Nơi này tĩnh mịch, khu rừng trúc lào xào tiếng lá, tiếng chim hót vang vẳng đằng xa xa…
"Không biết Lâm sư huynh gọi tới là…"
Hàn Tông ngờ ngợ...
"Ta muốn hỏi về chuyện Lâm Tuyệt Cảnh, thân ca ca của ta."
Gã cực kỳ nghiêm túc nhìn Hàn Tông.
"Thì ra hội trưởng là anh trai của Lâm sư huynh, đệ thật sự là không biết. Ừm… chuyện lúc đó…"
Hắn lại bắt đầu kể ra sự tình cho gã nghe một lượt, gã híp mắt lắng nghe thần sắc trầm xuống.
"Cảm tạ Nguyên sư đệ đã cho ta biết sự tình, chuyện đó ta không trách đệ, đệ cũng đừng để trong lòng."
Sau khi nghe xong sự tình từ Hàn Tông, gã vỗ vai rồi đi mất vào khu rừng.
Nhìn theo bóng lưng gã, Hàn Tông trong lòng có chút ý vị…
Người này mang lại cho hắn cảm khác biệt so với lần đầu.
…
Hắn ngồi khoanh chân trong phòng, cảm giác đầu tiên nghĩ tới Vạn Niên Thanh là có chút hậm hực.
Bà ta rất biết cách bóc lột sức lao động, hắn vừa về tới trong môn chưa mấy ngày, bà ta đã lại xếp cho hắn một nhiệm vụ.
Mà vậy nếu thù lao ngon ăn một chút cũng thôi đi, đằng này lại chính là cái thứ cùng lắm vài ba tháng nữa là tới tay.
Vậy có khác gì làm không công mà vẫn phải rớt nước mắt cám ơn.
Người ta có sư tôn tốt, chăm bẵm từng giấc ngủ, nâng trứng hứng hoa rót mật đủ đường, hắn lại có sư tôn như chủ nợ.
Miễn cưỡng bỏ qua, chuyện đó coi như là phí tổn báo sư đi, bởi hắn còn có chuyện khác quan trọng hơn.
Chính là bức tranh trong phòng bà ta, chân dung người đó hắn không biết nhưng mà cái chính lại là trang phục.
Trang phục người đó giống y hệt với lão già đã tới Hàn gia khi hắn còn nhỏ. Cho đến bây giờ hắn đã hiểu biết rất nhiều về tu giả của thế gian này, vì thế ba năm nay hắn luôn cho rằng lão ta là dạng tán tu bói toán.
Hẳn là lão được "gia chủ" mời tới bói cho anh em hắn một quẻ, kết quả là hắn sống vạ sống dập ở khu tiền viện.
Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao đang yên đang lành hắn lại lâm vào tình cảnh như thế, còn lão anh trai có giống hắn không thì hắn không biết.
Cho tới tận hôm nay nhìn thấy trang phục kia hắn mới phát hiện ra manh mối, chỉ cần tìm hiểu xem trang phục này là dành cho địa vị cấp bậc nào trong môn. Vậy thì có thể điều tra tiếp lão là ai, khi đó mới có thể kiểm chứng suy đoán của bản thân.
Hắn vốn chẳng muốn quan tâm cái bí mật ấy ra sao, nhưng mà cách trả thù tốt nhất không phải gặp là giết ngay, mà là làm cho kẻ đó tuyệt vọng trước, khi đó giết mới sảng khoái.
Trước đó cái đầu tiên vẫn là phải tăng cảnh giới thật nhanh, bởi vì có tìm thấy cũng phải đủ thực lực mới moi ra bí mật từ miệng lão được.
Bằng không khác gì chui đầu vào mồm người ta, đã biết lão ở đây rồi vậy thì càng phải cẩn trọng hơn.
Hắn còn đang nghĩ tiếp thì ngoài cửa đi tới ba người, kẻ tới là Bảo Nhi, Bối Nhi và gã Đặng Văn Quân.
