Nhân Tổ

Chương 117: Mười năm chữ chân ngôn



Từng bước từng bước gian nan tiến lên, lồng linh khí bảo vệ vặn vẹo, Tôn Kỳ thở hồng hộc, từng ngụm linh khí vừa thoát ra đã bị tiêu tán.

Dưới chân hắn đất nứt ra từng mảng, đất nóng, đỏ rực có dấu hiệu bị tan chảy.

Không khí cũng bị đốt nóng vặn vẹo, uốn lượn như những con lươn đang trườn.

Nơi đây chỉ còn lại một màu đỏ lửa, đã không thể phân biệt được ngoại giới ngày đêm.

Tôn Kỳ hướng mặt phía trước, đôi mắt nheo lại, hắn muốn nhìn phía trước là gì nhưng không thể. Thần thức cũng bị hạn chế quanh thân mười thước.

Trước đó một canh giờ, hắn còn nghĩ tìm Tào Chân hỏi về truyền thuyết kia nhưng sau đó hắn lại nghĩ sao mình không tự đi vào xem thế nào?

Thứ hắn ỷ vào chính là thân thể tinh khiết không ma khí, hắn lại tu luyện linh khí không bị hỏa khí thiêu đốt khắc chế. Suy nghĩ của hắn không sai, hắn quả thật có thể đi rất xa so với bọn cùng cấp.

Nhưng mà hắn lại đánh giá thấp hỏa khí nơi đây, linh khí của hắn cũng gần tiếp cận cực hạn chịu đựng.

Có thể ví ma khí như cọng rơm gặp lửa tất cháy, linh khí như miếng thủy tinh gặp lửa không thể cháy thế nhưng nếu như nhiệt độ quá cao thì cũng có thể bị nóng chảy.

Hiện tại tình trạng linh khí của Tôn Kỳ giống như miếng thủy tinh bị nung đỏ có dấu hiệu bị tan chảy. Nhưng mà hắn vẫn quyết tâm tiến lên, hắn muốn nhìn một chút tảng thiên thạch kia rốt cuộc là gì?

Đây có lẽ là tinh thần mạo hiểm, ham khám phá có sẵn trong tâm tính của hắn. Càng nguy hiểm thì càng kích thích. Càng kích thích thì càng muốn biết được kết quả.

Mỗi bước đi của Tôn Kỳ như mang theo chì, nặng nề và khó nhọc. Hắn cảm giác được đích đến đã rất gần… rất gần… nhưng gần là bao xa? Hắn không biết. Hắn chỉ biết hắn cần kiên trì đi tiếp.

Đất dưới chân đã hóa lỏng thành dung nham, từng bọt khí dung nham sinh rồi diệt tiếng nổ “bụp, bụp”.

Dung nham như những con suối nhỏ chảy quanh từng tảng đá ngoan cố không chịu nóng chảy.

Tôn Kỳ nhảy qua từng tảng đá tiếp cận trung tâm.

Linh khí bảo vệ xung quanh Tôn Kỳ đang dần bị thiêu đốt hóa khí tiêu tán khiến cho Tôn Kỳ phải liên tục tiêu hao linh khí bổ sung.

Qua không biết bao lâu. Có lẽ là rất lâu cũng có lẽ chỉ vài hơi thở. Tôn Kỳ cũng không biết nữa. Hắn chỉ có một mục tiêu là tiến lên phía trước.

Trước mắt hắn mờ mờ ảo thực, một vật xuất hiện như gần như xa. Hắn cố giương đôi mắt nhìn rõ nhưng không thể.

Hắn có cảm giác chỉ cần mình giơ tay lên thì có thể chạm được vật này nhưng mỗi khi hắn cố tới gần thì hắn cảm giác khoảng cách giữa hắn và vật này vẫn không thay đổi.

Đi! Hắn lê từng bước chân nặng nề tiến lên. Hắn cũng dần quên đi lý do vì sao hắn phải tiến lên. Hắn giờ đây chỉ có một mục tiêu. Một câu trả lời.

Tôn Kỳ gập gối cúi thân rồi bật ngảy sang tảng đá đối diện. Hắn dùng cả hai tay cố bò lên đỉnh tảng đá.

Đứng trên đỉnh tảng đá, hắn dõi mắt nhìn phương xa. Hắn kinh ngạc nói không lên lời.

