi hừ nhẹ một tiếng.

Không ít nam tử bên cạnh chắp tay bộ dáng cảm kích.

"Chư vị sư đệ đồng môn, đã không còn sớm ngày mai phải chiến đấu rồi, vẫn mong chư vị nên về ngủ sớm chuẩn bị thì hơn."

Mạc Văn Tư đứng dậy đi tới chắp tay đáp lễ.

"Làm phiền Mạc thành chủ, chúng ta xin cáo từ."

Một đám chắp tay rồi quay đầu đi ra.

...

Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng soi rõ cảnh đêm, Mạc Văn Tư đứng đó nhìn lên, chỉ qua nửa khắc một thân ảnh khác đi bên cạnh tới chắp tay.

"Bên đó ổn thoả chứ?".

"Thành chủ yên tâm, tại hạ đã sắp xếp ổn thoả."

Tên trung niên chắp tay này chính là gã họ Lý tên Gian.

"Hừ, năm nào thú triều chả có một bọn như thế, tưởng rằng chỉ bọn chúng thông minh thôi sao?".

Mạc Văn Tư cười mỉa.

"Thành chủ, đám bọn chúng còn đang tính đường lui, nhưng mà một kế của người quả thật hữu dụng."

Lý Gian chắp tay.

"Chỉ là tiểu kế mà thôi, muốn lập công quay về tông môn, bọn hắn chính là quân cờ tốt nhất, lần này có thể thành, chức thành chủ tương lai cũng là của ngươi đấy."

Mạc Văn Tư thâm ý nhìn Lý Gian nói tiếp

"Tuy ở cái nơi chó đá gà sỏi này không có gì tốt nhưng cố gắng giao hảo với nhà đó một chút, chỉ cần tên nhóc ấy sau này hoá rồng ngươi cũng là theo bóng mà được mát, tính ra không lỗ."

"Đa tạ thành chủ quá khen, thật sự có thể tại hạ vẫn là muốn đi theo bên cạnh ngài, như vậy mới chân chính là theo cây nhờ bóng."

Lý Gian mỉm cười khách khí vuốt bụng phệ lấy lòng một phen.

"Ha ha, ngươi đấy."

Gã vỗ vỗ vai Lý Gian rồi rời khỏi đại sảnh.

Về lại căn phòng của mình gã xoay bức tranh trên tường sang một hướng để lộ ra một khoảng trống trên vách, bên trong có một ít sách cùng lặt vặt vài thứ không rõ ràng, gã lại lấy một ngọc giản ra xem xét.

Có vài thứ không nên để trong người vẫn tốt hơn, sinh tử bản thân không nói lại vạ lây người nhà rất phiền toái.

Gã là đang trầm tư bởi trong đó có ghi một số mật lệnh muốn gã phải hoàn thành.

Chính là một số đệ tử "vi phạm môn quy" phải tới đây trấn giữ thủ thành, nhân dịp thú triều nên để bọn họ chìm luôn trong đó đi. Lại có một mầm thiên tài mới nổi được bảo hộ hồi tông, tông môn đưa người tới đón cần phải hỗ trợ chu đáo an toàn, cũng là mật lệnh để hắn phải đau đầu.

Đối với mọi lần cứ mỗi đợt thú triều sảy ra đều báo về tông môn, bên trên ngoài mặt cử đi một đội đệ tử tới cứu viện. Nhưng trong đó lại có ám lệnh từ một vài thế lực khác trong môn, nói chung đây cũng là cách tốt để một số kẻ trong tông thanh trừ đối phương.

Mạc Văn Tư đau đầu là đúng, giết người là dễ cứu người là khó, gã lại không thích làm chân dọn phân cho những kẻ này.

Biết đâu một ngày nào đó, người thân của họ tới tìm gã, vậy thì xong rồi. Bởi vậy muốn thoát khỏi khốn cảnh phải tìm cách lập công.

Thiên lý (*). Trời sinh voi trời sinh cỏ, tán tu cũng có địa phận của tán tu mà tông môn khó quản.     

Phàm nhân (*). dù là tu giả, dưới mười tuổi hầu hết vẫn là phàm nhân.

— QUẢNG CÁO —