Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi

Chương 12



Người Thành Chu run lên, anh quay ngoắc lại nhìn Tái Lang.

Tái Lang đáp: “Ta chỉ đề nghị vậy thôi. Nếu chuyện trước đó ngươi kể với ta là thật thì chỉ cần là ác quỷ biết được chuyện này chín phần mười đều muốn gϊếŧ chết cặp song sinh trước tiên.”

Thành Chu sốt ruột hỏi: “Hồi nãy lúc ngươi bỏ đi đã kể chuyện này với những tên ác quỷ khác?”

“Ừ.”

“Làm ơn đừng kể chuyện cặp song sinh trong bụng Diệp Tử với kẻ khác, kính nhờ ngài đấy ạ!”

Tái Lang không lập tức đồng ý.

Thành Chu nuốt nước bọt, anh không hề muốn đối đầu với chàng thanh niên trước mặt mình chút nào. Tái Lang tuy hơi thô bỉ, lời lẽ cùng ngoại hình lại quá đối lập nhưng trực giác cho anh biết, tên này là lệ quỷ chứ không phải ác quỷ.

Bằng không Tái Lang đã có thể gϊếŧ chết Diệp Tử ngay bây giờ chứ chẳng cần đề nghị với anh.

“Thôi, ngươi cứ xem như ta chưa nói gì. Ta càng tò mò vì sao quý ngài con trai của ngươi lại biết ngươi đang ở đây, và bằng cách nào tìm được nơi này? Sau đó cớ gì lại đột nhiên biến mất? Nơi này của ta không mấy kẻ biết được.”

Thành Chu cười khổ đáp: “Ta cũng muốn hỏi nó lắm.”

Tái Lang xoa cằm rồi đặt tay lên vai Thành Chu, vẻ mặt anh với chú cùng phe, “Vậy thì ta giúp ngươi giữ bí mật, nhưng ngươi có phải nên trả chút thù lao không nhỉ? Sao?”

“Ngươi muốn tinh khí?”

“Đúng.”

Thành Chu liếc xéo, “Ngươi có hút khô ta luôn không đấy?”

“Sao thế được! Yên tâm, ta sẽ để lại chút ít để ngươi hồi phục.”

Thành Chu mặt mày đau khổ hỏi: “Chỉ hút tí xíu thôi được không?”

“Ha ha.” Tái Lang cười gian.

Thành Chu ngẫm nghĩ, anh nhìn thẳng vào mắt Tái Lang và nói nghiêm túc: “Ta có thể đồng ý cho ngươi một hơi tinh khí trước, nhưng ta cần thuốc an thai. Đừng hòng từ chối, ta biết ngươi đủ khả năng tìm được.”

Tái Lang chẳng những tìm được thuốc an thai mà còn mang về thuốc trị vết thương ở chân, nẹp gỗ cùng băng vải.

Vương Phi cảm kích không thôi.

Tái Lang không giành công, hắn chỉ bảo là Thành Chu giao dịch với hắn.

Vương Phi siết chặt tay Thành Chu, những lời muốn nói đều thể hiện rõ trong đó.

Sau khi uống thuốc dưỡng thai, tâm trạng Diệp Tử trở lại bình thường, có chồng bên cạnh, cô có thể yên tâm dưỡng thương trong gian mộ của mình.

Về phần Thành Chu, anh cuối cùng đã gặp được tiên sinh tế phẩm hạng xoàng nọ.

Đó là một người đàn ông rất khó đoán ra tuổi. Thoạt nhìn có lẽ chưa đến ba mươi, nhưng nếp nhăn mờ ở khóe mắt cùng với mái tóc hoa râm lại mang đến cảm giác của người trung niên.

Tế phẩm nọ tên Trần Thiên. Gã lén kể với Thành Chu gã mới hai mươi bốn tuổi thôi, gã biến thành dáng vẻ già yếu như hiện tại chỉ vì bị hút tinh khí.

Thành Chu rầu rĩ muốn chết!

Dù Tái Lang không phải ác quỷ nhưng cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, mấy hôm nay hắn luôn giục Thành Chu thực hiện lời hứa.

