Nhân Tổ

Chương 163: Tham gia thương đội



Thành Sa Lý là một thành nhỏ vùng ven Hắc Liên Khu, khá gần với Sơn Nguyên Khu. Vì thế nơi đây trở thành một trong những nơi cung cấp nô lệ thợ mở quan trọng cho Sơn Nguyên Khu.

Ngoài thành Sa Lý trăm dặm cũng có vài mỏ khoáng thạch nhỏ. Với một số tài nguyên tự nhiên mà mình có được, thành Sa Lý phồn vinh hơn thành Ô Sào một chút, trật tự cũng tốt hơn.

Tôn Kỳ mất khoảng bốn tháng để tới được thành Sa Lý. Lúc này tu vi của hắn đã là Luyện Linh bát trọng hậu kỳ, coi như là đã lấy lại được tu vi trước kia. Cái này phải nói đến công lao của mấy đám đạo tặc dọc đường, tự đưa ma thạch, đan dược đến cho hắn. Tất nhiên là hắn sẽ không từ chối lòng tốt của bọn chúng. Vậy nên trên đường đi, Tôn Kỳ đã giết tổng cộng hơn năm nhóm đạo tặc, số lượng thành viên nhiều ít khác nhau.

Tôn Kỳ cảm thấy hắn có thể một hơi đạt tới Luyện Linh cửu trọng nhưng mà hắn phải dành một lượng lớn linh khí cho Hỏa Hỏa, nhưng dù đã đưa cho Hỏa Hỏa không ít linh khí cũng chỉ có thể giúp Hỏa Hỏa linh động hơn một chút, không phải trường kỳ lâm vào ngủ say để bao tồn năng lượng.

Điều này cho thấy Hỏa Hỏa tiêu hao năng lượng bản nguyên thật sự rất lớn, và muốn khôi phục lại cũng cần lượng linh khí khổng lồ. Lượng linh khí mà Tôn Kỳ tạo ra hoàn toàn không đủ để giúp Hỏa Hỏa khôi phục năng lượng bản nguyên, chỉ có thể giúp nó cân bằng năng lượng bị mất do ma khí ảnh hưởng.

Tôn Kỳ đi vào trong thành, chọn một quán ăn ven đường, Tôn Kỳ gọi một tô canh thịt bò hầm nhừ.

Lão chủ quán mập mạp bưng lên một tô canh khói tỏa nghi ngót, hương thơm từ thịt hầm nhừ và rau củ làm một kẻ không phàm ăn như Tôn Kỳ cũng cảm thấy có chút nao nao.

Lão chủ quán cười lớn nói:

“Khách quan đến thịt bò của ta là đúng rồi, sẽ không có món thịt bò hầm nào ngon như của ta. Thịt bò là phần đùi sau của Thủy Ngưu, được ngâm nhiều giờ trong nước ma thạch sau đó hầm chung với ba mươi sáu loại rau củ khác nhau, trong đó có mười bảy loại là thảo dược. Hầm thịt trong sáu canh giờ liên tục mới được một chén canh như vầy.”

“Thật sao?” Tôn Kỳ cười nói.

“Tất nhiên rồi! Ta đảm bảo đây là món ngon nhất trong đời mà quý khách ăn được.” lão chủ quán khẳng định.

“Vậy thì phải đa tạ chủ quán rồi.” Tôn Kỳ điềm đạm nói.

Lão chủ quán nghe vậy cười ha ha, vỗ cái bụng phình của mình bành bạch.

Tôn Kỳ cầm thìa múc nước canh nhẹ húp. Vừa ăn hắn vừa tản ra thần thức nghe ngóng chuyện xung quanh. Tôn Kỳ cần nhanh chóng nắm bắt một vài thông tin trong thành để chuẩn bị cho những dự định tiếp theo.

Một lúc sau, Tôn Kỳ đứng dậy. Hắn để lại một viên ma thạch trên bàn.

