Nhân Tổ

Chương 199: Nhân tính cùng Ma tính



Ma tính có giọng nói trầm ấm, ngắn gọn, súc tích, rõ ràng, vô cùng đáng tin cậy. Nó nói:

“Xưng bá Ma giới, ngươi có thể nắm trong tay quyền lực tối thượng.”

Nhân tính ngây ngô hỏi:

“Nhưng ta nắm trong tay quyền lực tối thượng để làm gì?”

Ma tính nghe xong liền cười ồ lên, nói:

“Ôi… ôi…ôi… Nhân tính, ngươi quả thực ngây thơ. Nắm trong tay quyền lực thì ngươi có thể tùy ý sinh sát, tự do phóng túng, tùy tâm mà sống, không chịu bất kỳ ai ràng buộc.”

Nhân tính như một đứa trẻ mười tuổi, giương đôi mắt to tròn nhìn Ma tính hỏi:

“Nghe có vẻ rất hay. Vậy ta làm sao để có quyền lực tối thượng?”

Ma tính cười hắc hắc, giọng nói đầy mê hoặc:

“Ngươi hỏi câu này đúng trọng tâm rồi. Nếu muốn nắm giữ quyền lực, tất nhiên là ngươi phải mạnh lên, chà đạp tất cả những kẻ yếu dưới chân ngươi.”

“Chỉ cần là kẻ mạnh thì có thể chà đạp kẻ yếu sao?” Nhân tính lại hỏi.

“Đúng như vậy!” Ma tính khẳng định.

“Vậy nếu như có kẻ mạnh hơn ta thì có phải hắn cũng có thể chà đạp ta?”

“Vậy thì ngươi phải nỗ lực tu luyện mạnh hơn hắn. Mạnh nhất Ma giới, làm bá chủ Ma giới, đứng trên đỉnh Ma giới, lúc đó thì không ai còn có thể chà đạp ngươi được nữa.”

“Đứng trên đỉnh Ma giới!? Vậy thì còn Thần giới và Yêu giới thì sao?”

“Vậy thì ngươi lại thêm nỗ lực, vượt qua tất cả, đứng trên đỉnh Đại Thế Giới.”

“Nếu như ta đứng trên đỉnh Đại Thế Giới, vậy thì lời của ta chính là lệnh không ai dám cãi, đúng không?”

“Đúng! Đúng là như vậy! không chỉ như thế, ngươi còn có thể tùy ý giết chóc, tùy ý chiếm đoạt, tùy ý hưởng thụ. Như vậy không phải rất sung sướng sao?!”

“Nếu như ta có thể đứng trên đỉnh Đại Thế Giới, vậy thì cần gì thân phận Ma tộc, ta có thể dùng thân phận Nhân tộc trước mặt thiên hạ. Lúc đó ai dám có ý kiến.”

Ma tính nghe lời này thì có chút cứng họng. Quả thật nếu như đã đứng trên đỉnh Đại Thế Giới, vậy thì ngươi thuộc chủng tộc là gì cũng đã không còn quan trọng, ngươi thậm chí có thể tự tạo một chủng tộc riêng cho mình. Nếu như vậy thì cần gì thân phận Ma tộc.

Ma tính chỉ là bối rối một chút, sau đó lại rất nhanh ứng đối. Ma tính lúc này lại biến hóa, trở thành một đứa nhóc mười tuổi đồng trang lứa với Nhân tính, cùng quàng vai bá cổ với Nhân tính như hai người bạn thân. Ma tính nói:

“Nhưng mà trở thành Ma tộc thì ngươi mới có đủ cơ sở và tài nguyên để đi tới đỉnh cao. Ngươi thử nghĩ mà xem: chỉ có tại Ma giới, ngươi mới có được ma pháp, có được đan dược tu luyện, có được vũ khí, có được ma khí và có được nhiều thứ khác. Ngươi nói xem nếu như không có những thứ đấy ngươi làm sao tu luyện được đến bây giờ.”

