Nhân Tổ

Chương 150: Khe nứt Thiên Linh



Tôn Kỳ cười khổ hỏi:

“Ngươi có biết ngươi nói gì không hả?”

Tiểu U thành thật lắc đầu:

“Ta là học từ mấy vị tỷ tỷ.”

Tôn Kỳ nghe vậy thì thở phào, thì ra là vậy. Tôn Kỳ lập tức lái sang chủ đề khác, xua đi không khí ngượng ngùng lúc này. Hắn nói:

“Tên kia đã bị ta giết. Từ nay về sau các ngươi đã được tự do có thể tùy ý làm việc mình thích. ”

Tiểu U cúi đầu buồn bã nói:

“Dù tên kia đã chết nhưng chúng ta vẫn tầng dưới chót trong thành, vẫn là sống được bữa nay lo bữa mai...”

Tiểu U quay đầu nhìn hai đứa em đang cuộn mình trong chăn ấm say sưa ngủ, Tiểu U lại nói:

“Từ lúc sinh ra bọn ta chưa bao giờ được tự do, chưa bao giờ được làm việc mình thích. Bọn ta có thể thoát khỏi tên kia nhưng vẫn đang ở trong một cái lồng khác, chỉ là lớn hơn mà thôi.”

Tôn Kỳ nghe vậy cũng là trầm ngâm suy nghĩ: cuộc đời ai mà không như vậy, mãi mãi luôn nằm trong những cái lồng vô hình nhưng mà cũng không phải không thể có tự do. Chỉ cần tâm ngươi tự do thì không gì có thể nhốt được ngươi.

Tiểu U nhìn Tôn Kỳ với đôi mắt đáng thương, nói:

“Ca ca, có thể cho bọn ta đi theo huynh được không?”

Tôn Kỳ nhìn Tiểu U một lúc rồi làm ra quyết định, hắn nói:

“Nếu vậy tạm thời các ngươi theo ta. Ta cũng có một số việc cần các ngươi.”

Tiểu U vui mừng ôm chầm lấy Tôn Kỳ. Tôn Kỳ nghiêm giọng nói:

“Được rồi! bỏ tay ra khỏi túi ma thạch của ta. Lên giường ngủ đi.”

Tiểu U cười gượng:

“Thói quen, là thói quen. Ca ca đừng để ý.”

Nói xong thì Tiểu U chui lên giường cùng hai đứa em.

Tôn Kỳ ngồi tĩnh tọa trên ghế, sắp xếp một số thông tin mình có được. Hắn biết muốn trộm được Tạo Hóa Mẫu Thổ không hề dễ dàng, cần phải tỉ mỉ lên kế hoạch.

Sáng sớm hôm sau.

Tôn Kỳ ngồi trên ghế nhìn ba đứa trẻ đang “rột... rột...” húp lấy húp để tô cháo hoa. Tôn Kỳ thật ra muốn đưa cho bọn chúng ma thạch để bọn chúng hấp thu cho mau lẹ nhưng đáng tiếc ba đứa quá yếu nếu hấp thu ma khí trong ma thạch sẽ no bể bụng mà chết. Lại nói bọn chúng cũng không có ma pháp chuyển hóa ma khí trong ma thạch.

Vậy nên bọn chúng chỉ có thể hấp thụ được chút ít ma khí trong thức ăn. Đây hẳn là cách tên kia nuôi những đứa trẻ, pha loãng ma khí vào trong thức ăn rồi đưa cho bọn trẻ.

Sau một hồi đã ăn no nê, Tiểu U lúc này mới quay sang hỏi Tôn Kỳ:

“Ca ca không ăn sao?”

“Ta hấp thụ trực tiếp ma thạch không cần ăn uống.” Tôn Kỳ lắc đầu cười nói.

Ba đứa trẻ nghe vậy mắt lộ hào quang ngưỡng mộ vì bọn chúng biết muốn hấp thu trực tiếp ma thạch thì cần có ma pháp chuyển hóa, cũng tức nói là Tôn Kỳ có thể tu luyện.

Có thể tu luyện chính là ước ao lớn nhất của mấy đứa trẻ lang thang này.

Tôn Kỳ nhìn ánh mắt của bọn chúng thì biết chúng đang nghĩ gì, hắn nói:

“Các ngươi có muốn tu luyện không?”

Hai bé trai ánh mắt sáng rỡ gật đầu lia lịa nhưng mà Tiểu U lại gõ đầu bọn hắn nói:

“Mấy tỷ tỷ kia từng nói muốn tu luyện cần có ma pháp mà ma pháp chính là bí mật của mỗi gia tộc không được truyền ra bên ngoài nếu không sẽ bị đánh chết.”

Sau đó Tiểu U quay nhìn Tôn Kỳ nói:

“Bọn ta không phải là thành viên gia tộc của ca ca nếu ca ca truyền cho bọn ta thì ca ca sẽ gặp rắc rối. Ca ca đã giúp bọn ra rất nhiều, bọn ta không muốn lại liên lụy ca ca.”

Tiểu U cúi đầu mặt sầu khổ.

