Nhân Tổ

Chương 348: Nga Phù



Lạc cùng đám Hải Ngạc yêu đóng quân trên đỉnh núi.

Chân núi và sườn núi là các loại quân chủng khác.

Xung phong!!! Xung phong!!! Diệt sạch đám Hải yêu!!!

Yêu tộc từ bốn phương tám hướng tràn lên núi, khí thế ngút trời.

Hải tộc sắc mặt căng thẳng, sĩ khí giảm sút.

Một con khỉ nhanh chân chạy lên trước tiên, làm ra bộ dáng như là tướng quân dẫn dắt toàn bộ Yêu tộc, nó há miệng khoác lác:

“Yêu tộc là đỉnh cao tiến hóa, diệt sạch bọn thấp hèn!!! Tiến lên! Tiến…”

Trong lúc nó còn đang ba hoa thì bỗng nhiên bị một cái gai nhọn đâm thủng đầu, chết ngay tại chỗ. Thân hình nó ngã xuống, bị vô số Yêu tộc phía sau đạp lên.

Tên đội trưởng đội Hải Ngạc yêu kinh ngạc quay đầu nhìn, hỏi:

“Ngươi bắn đấy à?”

Lạc nhún vai:

“Không quen nhìn mấy tên to miệng khoác lác.”

Qua giây phút ngạc nhiên, tên đội trưởng cười lớn khen:

“Tốt! tốt! tốt! Bắn tốt lắm! ta cũng không quen nhìn lũ Yêu tộc lắm miệng. Không ngờ từ khoảng cách xa như vậy, ngươi vẫn có thể bắn trúng địch. Làm tốt lắm!”

Đám Hải Ngạc yêu cũng đồng loạt mở miệng tán thưởng. Đây coi như là một niềm vui nhỏ, giải tỏa chút căng thẳng trước trận chiến khốc liệt.

Ngay sau đó.

ầm… ầm… ầm… hai quân lao vào nhau, vô số đầu lâu bay lên không trung, máu tươi phun như vòi.

Yêu tộc xông tới như đám thiêu thân, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau đạp lên xác tiến lên. Nhưng bọn chúng không hề sợ hãi chùn chân, ngược lại, máu càng khiến bọn chúng thêm điên cuồng.

Hải tộc cũng không phải dạng lương thiện, bọn chúng chiến đấu cũng vô cùng tàn nhẫn. Bọn chúng tự biết đang ở thế yếu, nên muốn đánh lui kẻ địch thì chỉ có chiến thuật liều chết đồng quy vu tận. Liên tục có Hải tộc dùng tự bạo để cản lại bước chân Yêu tộc.

Uỳnh… uỳnh… uỳnh… những tiếng nổ kinh trời, đất rung núi chuyển.

Nhưng mà như thế vẫn không ngăn được quyết tâm lên núi của Yêu tộc.

Các phòng tuyến xung quanh chân núi lần lượt bị phá, tình huống với Hải tộc càng lúc càng nguy cấp.

Nhiều tuyến quân của Yêu tộc đang chọc thẳng lên núi, Hải tộc đang dần vỡ trận.

Hải Ngạc yêu cũng không còn yên ổn tại chỗ bắn phá nữa. Bọn hắn cũng bị cuốn vào vòng chiến, trực diện chiến đấu với Yêu tộc.

Lạc không một chút sợ hãi, dũng mãnh lao lên.

Phốc… phốc… hai vuốt chém ngang, hai cái đầu bay lên, máu phun lên trời, Lạc ngửa mặt hứng mưa máu. Hắn cảm thấy toàn thân sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần. Lâu rồi hắn chưa có cảm giác thế này.

Có thể hoàn toàn buông tay, chém giết không cần suy nghĩ.

Trong đầu hắn lúc này chỉ có giết và giết, bất kỳ kẻ nào trong tầm mắt của hắn, hắn đều giết không tha.

Trong lòng núi, ba tên Hải tộc chỉ huy gồm có một con cá mập gọi là Sa Bạo Vương, một con bạch tuộc gọi Chương Đình Vương, một con sao biển gọi Tinh Hải Vương. Sắc mặt bọn hắn hiện rõ sự lo lắng, không cần nghe báo cáo bọn hắn cũng biết được bên ngoài tình huống đang nguy cấp.

Sa Bạo Vương lên tiếng:

“Xem ra không thể câu giờ được nữa. Chúng ta phải thả thứ đó ra thôi.”

Chương Đình Vương và Tinh Hải Vương nhìn nhau, sau đó gật đầu, hiện tại cũng có còn cách này.

