Nhân Tổ

Chương 154: Thăm dò



Tại trong một nghị trường lớn được cải tạo thành phòng luyện đan chứng nhận đan sư. Các đan sư muốn chứng nhận đã đứng sẵn vào vị trí, có hơn hai trăm tên đan sư cùng lúc chứng nhận.

Đan sư có già, có trẻ, có nam, có nữ đủ mọi thành phần. Ai cũng mang tâm trạng háo hức, chờ mong.

Khán giả xung quanh vây đông nghẹt phòng luyện đan. Trên đài cao, thành chủ Ô Sào Thành ngồi vào vị trí chủ nhà, bên cạnh là Phùng Kỷ, tiếp đó là các thủ lĩnh đứng đầu các thế lực.

Có thể nói đây là một buổi thịnh hội hiếm gặp tại thành Ô Sào, ai cũng không muốn bỏ lỡ lần thịnh hội này.

Các vị thủ lĩnh thì tranh thủ cơ hội móc nối với Phùng Kỷ, đám đan sư thì nhân cơ hội chứng nhận đan sư, đồng thời hy vọng có thể trước mặt Phùng Kỷ biểu hiện ra thiên phú, biết đâu lại được một danh ngạch vào luyện linh sư hội thành Hắc Liên. Đám khán giả thì chủ tâm muốn tham gia cuộc vui.

Tôn Kỳ ngước mắt nhìn lên đài cao, hắn muốn xem vị Phùng Kỷ trưởng lão kia có phải hắn quen biết. Nếu như là quen biết thì có thể nhờ báo tin cho Đại ca nhưng mà làm hắn thất vọng rồi. Hắn không hề quen mặt tên Phùng Kỷ này.

Trưởng lão Phùng Kỷ là một tên mặt chuột, gò má cao, mắt như lươn, trên mép có hai sợi râu dài như râu cá trê. Nhìn sơ thôi cũng biết là hắn là kẻ tham lam, gian xảo. Lúc trước tại luyện linh sư hội thành Hắc Liên, Tôn Kỳ chính là khinh thường những kẻ như thế này, cho dù hắn muốn làm quen với Tôn Kỳ thì Tôn Kỳ cũng ghét bỏ.

Phùng Kỷ đứng trên đài cao, trịnh trọng tuyên bố:

“Hôm nay, Phùng mỗ may mắn đến thành Ô Sào, nhận được sự tiếp đón nồng hậu của thành chủ và mấy vị gia chủ. Phùng mỗ cũng muốn làm một ít gì đó cho thành Ô Sào. Vậy nên Phùng mỗ tổ chức buổi chứng nhận đan sư hôm nay, chỉ cần có ai biểu hiện xuất sắc, sẽ được Phùng mỗ dẫn tiến vào luyện linh sư hội thành Hắc Liên.”

Nghe được dẫn tiến vào luyện linh sư hội thành Hắc Liên, đám đan sư ở dưới kích động không thôi, đám khán giả cũng hò hét hưởng ứng. Thành chủ và mấy vị gia chủ thì mắng lão hồ ly, rõ ràng là bọn hắn phải thuyết phục khô cả miệng rồi còn bắt bọn hắn bỏ ra không ít đồ, sau đó mới chịu tổ chức lần chứng nhận đan sư này.

Vậy mà tên Phùng Kỷ lại nhận hết công lao về mình, tuy là nghĩ như thế nhưng mà bọn hắn cũng chỉ có thể mỉm cười thuận theo.

Chờ đám đông dừng kích động, Phùng Kỷ lại nói về các quy định khi chứng nhận đan sư rồi ra lệnh bắt đầu.

Cả hội trường trở lại yên tĩnh, đám đan sư nỗ lực luyện đan, đám khán giả thì xì xầm thì thầm.

Trần Thanh Huyên lúc này chọn một chỗ bìa ngoài phòng chứng nhận đan gần khán giả, có Tôn Kỳ đứng gần đó. Trải qua nhiều lần luyện đan, nàng thật sự tin vào sự may mắn của Tôn Kỳ nên nàng mới chọn vị trí này.

Thời gian luyện đan là ba ngày nhưng mới chỉ qua một canh giờ đã có tiếng nổ lô bành, bành. Phùng Kỷ liếc qua, thầm cười trong bụng: một lũ kém cỏi cũng đòi mơ mộng gia nhập luyện linh sư thành Hắc Liên.

Ba ngày thời gian rất nhanh kết thúc, có hơn phân nửa số đan sư không thể hoàn thành kiểm tra chứng nhận đan sư, trực tiếp bị loại.

Số đan sư còn lại qua sự kiểm tra của Phùng Kỷ cùng hai đệ tử của mình thì đa phần không đạt tiêu chuẩn, có thể thấy được trình độ luyện đan tại thành Ô Sào thật sự quá kém.

Một lúc sau, cuối cùng đến phiên An Tịnh Quyên, tất cả đều nín thở chờ kết quả. Phùng Kỷ bóc lớp vỏ đan cho vào miệng hồn nô.