Nhân tính gạt tay Ma tính ra, nói:

“Ngươi sai rồi! Ta không tu ma pháp, ta tự sáng tạo ra Linh Khí Quyết. Ta không cần đan dược của Ma tộc vì ta có thể tự luyện ra đan dược. Ta không cần vũ khí của Ma tộc vì ta có thể tự tạo vũ khí cho mình. Ta không cần ma khí vì thứ ta tu luyện là linh khí.”

Ma tính nghe vậy thì phá lên cười, vỗ vai Nhân tính bốp bốp. Ma tính nói:

“Vậy ngươi nói xem Linh Khí Quyết nhờ đâu mà có? Không phải dựa trên ma pháp sao?

Ngươi nói xem ngươi làm sao tự luyện được đan dược? Không phải dùng thảo dược Ma giới, đan lô Ma giới, đan phương Ma giới, phương pháp luyện của Ma giới sao?

Ngươi nói tự làm vũ khí. Nhưng ai đã dạy ngươi làm vũ khí, nguyên liệu ngươi lấy từ đâu?

Ngươi nói ngươi dùng linh khí. Nhưng linh khí không phải từ ma khí mà ra sao? Vậy ma khí chính là tổ tông của linh khí rồi, ngươi chối bỏ tổ tông, chính là có tội.

Lại nói ngươi có thể tu ra được linh khí chính là nhờ có hắc động, mà hắc động có được từ Thôn Ma Quyết. Ngươi nói xem nếu ngươi không tại Ma giới thì sao ngươi có được những thứ này.”

Ma tính lời lẽ thuyết phục, lý lẽ xác đáng.

Nhân tính gật đầu nói:

“Lời ngươi không sai. Tại Ma giới, ta quả thực đạt được rất nhiều. Nhưng không có nghĩa là ta phải sống tiếp với thân phận Ma tộc.

Khi ta chỉ là một hồn nô, không phải Ma tộc thì ta đã có được mảnh vỡ thiên đạo, có được hắc động. Thử hỏi có Ma tộc nào làm được điều này?

Ta tự mở Thiên Linh tạo thành Thiên Hải, có được thần thức. Điều này thì ngay cả Cổ Đế và bảy mươi hai Ma Hoàng cũng không bằng ta chứ nói chi đến Ma tộc bình thường khác.

Ta dùng Thiên Hải và hắc động tạo ra linh khí. Linh khí đã vượt trội hoàn toàn so với ma khí. Nếu như linh khí là vàng thì ma khí chỉ là đất đá. Ta chắt lọc từ đất đá ra vàng là lẽ thường tình sao lại có tội.

Ta đã tự xây dựng hệ thống đan đạo mới, bao trùm trên hệ thống đan đạo của Ma tộc. Ta đã không còn bị bó buộc trong đan phương, đan lô, thảo dược… của Ma tộc. Với ta mà nói mọi cỏ cây hoa lá trên đời này đều là thảo dược, đều có thể luyện đan.

Còn về luyện khí thì không chỉ Ma tộc biết, nghe nói luyện khí của Thần tộc đã đạt đến mức cao siêu khó mà tưởng nổi.

Nói tóm lại tất cả mọi mặt ta đều có thể siêu việt Ma tộc, vậy tại sao ta cần cố chấp vào thân phận Ma tộc?”

Ma tính ngớ người một lúc rồi bỗng cười ha hả:

“Nhân tính a… Nhân tính… ta không ngờ ngươi cũng thật lắm lý lẽ như vậy.”

Quả thật Ma tính rất muốn phản bác nhưng lại không thể, vì lời Nhân tính vô cùng có lý và hoàn toàn chính xác. Đã siêu việt Ma tộc thì tại sao lại cần phải làm Ma tộc.

Nhưng Ma tính tất nhiên sẽ không thừa nhận lời của Nhân tính. Ma tính lại từ từ biến hóa.

Một người phụ nữ với hình dáng phổ thông, khuôn mặt có nét giống với Thủy Lan, mẹ của Tôn Kỳ. Người phụ nữ có làn da ngăm đen, thân hình có chút gầy, mặt hơi hốc hác, đôi mắt dịu dàng yêu thương. Người phụ nữ với đôi bàn tay chai sạn vuốt nhẹ đầu Nhân tính nói:

“Con ơi! Mẹ tin tưởng ở con. Dù con có làm cái gì đi chăng nữa thì mẹ vẫn tin ở con. Mẹ chỉ mong con có thể có cuộc sống yên bình, hạnh phúc.”