Một lúc sau, Tôn Kỳ phá lên cười:

“Ha... ha... ha... có phải đám tỷ tỷ của muội còn nói muốn được truyền ma pháp thì phải gả vào nhà bọn họ đúng không? Vậy nên đám tỷ tỷ mới dạy muội cái trò “lấy thân báo đáp” đúng không?”

Tiểu U xấu hổ cười gượng:

“Sao ca lại biết?”

“Đoán thôi. Ta đủ thông minh để đoán ra nhiều chuyện.” Tôn Kỳ cười nói.

Sau đó Tôn Kỳ nghiêm túc nói:

“Được rồi. Ca truyền cho các ngươi ma pháp để giúp ca làm việc thuận lợi hơn. Các ngươi cũng không cần nghĩ nhiều chuyện khác.”

Nói về ma pháp thì Tôn Kỳ luôn có một đống trong đầu. Trước đây hắn đã sưu hồn rất nhiều kẻ, cướp được ma pháp không phải là ít. Đêm qua Tôn Kỳ cũng nghĩ đến truyền ma pháp cho bọn trẻ nên đã cân nhắc, chỉnh sửa một phen.

Tôn Kỳ truyền cho Tiểu U: Phá Lục Ma Điển. Cuốn ma pháp này Tôn Kỳ có được từ một tên công tử nào đó, trải qua một đêm được Tôn Kỳ chỉnh sửa lại thành ma pháp truyền cho Tiểu U.

Còn hai bé trai nhìn khá giống nhau, tuổi lại tương tự, Tôn Kỳ lúc đầu còn tưởng bọn chúng là sinh đôi. Nhưng hóa ra ba đứa trẻ này không hề có quan hệ ruột thịt, bọn chúng đều là được gom nhặt tới.

Bé trai làm anh gọi là Tiểu Diêm, được Tôn Kỳ truyền cho Nghiệp Hỏa Kiếp Kinh.

Bé trai làm em gọi là Tiểu Phán, được Tôn Kỳ truyền cho Thông Ngôn Ma Quyết.

Ma pháp đã có, vấn đề còn lại chính là Nhập Linh Đan. Tôn Kỳ rõ ràng không thể có được Nhập Linh Đan, thậm chí bây giờ đi mua cũng không ai bán.

Muốn ba bọn họ có thể tu luyện chỉ còn lại một cách: tự mở Thiên Linh. Nhưng tự mở Thiên Linh quá nguy hiểm, Tôn Kỳ đã trải qua điều này nên biết rõ, hắn lúc đó thậm chí cũng không rõ ràng mình như thế nào tự mở Thiên Linh. Nếu bây giờ cho hắn làm lại chỉ sợ hắn cũng không dám. Huống chi là ba đứa trẻ này.

Tôn Kỳ lúc trước kiểm tra Tiểu U thì biết Thiên Linh của Tiểu U hình như đã tự mở ra. Điều này khiến hắn cũng không rõ lắm.

Tôn Kỳ gọi Tiểu U lại, để nàng ngồi xếp bằng nhắm mắt tịnh tâm cảm nhận ma khí. Tôn Kỳ lúc này đặt tay lên đầu Tiểu U, một cỗ thần thức cùng ma khí từ từ thẩm thấu vào trong đầu Tiểu U.

Tiểu U cảm thấy như có hàng ngàn cây châm nhỏ đâm vào đầu. Lúc đầu thấy nhột nhột nhưng sau đó là đau nhói, rồi càng lúc càng đau hơn. Tiểu U cắn răng chịu đựng, tâm thần bất định.

Lúc này giọng nói Tôn Kỳ vang lên trong đầu Tiểu U:

“Thả lỏng cơ thể, giữ vững tinh thần. Từ từ cảm nhận ma khí. Khi đã cảm nhận được ma khí thì vận chuyển ma khí theo ma pháp ta truyền dạy.”

Nghe được giọng nói của Tôn Kỳ, vẻ mặt của Tiểu U mới hơi dãn ra, cố gắng tập trung làm như lời Tôn Kỳ nói.

Trong đầu của Tiểu U lúc này, Tôn Kỳ thấy được một khe nứt lớn nhưng lại bị ma khí bao trùm, che lấp. Khe nứt lớn này chính là Thiên Linh của Tiểu U.

Cái này giống như thiên sinh đã tự mở ra Thiên Linh nhưng bị ma khí che lấp. Tôn Kỳ muốn giúp Tiểu U mở Thiên Linh thì cần phải phá đi đám ma khí, đồng thời mở rộng khe nứt.

Thần thức của Tôn Kỳ hóa thành một cái chùy lớn ầm ầm đập xuống Thiên Linh. Ma khí bị quấy tung, khe nứt xuất hiện chằng chịt. Thần thức lại hóa thành cự kiếm, chém ra khe nứt.

Tiếp sau đó là đao, thương, kích, phủ... lần lượt công phá khe nứt Thiên Linh.

Tôn Kỳ lúc này thần thức tiêu hao nhanh chóng còn Tiểu U thì nhăn mặt chịu đựng, thỉnh thoảng Tiểu U còn ói ra từng ngụm ma khí. Tiểu Phán cùng Tiểu Diêm thì đứng bên cạnh lo lắng sốt ruột.

