Mặc Đình tiến lên khí thế như thăng long, tay hắn vuốt nhẹ một thanh thủy kích xuất hiện trong tay.
Thủy kích làm từ nước, hòa một màu với nước, có thể coi như vũ khí vô hình, chỉ được nhận ra bởi những sợi yêu khí nhàn nhạt cuốn quanh thủy kích.
Tôn Kỳ thấy động tác của Mặc Đình thì nhíu mày, có chủng tính thế này còn tộc nào dám giao phong cùng Hải tộc trong biển nữa chứ.
Mặc dù thấy khó chơi nhưng hắn không sợ, vì hắn không định đối cứng.
Tôn Kỳ liếc sau lưng, phất tay nói:
“Các ngươi lên!”
Đám binh tôm tướng cá nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó là rụt rè sợ hãi. Bọn hắn bình thường đi theo các vị điện hạ, ngoài mặt là bảo vệ, nhưng thực chất chỉ là chân sai vặt.
Các vị điện hạ đánh nhau, không có chỗ cho bọn hắn. Không nói đến thực lực thấp kém, mà cho dù có thực lực bọn hắn cũng không dám ra tay với các vị điện hạ. Nếu như các vị điện hạ có việc gì, lấy mười cái mạng của bọn hắn ra cũng không đủ đền bù.
Mặc Đình cười mỉa mai nói:
“Bát đệ, chẳng lẽ đệ kém đến mức phải nhờ đến thuộc hạ? Xưa nay đệ đâu phải là loại người nhút nhát nấp sau thuộc hạ. Nào! Ra giao lưu với ngũ ca một chút.”
Vừa nói Mặc Đình vừa dấn thân tiến tới, tay cầm thủy kích giơ cao qua đầu. Thủy quyển cuốn quanh người hắn, sóng biển dồn dập, dòng biển chảy siết.
Tôn Kỳ hai tay bắt chéo trước mặt, che lại mặt, dòng nước chảy siết giống như cương phong cắt qua da thịt.
Một cỗ áp lực cực lớn ép xuống đầu Tôn Kỳ khiến hắn chùng người xuống. Rồi đột nhiên…
Phốc! Tôn Kỳ chết sững, đưa tay sờ lên má. Cảm thấy hơi xót, một dòng máu màu lam chảy ra.
Một thanh thủy kích cắm bên hông hắn, bên trên còn vương vấn một sợi máu màu lam.
“Ha… ha… ha… xem ra bát đệ bị thương còn chưa khỏi, hay là để lần khác ngũ ca lại kiểm tra tiến bộ của bát đệ.”
Mặc Đình cười lớn, phất tay một cái thủy kích hóa thành nước, quay đầu bước đi. Miên Hoa nhếch mép cười đi theo ngay sau đó. Mục đích của bọn hắn đã đạt được.
Bọn hắn có thể xác thực được hai chuyện: thứ nhất bát đệ thật sự bị thương chưa khỏi, nghe nói còn bị mất trí nhớ. Thứ hai làm nhục.
Tôn Kỳ vẫn sững sờ tại chỗ.
Nhân Nhân lân la lại gần, nắm lấy cánh tay Tôn Kỳ, giương đôi mắt lên nhìn, nói:
“Bát ca, không cần giận. Là do Nhân Nhân không hiểu chuyện liên lụy đến ca. Nếu như…”
Nói đến đây, hai dòng nước mắt của Nhân Nhân đã chảy xuống.
Tôn Kỳ đưa tay xoa đầu Nhân Nhân, nói:
“Cúi đầu xuống!”
“Cúi… đầu??” Nhân Nhân không hiểu lời bát ca, nhưng thấy ánh mắt long sòng sọc của bát ca, nó biết bát ca đang cực độ giận dữ.
“Cúi đầu xuống đi!” Tôn Kỳ dùng hết sức giữ bình tĩnh, nghiến răng gằn từng chữ.
Nhân Nhân cảm giác như mình đứng gần ngọn núi lửa sắp bùng nổ, nàng ngoan ngoãn cúi đầu.