Nhân tính nghe lời này cảm xúc lâng lâng, dù biết đây là do Ma tính biến thành, nhưng Nhân tính vẫn không thể nào kìm nén được cảm xúc. Nhân tính cũng chỉ là đứa trẻ mười, với nó mà nói cha mẹ có vị trí vô cùng đặc biệt.

Ma tính thấy có hiệu quả thì tiếp tục rót lời:

“Con dạo này thế nào? Có ăn uống đầy đủ không? Nhớ là phải cẩn thận với các thành phần xấu.”

Nhân tính đôi mắt long lanh, có chút ướt át.

Ma tính lại tiếp tục nói:

“Con là Ma tộc cũng được, Nhân tộc cũng được. Với mẹ, con luôn là con của mẹ. Chỉ cần con sống hạnh phúc thì mẹ cũng hạnh phúc.”

“Nhưng cha và mẹ đã bị Ma tộc giết, con không thể chấp nhận được Ma tộc.” Nhân tính nói trong nghẹn ngào.

Ma tính đưa tay lau đi nước mắt đang chảy dài trên má Nhân tính, giọng nói vẫn dịu dàng yêu thương:

“Con trai, không phải mẹ đã nói với con, chỉ cần con sống hạnh phúc thì mẹ cũng hạnh phúc. Đừng chấp nhất ở chuyện trả thù, bọn họ quá mạnh, mẹ không muốn nhìn thấy con bị thương.”

“Nhưng con muốn làm gì đó cho cha, mẹ.” Nhân tính nức nở nói.

Ma tính ôm Nhân tính vào lòng nói:

“Điều tốt nhất cha mẹ muốn con làm đó chính là sống thật tốt. Cưới vợ rồi sinh con. Làm một người cha tốt.”

Nhân tính sụt sùi, lấy tay quẹt nước mắt, nói:

“Vậy thì còn những đứa trẻ khác thì sao?”

“Hả?” Ma tính ngạc nhiên, không hiểu Nhân tính đang hỏi gì.

Nhân tính tách ra khỏi vòng tay của Ma tính, Nhân tính đứng thẳng, dõng dạc nói:

“Vậy thì còn những đứa trẻ mất cha mất mẹ khác thì sao? Còn bao người cha, người mẹ mất con thì sao? Còn bao nhiêu gia đình tan nát thì sao? Còn bao nhiêu ngôi làng bị hủy diệt thì sao? Còn cả một Nhân tộc sống trong lầm than thì sao?”

Ma tính giọng lo lắng nói:

“Con ơi! Hãy mặc kệ những thứ đấy. Sức con nhỏ bé sao có thể lay động trời đất. Con chỉ cần sống một cuộc sống yên bình là tốt lắm rồi.”

Nhân tính kiên quyết nói:

“Ta làm sao có thể sống yên lòng khi Nhân tộc đang chìm trong cảnh điêu linh.

Làm trai phải lạ ở trên đời.

Há để càn khôn tự chuyển dời.

Trong khoảng trăm năm cần có tớ.

Sau này muôn thuở há không ai?

Non sông đã mất, sống thêm nhục.

Hiền thánh còn đâu, học cũng hoài.

Muốn vượt bể Đông theo cánh gió.

Muôn trùng sóng bạc tiễn ra khơi.”

Ma tính nghe lời này thì biết không thể thuyết phục được Nhân tính, Ma tính liền khuôn mặt vặn vẹo trở lên dữ tợn, thân hình bành trướng như một con khỉ đột, sừng dài móc ngược, răng nanh chĩa xuống, đôi mắt rực lửa, một con mắt thứ ba từ giữa trán mở ra, lông bờm mọc dài, móc vuốt sắc nhọn, đuôi dài có kim độc, làn da đổi màu đồng đen, bên trên có hoa văn màu lục trải khắp cơ thể.