Sa Bạo Vương lại nói:

“Nếu vậy thì để ta ra trận chỉ huy, hai ngươi ở lại canh trừng Nguyệt Thạch.”

Lúc này, Tinh Hải Vương chợt lên tiếng:

“Nhìn kìa! Nguyệt Thạch có dị động.”

Chương Đình Vương, Sa Bạo Vương nhìn Nguyệt Thạch. Quả nhiên bên ngoài Nguyệt Thạch đang lưu động những dòng khí lưu màu lam nhạt, bọn chúng đang dần hóa thành thực chất, muốn tụ lại thành dịch lỏng.

Ba bọn hắn ánh mắt sáng ngời, xem ra chỉ một chút nữa thôi Nguyệt Thạch sẽ nhỏ xuống Nguyệt Thủy, công sức bao lâu nay không uổng phí, cố gắng của bọn hắn có hy vọng.

Trên đỉnh núi, đột nhiên có một con cá mập bay lên, yêu khí nó tỏa ra trấn áp thiên địa, khiến cho đám Yêu tộc cảm thấy run sợ. Sa Bạo Vương lơ lửng trên bầu trời, tiếng nói vang vọng:

“Yêu tộc to gan! Dám phạm Hải tộc địa bàn. Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!”

Sa Bạo Vương xuất hiện, khiến cho đám tướng quân Yêu tộc như Hoàng Kim Tượng không khỏi nhăn mặt. Xem ra để đoạt được Nguyệt Thủy, cao tầng Hải tộc ra trận không ít, quyết tâm không nhỏ.

Đám tướng quân bọn hắn không địch lại Sa Bạo Vương, nhưng mà bọn hắn cũng không có lo lắng, vì Yêu tộc đã chuẩn bị cho tình huống này.

Ngay lúc này tại phương tây, một cỗ huyết sắc tử khí dâng lên, một bóng đen đạp bước không trung từ từ bước tới, mặc dù nhìn bước chân hắn rất từ tốn, nhưng mà tốc thật nhanh không thể tưởng.

Chẳng mấy chốc mà hắn đã xuất hiện trên không chiến trường, đứng đối diện với Sa Bạo Vương, giọng hắn cười the thé:

“Sa Bạo Vương đã lâu không gặp.”

“Hừ! Huyết Bức Vương, năm xưa bị đánh còn chưa sợ sao?” Sa Bạo Vương hừ lạnh, nhắc lại nỗi nhục năm xưa của Huyết Bức Vương.

Khóe miệng Huyết Bức Vương nhấc lên một nụ cười khó coi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, hắn cười khách khách nói:

“Không phải chỉ là một ít máu của Hải Vương tộc thôi sao? Lần đó các ngươi truy cùng giết tận, ta thật vất vả lắm mới trốn được. Khiến từ đó về sau, ta không thể ra biển. Nhưng mà lần này ta đi cùng Yêu tộc đại quân đến, quyết trả mối thù năm xưa.”

“Chỉ bằng vào ngươi sao?” Sa Bạo Vương nói lời, đuôi phất một cái, cuồng phong nổi lên, sóng biển gào thét. Khí thế hùng hổ.

Huyết Bức Vương cũng không phải dạng vừa, hắn vỗ cánh một cái, mây trên trời cao nhuộm màu huyết sắc. Mây huyết sắc lớn dần che lại mặt trăng.

Đám Yêu tộc, Hải tộc ở dưới cảm thấy máu huyết sôi trào, như không muốn nhận sự khống chế, muốn phá vỡ da thịt mà bay ra. Đám bọn hắn sợ hãi vội vận yêu khí kìm hãm lại máu huyết trong người.

Huyết Bức Vương nở nụ cười nham hiểm:

“Từ sau lần đó, ta đã tiến bộ rất nhiều, ngươi chỉ sợ không phải là đối thủ, có cần gọi hai bọn hắn ra trợ giúp?”

“Hừ! trò khích tướng trẻ con, một mình ta cũng đủ giết ngươi rồi.” Sa Bạo Vương hừ lạnh nói.

Hai bọn hắn lập tức lao vào nhau chiến đấu.

Sau chốc lát lặng yên vì sự xuất hiện bất ngờ của hai vị vương, chiến trường phía dưới lại trở nên sôi động.

Yêu tộc với lợi thế số lượng không ngừng tiến công, từng bước chiếm giữ ngọn núi, đã đánh lên sườn núi.

Trong lòng núi, Chương Đình Vương và Tinh Hải Vương tỏ ra sốt ruột.

