Nhân Thường

Chương 97: Trăng treo bóng nước



Hàn Tông lúc này đang bị treo lơ lửng trên cao, hắn cố cong người bám vào sợi dây thì dây đứt. Cả người Hàn Tông rơi xuống, trong chớp mắt nguy nan, hắn co lại hai cánh tay, bàn tay tóm chặt lấy cái vỏ rết trước ngực lôi ra đỡ.

Hố chông này chẳng phải loại bình thường, chúng vốn là dành cho yêu thú xa lầy. Cái vỏ con rết cấp 1 cao giai của hắn tuy cứng cáp nhưng mà cũng chẳng chịu nổi.

Chỉ thấy nó đâm xuyên qua vỏ rết tới hơn hai gang tay mới dừng lại, Hàn Tông vội vàng lựa theo đà nhảy lên. Miệng hít một hơi khí mát, trái tim vẫn còn đập thình thịch. Không nghĩ tới mấy cái cọc nhọn này cứng xuyên qua cả vỏ rết, còn may là không vào chỗ tay cầm.

Hàn Tông hít thêm mấy hơi ổn định lại tâm thần, hắn chạy lại nhặt lưỡi liềm cùng lưỡi kiếm xong rồi chạy đi. Vỏ rết hắn đeo bây giờ chỉ còn một mặt ở lưng, bước chân di chuyển cũng chậm lại dần.

Chạy được một đoạn thì tới nơi bờ suối, hắn đang đứng lại tỉ mỉ quan sát thì chợt có tiếng bước chân đằng sau. Chẳng nghĩ ngợi thêm, hắn co chân nhảy xuống lội qua mà chạy tiếp.

Khi mà vừa tới bờ bên kia thì đằng sau có tiếng vẳng tới, giọng của một gã nam tử:

"Nguyên sư đệ chờ chút, là ta…."

Trời lúc này vừa tờ mờ sáng, ánh trăng dịu đi, trời đất nhá nhem mờ mờ như phủ làn sương. Cách năm mươi bước chân, Hàn Tông bấy giờ quay lại mới nhận ra là gã Hữu Dũng.

Hắn liền chạy lại đứng bên bờ quan sát, cảnh giới cho Hữu Dũng chật vật lội qua. Gã vừa sang tới nơi thì gã ngồi bệt ra đất, miệng thở phì phò, Hàn Tông liền hỏi:

"Sư huynh không sao chứ?."

Hàn Tông nhìn Hữu Dũng cũng tả tơi không kém, thậm chí có phần nát hơn. Cánh tay trái buông thõng xuống, hẳn là đã gãy, quần cũng rách toác để lộ bắp chân rớm máu.

"Ngoài trừ tay trái ra thì vẫn ổn."

Gã thở dốc một lúc xong mới nói, cuối cùng nhìn quanh quẩn rồi hỏi tiếp:

"Hán sư huynh đâu? Chưa tới à?."

Hàn Tông lắc đầu nói:

"Đệ không thấy, sư huynh thân thủ tốt không chừng là đã tới rồi. Mà chúng ta đi thôi, nơi này còn chưa an toàn lắm đâu sư huynh."

Hữu Dũng gật đầu cho là phải, gã nghiến răng chửi ổng lên mấy câu, sau mới cầm kiếm rời đi. Hàn Tông lẽo đẽo theo sau, đang đi hắn chợt nhớ ra cái túi khi nãy lấy được. Giờ mới có thời gian bèn lôi ra xem thử.

Chỉ thấy bên trong có một đống vòng hạt, đều làm từ xương trắng. Lật qua tiếp Hàn Tông giật mình quăng túi lên cao, chiếc túi từ trên dốc xuống, một con rắn nhỏ rơi ra.

Hắn liền một kiếm chém ngay, Hữu Dũng thấy vậy vung lưỡi kiếm lên nhìn cái túi hỏi:

"Thứ này ở đâu ra vậy?."

"Đệ cướp được từ tay bọn chúng, không biết bên trong có thuốc trị thương không…"

Hàn Tông dùng lưỡi kiếp gạt ra tiếp mấy thứ, thế nhưng cũng chỉ có thêm ba cái lọ nhỏ đen xì.

Hắn liền cầm lên xem thử, không phát hiện ra gì khả nghi, nhìn Hữu Dũng đang chăm chú quan sát, hắn nói:

"Dũng sư huynh, hay là…."

