Nhân Tổ

Chương 133: Đội tìm kiếm



Các trận pháp sư đi lên ngọn đồi, không ngừng quan sát, tính toán. Bố trí xuống vài tòa tiểu trận pháp.

Trận pháp khởi động. Các trận pháp phát ra ánh sáng, có đậm có nhạt, có xanh có đỏ.

Các trận pháp sư dựa theo màu sắc cùng cường độ ánh sáng mà tính toán. Sau đó cắm xuống các lá cờ đánh dấu.

Nửa ngày trôi qua, một phần mười ngọn đồi đã được thăm dò.

Nhậm Đạt Bình ra lệnh cho đám thợ mỏ đào các vị trí đã cắm cờ.

Tôn Kỳ được đưa tới một chỗ sườn núi, cắm một lá cờ màu vàng. Đứng gần đấy là một vị thiếu nữ đang cầm la bàn xem phương phướng, bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm tính toán gì đấy.

Tên lính rút ra lá cờ rồi nói:

“Ngươi đào chỗ này.”

Tôn Kỳ nhận lệnh, vung cuốc nện xuống.

Tiếng chát chát, cốp cốp, keng keng… vang lên không ngừng.

Một đường hầm mười thước nhanh chóng được đào ra. Lúc này vị thiếu nữ lên tiếng:

“Đào chếch sang phải ba bước chân.”

Tôn Kỳ nhanh chóng làm theo. Đào được một chút thì một tiếng cốp vang lên, mũi cuốc bị mẻ một miếng lớn. Tôn Kỳ cầm cuốc đi ra ngoài, nói với tên lính:

“Phía trước là một khối đá Hoa Cương rất cứng, cuốc đã bị mẻ, cần thay cuốc khác.”

Tên lính nhìn chiếc cuốc bị mẻ thì gật đầu, cho phép thay cuốc khác.

Cô gái đứng một bên nghe được là có đá Hoa Cương thì lẩm bẩm:

“Đá Hoa Cương sao? Như vậy thì không đúng rồi. Tính toán của ta sai sao? Nhưng sai ở chỗ nào chứ?”

Khi Tôn Kỳ cầm cuốc mới trở lại thì hắn không phải cần đào tiếp mà đứng một bên chờ lệnh.

Cô gái tính toán một hồi thì chỉ vào một chỗ khác nói:

“Ngươi đào chỗ này. Đào được mười thước thì lại thông báo cho ta.”

Tôn Kỳ lại vác cuốc bổ xuống.

Một ngày thời gian rất nhanh trôi qua.

Công việc của Tôn Kỳ lúc này là chỉ đâu đào đấy.

Khi trời về đêm, không khí trở lạnh hơn ban ngày. Đám trận pháp sư đều được ở lều riêng, đám lính cũng có lều cho từng nhóm, chỉ có đám thợ mỏ là trong một cái lều tập thể.

Có mấy tên thợ mỏ chọn ở lại trong hầm mới đào sáng nay. Tất nhiên là vẫn phải ở trong tầm mắt của lính canh. Tôn Kỳ cũng chọn ở lại trong hầm.

Mấy ngày tiếp sau đó, công việc cũng không có gì khác. Vẫn là chỉ đâu đào đấy.

Ba tháng qua đi, ngọn đồi đã bị thăm dò toàn bộ, vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu của mỏ khoáng thạch. Như vậy lúc này chỉ hai kết luận được đưa ra: ngọn đồi này vốn không có khoáng thạch hoặc là khoáng thạch nằm tại trong sâu cần tiếp tục đào xuống.

Lựa chọn thế nào tất nhiên là do bọn trận pháp sư đưa ra.

Nhậm Đạt Bình dẫn đầu đám trận pháp sư tỉ mỉ kiểm tra đất đá đào ra, đi vào trong các hầm mỏ dùng hồn lực thăm dò.

Sau đó bọn hắn tụ tập trong lều, bàn bàn tính tính.

Nhưng mà những chuyện này đã không còn liên quan tới Tôn Kỳ. Ngược lại lúc bọn trận pháp sư bàn bạc thì đám thợ mỏ như Tôn Kỳ lại được nghỉ ngơi, nhân cơ hội này Tôn Kỳ đi xung quanh hái cỏ.

Hắn gặp bất cứ loại cỏ nào cũng hái đi. Có loại cỏ hắn đào tận gốc trốc tận rễ. Hoa nụ, trái nhỏ, hạt khô… đều bị hắn thu hết. Thứ gì hắn cũng cào hết, không chừa thứ gì.

Ba ngày sau đó, đám trận pháp sư cũng đưa ra được kết luận. Bọn hắn ra lệnh đào từ sườn phải của ngọn đồi rồi đào sâu vào trong lòng đồi.

Đám thợ mỏ nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

Ba đường hầm mỏ được tạo ra, từ ba hướng đào vào trong hầm mỏ.