Hồn nô nhanh chóng chuyển sang màu lam nhạt. Phùng Kỷ nở nụ cười tuyên bố:

“Đan dược thất hoàn trung giai, An Tịnh Quyên chứng nhận đan sư thất hoàn trung giai thành công.”

Hai tên đồ đệ của Phùng Kỷ chắp tay cười nói:

“Chúc mừng sư muội!”

“Đa tạ hai vị sư huynh.” An Tịnh Quyên mỉm cười đáp lễ.

Lời đối thoại này chất chứa ý gì cũng không cần nói, đám khán giả vỗ tay reo mừng, cuối cùng thì thành Ô Sào cũng có một thiên tài đi vào luyện linh sư hội thành Hắc Liên, bọn hắn cũng cảm thấy vinh dự lây.

Thành chủ và các gia chủ khác thì không ngừng tán dương, chúc mừng gia chủ An gia.

Trần Thanh Huyên nhìn thấy cảnh này thì siết chặt tay, nàng cảm thấy ganh tỵ, nàng nhìn vào lọ đan của mình, hy vọng kết quả được như mong muốn.

Tiếp sau đó kiểm tra lại không có ai nổi bật đáng chú ý.

Đến phiên Trần Thanh Huyên, Phùng Kỷ vốn là cũng không mấy để ý nhưng lần thứ nhất kiểm tra đan dược của Trần Thanh Huyên là thất hoàn bình giai, lần thứ hai cũng là thất hoàn bình giai.

Phùng Kỷ nhìn Trần Thanh Huyên thấy tuổi tác của nàng cũng tương tự An Tịnh Quyên, trình độ luyện đan cũng chỉ kém chút, nếu như mang đi bồi dưỡng cũng không tệ. Nhưng mà còn phải xem viên đan dược cuối cùng thế nào.

Trần Thanh Huyên lúc này cũng căng thẳng tột độ, hai tay nàng không ngừng siết vào nhau.

Phùng Kỷ bóc lớp vỏ đan bỏ vào miệng hồn nô, sau đó hồn nô nhanh chóng chuyển màu, đến màu đen thì dừng lại. Phùng Kỷ mỉm cười nói:

“Đan dược thất hoàn bình giai, Trần Thanh Huyên chứng nhận đan sư thất hoàn bình giai thành công.”

Trần Thanh Huyên nghe được kết quả thì không khỏi thở ra một hơi, chưa kịp ăn mừng thì lúc này Phùng Kỷ lại nói:

“Có muốn theo ta đến thành Hắc Liên không?”

Trần Thanh Huyên nghe được lời này thì sững sờ, sau đó vui mừng gật đầu lia lịa. Hai tên đồ đệ của Phùng Kỷ cùng tiến lên chúc mừng sư muội mới, An Tịnh Quyên cũng lên tiếng chúc mừng, Trần Thanh Huyên vui vẻ đón nhận tất cả.

Khán giả lại được một lần hò reo vui mừng, thành Ô Sào của bọn họ không ngờ ngoài An Tịnh Quyên thì Trần Thanh Huyên cũng được chọn.

Trên đài cao, gia chủ Trần gia thì vui cười híp mắt, các gia chủ khác không ngừng đến chúc mừng.

Cả hội trường ai ai cũng mừng vui ra mặt, chỉ có Tôn Kỳ đứng tại một góc cười khổ, từ đầu đến cuối hắn không có một chút cơ hội tiếp xúc với Phùng Kỷ, chứ nói gì đến nhờ nhắn tin, còn Trần Thanh Huyên hoàn toàn đã quên đi tên dược đồng như hắn.

Tiếp sau đó là tiệc tùng ăn mừng.

Mấy ngày sau, Phùng Kỷ dẫn hai đồ đệ cùng An Tịnh Quyên và Trần Thanh Huyên đi.

Tôn Kỳ tất nhiên là phải ở lại. Trần gia cũng thưởng cho hắn không ít ma thạch.

Nhiều ngày sau đó, Tôn Kỳ khá nhàn hạ, lại không có ai kêu hắn làm dược đồng, có lẽ vì bọn họ nghĩ Tôn Kỳ đã là dược đồng của Trần Thanh Huyên nên không tiện sai bảo.

Nếu như bọn họ biết được chính nhờ Tôn Kỳ mà Trần Thanh Huyên mới được tuyển chọn thì bọn họ sẽ không thờ ơ như vậy.

Đám Trần Lãng thì không ngừng xỉa xói, cô lập Tôn Kỳ. Bọn họ liên tục to to nhỏ nhỏ bàn chuyện tìm cách hại Tôn Kỳ.

Một tháng sau, Trần Lãng tìm được cơ hội nhét một cây thảo dược quý dưới giường của Tôn Kỳ. Sau đó tri hô báo cáo với hình phạt đường.