Thành Chu chỉ hy vọng con trai sẽ đột nhiên xuất hiện cứu mình nên viện đủ mọi lý do trên đời hòng kéo dài thời gian, đáng tiếc sau năm ngày, Tái Lang bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cùng lúc đó, trong một thôn nhỏ cách động phủ của Tái Lang không xa…

“Xin lỗi, anh cũng không muốn kéo em vào chuyện này, nhưng… Tên bên cạnh con còn mạnh hơn anh tưởng, rất có thể hắn đã giải trừ kết nối giữa con và anh.” Gã trung niên ngồi trước bàn, dùng giọng điệu dịu dàng nói với người đàn bà trung niên ngồi ở mép giường.

Người đàn bà trung niên rất biết dưỡng nhan, hơn năm mươi mà trông chỉ như mới bốn mươi tuổi.

Bà ta cười lạnh, cầm gối lên ném vào gã trung niên.

Gã trung niên chỉ nghiêng đầu tránh đi.

“Kết nối? Giữa anh và Tiểu Chu thì có gì kết nối với nhau? Anh đã làm gì nó rồi? Có phải đã dùng thứ ám thị gì trên người nó không?”

Gã trung niên không hề phủ nhận, “Không phải ám thị nhưng hiệu quả càng tốt hơn.”

Người đàn bà trung niên – Cũng chính mà mẹ Thành – giận run cả người, “Anh còn dám nói? Anh có còn là người không? Thế mà lại dùng ám thị với con trai ruột của mình? Anh muốn ám thị nó tự sát hay là muốn nó đi gϊếŧ cái tên ma quỷ gì anh đã lải nhải cả hơn hai mươi năm trời?”

Gã trung niên hờ hững đáp: “Những gì em nói anh đều đã thử nhưng chẳng qua cảm thấy khả năng thành công không cao. Em thấy không, cả kết nối do máu mủ giữa anh và con tên ma đầu đó còn có thể phá giải dễ dàng. Hai loại ám thị kia chẳng phải còn dễ giải trừ hơn sao.”

“Không biết xấu hổ!”

Gã trung niên thở dài một tiếng, “A Tuyền, em không hiểu cho anh cũng không sao, anh xưa nay chưa từng mong em sẽ hiểu cho mình. Năm xưa lúc con còn trong bụng em, anh đã thấy không ổn. Chẳng thể ngờ một phụ nữ có thai lại bị bao nhiêu lệ quỷ trông coi, đáng tiếc khi ấy tu vi của anh chưa đủ cao, không thể nào xua đuổi chúng đi, vì vậy đã khiến em phải chịu khổ.”

Mẹ Thành vẫn cười lạnh.

Trên mặt gã trung niên lộ ra vẻ đau khổ, “Em biết đấy, ban đầu anh cũng rất mong chờ con mình ra đời, hơn nữa còn vì nó mà cầu xin sư môn, cuối cùng cầu xin được pháp bảo quý báu nhất mới phong ấn được bản chất tế phẩm của nó. Anh cũng hy vọng nó được khỏe mạnh sống lâu…”

“Đủ rồi! Thành Gia Kỳ, tuy tôi không hiểu những thứ anh nói, nhưng ít nhất tôi biết, anh phong ấn Tiểu Chu chẳng qua vì anh không muốn tên ma thần nào đó tìm thấy nó.”

Gã trung niên lắc đầu, “A Tuyền, em không hiểu đâu…”

“Tôi hiểu rất rõ.” Mẹ Thành nhìn gã bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa phẫn nộ, “Tôi hiểu rất rõ anh sớm đã điên rồi, anh bị cái sư môn quái quỷ kia của anh tẩy não rồi. Có người chồng nào bình thường mà ngày ngày nhắc đi nhắc lại với người vợ đang mang thai của mình rằng con họ rất có khả năng sẽ thức tỉnh một tên ma thần gây nên tận thế không? Có người cha nào bình thường mà ngày này qua tháng nọ dùng kim đâm con trai mình không?”

“Anh đã giải thích với em rồi, đó là anh đang phong ấn đứa bé.”

“Tôi khinh!” Mẹ Thành xông đến nhổ nước bọt vào mặt gã.

Gã trung niên tránh đi.

Mẹ Thành lại vồ lấy bình trà chén trà trên bàn đập phá, “Anh là thứ súc sinh! Nếu chẳng phải tôi để quên đồ từ nhà máy quay về nhà lấy, con trai đã bị anh gϊếŧ chết rồi! Đừng gọi kẻ khác là ác ma, anh mới chính là ác ma! Có người cha nào lại dùng một cây kim to như vậy đâm vào đầu con trai của mình! Anh sợ tiếng khóc của nó khiến người khác chú ý nên còn dùng khăn lông nhét vào miệng nó! Khi đó nó mới chín tháng tuổi thôi! Sao anh lại nỡ ra tay cơ chứ!”

