Từ vết rách, yêu hạch ồ ạt rơi ra như dòng suối nhỏ.
Nhân Nhân vui mừng nhặt yêu hạch lên chơi.
Ninh Hoàng nương nương có chút kinh ngạc:
“Bát nhi, những thứ này là…”
“Đều là tài nguyên Phù Quốc, con vơ vét được.” Bạch Dã thản nhiên nói.
Hắn tại Phù Quốc sa hoa phung phí, hoang dâm vô đạo để mặc cho đám quan lại tham ô bóp cổ dân chúng. Hắn lại tổ chức cờ bạc, mua quan bán chức để thu lấy tiền từ lũ tham quan.
Vậy là tiền của tài nguyên Phù Quốc vô hình trung đều rơi vào tay hắn.
Ninh Hoàng nương nương lo lắng không sai, Vũ Đông giao cho hắn làm quốc vương là mong muốn hắn thể hiện khả năng quản lý, đưa đất nước phát triển, không phải bóc lột của cải dân chúng làm của riêng khiến cho quốc gia kiệt quệ suy tàn.
Ninh Hoàng nương nương lại nói:
“Nghe nói mấy vị hoàng tử, hoàng nữ được giao quản lý đất nước thể hiện rất tốt, quốc gia nào cũng cường thịnh sung túc. Lần này nhiệm vụ, chỉ sợ con sẽ bị đánh giá thấp nhất.”
Bạch Dã cười lắc đầu châm chọc:
“Vậy bọn chúng hẳn là đã trở thành lũ nghèo kiết xác.”
Vũ Đông chỉ giao cho bọn hắn mấy chục năm làm quốc vương. Thời gian này là không đủ để khiến cho một đất nước phát triển thấy rõ.
Ví như là một đất nước nghèo nàn như Phù Quốc, nếu dốc hết tâm can trí lực có lẽ có thể giúp Phù Quốc phát triển một hai điểm.
Nhưng nếu gặp đất nước đã phồn vinh sẵn, muốn phát triển lên nửa điểm cũng cực khó, mà lại cần thời gian lâu dài.
Đạo lý này thật sự rất đơn giản: giống như hạt giống chỉ một vài ngày phát triển sẽ thấy rõ, nhưng cổ thụ qua vài năm cũng không thấy khác biệt. Không phải chúng không phát triển mà tốc độ quá chậm khiến chúng ta nhìn không rõ.
Lại cũng giống như tu luyện: tu vi thấp thì tiến cảnh nhanh, tu vi cao thì tiến cảnh chậm.
Bạch Dã bị Cao Minh giở trò đưa đến Phù Quốc nghèo nàn, còn các huynh đệ khác được đưa đến những nơi trù phú hơn.
Trong vòng chục năm để lấy thành tích với Vũ Đông, đám bọn họ phải dốc hết tiền túi để kích thích sự phát triển đột biến cho quốc gia, bây giờ bọn chúng hẳn là một lũ nghèo kiết xác.
Ngược lại, Phù Quốc đã nghèo lại còn bị Bạch Dã bốc lột dã man, quốc gia nghèo đi nhưng túi hắn lại rộng thùng thình.
Ninh Hoàng lo lắng:
“Mẹ đã từng đưa tin nhắc nhở con phải phát triển quốc gia, đám huynh đệ của con đều đang làm rất tốt, nhưng mà con... haizzz… lại làm ngược lại. Chỉ sợ bọn hắn lúc này đang rung đùi cười nhạo chúng ta.”
Bạch Dã cười nói:
“Bọn hắn cười con vì con khác biệt, nhưng con cũng cười bọn hắn vì bọn hắn quá giống nhau.”
Ninh Hoàng nương nương không hiểu ý Bạch Dã, vẫn tỏ ra lo lắng.
Lúc này một tên thuộc hạ tới hỏi:
“Điện hạ, con lươn này xử lý thế nào?”
Bạch Dã nhìn Sa Trọng bị trói chặt, khí tức ảm đạm, hắn cười nói:
“Đưa hắn tới Quân Cơ Điện, bọn chúng sẽ biết phải làm sao.”
“Vâng! Điện hạ.” tên thuộc hạ nghe lệnh dẫn Sa Trọng đi.