Bọn hắn nãy giờ vừa quan sát Nguyệt Thạch vừa quan sát chiến trường. Bọn hắn thấy rõ Sa Bạo Vương bị Huyết Bức Vương cuốn lấy, xem ra Yêu tộc cao tầng chuẩn bị không ít. Nếu hai bọn hắn ra mặt chỉ sợ cũng có đối thủ tương ứng.

Chương Đình Vương lo lắng hỏi:

“Còn bao lâu nữa?”

“Chỉ khoảng vài canh giờ nữa thôi.” Tinh Hải Vương trả lời.

“Chỉ sợ bọn hắn không cho chúng ta nhiều thời gian như vậy.” Chương Đình Vương nói.

“Ta biết! bây giờ chỉ có thể liều mạng.” Tinh Hải Vương ánh mắt quyết tuyệt.

Chương Đình Vương và Tinh Hải Vương trao đổi một ánh mắt, rồi đều gật đầu. Tinh Hải Vương không thêm nói nhảm, hắn há miệng phun ra một chùm tia sáng, bắn thẳng lên trời.

Cột sáng từ lòng núi dựng thẳng lên trời, chiếu sáng cả đảo.

Cả Yêu tộc và Hải tộc đều sững sờ bất ngờ, rốt cuộc trong núi xảy ra chuyện gì? Lại có âm mưu gì đây?

Qua giây lát ngây người, nhưng mà đều không có chuyện gì xảy ra… bọn hắn lại tiếp tục lao vào đánh nhau.

Đúng lúc này, trong trận loạn chiến chợt xuất hiện những con Nga Phù màu trắng phấn, bọn chúng chập chờn bay như không hề biết nguy hiểm.

Cả hai phe lúc này còn không quá để ý đến đám Nga Phù bất chợt xuất hiện. Có con hổ tiện tay vung lên một cái móng vuốt chém đứt đôi một con Nga Phù, tưởng chừng mọi chuyện đã xong. Nhưng khi Nga Phù vừa bị cắt thì… bùm! Vang lên một tiếng nổ, dịch độc vương vãi khắp nơi.

Xèo… xèo… Dịch độc dính lên đầu con hổ, khiến cho mặt nó bị ăn mòn một mảng, con hổ hét lên đau đớn theo bản năng đưa tay lên vuốt mặt, tuột một cái, hắn kéo xuống luôn mảng da mặt, để lộ gân cơ đỏ hỏn đầy kinh sợ. Hắn hét lên thất thanh rồi đổ gục xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Tình huống này không chỉ xảy ra một nơi mà khắp nơi trên chiến trường đều gặp trường hợp tương tự, cả Yêu tộc và Hải tộc đều mắc phải.

Dịch độc dính đến chỗ nào chỗ đó lập tức bị ăn mòn, không gì có thể tránh khỏi, ngay cả mai rùa cứng chắc cũng bị ăn mòn.

Đám Yêu tộc, Hải tộc sợ hãi vội vã tránh xa, nhìn kẻ đứng bên cạnh la hét trong đau đớn, thân thể ăn mòn rồi đổ gục, khiến bọn chúng có chút sợ hãi.

Nga Phù lúc này bay ngập chiến trường, buộc hai bên không thể không ngừng chiến, lúc này chiến đấu chẳng may đánh trúng Nga Phù vậy thì chết oan uổng rồi.

Huyết Bức Vương từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt khó coi, hắn ánh mắt sắc bén liếc Sa Bạo Vương:

“Nga Phù sao có thể xuất hiện ở đây? Chúng vốn chỉ sống ở nơi âm u, hút dịch xác chết làm thức ăn, tính mạng chỉ kéo dài một tháng. Dễ bị ánh sáng thu hút. Có phải vừa rồi các ngươi phát ra ánh sáng chính là để thu hút chúng.

Nhưng sao có thể xuất hiện số lượng lớn và nhanh đến vậy? chẳng lẽ… là các ngươi nuôi!”

Huyết Bức Vương mấy lời đã vạch trần toàn bộ sự thật.

Sa Bạo Vương nhếch mép cười nói:

“Vốn định sẽ không dùng sớm như vậy, nhưng mà các ngươi muốn chết thì đành vậy.”

Huyết Bức Vương da mặt nhăn lại, rồi lại từ từ giãn ra, hắn há miệng cười lớn:

“Ha… ha… ha… Xem ra, các ngươi đã lật lá bài tẩy. Vậy thì bọn ta cũng phải lật thôi.”

Sa Bạo Vương nghe lời này, sắc mặt ngược lại khó coi.