Đào suốt ba tháng, thì phát hiện cát quặng. Đám trận pháp sư cùng đám lính vô cùng vui mừng với phát hiện này.

Lại thêm ba tháng nữa, phát hiện đá quặng nhỏ.

Đến đây, công việc của đội thăm dò kết thúc, tiếp theo sẽ giao cho đội khai thác.

Đội tìm kiếm lại được đưa tới một chỗ khác. Lần này là một mảnh hoang mạc toàn đất đá. Công việc tìm kiếm, thăm dò, đào bới diễn ra suốt một năm nhưng không hề có kết quả.

Bọn họ liền bỏ nơi đó, đi tìm địa điểm khác.

Ba năm sau, tại trong một hầm mỏ bên sườn núi nào đó.

Tôn Kỳ cầm ra đám cỏ cây hoa lá mình đã thu hoạch được trong suốt những năm này. Bên trong túi của hắn có tươi có khô, có vụn có còn nguyên, tất cả đều được sắp xếp phân phối gọn gàng và rõ ràng.

Hỏa Hỏa lơ lửng như một ngọn đèn nhỏ, nó soi sáng Tôn Kỳ cho làm việc, nó hỏi:

“Ngươi thật sự nghĩ đám cỏ lá này có thể luyện dược được ư?”

“Không biết.” Tôn Kỳ vừa làm vừa nói.

“Vậy ngươi thu hoạch chúng làm gì? Không biết công dụng của chúng mà đem luyện thành đan thì hậu quả khó lường.”

“Ngươi yên tâm. Ta sẽ không luyện lung tung, ta sẽ thử dược trước khi luyện.”

“Ngươi dùng cái gì thử dược.”

“Dùng chính bản thân ta. Không phải lúc chúng ta ký khế ước, ngươi đã nhìn thấy ký ức của ta sao? Trong quá khứ, ta đã rất nhiều lần tự mình thử dược.”

Hỏa Hỏa lắc đầu:

“Ta chỉ thấy được một bộ phận ký ức của ngươi, không phải cái gì cũng thấy. Mà ngươi định lấy cái gì luyện dược? Ngươi không có đan lô, không có mộc hỏa, không có lọ đựng dược và lọ đựng đan… cái gì ngươi cũng không có.”

Tôn Kỳ cười nói:

“Ta đã nghĩ đến điều này. Xung quanh ta không phải toàn là khoáng thạch hay sao? Ta đã bí mật thu được một ít bột khoáng, có thể luyện thành một cái đan lô, lọ đựng thì không cần, ra tinh dược thì ta sẽ luyện luôn thành đan sau đó dùng đan luôn, còn mộc hỏa thì càng không cần vì ta có Hỏa Lô Tâm Pháp.”

“Hỏa Lô Tâm Pháp là ma pháp do Nhị ca Bộc Phá tặng cho ta. Hỏa Lô Tâm Pháp có thể thiêu đốt ma khí tạo ra ngọn lửa theo ý muốn. Nhị ca thường dùng nó luyện đan, luyện khí. Ta cũng từng thử qua còn thuận lợi hơn cả dùng mộc hỏa.”

Hỏa Hỏa nói:

“Nếu ngươi đã nghĩ kỹ như vậy thì ta cũng yên tâm.”

Một lúc sau, Tôn Kỳ để đám cỏ lá đã sắp xếp xong sang một bên, hắn lấy ra một túi bột khoáng.

Túi bột khoáng này là do hắn bí mật thu nhập cùng chuẩn bị trong thời gian dài. Hôm nay số lượng hẳn là đủ luyện một đan lô.

Tôn Kỳ tĩnh tâm an thần điều chỉnh trạng thái. Sau đó từ từ mở mắt, tay trái vung lên cuốn lấy đám bột khoáng, tay phải kết ấn, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy trên ngón tay hắn.

Tôn Kỳ đưa ngọn lửa đến gần đám bột khoáng. Được hai mươi tức hơi thở thì ngọn lửa chập chờn, phụt phụt lúc cháy lúc không, sau đó thì tắt lịm.

Tôn Kỳ sắc mặt hơi tái. Hắn đã bị thiêu đốt cạn kiệt linh khí. Hắn vội lấy ra ma thạch khôi phục.

Lúc này, hắn mới nhớ ra tu vi của mình rớt xuống Luyện Linh nhất trọng, linh khí dự trữ không như trước đây, không thể duy trì ngọn lửa lâu cùng nhiệt độ cao.

Đám bột khoáng thậm chí còn chưa kịp nóng đỏ thì lửa đã tắt.

Hỏa Hỏa tất nhiên không bỏ qua thời cơ này, nó ôm bụng cười lăn lóc chế giễu.

Tôn Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận với tên Hỏa Hỏa này.

“Ha… ha… ha… ngươi làm ta chết cười mất, ngươi định dùng ngọn lửa ấy để hâm nóng thạch khoáng sao? Ngọn lửa ấy còn không đủ làm nóng mông ta này.”