Bạch Dã tiếp tục chỉ đạo:
“Mang năm bao yêu hạch, hai bao thảo dược, một bao mỹ thực đến chỗ Nhân Nhân.”
Nhân Nhân đang chơi đùa trong đống yêu hạch, nó chưa bao giờ một lần thấy nhiều yêu hạch như vậy. Nghe Bạch Dã cho nó tới tận năm bao, nó cười tươi: “Đa tạ bát ca! bát ca là tốt với muội nhất.”
“Muội không cần khách sáo, chúng ta là người một nhà mà.” Bạch Dã lại quay sang nói: “Mang năm bao yêu hạch, ba bao thảo dược đến chỗ nương nương.”
Ninh Hoàng nương nương cản lại:
“Bát nhi, con hãy để lại cho mình, mẹ không cần nhiều như vậy.”
Bạch Dã phất tay:
“Tất cả chúng ta đều phải nâng cao thực lực. Tương lai biến hóa khó lường, chỉ có thực lực bản thân mạnh mới có thể sống sót. Một chút yêu hạch này không được tiết kiệm.” nói rồi, hắn hướng mắt về phương xa nhếch mép cười: “Buồn cười là một lũ ngốc lại dốc hết tiền túi chỉ để được cái danh hão. Trong thời gian này thực lực ta sẽ tăng nhanh như gió, còn bọn hắn vì thiếu tài nguyên mà vẫn giậm chân tại chỗ.”
Ninh Hoàng nương nương nhìn theo Bạch Dã, thấy có đôi chút xa lạ, tâm kế của Bạch Dã dương như đã lên một tầm cao mới. Nhưng nàng rất nhanh xóa đi nghi ngờ, nàng cho rằng do trải qua một lần sinh tử đã khiến Bạch Dã trưởng thành.
Ninh Hoàng nương nương gật đầu thu lấy số tài nguyên.
Nhân Nhân thì cười híp mắt lăn lộn trong đống yếu hạch.
Mỗi tháng bọn họ đều được phát một số yêu hạch nhất định, Nhân Nhân nâng niu đếm từng viên. Còn số yêu hạch Bạch Dã mang về phải đếm từng bao.
Phù Quốc mặc dù là nơi khỉ ho cò gáy, nhưng nếu gom toàn bộ tài nguyên lại thì cũng là một con số khủng khiếp.
Ninh Hoàng nương nương sau đó đuổi khéo Nhân Nhân đi chơi, tới gần Bạch Dã nhỏ giọng hỏi:
“Bát nhi, con có để lại dị chủng không vậy?”
Ý của Ninh Hoàng nương nương rất rõ ràng: nàng biết Bạch Dã tại Phù Quốc hoang dâm vô độ, chuyện như vậy cũng là bình thường. Nhưng nàng sợ Bạch Dã lưu lại dị chủng.
Bạch Dã huyết mạch cao quý, nếu kết hợp với đám thấp kém kia sẽ sinh ra dị chủng, làm bẩn huyết mạch của mình.
Tương lai tranh đoạt vương vị có thể trở thành điểm yếu để đối thủ lợi dụng.
Bạch Dã mỉm cười, còn tưởng Ninh Hoàng nương nương lo lắng chuyện gì, hắn nói:
“Mẹ yên tâm, con đã giết sạch bọn chúng.”
“Có làm sạch sẽ không?” Ninh Hoàng nương nương hỏi lại.
Bạch Dã gật đầu:
“Tuyệt đối sạch sẽ.”
Ninh Hoàng nương nương gật đầu, có chút yên tâm. Nhưng sau đó, Ninh Hoàng nương nương vẫn cho thuộc hạ âm thầm đến Phù Quốc quan sát, diệt sạch những đứa trẻ mới sinh nghi là con của Bạch Dã. Thủ đoạn phi thường độc ác.
Mấy ngày sau. Tại cung Kiến Hòa.
Vũ Đông uy nghi ngồi trên vương tọa.
Phía dưới, ngồi hai bên là mười vị hoàng tử, hoàng nữ.