"Nguyên sư đệ, ta nghe nói đệ được thả ra trước chúng ta một ngày, sự tình là thế nào?"
Vừa thấy Hàn Tông trong phòng, gã họ Đặng cao giọng hỏi ngay, bên cạnh đó Bảo Nhi và Bối Nhi cũng vậy
Người biết hắn là đệ tử ký danh của Vạn Niên Thanh không nhiều, vì thế mới nghĩ hắn đã khai cái gì lung tung mới làm bọn gã bất lợi được thả ra muộn như vậy.
"Ba vị hiểu lầm rồi, nào trước ngồi xuống đây để đệ giải thích đôi điều…"
Hàn Tông nhìn ra nộ ý trên mặt ba người, hắn lẳng lặng kể lại sự việc một lượt.
"A.. Thì ra là vậy, sư huynh thật có lỗi không biết phân đúng sai đã trách lầm đệ rồi, hãy tha lỗi cho huynh."
Cả đám đứng dậy chắp tay cười xuề xòa.
Phải mà, đệ tử của trưởng lão dù là ký danh cũng đủ uy hiếp bọn họ rồi, mấy lão quái kia nào có thu bừa bao giờ.
Đặng Văn Quân toát cả mồ hôi hột, gã nghĩ tới cái hôm đi vào trong núi có bắt người ta làm chuột bạch dò đường. Nếu mà kẻ này thù lâu nhớ dai cũng bắt lại gã làm chuột bạch, nhưng không phải dò đường mà để thử thuốc vậy thì toang rồi, càng nghĩ mặt gã càng tái.
"Hẳn là ba vị sư huynh sư tỷ tới đây, ngoài chuyện đó ra còn là vì thu hoạch lần trước?"
Hắn không để ý gã họ Đặng mà lẳng lặng chuyển đề tài, ban đầu tất nhiên hắn muốn chơi kẻ này một vố cho chừa cái thói.
Nhưng nghĩ xa một chút, đám người kia còn đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn để điều tra sự tình gã họ Lâm, chi bằng để cho mấy kẻ này nghĩ tốt về hắn một chút.
Ra tay với gã họ Đặng lúc này nhỡ mà gã bấn quá "chó cùng rứt dậu" xuyên tạc ra vài thứ bất lợi vậy thì xong rồi. Người ta mất tích, nghi ngờ lại đổ lên đầu ngươi, tuy có sư tôn bảo hộ không bị bắt đi tra khảo nhưng mà cái danh đã bị vùi dập mất rồi.
"À ừm… đúng là như vậy, chúng ta cũng nên bàn bạc xem nên làm gì với mớ này, tránh cho sau này thời gian quá lâu lại khó…"
Gã họ Đặng thở một hơi nói ra, xem ra tên nhóc trước mắt này mau quên chứ không có nhớ lâu.
"Ừm… trước lúc chúng ta tách ra thì đệ có cầm ba bông Anh Túc và một ít thịt yêu thú, còn sau đó đi với sư huynh có thu hoạch thêm gì hẳn sư huynh cũng biết."
Hàn Tông rút trong túi càn khôn ra ba chiếc hộp gỗ cùng một tảng thịt hơn ba mươi cân.
"Ừm… đến lượt ta…"
Mọi người cũng lần lượt mang ra kiểm kê lại những thứ trước đó.
Kết quả tổng cộng có tới sáu bông Anh Túc và gần trăm cân thịt, cả đám lại bàn nhau chia thế nào.
"Từ lúc ở Nam Sơn thành tới nay đã chục ngày, không biết Lâm sư huynh bao giờ mới về. Đám tài nguyên này không để lâu được, theo ta chi bằng chia đều."
Đặng Văn Quân nói ra ý kiến trước.
"Ta thấy ý này rất được, nếu Lâm sư huynh trở về lúc đó chúng ta lại góp lại bồi thường nhiệm vụ thất bại."
Bảo Nhi gật đầu.
"Không tệ, còn Lâm sư huynh không về coi như đây là phần của chúng ta."
Bối Nhi cũng cho là đúng.