Tôn Kỳ giống như không chịu đựng được nữa, hắn đưa tay túm lấy một con tôm vật xuống, rồi liên tục tung ra những cú đấm liên hoàn:
“Khốn kiếp… khốn kiếp… dám sỉ nhục ta… dám sỉ nhục ta… ta giết ngươi… ta giết cả nhà ngươi…”
Đám binh tôm tướng cá thấy vậy thì cúi đầu, thân thể run run, không dám nhìn không dám nói không dám nghe.
Nhân Nhân cắn chặt môi cố không phát ra âm thanh, hai dòng nước mắt tự động chảy xuống. Nàng biết bát ca vốn là kẻ kiêu ngạo, không thể chịu được sự sỉ nhục của bọn ngũ ca. Mặc dù đã mất trí nhớ nhưng bản chất kiêu ngạo không hề mất đi.
Con tôm nhanh chóng bị đấm thành một bãi thịt, máu nhuộm đỏ một vùng nước.
Vẫn chưa hả giận, Tôn Kỳ bắt lấy một tên khác, tiếp tục đòn tra tấn tàn bạo:
“Lũ vô dụng! Ngay cả chủ tử cũng không bảo vệ được, vậy thì còn dùng các ngươi làm gì! Chết đi! Chết đi!”
“Khốn kiếp… khốn kiếp…”
Tôn Kỳ vẫn không ngừng giáng xuống những cú đấm giống như một kẻ điên. Những tên thuộc hạ đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích dù biết rằng kẻ chết tiếp theo có thể là bọn hắn.
Sau khi giết chết vài tên, nỗi tức giận trong lòng Tôn Kỳ không thể nào nguôi, ngược lại giống như ngọn lửa càng thổi càng lớn. Nộ hỏa xung thiên.
Tôn Kỳ ngửa mặt phun ra một ngụm máu, ngã bịch xuống bất tỉnh.
Nhân Nhân ngửng đầu, nhìn thấy Tôn Kỳ ngã vật, nàng vội vàng chạy tới, ôm lấy đầu Tôn Kỳ khóc lớn:
“Bát ca… bát ca… ca đừng có chuyện gì… nếu không… nếu không… Nhân Nhân sẽ không chơi với ca nữa…”
Một tên thuộc hạ chạy tới kiểm tra nhanh Tôn Kỳ, nói:
“Thập tam điện hạ, bát điện hạ vẫn còn sống, nhưng tình huống nguy cấp, cần nhanh chóng chữa trị.”
Nhân Nhân lấy tay quẹt nước mắt, ra lệnh:
“Đưa bát ca về cung, mau mời quy thầy.”
…
Tôn Kỳ nằm trên giường, đầu óc mê man, hắn nghe loáng thoáng bên tai âm thanh trò chuyện.
“Quy thầy, bát nhi có sao không?”
“Nương nương yên tâm, lão đã cho điện hạ uống thuốc, kinh mạch khí tức của bát điện hạ đã ổn định, chỉ một lúc nữa thôi điện hạ sẽ tỉnh lại.”
“Vậy tại sao bát nhi lại đột nhiên bất tỉnh?”
“Có lẽ do bị xúc động quá mức ảnh hưởng đến tâm mạch, kinh động vết thương cũ nên mới ngất đi.”
“Có hay không ảnh hưởng đến sau này?”
“Tạm thời lão không thể trả lời câu hỏi này, còn phải quan sát thêm một thời gian.” Lão rùa lắc đầu nói.
Tôn Kỳ lúc này hé dần đôi mắt. Nhân Nhân ngồi bên cạnh giường, thấy vậy vui mừng hét lớn:
“Mẹ ơi! Bát ca tỉnh rồi này!”
Vị nương nương vội trở lại bên giường, ân cần hỏi thăm:
“Bát nhi, con thấy thế nào rồi?”
Tôn Kỳ giọng nói đứt quãng:
“Mẹ… con không sao.”
“Sao con lại có thể xúc động như vậy? có biết là mình đang bị thương không? Gặp chuyện như vậy sao con không nói với mẹ?”
“Mẹ! con thật sự không sao. Chuyện lần này cũng không hoàn toàn là xấu…”
“Không xấu?! con bị như vầy mà còn nói không xấu.”
“Mẹ à! Nhờ vậy mà con đã nhớ ra một số chuyện.”