Vũ Đông nhìn bọn chúng hài lòng nói:
“Nhiệm vụ ta giao các ngươi quản lý tiểu hải quốc các ngươi đều làm rất tốt.”
Cả đám mỉm cười, Cao Minh đại diện đứng lên nói:
“Nhiệm vụ phụ vương giao, chúng nhi thần đều dốc hết tâm can hoàn thành.”
Nói xong, hắn hơi liếc về phía Bạch Dã.
Vũ Đông gật đầu:
“Ta có nhiệm vụ mới cho các ngươi.”
Cả đám hơi ngạc nhiên, theo lý khen xong thì phải chê, vì Bạch Dã thật sự đáng trách. Trong khi bọn hắn cố gắng phát triển quốc gia thì Bạch Dã lại vơ vét của cải nhét đầy túi riêng.
Bạch Dã cười thầm trong lòng: Vũ Đông trải qua tranh đoạt vương vị, có rất nhiều chuyện hắn nhìn xa hơn, sâu hơn đám con của hắn. Vũ Đông quả nhiên hiểu được chút tâm kế của hắn.
Đám Cao Minh có hơi chút bất mãn, nhưng không dám nói ra.
Vũ Đông chẳng thèm để ý cảm xúc của bọn chúng.
Vũ Đông phất tay ra lệnh.
Mười tên thuộc hạ tiến vào trong tay cầm một cái khay, đứng trước mặt các hoàng tử, hoàng nữ.
Bọn chúng mở tấm rong biển, bên trên khay đặt một viên thủy tinh trắng trong suốt to bằng nắm tay.
Không đợi các hoàng tử, hoàng nữ hỏi.
Đám thuộc hạ cắn ngón tay, máu lập tức chảy ra. Nhưng thay vì hòa tan trong nước, dòng máu lại bị viên thủy tinh hấp thụ ngay lập tức.
Viên thủy tinh dần chuyển màu đỏ máu.
Đám hoàng tử, hoàng nữ tròn mắt ngạc nhiên.
Biểu diễn xong, đám thuộc hạ đồng loạt lui xuống.
Vũ Đông lúc này mới nói:
“Viên đá này gọi là Hấp Huyết Thạch, có khả năng hấp thụ máu gần nó. Khi viên đá hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, tức là đã no máu, sẽ không lại hấp thụ máu nữa.
Ta giao cho các ngươi mỗi tên một triệu Hấp Huyết Thạch và một triệu Hải quân, nhiệm vụ của các ngươi là gây chiến với Yêu tộc để Hấp Huyết Thạch no máu.
Thời hạn là ba năm, các ngươi nhất định phải khiến cho tất cả Hấp Huyết Thạch no máu.”
Đám hoàng tử, hoàng nữ nhìn nhau cảm thấy nhiệm vụ hơi kỳ lạ. Cao Minh định mở miệng hỏi thì Vũ Đông nói luôn:
“Nếu các ngươi muốn biết vì sao, vậy thì đợi các ngươi mang thành quả trở về ta sẽ tự nói.”
Vũ Đông đảo mắt nhìn đám con, ân cần dạy bảo:
“Những lần tham chiến trước của các ngươi đều là đi theo nghe lệnh, nhưng lần này các ngươi toàn quyền chỉ huy phải tự lãnh binh, tự ra quyết sách và tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Bởi vậy trước đó ta cho các ngươi làm quốc vương, chính là muốn rèn luyện khả năng quản lý của các ngươi.
Các ngươi đã làm rất tốt, ta tin rằng nhiệm vụ lần này cũng không làm khó được các ngươi.”
Đám hoàng tử, hoàng nữ nhìn nhau. Cao Minh đứng dậy dõng dạc nói:
“Phụ vương giao nhiệm vụ, chúng thần nhi nhất định không làm ngài thất vọng.”
Đám hoàng tử, hoàng nữ đồng loạt đứng lên chắp tay nói:
“Nhất định không làm phụ vương thất vọng!”
Vũ Đông gật đầu hài lòng, nói:
“Tốt! như vậy mới là con ta. Chiến địa ta cũng đã chọn cho các ngươi, đảm bảo sẽ không có cường giả cấp vương xuất hiện, đủ để các ngươi mặc sức tung hoành, trổ hết tài năng.”