Tôn Kỳ phản bác:

“Hỏa Lô Tâm Pháp không sai, chỉ là ta quên mất hiện tại mình linh khí không nhiều, không thể duy trì ngọn lửa nếu không thì luyện đám bột khoáng này dễ dàng, lúc đó đốt mông ngươi cũng dễ dàng.”

“Ha… ha… ngươi đùa ta sao? Hỏa Hỏa vĩ đại làm làm sao có ngọn lửa nào đốt được ta. Ta chính là lão tổ tông của mấy ngọn lửa cỏn con ấy.” Hỏa Hỏa vẫn ôm bụng cười.

Tôn Kỳ lẩm bẩm:

“Lửa… lão tổ tông… lửa cỏn con… lửa to…”

Sau đó hắn vỗ tay cái chát như nghĩ ra được điều gì đó rất thú vị, hắn đưa mắt nhìn Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa đang cười thì bắt gặp ánh mắt của Tôn Kỳ, nó ngừng cười, nó ái ngại nhìn Tôn Kỳ:

“Này, ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt ấy được không? Cả nụ cười của ngươi nữa, nhìn nó rất bỉ ổi.”

Tôn Kỳ cười híp mắt:

“Ngươi không thấy nụ cười của ta rất thân thiện sao? Ta cũng đang có việc nhờ ngươi đây.”

“Không làm.” Hỏa Hỏa dứt khoát, nó đứng khoanh tay trước ngực quay mặt đi hướng khác.

Tôn Kỳ vẫn cười nói:

“Ngươi không phải nói ngươi rất biết đun nước, đốt củi sao? Bây giờ chính là lúc cho ngươi thể hiện.”

“Không làm.” Hỏa Hỏa từ chối thẳng.

Tôn Kỳ làm ra vẻ thất vọng:

“Chẹp… chẹp… ngươi không muốn làm ta cũng không thể ép ngươi. Ta rất thấu tình đạt lý, không bao giờ ép ai làm việc họ không thích. Ta có thể không làm đan lô, có thể không luyện đan. Ta chấp nhận không trị thương, chịu như vầy mãi mãi. Ta sẽ làm nô lệ để bọn hắn đánh đập tra tấn, làm việc vất vả. Rồi một ngày nào đó khi thọ nguyên đã hết, ta sẽ chết trong một góc hầm mỏ nào đó với sự cô đơn, tủi thân, nghèo hèn. Ta lúc đó chỉ lo cho ngươi sẽ bị người ta phát hiện.”

“Bọn họ mà phát hiện ra ngươi sẽ bắt ngươi nhốt vào trong tủ kính. Hằng ngày sẽ cắt xẻo một miếng của ngươi ra làm thí nghiệm cho đến khi ngươi không còn giá trị, bọn hắn sẽ bỏ ngươi vào trong một cái đèn lồng, bắt ngươi thắp sáng cho đến chết. Nghĩ đến đây mà ta không kìm được nước mắt. Hu… hu… hu…”

Hỏa Hỏa lúc này lộ vẻ bị thương:

“Thôi! Thôi! Thôi được rồi. Lời của ngươi thật giả dối nhưng mà tiếng khóc của ngươi càng giả dối, chói tai hơn. Làm ơn đừng bao giờ khóc một lần nào nữa, thật quá khó nghe. Ta chịu không nổi tiếng khóc của ngươi. Ta làm là được.”

Tôn Kỳ lập tức đổi sang cười hì hì. Hắn lập tức bắt tay vào làm.

Suốt một buổi tối hôm đó, ánh lửa lập lòe lúc sàng lúc tối. Ban đầu Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa phối hợp khó ăn khớp nhưng sau đó Tôn Kỳ dùng Hỏa Lô Tâm Pháo điều khiển Hỏa Hỏa thì thuận lợi vô cùng, tùy ý biến hóa. Linh khí tiêu hao cũng vừa phải.

Một đêm kết thúc.

Tôn Kỳ cầm trên tay một cái chén sứt mẻ, lôm côm, méo méo sẹo sẹo, nhìn cực ký xấu xí.

Hỏa Hỏa nhìn cái chén lại ôm bụng cười:

“Ha… ha… ha… ngươi định chuyển từ đan sư sang ăn mày sao? Ta thấy nó cũng hợp với ngươi lắm.”

Tôn Kỳ không để ý lời Hỏa Hỏa, hắn còn đang bận suy nghĩ. Coi bộ hắn muốn luyện một cái đan lô là không thể nào. Luyện khí vốn không phải sở trường của hắn, trong điều kiện thiếu thốn như thế này thì luyện được cái chén sứt mẻ này thì cũng dễ hiểu.

Hắn phải tìm ra cách giải quyết vì luyện đan chữa thương đối với hắn là bắt buộc.