Chuyện này kéo dài nửa ngày mới kết thúc, Tôn Kỳ cuối cùng oanh mở được hoàn toàn Thiên Linh cho Tiểu U.

Tiểu U lập tức cảm nhận được dòng chảy ma khí, vội vã dựa theo Phá Lục Ma Điển dẫn dắt mấy dòng ma khí này chảy vào Thiên Linh.

Tôn Kỳ lúc này nhấc tay ra khỏi đầu Tiểu U, sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Hai bé trai nhìn hắn chờ mong kết quả. Tôn Kỳ nhìn bọn nó cười nói:

“Yên tâm đi! Đã thành công mở Thiên Linh. Bây giờ chị của các ngươi đang hấp thụ ma khí. Các ngươi đừng làm phiền.”

Nghe vậy hai bé trai thở phào nhẹ nhóm, cúi đầu cảm tạ Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ chỉ cười gật đầu, sau đó ngồi một chỗ khôi phục thần thức hao tổn.

Lại nửa ngày qua đi, Tiểu U mới mở mắt ra, nàng ngay lập tức chạy tới quỳ dập đầu với Tôn Kỳ, mếu máo khóc:

“Đa tạ! đa tạ! đa tạ ca ca!”

Tôn Kỳ mở mắt cười nói:

“Bây giờ ngươi đã có thể tự tu luyện. Tương lai sau này do chính ngươi quyết định. Ngươi đã quỳ một lần rồi, hôm nay đã đứng lên được, ngày sau lại không cần tiếp tục quỳ.”

Tiểu U đứng dậy, miệng vẫn rối rít cảm tạ.

Hai ngày tiếp sau đó, Tôn Kỳ lần lượt giúp Tiểu Phán, Tiểu Diêm mở Thiên Linh. Điều kỳ lạ là Thiên Linh của bọn chúng đều có vết nứt, Tôn Kỳ dựa theo vết nứt này mà mở Thiên Linh cho bọn chúng.

Tuy nói là tự mở Thiên Linh nhưng mà Thiên Linh của bọn chúng lại không có kỳ diệu như Tôn Kỳ hoặc như Cổ Đế và bảy mươi hai Ma Hoàng.

Thiên Linh của bọn chúng chỉ là lớn hơn so với bình thường mà đây cũng là do Tôn Kỳ tận lực hết sức oanh phá khi mở Thiên Linh cho bọn chúng.

Tôn Kỳ cũng đã hỏi thử nguyên nhân vì sao có khe nứt Thiên Linh nhưng ba đứa trẻ hoàn toàn không biết gì. Bọn chúng từ lúc có trí khôn thì chỉ biết nghe lệnh đi ăn trộm, ăn xin.

Không có manh mối, Tôn Kỳ đành gác lại chuyện này.

Tiếp theo, Tôn Kỳ cho ba đứa trẻ một ít ma thạch để tự tu luyện. Để cho cả ba đứa đã vững chắc căn cơ tại Luyện Linh nhất trọng.

Ngày hôm sau, Tiểu U đến gặp Tôn Kỳ, trong mắt nàng đã có thêm vài tia sáng sủa, lanh lợi. Tiểu U hỏi:

“Ca! có chuyện gì bọn ta có thể làm giúp ca không?”

Tôn Kỳ nhìn Tiểu U gật đầu, cô bé quả là thông minh. Tôn Kỳ cũng không khách sao nói:

“Ca thật có chuyện nhờ ba đứa.”

Tiểu U nghiêm túc chăm chú lắng nghe, nàng biết sau đây mới là mục đích chính của vị ca này giúp bọn họ. Đừng nhìn nàng còn trẻ con nhưng có một số chuyện nàng vẫn là hiểu rõ.

Tôn Kỳ chậm lại lời nói, chú ý biểu cảm của Tiểu U, hắn thầm nói: quả nhiên là thông minh. Tôn Kỳ nói tiếp:

“Ta cần ba đứa nghe ngóng mọi chuyện trong thành Ô Sào, đặc biệt là chuyện của Trần gia. Mỗi ngày ta sẽ cho mỗi đứa một viên ma thạch. Ba đứa cứ như hằng ngày giả đi ăn xin là được, không cần lại trộm cướp gây thêm rắc rối.”

Tôn Kỳ dừng lại sau đó nghiêm giọng nói:

“Tuyệt đối không được để lộ chuyện chúng ta biết nhau.”

Tiểu U trịnh trọng gật đầu, sau đó dẫn theo hai đứa em đi ra ngoài. Tôn Kỳ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia, gật đầu hài lòng: biết tiến biết thối, biết lúc nào nên hỏi lúc nào không nên hỏi, sau này ắt có thể trở thành kẻ không tầm thường.

Tôn Kỳ lại không biết rằng trong lúc vô tình hắn đã chế tạo ra vị Đế thứ hai cho Ma tộc. Sau đó sẽ gây không ít rắc rối cho hắn. Nhưng đó là chuyện rất lâu, rất lâu sau này.