Minh Giang nắm đuôi bọn hắn kéo lại, hắn tất nhiên là không thật muốn ném, hắn chỉ muốn dọa Tây Á và Bạch Da, cũng như gửi lời nhắn đến đám Hải Vương: việc gì hắn cũng dám làm.
Hắn nhếch mép cười nói:
“Hai ngươi nói xem, vì sao không ném các ngươi vào? Nói có lý ta sẽ tha cho các ngươi.”
Tây Á lau mồ hôi trên trán, mắt đảo mấy vòng tìm lý do.
“Minh Giang đệ, xưa nay ta đối xử với đệ không tệ. Hãy nể tình huynh đệ bao lâu nay mà tha cho ta.”
Minh Giang cười mỉa mai, đến lúc này còn ai không biết hắn không phải Minh Giang, Tây Á rõ ràng không thể tìm được lý do nên vơ đại lý do nào đó.
Minh Giang mạnh tay bóp ngay cổ Tây Á khiến hăn ú ớ không thể nói thành tiếng. Minh Giang nhìn sang Bạch Dã hỏi:
“Còn ngươi thì sao?”
Bạch Dã bình tĩnh hỏi:
“Ngươi chắc là Yêu tộc nội gián?”
“Ồ! Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Minh Giang đôi chút hứng thú hỏi.
Bạch Dã từ tốn trả lời:
“Nếu ngươi là Hải tộc thì không cần làm như vậy, chỉ có thể là nội gián của ba tộc kia. Thần tộc xa xôi thần bí, lại cao ngạo, bọn hắn chỉ đối phó Ma tộc, chưa bao giờ chủ động đối phó Yêu tộc, Hải tộc.
Ma tộc có đặc thù thể chất, rất dễ nhận ra.
Nên có đầy đủ lý do và khả năng xâm nhập sâu vào Hải tộc, chỉ có thể là Yêu tộc.”
Suy luận của Bạch Dã không có gì cao siêu, khi Minh Giang vừa động thân đám Hải tộc đã đoán ra, Tây Á cũng đoán ra nhưng hắn không tìm ra được lý do để Minh Giang tha cho mình, nên hắn nguyện ý tin Minh Giang vẫn là Minh Giang.
Minh Giang nghe xong thì cười cười. Chợt! tròng mắt của hắn biến đổi.
Con ngươi từ màu xanh biếc như biển sâu đổi sang con ngươi đa màu. Đầu tiên là tâm đen, tiếp đến là một vòng màu vàng, tiếp đến một vòng màu lục, cuối cùng là một vòng màu nâu.
Khuôn mặt Minh Giang cứng đờ như khôi lỗi, hắn không mở miệng, nhưng có một giọng nói già nua từ trong đầu hắn phát ra:
“Ta gọi là Thảo Trùng Yêu Quân…”
“Thảo Trùng Yêu Quân? Không phải mấy ngàn năm trước ngươi đã chết rồi sao?” Bành Tổ hơi kinh ngạc nói.
Bành Tổ chính là vị Hải Vương lớn tuổi nhất trong bọn, kiến thức phi phàm, vừa nghe tên đã nhớ ra ngay.
“Bành Tổ huynh biết hắn sao?” đám Hải Vương hỏi.
Bành Tổ gật đầu, hắn bắt đầu kể lại những gì mình biết.
Thảo Trùng Yêu Quân vốn là một con sâu xanh ăn lá. Nhờ cơ duyên xảo hợp lúc còn là con sâu, hắn đã ăn phải tuyệt thế thảo dược khiến hắn biến đổi thành một loại sâu yêu chưa từng được biết đến.
Tất cả đều biết sâu yêu chỉ là quá trình ấu trùng của bướm yêu, nhưng Thảo Trùng Yêu Quân lại không thành bướm. Theo lý nếu không thành bướm thì sâu sẽ chết, nhưng hắn không những không chết mà ngày càng mạnh hơn, cuối cùng trở thành đỉnh cấp Yêu tộc.
Thảo Trùng Yêu Quân từ khi biến đổi, hắn không còn lấy thực vật làm thức ăn, mà hắn ăn tủy sống và não.
Hắn vẫn giữ nguyên hình dạng là một con sâu nhỏ vô hại, để con chim ngu ngốc nào đó nuốt vào bụng. Tại trong bụng con chim, hắn len lỏi vào mạch máu chui vào tủy sống. Tại đây, hắn làm tổ từ từ ăn tủy sống khiến con chim suy nhược.
Đến khi đã ăn hết tủy sống con chim không chịu được nữa, hắn sẽ theo tủy sống bò lên não, hắn sẽ ăn hết não con chim rồi biến con chim thành khôi lỗi của hắn.
Hắn sẽ điều khiển con chim đứng ở chỗ cao nhảy những động tác gây chú ý để kẻ săn mồi dễ dàng phát hiện, một con thú nào đó ăn thịt con chim và rồi hắn lại chui vào tủy sống vật chủ mới, tiếp tục cuộc sống khác của hắn.