Gã trung niên phất tay đưa những thứ vỡ tan tành qua một bên rồi dùng ánh mắt thương hại nhìn mẹ Thành, “Em không hiểu gì hết! Anh đã nói với em bao nhiêu lần em vẫn không hiểu anh chút nào. Anh không muốn có con cái ư? Anh không muốn một đứa con bình thường ư? Nhưng đứa bé đó vốn không nên giữ lại. Sư phụ anh nói đúng, dù có phong ấn nó chăng nữa cũng khó đảm bảo hoàn toàn nó sẽ không khiến tên ma thần kia thức tỉnh. Kết quả thì sao? Anh chỉ nhất thời mềm lòng mà hiện tại ma thần đã bị nó gọi tỉnh kia kìa.”

“Mềm lòng? Chứ chẳng phải vì không tìm được cơ hội ra tay sao!” Mẹ Thành cao giọng mắng xong lại nhổ nước bọt vào gã trung niên.

Gã tránh đi rồi cau mày nói: “Chu Tuyền! Em bình tĩnh lại đi. Năm xưa em dùng acid tạt tôi tôi đã tha thứ cho em, em còn muốn thế nào nữa?”

“Tao muốn gϊếŧ mày! Năm xưa sao tao lại không gϊếŧ chết thứ súc sinh như mày!” Mẹ Thành hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Mấy thứ ma quỷ đó không để mày hại chết Chu Chu thì mày lại đi ám thị tao, bắt tao gϊếŧ chết con trai của mình! Mày có còn là người không! Nếu không phải nhờ hồn ma của ba tao luôn bảo vệ tao, giải trừ ám thị cho tao, suýt chút nữa tao đã gϊếŧ chết con trai ruột của mình! Thứ cầm thú! Ác ma! Chỉ vì ba tao cản trở mày, mày lại ra tay đánh tan hồn phách của ông ấy! Tao hận đến muốn ăn tươi nuốt sống mày!”

Mẹ Thành nhào lên như thật sự muốn xé xác gã trung niên.

Gã trung niên phất tay đẩy bà về giường.

Mẹ Thành lại nhào lên, gã trung niên dường như không nhịn được nữa bèn tát cho bà một cái.

Mẹ Thành ngã nhào xuống đất.

“Cô vốn không hiểu nỗi khổ của tôi! Cũng không hiểu khi tôi phải chính tay gϊếŧ con tôi đã đau đớn đến nhường nào! Thứ đàn bà ngu xuẩn như cô tối ngày đầu óc chỉ biết nghĩ đến con! Cô có biết nếu để ma thần hồi sinh, trên đời này sẽ có bao nhiêu người phải chết không? Những người đó lẽ nào chẳng phải con cái của người khác ư?”

Gã trung niên ngưỡng đầu thở dài, nhắm mắt lại rồi nói: “Ba cô đã qua đời, ở lại nhân gian chẳng qua vì níu kéo chút chấp nhiệm, lại còn hết lần này đến lần khác phá hỏng việc của tôi, bắt tay với đám lệ quỷ đối phó tôi. Tôi chỉ đánh tan hồn phách của ông ấy chứ không khiến ông ấy hồn phi phách tán đã là nể mặt cô rồi.”

Mẹ Thành từ từ dứng dậy, trong mắt tràn ngập thù hận, mặt mày dữ tợn trừng mắt nhìn gã trung niên, “Tại sao ba tao phải ở lại? Còn chẳng phải vì không tin tưởng mày ư. Ông ấy chỉ hy vọng tao sống tốt, ông ấy không yên tâm nên chỉ muốn ở lại thêm vài năm xem tao và mày sống cùng nhau như thế nào. May mà ba tao ở lại, bằng không… Thứ súc sinh nhà mày chắc chắn sẽ bị quả báo!”

“Tôi có bị quả báo hay không chưa đến lượt em phán xét.” Gã trung niên lấy lại bình tĩnh, “Tôi hành sự theo thiên đạo, thiên đạo đối với tôi thế nào, tôi đều gánh chịu. Nếu thật sự tôi đã sai, thiên đạo sao vẫn để tôi sống đến hiện tại? Hơn nữa còn để tôi gặp được kỳ ngộ, chẳng những tu vi tăng vọt mà còn biết được cách bày thượng cổ kỳ trận.”