Gã nhìn thấy ánh mắt của hắn chằm chằm vào vết thương thì hiểu ra…

"Ngươi…"

"Sư huynh à, cũng không nên để máu chảy quá như vậy được. Chúng ta còn một chặng đường dài phía trước…"

Có vẻ lời khuyên đã có tác dụng, gã không khỏi chần chờ do dự. Hàn Tông thấy vậy thì không khuyên giải nữa để tự gã quyết, dẫu sao có tới tận ba lọ. Đám bộ tộc này luôn sống trong môi trường tự nhiên, khả năng trong đây có thuốc trị thương là rất cao.

Nhưng bọn chúng cũng là những kẻ nguy hiểm, có độc dược là không biết chừng, ba lọ hẳn chỉ có một. Mà bọn hắn lại không biết là lọ nào, khả năng vẫn chỉ là khả năng mà thôi.

Hắn tất nhiên khi đưa ra chủ ý cũng có một phần tâm tư thử nghiệm, dẫu vậy phần nhiều vẫn là muốn cứu gã này. So với việc gã thử nhầm thuốc mà chết thì việc có thêm một đồng đội hỗ trợ nơi hoang dã vẫn nhỉnh hơn.

"Được rồi, làm đi."

Phải đắn đo lắm Hữu Dũng mới quyết định được, gã ngồi xuống kéo quần lên để lộ một vết rách ở đùi. Hàn Tông bèn nói:

"Đệ sẽ lần lượt lấy cả ba ra một ít, mỗi chỗ rắc một chút xem thử. Sư huynh nếu như có bất kỳ cảm giác gì phải nói với đệ ngay… "

"Được."

Tiếp đó Hàn Tông mở từng lọ ra rắc vào mỗi chỗ một chút, hắn làm rất cẩn thận. Xong xuôi thì hai kẻ nhìn vết thương rồi lại nhìn nhau, lát sau gã nói:

"Bên này tê rát, bên này mát mát còn bên này không có cảm giác."

Hàn Tông gật gù, sau đó hỏi:

"Theo nhận định của sư huynh thì sao?."

"Ta không kiêm nghề đan dược, cũng ít đọc sách nhận biết trị dược. Chủ yếu đều là chiến đấu, hoặc là luyện Phù…"

Nhắc tới luyện Phù, Hàn Tông cũng lại nhớ tới mấy cái Hộ Phù cấp 1 còn ở trong túi. Lúc trước nhờ gã họ Đạo luyện cho, tỉ lệ mười phần hỏng sáu, hắn thấy mà đau lòng.

Đan đạo dược sư hắn không biết điều chế luyện dược, dẫu vậy bản thân xác định sau này rời đi. Vì thế có học nhận biết qua nhiều thứ, với biểu hiện của Hữu Dũng hắn chỉ chắc tới ba phần. Chính là một lọ có độc, một lọ giải độc, còn một lọ hắn chưa biết công dụng.

Sau khi xác nhận không có tác dụng, gã Hữu Dũng chỉ đành nhai một ít cây dại đắp vào, sau đó xé áo băng bó tạm thời. Hàn Tông cũng tranh thủ chỉnh lý, xem xét lại một số chỗ trên người.

"Tiếp theo nên làm thế nào đây sư huynh?."

Hữu Dũng nhìn xung quanh địa thế, đang định nói thì phát hiện ra một thứ. Hắn vội vàng chạy đến xem xét, Hàn Tông cũng tới theo. Cuối cùng nhìn ra ký hiệu của môn phái nhà mình thì Hữu Dũng không khỏi vui mừng mà nói:

"Vết vừa khắc xong, Hán sư huynh ở phía trước, đi thôi."

Hàn Tông gật đầu đi theo, loại ký hiệu dùng cho đệ tử cấp thấp chuyên dùng cho tổ đội thế này hắn cũng được học. Thế là hai kẻ lần mò theo dấu vết đi thêm một đoạn, lúc này trời cũng đã lờ mờ sáng, ánh trăng mất dạng.

Hai người vừa đi chưa lâu, một cái bóng đen ẩn ẩn hiện hiện trên đất. Nó bay mấy vòng quanh nơi đó rồi mới từ biến mất....