Phía trước trăm thước là một tảng đá lớn, tảng đá có từng đường hoa văn, bên trong từng đường hoa văn còn đang chảy xuôi dung nham.

Tảng đá giống như một quả trứng khổng lồ với hoa văn kỳ dị trên mặt, hoa văn lập lòe lúc sáng lúc tối.

Trên tảng đá có một đường nứt dài từ đầu chạy xuống cuối cho Tôn Kỳ cảm giác quả trứng đá này giống như vừa nở ra tiểu sinh linh. Nếu như vậy thì sinh linh này chắc chắn vô cùng cường đại, mới chào đời đã hủy diệt cả vùng đất này. Biến cả khu vực này thành địa ngục lửa mà cường giả Hợp Nhất cảnh cũng phải e ngại.

Tôn Kỳ lắc đầu tự cười chuyện này sao có thể chứ? Đây chắc hẳn là vết nứt do thiên thạch rơi va chạm với mặt đất gây lên.

Tôn Kỳ chăm chú quan sát tảng thiên thạch.

A! quả nhiên có ký hiệu. Là năm ký hiệu kỳ quái, khó hiểu.

Gồm có: Hỏa cầu, bóng hình, cốt sơn, bông tuyết và một hình vuông lồng trong hình tròn.

Các ký hiệu này! càng nhìn càng khiến cho hắn say mê, luân hãm. Giống như hắn đang nhìn thấy trời, thấy đất, thấy vạn vật sinh linh, thấy quy tắc vận chuyển nhưng khi cố tìm hiểu nhìn rõ thì những hình ảnh này lại hóa thành hư ảo. Chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

Giống như là nhìn trời đất qua tấm gương.

Vô cùng giống thật, vô cùng kỳ diệu nhưng thật ra lại chỉ là giả tượng.

Các ký hiệu!... A!... hình như chúng đang nổi lên, sống dậy. Chúng đang nhảy nhót. Chúng như đang nhảy múa ca hát. Chúng đang làm gì? Đây là thực hay ảo?

A! bọn chúng đang tới chỗ ta.

Vụt! một tiếng. Các ký hiệu đột ngột chui vào trong đầu của Tôn Kỳ.

Ánh mắt của Tôn Kỳ trở lên miên man, ngơ ngơ. Ý thức của hắn bắt đầu tự chìm sâu.

Trong không gian ý thức của hắn.

Năm ký hiệu cổ đang vờn quanh nhau chuyển động, thông tin nườm nượp từ những ký hiệu này chảy vào trong đầu của Tôn Kỳ nhưng mà lượng thông tin quá lớn, hắn chưa kịp ghi nhớ thì đã trôi qua mất. Chỉ còn lại vài từ có nghĩa trong đầu.

Hỏa cầu ý nghĩa là Thiên Hỏa Giáng.

Một bóng hình mờ ảo ý nghĩa là Chí Tôn Hiện.

Hình cốt sơn ý nghĩa là Đạp Cốt Sơn.

Hình bông tuyết có ý nghĩa là Đêm Tuyết Rơi.

Hình vuông lồng trong hình tròn có ý nghĩa là Thiên Địa Hợp.

Toàn câu nguyên vẹn chính là:

Thiên Hỏa Giáng.

Chí Tôn Hiện.

Đạp Cốt Sơn.

Đêm Tuyết Rơi.

Thiên Địa Hợp.

Chỉ có bằng đấy chữ là có thể hiểu được, phần còn lại thì vẫn còn mờ ảo trong sương không thể hiểu được. Tôn Kỳ dần lấy lại ý thức, tự hỏi trong lòng: năm câu, mười năm chữ này rốt cuộc có ý nghĩa là gì?

Hắn miên man suy nghĩ nhưng không thể tìm ra được đầu mối.

Thiên Hỏa Giáng hẳn là chỉ tảng thiên thạch rơi xuống đây giống như là thiên hỏa đốt cháy một vùng, biến nơi đây thành địa ngục lửa.

Chí Tôn Hiện hẳn là ám chỉ một kẻ chí tôn nào đó xuất hiện.

Đạp Cốt Sơn hẳn là nói đến chiến tranh chém giết, xương cốt chất thành núi.

Đêm Tuyết Rơi, tại Ma giới chưa bao giờ có tuyết. Tuyết rơi chỉ có trong sách ghi chép về ngoại giới.