Ma tính hóa thành một con quái thú khổng lồ hung ác, nó đấm ngực ầm ầm, nó rống lên những tràng âm thanh xé màng tai, giọng nói của nó như chuông đồng vang vọng. Ma tính từ trên cao nhìn xuống Nhân tính nhỏ bé, nó nói:

“Khuyên bảo ngươi không nghe, phân tích ngươi không hiểu, dịu dàng ngươi không thích. Ngươi phải chăng muốn ta nổi điên giết ngươi thì ngươi mới chịu.”

Ngừng một chút, Ma tính lại nói:

“Ngươi nhìn xem giữa ta và ngươi khoảng cách lớn như thế nào. Ta chỉ cần một đầu ngón tay dí nhẹ thì ngươi cũng tan xác. Ngươi tội gì phải làm chuyện không thể thành công.

Thuận theo ta không phải sẽ tốt hơn sao? Ngươi muốn gì chứ?

Muốn giúp đỡ Nhân tộc sao? Nhưng Nhân tộc sinh ra đã được định sẵn là loài súc vật? Ngươi việc gì phải làm trái với tự nhiên. Ngươi muốn lật đổ cả trời đất sao?

Ngươi làm sao có thể làm được chứ? Ngươi trái với thiên đạo, ngươi sẽ bị thiên đạo trừng phạt. Không ai có thể thắng được thiên đạo.”

Nhân tính nghe vậy thì lộ vẻ suy tư nói:

“Thiên đạo!? quả thực ta không muốn đấu với thiên đạo, ta chỉ muốn Nhân tộc có một chỗ trong trời đất này, nơi mà Nhân tộc có thể đứng thẳng lưng. Thiên địa rộng lớn, nhưng ngay cả một mảnh đất mà thiên đạo cũng không cho thì ta chỉ có thể đứng lên chống lại thiên đạo.”

Ma tính nghe vậy thì cười lớn:

“Ngu ngốc! thật quá ngu ngốc! chỉ vì những kẻ không quen biết lại hy sinh cả bản thân. Như vậy có đáng không?”

Nhân tính lắc đầu cười nói:

“Việc cần làm thì vẫn phải làm, ta không làm thì con cháu ta phải làm. Nhưng bọn chúng sẽ làm trong nỗi oán trách cha ông hèn nhát.”

“Nhưng bọn chúng chưa chắc sẽ biết ơn ngươi.” Ma tính lại thuyết phục.

“Ta không cần bọn chúng biết ơn. Rất nhiều Nhân tộc kỳ tài đã từng cố gắng vì Nhân tộc. Kết quả là bọn hắn xương cốt không còn, ngay cả cái tên cũng không ai biết, nhưng bọn hắn vẫn làm. Đây là một loại tín niệm. Ta chỉ cần làm theo tín niệm của mình là đủ.” Nhân tính ôn tồn nói.

Ma tính nghe xong thì ngửa mặt lên trời cười to:

“Tín niệm! tín niệm! thật ngu ngốc tín niệm. Vậy thì ngươi hãy cùng tín niệm của ngươi chết đi.”

Nói rồi Ma tính phóng người lên cao, từ trên trời giáng một bàn tay khổng lồ đập xuống. Nhân tính lúc này nhỏ bé như một hạt đậu, không chút sức chống đỡ.

Ầm! vang một tiếng. Bàn tay của Ma tính đập nát Nhân tính.

Ma tính lúc này ngửa mặt cười lớn:

“Ha… ha… ha… chết rồi! Nhân tính chết rồi. Biết ngươi yếu đuối như vậy ta đã không thèm dông dài với ngươi.”

p/s:

Bài thơ trên là Xuất dương ly biệt của cụ Phan Bội Châu.

Hai câu thơ đầu của bài thơ chính là một trong những ý tưởng để mình viết truyện này.

Đưa bài thơ vào chương này, mình cảm thấy vô cùng phù hợp, cả về hoàn cảnh, ngôn từ, ý nghĩa.

Một lời cuối: Nhân tính đã chết, từ bây giờ mình đổi sang viết Ma Tổ. He he he