Thêm một đoạn nữa tới một hẻm cốc thì bọn hắn thấy gã Hán Tử Tàu đang đứng ở đó, hai người liền chạy tới.

"Hán sư huynh, huynh không sao chứ? Thật tốt quá."

Hán Tử Tàu thấy tiếng người quen bèn quay lại, trong mắt một tia ngạc nhiên khi thấy Hàn Tông. Nhưng rồi y nhanh chóng hỏi han vài câu, sau đó hất cằm về phía trước nói với hai người:

"Mọi người nhìn một chút đi."

Trời lúc này đã sáng dần, sương sớm đọng trên phiến lá tí tách rơi xuống, chim muông kêu ríu rít. Nơi bọn hắn đứng là trước một cửa cốc, hai bên trải rộng là đồi cỏ, phía gần đều là những cây Huyết Tùng Mộc cao tới trăm trượng.

Nhưng những cái đó đều không khiến bọn hắn khiếp sợ bằng thứ trước mắt, một dải đất bằng toàn là cây non cao tới ba gang tay. Dưới những cây non đó, vô số những con ốc sên hoa văn sần sùi, trên đỉnh vỏ một cây nấm nhỏ màu cam.

"Diên… là Diên Niên Linh Chi."

"Sao có thể…"

Phải, thứ bọn hắn nhìn thấy chính là một đám… Không, là một rừng toàn Diên Niên Linh Chi mới đúng.

Chúng tụ nhiều tới vô kể siết, từ loại bảy năm tuổi tới mười năm, thậm chí còn lâu hơn thế nữa.

Không những thế, những cây non kia đều là Thất Diệp Tam Gang, một loại thảo dược giá trị tương đương.

Hữu Dũng đưa tay dụi mắt liên tục, tới khi đỏ ngầu mới xác định đây là sự thật, gã hét lên sung sướng.

Ngược lại Hàn Tông véo vào chân một cái, hắn ngây ra rồi lại tỉnh táo. Một véo này làm hắn đau, cho hắn biết rằng mấy thứ kia đều là thật. Nhưng một véo này cũng khiến hắn nhận ra một sự thật khác.

"Trăng có đẹp cũng là trăng trên cao, chỉ có thể ngước nhìn chứ không chạm tới."

Diên Niên Linh Chi một khi kéo rễ ra ngoài, không có đồ trung gian như túi càn khôn, chắc chắn một thời gian sẽ chết. Như vậy mang ra khỏi đây được cũng chỉ là mấy cái xác, cho dù có cách giữ cho chúng sống. Nhưng không có túi càn khôn, liệu có thể mang được bao nhiêu đây.

Hắn liếc sang nhìn gã Hán Tử Tàu một cái, ánh mắt y cũng tỏ phần tiếc hận hẳn là đã nhận ra.

Hàn Tông suy nghĩ rất nhiều, hắn nhớ đâu đó trong sách có ghi:

"Tự nhiên rất biết tạo hóa, có những thứ chỉ có duyên gặp mà không có phận theo. Có những thứ chỉ nên nhìn từ xa, chớ nên…"

Hàn Tông vừa nghĩ tới đây, Hán Tử Tàu đã mở lời cắt ngang dòng suy nghĩ cả đám.

"Các đệ có thấy không? Diên Niên Linh Chi nhiều con bị nát, thậm chí cả Thất Diệp Tam Gang cũng gãy khá nhiều."

Hàn Tông lúc này cùng với Hữu Dũng mới nhận ra vết tích, đúng thật là thế. Hắn cúi xuống xem xét xong nói:

"Có nhiều vết tích đã lâu, cũng có vết mới. Có vết bị ăn, nhưng có nhiều vết bị dẫm đạp hơn."

"Đúng thế, ta đã quan sát được một lúc rồi. Cũng cảm thấy có gì đó khác thường, ví như tại sao chúng lại tụ ở đây nhiều tới vậy?."

"Có gì có khó hiểu lắm đâu, ve sầu thích ăn nấm, mà bọ ngựa lại thích ăn ve. Chúng để Diên Niên Linh Chi ở đây là dụ đám ve tới đó thôi."

Y vừa nói tới đây liền có một giọng rất quen từ sau hàng cây vọng ra, Hàn Tông và Hán Tử Tàu chưa kịp quay lại nhìn, Hữu Dũng đã thốt lên:

"Cái… con mẹ nó…."