Ở giữa con đường hai bên đều trồng những gốc Đa như đại thụ che trời, một nữ tử thân y màu thanh, mái tóc nàng cùng một màu xanh lam huyền ảo như tô điểm dung nhan.
Nàng đi thêm khắc nữa thì tới một vườn hoa, phía trước gian nhà tre có phần ẩm thấp, một thiếu nữ đang ngồi thưởng thức ly trà.
"Dì, đã lâu không gặp, con tới thăm dì."
Khuôn mặt nàng tươi cười mang theo một chút nũng lịu.
"Thanh Y, ở đây không có người ngoài, không cần giả bộ như thế. Có chuyện gì, con cứ nói đi."
Nàng nhấp một chút một chút, sau mới nhìn nữ tử ngoài cửa.
"Chẳng phải cô có Pháp Nhãn Thông Tuệ hay sao, vẫn còn cần ta nói rõ?."
Thanh Y cười ha hả mỉa mai, bộ dáng thục nữ khép lép đã không còn chút nào.
"Nhãn của ta không phải để nhìn những thứ tranh đấu ô uế."
Nàng cười như không cười đáp lại.
"Hừ.. Bớt giả nhân giả nghĩa đi. Ta đến là muốn hỏi, cô không định giúp ta nói tốt một chút cho người kia cất nhắc? Dù sao ta cũng đã gọi cô một tiếng dì."
"Tâm tư tranh đấu, ý xấu không bỏ, muốn tỏ huyền cơ, phải chờ thiện tâm. Ta chỉ có thể nói ngắn gọn như vậy thôi, con hãy về suy nghẫm cho kỹ đi."
Nàng nhắm mắt lắc đầu.
"Hừ, ngoài kia những kẻ minh tranh ám đấu hại nhau đâu có ít, ta là phàm nhân cũng đâu có hại gì nhiều. Cô nói lời lực cười như vậy, định coi ta là con nhóc à?."
"Con sai rồi, mỗi việc con làm đều có hệ lụy của nó. Ví như con vừa làm một việc nhỏ nhưng lại làm mất đi cơ hội lớn của người ta, quyền càng cao ảnh hưởng càng lớn."
Nàng nói tiếp, lời nói trước sau vẫn bình thản.
"Phàm nhân chúng ta thành tựu thế nào thì vẫn là phàm nhân, con muốn đấu với tu giả sẽ chỉ như cầm than hồng đi ném người. Hại được họ cũng hại cả bản thân con."
"Ta không cần cô khuyên dạy, lại nói chẳng phải ta vẫn chừa cho hắn một con đường hay sao?.
"Đường nào bản thân con sao lại không rõ ràng?."
"Cô không giúp ta cũng tự có cách, một mạch chúng chúng ta chỉ có mỗi ông nội là tu giả. Để ta xem đến lúc ông cạn thọ nguyên, còn có mấy kẻ tôn sùng bảo vệ cô nữa."
Nói xong Thanh Y nàng ta lạnh lùng rời khỏi, nàng còn đứng ở đây thêm giây nào sẽ hộc máu giây đó mất.
Nàng ghét cô ta, ghét cái ánh mắt ấy, ánh mắt có thể nhìn thấu nội tâm của nàng. Nàng ghét thái độ đó, cái thái độ giả thanh thoát tục của phàm nhân, càng nhìn càng muốn ói.
Nhìn theo bóng lưng đứa cháu, thiếu nữ ngồi trong nhà cũng thở dài một hơi. Nàng muốn tốt cho nó, nàng muốn khuyên nó nhưng không được.
Nó muốn quyền, nó muốn địa vị, nó muốn tranh đấu với tu giả, hơn tất cả nó không cam lòng với số phận phàm nhân. Nhưng đó không phải cách, những thứ đó sẽ chỉ làm nó mờ mắt, làm nó càng lún sâu vào vũng bùn ác nghiệt. Phàm nhân có thể tranh đấu với tu giả hay sao?.
Nhưng nàng còn cách nào, nó là cháu của nàng, cha cũng chỉ còn có nàng và nó. Một ngày nào đó cha mất đi, nàng chẳng lẽ lại nhìn nó bị tu giả vùi dập.
….
Hàn Tông đi tới Tịnh Các, nơi này quả là khác với Tàng Các như ngày và đêm, to và lộng lẫy xa hoa. Không chỉ thế, những điển tịch tàng thư ở ngoại môn không có, nơi này có đủ. Một thứ nữa làm hắn phấn khích hơn cả, nơi này ngoài công pháp còn có tâm pháp, lợi ích của tâm pháp hắn tự nhiên là biết.
Sau khi kiểm tra qua danh tính, dưới sự chỉ dẫn của một lão giả chấp sự, hắn đã đứng trước cửa Tịnh Các.
Nơi này không chia tầng, tất cả công pháp hay tâm pháp, khẩu quyết hay đơn lược luyện chế đều bày chung tại gian điện.