Thân hình Tôn Kỳ chìm vào trong đêm tối, hai bóng hình cũng cùng lúc đứng dậy, vô tình hay hữu ý mà bọn hắn đi theo bước chân của Tôn Kỳ.

Đến một con hẻm nhỏ, hai tên phía sau lập tức tăng tốc ép Tôn Kỳ vào góc, bọn hắn cười nham hiểm nói:

“Đến đây là được rồi.”

Tôn Kỳ vẫn bình tĩnh, cười nhìn bọn hắn nói:

“Đúng là đến đây được rồi.”

Hai tên này nhìn nhau khó hiểu, chưa kịp có phản ứng tiếp theo thì hai tiếng phốc! phốc! vang lên, một cây chủy thủ lướt nhẹ qua cổ hai tên này. Lúc này đầu bọn chúng rớt xuống, trong mắt bọn chúng vẫn tràn đầy kinh hãi, không tin mình lại chết như thế này.

Bọn hắn xưa nay ăn cướp đều nắm chắc mười phần nhưng hôm nay sao lại có kết quả như vầy?

Không để bọn hắn nghĩ lâu, cả thân hình bọn chúng đổ xuống, từ từ hóa thành những sợi ma khí tiêu tán trong không khí.

Tôn Kỳ nhìn hai cái xác chết mặt không biểu tình, hắn cũng không vội nhặt đồ của hai tên này. Hắn đưa ngón tay nhẹ gõ trên lưỡi dao, dựa vào tường, mở miệng nói:

“Ông chủ đến có chút chậm nhưng không sao vì ta rất kiên nhẫn.”

Không có âm thanh đáp lại Tôn Kỳ. Nhưng hắn không quan tâm, hắn lại nói:

“Chén canh thịt quả thật không tồi nhưng chắc chắn không phải món ngon nhất ta từng ăn, trước kia không phải, sau này càng không.”

“Ngươi không bị trúng độc?” Một giọng nói vang lên từ trong một góc tối.

Theo sau giọng nói là một thân hình mập mạp với cái bụng phệ bước ra, đúng là tên chủ quán vừa nãy. Tôn Kỳ nhìn hắn cười, nói sang chuyện khác:

“Hẳn là đã làm những chuyện như thế này không ít lần nên tay nghề hầm thịt mới cao như vậy, độc dược và thảo dược phối hợp cũng rất tinh tế. Có đầy đủ sắc, hương, vị.”

Tên chủ quán mặt hơi tái, biết mình đã đụng phải đá cứng, hắn không ngờ quanh năm săn thú có lại ngày bị thú săn.

Tên chủ quán đứng thủ thế, tay trái đặt sẵn lên túi bên hông, tay phải cầm cán dao tùy thời có thể rút ra. Tôn Kỳ thì vẫn đứng dựa lưng vào tường, không có động tác gì đặc biệt.

Hai bên giữ nguyên tình thế giằng co này được mười tức hơi thở, thì tên chủ quán đột nhiên ra tay, hắn lấy từ trong túi ra một viên đan dược sau đó ném xuống đất.

Viên đan dược vừa vỡ ra, một đám khói xanh lục như sương mù bao tỏa lại hẻm nhỏ. Nhân lúc mờ mịt, tên chủ quán vội quay đầu bỏ chạy, hắn không hề có một chút suy nghĩ sẽ đối đầu với Tôn Kỳ, hắn tu vi là thấp hơn Tôn Kỳ một cái tiểu cảnh giới, mà lại hai tên đồng bọn trước đó đã bị Tôn Kỳ giết chết, Tôn Kỳ lại không hề trúng độc trong thức ăn.

Bằng vào mấy lý do đó là đủ cho tên chủ quán chạy thục mạng, hắn tự nhủ trong đầu lần sau hắn sẽ cẩn thận hơn, hắn sẽ dọn đến thành khác làm lại từ đầu.