“Nhớ ra!? Thật sao? con đã nhớ ra những gì?” vị nương nương trong giọng nói không giấu được sự vui mừng khi nghe con mình lấy lại trí nhớ.
“Con nhớ được mình gọi là Bạch Dã, mẹ là Ninh Hoàng nương nương, trước khi gả cho phụ vương thì là Ninh Hoàng công chúa, con gái của Hải Vương vùng Bắc Hải.”
Ninh Hoàng nương nương lấy tay che miệng để tiếng nấc không thành lời, nước mắt chậm rơi, là nước mắt của hạnh phúc. Nhân Nhân cũng vui mừng không thôi.
Sau đó Tôn Kỳ lại tiếp tục nói thêm những thứ khác, đều là những thông tin cơ bản.
Tôn Kỳ tất nhiên là không nhớ ra gì cả, vì hắn vốn đâu có những ký ức này. Hắn biết điểm yếu của mình hiện nay là không có trí nhớ, hắn đã nghĩ ra cách sưu hồn đám tôm cá để có thông tin.
Vậy nên hắn mới tìm cách ra ngoài, nhưng lại vướng theo Nhân Nhân nên hắn mãi không có cơ hội ra tay. Cũng may đám Mặc Đình xuất hiện, hắn liền tương kế tựu kế, chịu bị sỉ nhục để lấy cớ giết mấy tên tôm cá.
Cuối cùng hắn đã có được thứ mình muốn.
Mặc dù chỉ là những thông tin cơ bản, chưa nói đến cái gì bí mật, nhưng đã đủ qua mặt đám Ninh Hoàng nương nương một thời gian.
Ninh Hoàng nương nương lau đi khóe mắt, nàng quay sang hỏi lão rùa:
“Quy thầy, chuyện này là sao? có phải bát nhi đã khỏi bệnh rồi không?”
Lão rùa tiến lại giường, kiểm tra một hồi Bạch Dã, nói:
“Bát điện hạ kinh mạch khí huyết đều ổn định, tốc độ hồi phục rất nhanh, xem ra đã hồi phục được một phần trí nhớ. Có lẽ do trước đó gặp xúc động mạnh, kích thích não bộ lấy lại trí nhớ.”
Ninh Hoàng nương nương gật đầu, hoàn toàn tin tưởng lời lão rùa.
Tôn Kỳ vui mừng trong lòng, hắn diễn màn kịch bị sỉ nhục chính là muốn bọn họ đưa ra suy đoán này. Hắn thực sự vô cùng biết ơn lão rùa già, lần trước bị mất trí nhớ cũng như lần này lấy lại trí nhớ, lão rùa đều nói đúng theo ý hắn mong muốn. Nếu không có lời lão rùa, chỉ sợ sẽ bị rất nhiều soi mói, nghi ngờ.
Tôn Kỳ cười nói:
“Lần này là họa ngược lại thành phúc, cũng phải cám ơn bọn Mặc Đình.”
Ninh Hoàng nương nương nghiêm khắc nói:
“Tuy nói là như vậy, nhưng bọn chúng không có ý tốt gì. Lần sau tuyệt đối không được làm như vậy, nếu có chuyện gì phải báo cho mẹ một tiếng, không được tự ý hành động.”
Tôn Kỳ gật đầu, cũng không để ý lời này trong lòng. Hắn cũng không định lặp lại chiêu cũ.
Một chiêu chỉ nên dùng một lần.
Để có thêm thông tin, hắn phải nghĩ cách khác.
…
Mấy tháng sau.
Tôn Kỳ lúc này đã cơ bản hiểu về Hải tộc và Đại Hải, hắn tự tin có thể ứng phó những câu hỏi đơn giản. Chỉ tiếc là hắn vẫn chưa biết gì về các chủng tính mà thân xác này đã học khiến cho hắn không thể phát huy ra chiến lực vốn có của cơ thể.
Hắn lúc này đang đứng trước một tòa thủy cung nguy nga tráng lệ.
Đây là cung Kiến Hoàn, nơi ở của Hải Vương Vũ Đông.
Trước đó Vũ Đông đã từng nói nếu như khỏi bệnh có thể đến nhận thưởng, lần này Bạch Dã chính là đến nhận phần thưởng.