Thiên Địa Hợp, trời đất dính vào nhau sao? Như vậy không phải là tận thế sao?

Ý của mười năm chữ này là chỉ ra thời điểm tận thế sao? Thật khó hiểu, thật không hiểu nổi.

Tôn Kỳ còn đang suy nghĩ thì bỗng nghe được tiếng lách tách lách tách. Tôn Kỳ lấy lại tinh thần, dõi mắt tìm điểm phát ra âm thanh lạ.

Một đốm lửa nhỏ như nắm tay, màu vàng nhạt, chui ra khỏi khe nứt của tảng thiên thạch, từ từ nhảy nhót bay ra. Những nơi nó đi qua không khí bị nung nóng đột ngột, phát ra tiếng lách tách như cây củi bị đốt cháy.

Tôn Kỳ sững sờ, ngọn lửa này không ngờ có nhiệt độ cao như vậy, đến cả không khí cũng bị nó đốt cháy. Nếu như bị ngọn lửa này chạm phải thì chết không thể nghi ngờ. Nếu có thể dùng nó để giết địch thì thật vô cùng lợi hại.

Tôn Kỳ đang ôm mộng tưởng trong lòng thì ngọn lửa nhỏ đang tiến dần đến phía hắn. Một cỗ khí nóng ập vào mặt hắn.

Tôn Kỳ thầm than: không tốt.

Hắn từ từ lùi ra sau, ngọn lửa ma trơi này vẫn đang tiến về phía hắn.

Tôn Kỳ thấy sợ lạnh cả gáy, nếu như bị ngọn lửa này dây trúng thì hắn chết chắc. Hắn quay đầu chạy, nhảy lên từng tảng đá dung nham, liên tục đổi hướng với hy vọng ngọn lửa kia trước đó chỉ là trùng đường đi với mình.

Nhưng mà làm hắn thất vọng rồi, ngọn lửa chính xác là đang đuổi theo hắn. Không những thế, tốc độ của ngọn lửa càng lúc càng nhanh. Hắn tăng tốc bao nhiêu thì ngọn lửa tăng tốc bấy nhiêu. Khi hắn giảm chậm tốc độ thì ngọn lửa vẫn giữ nguyên tốc độ đuổi theo.

Điều này buộc hắn phải liên tục duy trì tốc độ cao nhất, hắn chỉ có thể không ngừng thiêu đốt linh khí trong cơ thể để duy trì tốc độ.

Tôn Kỳ hy vọng rằng ngọn lửa này chỉ ở trong khu vực trung tâm, ra khỏi khu vựa này hắn sẽ an toàn.

Suy nghĩ của Tôn Kỳ không phải không có cơ sở. Nên biết khu vực bên ngoài chưa bao giờ có ghi nhận xuất hiện ngọn lửa ma trơi bất thường. Điều này có thể do ngọn lửa này chỉ tồn tại trong khu vực trung tâm, không thể ra ngoài khu vực này.

Đây là hy vọng cứu cánh duy nhất của Tôn Kỳ, thúc đẩy hắn chạy thục mạng ra ngoài.

Tôn Kỳ đang thiêu đốt linh khí tăng tốc nhưng mà hắn cảm thấy sức nóng sau lưng càng lúc càng lớn, điều này chứng tỏ ngọn lửa đang rút ngắn khoảng cách với hắn.

Tôn Kỳ cảm thấy sợ hãi tột độ, khiến hắn bất chấp thiêu đốt càng nhiều linh khí để tăng tốc.

Hắn đang rời xa khu vực trung tâm, cách khu vực ngoài càng gần. Tôn Kỳ nhìn phía trước, trong mắt đầy hy vọng và vui sướng.

Khu vực ngoài đã gần ngay trước mắt.

Tôn Kỳ dập chân đạp đất, phóng thân bay ra khu vực bên ngoài. Hắn ngã xuống đất lộn nhào mấy vòng.

Hắn gian nan ngồi dậy nhìn xem ngọn lửa còn đuổi theo nữa không?

Ngọn lửa khi tới biên giới khu vực ngoài, thì dừng lại, lập lòe nhảy nhót tại chỗ như đang phân vân có nên ra ngoài hay không.