Nhưng mà hắn làm sao có thể thoát được khỏi tay Tôn Kỳ. Một tia thần thức kim châm bắn vào đầu tên chủ quán làm hắn ngốc trệ, té lăn xuống đường. Tôn Kỳ chậm rãi bước tới, bước ra khỏi đám khói xanh lục, hắn giống như tử thần đòi mạng.

Tôn Kỳ cầm cổ tên chủ quán nhấc lên, kéo vào trong hẻm nhỏ tiến hành sưu hồn.

Mấy tức thời gian sau, Tôn Kỳ phủi tay đi ra khỏi hẻm nhỏ. Từ trong trí nhớ của tên chủ quán, hắn có được vài thông tin hữu ích như: tại phía bắc của thành Sa Lý chính là thành Hạ Phi, nghe nói tại thành Hạ Phi có một thế lực gọi là Cố gia thương hội, không biết có phải là Cố gia mà hắn muốn tìm.

Thời gian sau đó để tiện thu thập thông tin, Tôn Kỳ liền giả thành tên chủ quán bán canh thịt bò, tất nhiên là mọi tài sản tích lũy của tên chủ quán này cũng rơi vào tay Tôn Kỳ.

Vào một buổi tối bán canh thịt bò như mọi khi, lúc này mười cái bàn đều đầy khách ngồi, cái này chứng tỏ món canh thịt bò của tên chủ quán trước đó thơm ngon trứ danh.

“Ông chủ, sao thịt này không nhừ như mọi khi?”

“Ông chủ, hương vị này không giống mọi khi?”

“Ông chủ, rau này ngươi làm chưa sạch.”

...

Tôn Kỳ đóng giả làm tên chủ quán, hắn dựa theo trí nhớ của tên chủ quán mà nấu ăn nhưng đáng tiếc cho dù đã biết hết mọi bí quyết, công thức cùng quá trình chế biến nhưng khi thực sự bắt tay vào làm, Tôn Kỳ vẫn không thể nấu ra được món canh thịt bò hầm chính tông.

Một tháng sau, khách của hắn mất dần, cuối cùng chỉ còn mấy con ruồi vo ve.

Tôn Kỳ gặp tình cảnh này cũng là cười khổ. Hắn giả dạng tên chủ quán, vốn cho rằng không có vấn đề gì nhưng khi bắt tay vào nấu ăn thì hắn mới biết không đơn giản.

Hắn quả thật cũng có chút thất vọng với bản thân. Đây là thất bại nhớ đời với hắn.

Cũng may là trọng tâm của hắn không phải chuyện nấu ăn nên khi không còn khách, thì hắn cũng thuận thế đóng cửa luôn quán ăn. Trong thời gian này, hắn đã thu thập đủ thông tin cần thiết.

Sắp tới Lưu gia thương hội sẽ tổ chức một đoàn xe buôn, đi từ thành Sa Lý đến thành Hạ Phi. Theo như thường lệ, đứng đầu đoàn xe sẽ là một Tạo Thể cảnh Lưu gia cùng năm phần thân binh Lưu gia, năm phần còn lại sẽ tuyển lính đánh thuê.

Ngày hôm nay, cửa chính Lưu gia rộng mở, lúc này trước cửa có treo tấm biển: Lưu gia tuyển bảo vệ cho đoàn xe buôn. Cần tuyển một trăm bảo vệ, tu vi từ Luyện Linh ngũ trọng đến Luyện Linh cửu trọng. Tiền công tương đương với tu vi: Luyện Linh ngũ trọng mỗi ngày được năm viên ma thạch, lục trọng được sáu viên ma thạch, thất trọng được bảy viên... cứ như thế mà tính.

Tôn Kỳ lúc này đứng trước một bàn ghi danh, một tên thanh niên trẻ vừa cặm cụi ghi chép vừa hỏi:

“Tên? Tu vi?”

“Lữ Mông, Luyện Linh bát trọng.” Tôn Kỳ trả lời.