“Kẻ sai là các người. Là sự ích kỷ của các người khiến cả thế giới rơi vào nguy hiểm, nhưng hiện tại có một cơ hội để cản trở ma thần hồi sinh, cũng chính là cơ hội duy nhất. Bất kể là ai cũng không thể cản tôi đưa ma thần vào giấc ngủ say!”

Mẹ Thành nhìn gã trung niên như một kẻ điên. Đến giờ bà buồn mắng nữa mà chỉ vuốt lại tóc tai, chỉnh lại quần áo rồi ngồi lại về giường.

Gã trung niên cũng không để ý đến ánh mắt của mẹ Thành, gã thản nhiên nói với bà rằng: “Anh biết em rất nhớ con, chốc nữa anh sẽ đưa nó đến để gặp em lần cuối. A Tuyền, anh tin sẽ có một ngày em hiểu cho anh, không ai hy vọng tận thế sẽ đến cả.”

Mẹ Thành cười lạnh đáp: “Tôi chỉ hận sao mình không đủ sức gϊếŧ anh.”

Gã trung niên nhìn mẹ Thành thật lâu, cuối cùng thở dài rồi xoay người bỏ đi.

Động phủ của Tái Lang.

Thành Chu đặt quần áo đang gấp xuống, chầm chậm xoay người hỏi Tái Lang, “Ngươi vừa nói cái gì?”

Tái Lang dựa lưng vào tường cười đáp: “Ta bảo có người truyền lời đến kêu ngươi dùng cặp song sinh đổi lấy mẹ mình.”

“Người?”

“À, có lẽ vào cùng đám thiên sư, là một đạo sĩ già.”

“Mẹ ta đang nằm trong tay chúng?”

“Nếu ngươi không tin có thể ra xem. Nghe nói chúng đã dẫn bà ta đến.” Tái Lang dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, hắn cười gian nói: “Mẹ và bạn, ngươi sẽ chọn ai? Tình thân và tình bạn, ngươi sẽ chọn thứ nào?”

“Hắn không cần chọn.”

“Ai? Tên mù nào dám ngang nhiên luyên thuyên trong động phủ… À à à, mời ngài cứ nói, ta không để ý đâu, thật đấy, không để ý tí nào hết!” Tái Lang lùi lại đến sát góc tường.

Thành Chu trợn mắt nhìn người đàn ông mặc áo choàng đen chầm chậm bước vào gian mộ, trong lòng chợt thấy căng thẳng hẳn lên.

“Xem ra hắn lại giành đến trước một bước.” Người mặc áo choàng đen tỏ vẻ không hài lòng.

Thành Chu không hiểu hắn đang nói gì, thấy người mặc áo choàng đen nhìn mình, anh bèn cố gắng nặn ra nụ cười nịnh nọt, dè dặt hỏi: “Lại gặp nhau rồi, không biết phải xưng hô với ngài thế nào ạ?”

“Ngươi muốn biết tên thật của ta?”

“Hơ…”

“Hiện tại vẫn chưa được. Sau này ngươi sẽ biết, trước mắt cứ tạm thời gọi ta là Quỷ Chủng.”

“Tại sao lại gọi là Quỷ Chủng?” Thành Chu vốn đang nghĩ chả biết tên này có phải là người bên nhà mẹ con trai mình hay không. Nhưng hiện tại nghe hắn nói vậy, Quỷ Chủng hình như không phải họ mà chỉ là tùy tiện gọi thôi?

“Bởi vì nơi ta ngủ say đã chết rất nhiều người. Trước khi rơi vào giấc ngủ, ta nhớ nơi đó khắp nơi đều là cây phong lá đỏ…” Người mặc áo choàng đột nhiên ngừng lại, dường như hồi ức xuất hiện chút vấn đề.

Nhưng hắn nhanh chóng ném vấn đề đó đi chẳng quan tâm nữa, hắn dùng giọng điệu đương nhiên nói ra một câu khiến Thành Chu tim gan lộn tùng phèo, “Vốn chả cần phải chọn. Tên đó chẳng phải cần cặp sinh đôi ư? Moi ra đưa cho chúng là được rồi.”

***