"Nếu sư huynh và sư tỷ quyết định như thế, đệ đương nhiên không có ý kiến."
Hàn Tông nhận thấy xem ra đám người này đã bàn bạc sẵn với nhau trước rồi.
"Thịt thì mỗi người một ít không sao, nhưng hoa chia đều vẫn còn thừa hai bông…"
Đặng Văn Quân lên tiếng bắt đầu chia
"Nguyên sư đệ lần này nhọc công nhất, chi bằng lấy thêm một bông còn một bông ba chúng ta chia nhau. Mọi người thấy thế nào?"
Tới đoạn này gã lại có chút ngập ngừng.
"Theo đệ thấy chúng ta nên bán cả sáu bông rồi chia đều là hợp tình hợp lý, mọi người đều có công, nào có đạo lý cùng nhau đi tìm lại có người mệt người không…"
Hàn Tông đương nhiên lắc đầu, một bông với hắn không đáng là bao, giả tốt nên giả tới cùng.
Hắn cũng biết đám người này đã thương lượng phân chia cả rồi, chỉ tiếc là vừa mới biết thân phận ký danh của hắn nên mới ngập ngừng chia lại như thế.
"Không không, đệ tu vi yếu nhất lực xuất ra đều không kém chúng ta, nên luận công đầu, ta nói có đúng không?"
Đặng Văn Quân lắc đầu lia lịa quay qua hỏi Bảo Nhi và Bối Nhi.
Gã hiện tại lại có chút theo chiều Hàn Tông, chim khôn chọn cành đậu, người khôn chọn chỗ cao. Gã họ Lâm đã không đậu được rồi, vậy thì đậu chỗ tên họ Nguyên này cũng không tồi.
"Vậy đệ xin nhận lần này, coi như đệ nợ các sư huynh tỷ, sau này có việc cần nhờ xin đừng ngại nói một câu."
Thấy từ chối mãi không xong, Hàn Tông chắp tay.
Bảo Nhi và Bối Nhi đã không có ý kiến, hắn cũng chẳng dài dòng, sau này sóng gió qua rồi người ta đến nhờ, mình giúp hay không lúc đó lại tính tiếp.
Sự việc đã xong cả đám theo nhau đi về, hắn liền đóng cửa phòng sửa soạn lại chút để đi xa.
Cầm cái túi gấm ra trước mắt soi xét, hắn ngẫm có hay không đây là đề thi khảo hạch của bà ta.
"Hẳn là không, bà ta nói rất rõ ràng là nhiệm vụ, tức là phải hoàn thành bằng mọi giá."
Hắn đăm chiêu một lúc lâu không nghĩ ra mới thôi, nhưng dù nhiệm vụ là gì nhất quyết là phải cẩn thận hoàn thành mới được. Trách thì trách nhưng hơn ai hết, hắn là người cần cái danh này nhất.
….
Sương sớm quanh sườn núi, từng hạt sương đọng trên những chiếc lá to trông thật là như châu như ngọc.
Sau khi thu đầy vào những cái bình nhỏ, bọn hắn mang tới chấp sự đường giao nộp rồi mới tới cổng Ngoại Môn Phong
"Lề mề."
Nữ tử Thường Xuân đã chờ ở đây một lúc, thấy hắn lù khù đi tới không khỏi cằn nhằn.
"Sư tỷ à, ta đâu có được ăn no ngủ kỹ như sư tỷ đâu, người cũng phải thông cảm chứ."
"Muốn không phải làm việc vặt vậy thì hai tháng sau cố mà thắng ta đi."
Nàng ta giễu cợt, kẻ thua khảo hạch ba tháng một lần ngoài bị trừ điểm còn phải làm vài việc vặt.
"Sư tỷ đừng chọn ta nữa là được mà…"
"Rất tiếc là ta chỉ để ý tới mỗi ngươi, được rồi đừng nói nhảm mất thời gian nữa, đi thôi."
Nhìn nàng nhắm hướng đông nam bước đi, hắn u ám theo sau…