Tôn Kỳ thấy vậy thì mỉm cười, buông lời chế giễu:

“Ha… ha… ha… đuổi đi! Ngươi đuổi nữa đi. Ngọn lửa khốn khiếp làm ta sợ hãi muốn chết.”

“Đốm lửa nhỏ kia! Dám đuổi theo ta sao? Dám đuổi theo ta sao? Không dám đuổi theo thì là cháu nội. Ha… ha… ha…”

Tôn Kỳ đang há miệng cười nhạo, lắc mông chế giễu thì ngọn lửa kia bỗng bùng cháy lao ra ngoài, nhắm thẳng hướng hắn.

Tôn Kỳ sợ hãi, chạy đã không còn kịp, hắn bắt chéo tay che đầu làm theo bản năng phòng vệ.

Ngọn lửa đâm tới. Tôn Kỳ hét lên thảm thiết.

….

Tại chỗ ở của bọn Tào Chân.

Hạ Xung lại gần Tào Chân hỏi:

“Tối qua nghe Tào Chân sư huynh kể về truyền thuyết thiên hỏa mà vẫn chưa kể hết. Làm sư đệ ngứa ngáy khó chịu cả đêm, lúc đi tìm Hỏa Căn cũng không ngừng nghĩ đến. Sư huynh có thể kể tiếp không?”

Đám bên cạnh cũng nhao nhao gật đầu đồng ý, mong Tào Chân kể tiếp.

Tào Chân cười hắc hắc, nói:

“Trên tảng đá có năm ký hiệu: hỏa cầu, một bóng hình, cốt sơn, bông tuyết, hình vuông lồng trong hình tròn.”

“Năm ký hiệu này truyền lại thông tin thành năm câu, mười năm chữ: Thiên Hỏa Giáng, Chí Tôn Hiện, Đạp Cốt Sơn, Đêm Tuyết Rơi, Thiên Địa Hợp.”

Đám bọn họ nghe mười năm chữ này thì trầm tư suy nghĩ, sau đó đưa ra đủ loại giả thuyết giải nghĩa. Những giải nghĩa này cũng không khác nhiều với giải nghĩa của Tôn Kỳ.

Khương Tường lúc này hỏi lại:

“Mấy vị cường giả Hợp Nhất cảnh chắc là cũng từng giải nghĩa mấy ký hiệu này. Bọn họ kiến thức, tầm mắt đều hơn chúng ta. Hẳn là giải nghĩa đúng hơn. Sư huynh có biết lời bọn hắn giải đáp sao?”

Tào Chân lúc này cười hắc hắc, nói:

“Biết! tất nhiên là biết.” Nói xong thì hắn dừng lại một chút.

Đám Khương Tường thì trố mắt nhìn hắn chờ giải đáp.

Tào Chân lúc này mới nói tiếp:

“Bọn họ suy đoán: Thiên Hỏa Giáng chính là chỉ sự kiện thiên hỏa rơi tại chỗ này. Chí Tôn Hiện có thể ý chỉ một vị chí tôn xuất thế. Đạp Cốt Sơn ý chỉ vị này sẽ chinh phạt khắp nơi, thây chất thành núi. Đêm Tuyết Rơi, chúng ta cũng biết Ma giới chưa bao giờ có tuyết, tuyết chỉ có trong ghi chép về ngoại giới. Thiên Địa Hợp chính là thiên địa hợp nhất.”

“Toàn bộ ý nghĩa xuyên suốt là: Khi thiên hỏa rơi xuống, một vị chí tôn sẽ sinh ra, vị này sẽ dẫn dắt Ma tộc chinh phạt các tộc khác, thây cốt của kẻ địch sẽ chất lên thành núi. Khi mà tuyết rơi tại Ma giới thì thiên địa này sẽ quy nhất dưới sự lãnh đạo của Ma tộc.”

Đám Khương Tường nghe lời này thì ánh mắt sáng rực. Ước mơ thống nhất thiên địa chính là ước mơ của mỗi Ma tộc.

Nhưng mà Lương Bằng rất nhanh tỉnh táo phát hiện nghi điểm:

“Sự kiện thiên hỏa đã xảy ra rất lâu nhưng vì sao vị chí tôn kia vẫn chưa xuất hiện?”

Tào Chân cười nói:

“Ý này không sai. Vậy nên bọn họ đoán: trong trung tâm thiên hỏa có thứ gì đó mà lấy được thứ này mới trở thành chí tôn.”