Hàn Tông muốn sửa đổi khiếm khuyết của Thủy Quang Di Ảnh Kiếm nên chẳng suy nghĩ nhiều, hắn cầm luôn một bản tâm pháp rời đi.
Ngồi trong động phủ hắn bực cả mình, nói là có tâm pháp hóa ra chỉ có hai quyển, thật đúng là tụt cả hứng.
Quyển này có tên Linh Lực Suy Diễn, luyện thành khi chiến đấu sẽ hỗ trợ tăng thêm một phần uy lực. Nhưng khuyết điểm lại là càng lên cao, uy lực của tâm pháp này càng giảm đi, tới một mức nào đó sẽ trở lên vô dụng.
Hắn kệ, thế này quả là không tồi. Đối với cấp thấp như hắn, tăng thêm một phần mười uy lực đã là đồ ngon thứ tốt.
Hắn đang băn khoăn quyển tâm pháp còn lại có công dụng là gì. Bất quá muốn biết phải có điểm cống hiến, hoặc làm nhiệm vụ hoặc mang tài nguyên tới đổi.
Hàn Tông đọc qua nhớ lại một lượt, sau đó khoanh chân tu luyện ngay.
….
Cùng lúc đó ở một nơi rất xa, nơi này bầu trời quang ảnh liên tục đổi màu, thật giống như là một bí cảnh…
Trước một mảng đầm lầy rộng lớn, có vài con cá sấu đuôi nhím nằm chết, bên cạnh lại có vài thân ảnh nam nữ.
"Nơi này nhiều đầm lầy, không thích hợp ở lâu. Hàn sư huynh nhất định sẽ không có ở đây, chúng ta đi chỗ khác thôi."
Một nam tử hai mươi anh tuấn nhìn xung quanh đánh giá, gã quay lại nói với cả đám.
"Duy Long sư huynh, hay chúng ta cứ ở đây một lúc nướng con cá lên nhấn nhá.…."
Lời này của một gã thiếu niên tầm mười tám thốt ra, gã nhìn đám cá sấu có chút thèm.
"Hừ… Hàn sư huynh sống chết còn chưa rõ, ngươi lại muốn ở đây nhấm nháp?."
"Sư huynh nhìn mọi người xem, ai cũng có thương thế không nhẹ. Nếu mà cứ tiếp tục thế này, chưa tìm thấy Hàn sư huynh thì cả đám chúng ta đã toi rồi."
Gã nam tử tuấn tú quay qua nhìn mọi người, gã tới giờ mới nhận ra, quả thật cả bọn họ bộ dạng chật vật đủ đường.
Lúc vào thì nam thanh nữ tú, hiện tại nam tu nữ hú, nhìn như một đám chết trôi.
" Đành vậy, chúng ta ở lại đây hai giờ nghỉ ngơi sau đó tiếp tục tìm kiếm."
Chỉ nghe thấy thế cả đám thở hắt ra một hơi, một số kẻ nằm bệt ra đất.
Lại nói ở tại dãy núi Kinh Xà đột nhiên phát hiện một bí cảnh động phủ mở ra. Tin tức nhanh chóng truyền về trong môn, qua xác nhận đây là một dạng truyền thừa tu giả cấp thấp. Cảm thấy ít nguy hiểm, tông môn chỉ định một số thiếu niên anh tài đi vào rèn rũa. Đám này ở đây nguyên do cũng là vậy.
Ngay lúc gã Duy Long cùng vài tên xắn tay áo cạo lông làm thịt Lục Ngạc Tùng Trâm, cách nơi đó không xa một nam tử bào đen đang đứng trước khu cung điện bỏ hoang.
Hắn chính là Hàn Phong, bọn hắn vốn đi cùng nhau lại vì trải qua vài trận tập kích bất ngờ mà lạc nhau, nhưng thế quái nào người lạc chỉ có mình hắn.
"Nơi này hẳn là chỗ cần tìm, không biết đám người Duy sư đệ tới chưa? Thôi kệ, cứ vào xem tình hình thế nào đã."
Hắn tự lẩm bẩm một mình sau đó tay lăm lăm cầm kiếm đi vào.
Chỗ này một mảnh tòa nhà đổ vỡ, khắp nơi tiêu điều, bầu trời u ám càng làm cho người ta vừa rét vừa run.
Hắn đi tới trước một căn điện, phòng này cực kỳ rộng dẫu cho một bên mái đã đổ vỡ từ năm tháng nào. Dò xét xung quanh không có gì, hắn cẩn thận đi lên tiếp tầng hai.
Hắn cẩn trọng bước lên, tới khi còn vài bậc một giọng nữ tử thánh thót đã vang lên.
"Hàn Phong, chàng sao bây giờ mới tới?."
"Thanh Tâm, sao muội lại ở đây?."
Nhìn thấy nàng ta, Hàn Phong toát mồ hôi hột.
Tiếp đó như nhớ ra cái gì, hắn giật mình lùi lại hai bước.
"Ngươi là ai?."
...,