Tên thanh niên viết xuống tên cùng tu vi của Tôn Kỳ lên một tấm thẻ rồi nói:

“Qua bên kia kiểm tra.”

Tôn Kỳ cầm tấm thẻ bài đi đến một góc sân, lặng yên đứng chờ đợi. Trong lúc này Tôn Kỳ nghe được một câu chuyện khá thú vị.

Lần này đoàn buôn Lưu gia sẽ vận chuyển hai ngàn tên nô lệ đến thành Hạ Phi. Chia làm hai đoàn xe, mỗi đoàn dẫn một ngàn tên nô lệ. Do tam tiểu thư Lưu Gia Linh và nhị công tử Lưu Triều Dương, mỗi kẻ dẫn một đội.

Nghe nói lần này không đơn thuần là một lần buôn bán mà còn là cuộc so tài thử thách giữa nhị công tử và tam tiểu thư. Cả hai bọn họ trong Lưu gia hậu bối danh tiếng, uy tín lớn nhất. Lưu gia dự định từ trong hai bọn họ chọn ra tộc trưởng dự bị.

Trong đám Lưu gia trưởng lão cũng phân chia thành hai phe ủng hộ hai bọn họ, đám trưởng lão tranh cãi với nhau không ngừng. Cuối cùng tộc trưởng đưa ra thử thách: để cả hai bọn họ dẫn đầu một thương xa đội, ai có biểu hiện tốt hơn thì sẽ được chọn vào vị trí tộc trưởng dự bị. Cách này đưa ra được tất cả các bên nhất trí.

Cả hai bọn họ được cho mười ngàn ma thạch, có một vị trưởng lão Tạo Thể cảnh theo cùng để bảo vệ, cùng năm mươi thân binh, hai trăm con ma thú cưỡi, mười chiếc xe chở nô lệ.

Về những mặt này Lưu gia là công bằng. Còn lại chính là tuyển năm mươi lính bảo vệ thế nào là dựa vào bản lĩnh của bọn họ.

Lưu gia sẽ dựa vào kết quả để phán đoán thắng thua.

Ai có thể dùng ít vốn hơn? Ai có thể đến đích trước? Ai có thể bị tiêu hao ít hơn? Ai có thể bán giá cao hơn?.....

Tất cả đều ảnh hưởng đến phán đoán sau cùng của các trưởng lão.

Đúng vào lúc này có một tên thanh niên lại gần chỗ Tôn Kỳ, nhìn trang phục của hắn thì có thể đoán được hắn là thân binh Lưu gia. Tên này nhìn Tôn Kỳ cười thân thiện nói:

“Tại hạ là Lưu Văn, đội trưởng đội thân binh Lưu gia, đang đi theo tam tiểu thư làm việc. Ta thấy huynh đệ tu vi cao lại ổn trọng, đoán biết là cao thủ. Huynh đệ có muốn gia nhập đoàn xe của tam tiểu thư. Tam tiểu thư chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi. Đoàn xe của bọn ta rất an toàn, lần này có Lưu Căn trưởng lão đi theo. Lưu Căn trưởng lão tu vi đã Tạo Thể nhất trọng hậu kỳ, lại có nhiều kinh nghiệm đi theo đoàn xe buôn. Huynh đệ thấy sao?”

Tôn Kỳ còn chưa kịp trả lời thì có tiếng cười hắc hắc từ phía sau truyền tới:

“Lưu Văn, ngươi cũng không cần quá dát vàng lên mặt mình. Ai không biết Lưu Căn trưởng lão mới đột phá Tạo Thể cảnh nhất trọng hậu kỳ không lâu, làm sao có thể bằng được Lưu Trữ trưởng lão đã là Tạo Thể cảnh nhất trọng hậu kỳ lâu năm.”

Lưu Vân nghe giọng nói này thì nghiến răng, nói nhỏ:

“Lưu Bàng!...”