Hắn lại một lần nữa mở mắt nhìn thấy quanh cảnh xung quanh.
Hắn đang ở trong một căn phòng.
Trong phòng có kệ sách, sách trên đấy để ngổn ngang; có mấy lọ thuỷ tinh, có cái đựng dịch có cái không, có cái bể mẻ, có cái nát tan; lại có mấy cây thảo dược vất lung tung.
Một bóng hình đang chăm chú vào một cái lô đỉnh, khống chế mộc hoả điều chỉnh nhiệt độ.
Sau đó là bóng hình ấy nhảy lên vui sướng hò hét, trong tay là lọ thuỷ tinh có chứa chất lỏng sóng sánh.
Bóng hình ấy bắt lấy hắn, đổ dược vào trong miệng hắn.
Thân hình hắn căng phồng, nhanh chóng chuyển màu từ vàng, cam… đến đen rồi mới dừng lại.
Những ngày sau đó hắn tiếp tục thử dược.
Đến một ngày dược lực vượt quá mức chịu đựng của hắn.
“Bùm”. Hắn bị nổ hồn.
Hắn lại chết.
….
Lần này là hắn chiến đấu với hồn nô khác bị đánh bại.
Hắn bị hồn nô đối phương thôn phệ.
….
Hắn đánh nhau với ba con dã cẩu.
Bị ba con phanh thây xé xác. Hắn lại chết.
….
Hắn tỉnh lại sau đó lại bị chết. Cứ như thế liên tục.
Mỗi một đời một thế kinh lịch là từ trong cuộc sống thực tế mà diễn hoá ra chỉ khác là trong mỗi thế hắn sẽ rẽ bước theo con đường khác.
Mỗi một thế sau hắn lại sống lâu hơn thế trước.
Cuộc đời như mộng như ảo, sống và chết phải chăng chỉ là một giấc mộng.
Ngươi đang sống trong thực tế hay ngươi chỉ đang trong mộng.
Ngươi làm sao biết ngươi đang trong thực tế mà không phải đang trong mộng.
Muốn biết mộng thực! sao ngươi không thử chết một lần.
Nếu là mộng thì ngươi sẽ tỉnh mộng nếu là thực thì ngươi sẽ vĩnh biệt cuộc sống. Ngươi có một nửa tỉ lệ thoát mộng. Cũng đáng thử lắm chứ!
Chết cũng không phải là kết thúc. Ít ra là kết thúc cuộc sống này. Và mở ra cuộc sống mới.
Cuộc sống mới chưa chắc đã tốt hơn cuộc sống hiện tại. Có đáng để ngươi đi thử.
Hắn lần lượt trải qua sự sống và cái chết.
Đến cuối cùng hắn mở mắt.
Hắn thấy chỉ có bóng tối. Bóng tối vô cùng vô tận.
Bóng tối đơn điệu vô thanh vô tức.
Bóng tối. Tuyệt nhiên tối.
Hắn không biết phải làm gì? Hắn cần làm gì? Ai chỉ cho hắn cần làm gì?
Hắn không biết! cái gì cũng không biết!
Hắn cảm giác hắn cần tiến lên.
Hắn bước đi cứ thế đi.
Đi. Đi rất lâu rất xa hoặc cũng có thể hắn mới đi được một chút.
Hắn không biết.
Ở đây không có không gian. Không có thời gian.
Chỉ có hắn cùng sự cô đơn vô tận.
Đứng lại hay đi tiếp. Hoặc lùi lại. Hoặc chọn đường khác mà đi.
Hắn vẫn tiến lên.
Không đau khổ, sầu bi. Không vội vàng, hấp tấp. Không sợ hãi, lùi bước. Không vui không buồn.
Không cảm xúc.
Hắn lúc này giống như một con rối tiến lên.
Không biết qua bao lâu, trong bóng tối vang lên âm thanh.
“Ngươi là ai?”
Hắn nghe được âm thanh này thì giật mình rồi lại yên lặng bước tiếp.
“Ngươi là ai?”
Âm thanh lại vang lên.
Hắn cảm thấy trong lòng có chút xao động sinh ra.
“Ngươi là ai?”
Âm thanh ấy cứ liên tục vang lên.
Mỗi lần hắn nghe âm thanh ấy thì trong người xao động càng lớn.
Và rồi có tiếng “Thình thịch, thình thịch” trong lồng ngực hắn vang lên.
Hắn dừng bước đặt tay lên ngực cảm nhận.
Âm thanh trong lồng ngực hắn lúc rất chậm ngắt quãng sau đó nhanh dần cho tới khi nhịp đập đều đặn.
Từng luồng khí ấm từ ngực lan khắp cơ thể.
Khí ấm xông thẳng lên đầu khiến hắn đau buốt.
Miệng hắn ú ớ kêu không lên tiếng.
Hắn đang giằng co. Giằng co với cái gì hắn cũng không biết.
“Ngươi là ai?” âm thanh kỳ lạ lại vang lên.
Hắn bập bẹ mở miệng:
“Ngươi… là… là…ai?”
“Ngươi… ta… ta… là…. ”
“Ta… là… ai?”
“Ta là ai?”
Âm thanh của hắn càng ngày càng rõ ràng, hắn lại càng lớn giọng hét to.
“Ta là ai? Ta là ai?”
Âm thanh kia như cũng đáp lời.
“Ngươi là ai?”
Sau một lúc la hét, hắn lẩm bẩm. Vừa nói hắn vừa suy nghĩ hắn rốt cuộc là ai?
Âm thanh đơn điệu chỉ một câu nói kia bỗng nhiên thay đổi.
“Quá khứ của ngươi!”
Hắn chợt giật mình tỉnh ngộ. Quá khứ. Quá khứ.
Hắn cần tìm về quá khứ của chính mình.
Hắn đã trải qua rất nhiều đời nhiều thế, sinh rồi chết, chết rồi lại sinh.
Hắn lúc đó mơ mơ hồ hồ không có ý thức.
Nhưng hiện này hắn cảm thấy mình đã chạm vào điểm mấu chốt. Hắn cần tìm lại quá khứ. Hắn sẽ tìm lại được chính mình.
Hắn vắt óc nhớ lại từng dòng ký ức.
Hắn ngược dòng ký ức trở lại từ thành Hương Ba đến thành Thực Nguyệt đến khu vực bình nguyên đến một ngôi làng nhỏ.
Trong ngôi làng nhỏ có một căn nhà tranh đơn sơ.
Trong căn nhà ấy có một người phụ nữ đang tách vỏ đậu, có một người đàn ông đang chèn cỏ tranh vào vách nhà.
Người phụ nữ ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt hiền từ, yêu thương trìu mến.
“Kỳ nhi! Con dậy rồi à!”
Trong đầu hắn bỗng ông ông sóng dậy.
Các dòng ký ức lại chảy xuôi, mọi thứ được sắp xếp rõ ràng.
Khi dòng ký ức chảy đến hiện tại, hắn từ từ mở mắt.