Hình phạt đường nhanh chóng tiến hành điều tra và tất nhiên mọi manh mối đều dẫn tới chỗ Tôn Kỳ.

Mọi bằng chứng đều xác đáng, Tôn Kỳ không thể chối cãi, đáng lẽ hắn sẽ bị một trận đòn sau đó trục xuất khỏi Trần gia nhưng vì công lao trước đó nên chỉ bị một trận đòn, giáng chức làm quét dọn.

Đám Trần Lãng nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt vô cùng hả hê, không ngừng cười nhạo chế giễu.

Sáng hôm sau, Tôn Kỳ lúc này đang cầm một cây chổi lớn quét sân, thỉnh thoảng lại xoa xao cái mông.

Hỏa Hỏa cười hắc hắc, truyền âm:

“Không ngờ nha. Ngươi cũng có ngày bị đánh như vậy.”

“Nếu không phải vì Tạo Hóa Mẫu Thổ thì mấy trò vặt của bọn họ, ta làm sao mắc phải chứ!” Tôn Kỳ lúc này vẫn còn bực mình.

Mấy trò tiểu mưu tiểu kế của bọn Trần Lãng làm sao qua được thần thức của Tôn Kỳ nhưng vì Tạo Hóa Mẫu Thổ, hắn đành giả ngốc đổi lấy một trận đòn cùng công việc quét dọn hạ cấp.

“Hắc... hắc... vậy nói xem, ngươi tại sao phải làm như vậy?” Hỏa Hỏa vừa cười vừa hỏi.

“Ta muốn đổi lại một công việc có thể đi lại trong phạm vi rộng như thế mới có lợi cho việc dò tìm Tạo Hóa Mẫu Thổ của ta.” Tôn Kỳ giải thích.

“Hắc... hắc... vậy sao? Vậy thì chúc ngươi may mắn. Ta sẽ ở phía sau cổ vũ cho ngươi bằng một nụ cười thân thiện. Hắc... hắc... hắc... ” Hỏa Hỏa từ từ chìm vào trong ấn ký.

Tôn Kỳ lắc đầu không để ý đến tên Hỏa Hỏa nữa, hắn vừa quét dọn vừa mở ra thần thức dò tìm. Tôn Kỳ đã có trong đầu một bản đồ tương đối của Trần gia, hắn đã đánh dấu mấy điểm nghi ngờ cần cẩn thận kiểm tra.

...

“Dừng lại! nơi đây là bảo khố, không phận sự miễn lại gần.” Một tên lính cầm giáo ngăn trước cửa nói.

“Vị đại ca này, ta là đi vào dọn dẹp.” Tôn Kỳ từ tốn nói.

“Có lệnh bài không?” Tên lính khác hỏi.

“Ta là vào dọn dẹp, làm sao có lệnh bài gì chứ?” Tôn Kỳ cười khổ nói.

“Không có lệnh bài thì ai cũng không được vào. Đây là lệnh!” Một tên lính gắt gỏng.

“Được rồi. Được rồi. Ta không thèm vào nữa. Cho chỗ này hôi chết các ngươi.” Tôn Kỳ buông ra lời trách móc rồi quay đầu đi.

Hắn lại đi đến chỗ khác.

...

“Nơi đây là phòng bế quan của gia chủ. Ai cũng không được vào.”

“Ta là đến dọn dẹp.”

“Dọn dẹp cũng không được.”

...

“Nơi đây là thư phòng của đại trưởng lão, ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đến dọn dẹp.”

“Được rồi, làm nhanh tay lên. Đại trưởng lão sắp đến thư phòng đọc sách rồi.”

...

“Nơi đây là nơi ở của Trần gia thiếu phụ, cấm nam tử.”

“Đại ca à, ngươi nhìn ta xem, ta chỉ là một ma linh. Ta vào dọn dẹp thôi mà”

“Ma linh nam cũng không được. Dọn dẹp đã có thị nữ.”

...

“Nơi đây là từ đường Trần gia, cấm được lại gần.”

“Ta vào dọn dẹp.”

“Vào dọn dẹp cũng không được. Cút!”

“Được rồi. Được rồi. Không cho thì thôi, cần gì phải nặng lời như vậy.”

...

“Nơi đây là binh khố. Ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đến dọn dẹp.”

“Được rồi, nhanh tay lên.”

...

Tôn Kỳ lần lượt đảo qua các nơi khả nghi.

Hỏa Hỏa lúc này truyền âm hỏi:

“Này, ngươi đã phát hiện ra nơi giấu Tạo Hóa Mẫu Thổ chưa?”

“Có vài nơi ta không được vào kiểm tra nhưng qua biểu hiện của mấy tên lính, ta đã biết được Tạo Hóa Mẫu Thổ giấu ở chỗ nào.” Tôn Kỳ trả lời.

“Ở chỗ nào?” Hỏa Hỏa hỏi lại.

“Ngày mai ngươi sẽ biết.” Tôn Kỳ cười bí hiểm nói.