Nhờ cách này hắn đã từng bước lớn mạnh.
Trong một lần hắn ăn não của một vị Yêu hoàng hậu bối thì bị phát hiện, hắn bị vị Yêu hoàng này truy sát suốt mấy trăm năm. Khi hắn một lần nữa xuất hiện trước mắt thiên hạ thì vị Yêu hoàng này đang bị hắn ký sinh điều khiển.
Từ đó danh tiếng của hắn chính thức vang dội Yêu giới trở thành cường giả đỉnh tiêm. Nhưng hắn hành tung bí ẩn, hắn không thân thiết với ai và cũng không ai muốn chơi với hắn, không ai muốn dính dáng bất kỳ chuyện gì với hắn. Bọn hắn sợ một ngày nào đó bỗng nhiên bị hắn chui vào cơ thể ăn thịt.
Theo thời gian tính toán thì hắn hẳn là đã hết thọ nguyên vào mấy ngàn năm trước.
Thật không ngờ lại gặp Thảo Trùng Yêu Quân tại đây. Đám hoàng tử hoàng nữ nghe kể về Thảo Trùng Yêu Quân thì bất giác rùng mình, chậm rãi lùi lại, Minh Giang chính là bài học trước mắt, bọn hắn không sợ sao được.
“Hắc, hắc, hắc, không ngờ vẫn có kẻ còn nhớ tên ta.” Thảo Trùng Yêu Quân cười lớn, hưởng thụ sự sợ hãi của đám Hải tộc “Mấy ngàn năm trước, ta bị mấy tên Yêu hoàng vây giết, ta không muốn chết đành phải thỏa hiệp với bọn hắn, vậy là ta giả chết, xâm nhập vào Hải giới.
Ta dùng mấy ngàn năm xâm nhập, từ một tên tôm tép đi đến bước hôm nay, trở thành một hoàng tử Hải Vương. Cuối cùng cũng gặt hái được thành quả, biết được chuyến đi bí mật của các ngươi.”
Vũ Đông nghe lời này thì hừ lạnh:
“Ngươi xâm nhập vào Minh Giang từ lúc nào, sao ta không phát hiện.”
Vũ Đông là người cẩn thận, chuyến đi này vô cùng quan trọng, hắn sẽ không để kẻ hắn không tin đi theo.
Lần trước, sau khi Bạch Dã trở về từ chiến trường bị mất trí nhớ, Vũ Đông đã tấn công kiểm tra hồn phách của Bạch Dã, là minh chứng rõ nhất cho tính cẩn thận của hắn.
Thảo Trùng Yêu Quân cười điên cuồng nói:
“Hắc, hắc, hắc, ngươi làm sao có thể phát hiện được, ta đã chui vào người hắn từ khi hắn còn là thai nhi, ta và hắn gần như đã là một, ta đã trở thành một phần máu thịt của hắn. Nếu không phải vì chuyến đi này quan trọng, ta đã dự định trợ hắn thành Hải Vương đời kế tiếp. Hắc, hắc, hắc, nghĩ đến chuyện một tên Yêu tộc trở thành Hải Vương, ta thấy sướng cả người.”
Bạch Dã lúc này mới hiểu được vì sao Minh Giang lại tham gia chuyến đi lần này.
Nếu như Tây Á cảm thấy không có cơ hội tranh vị Hải Vương với đại ca và nhị ca nên quyết định đánh cược một lần. Chuyến đi này nếu như thành công, không nghi ngờ gì hắn sẽ trở thành Hải Vương, vì dù sao hắn địa vị cao hơn Minh Giang và Bạch Dã.
Bản thân Bạch Dã thực ra là Nhân tộc Tôn Kỳ, hắn muốn truy cầu nguồn gốc Hải tộc, Yêu tộc, thậm chí là nguồn gốc sự sống. Nên chuyến đi này hắn nhất định phải đi.
Còn Minh Giang thì không có lý do gì cả? Nhưng bây giờ mục đích của Minh Giang đã rõ.
Thảo Trùng Yêu Quân phương pháp cũng khá tương đồng với đoạt xá của hắn, chỉ là đoạt xá càng thêm hoàn hảo, kết hợp với sưu hồn và hóa hình hồn phách, không ai có thể phát hiện ra hắn đoạt xá.
“Hừ! vọng tưởng!” Vũ Đông hừ lạnh, khí thế cuồn cuộn, chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào.
Thảo Trùng Yêu Quân cười híp mắt, hai tay siết chặt cổ Bạch Dã và Tây Á.
Bạch Dã ôm cổ đau đớn, khó khăn lên tiếng:
“Ngươi nếu… giết… ta… sẽ… hối hận…”
Thảo Trùng Yêu Quân hơi lỏng tay với Bạch Dã, cười nói:
“Ta thật không muốn giết ngươi, nhưng mà phụ thân ngươi cứ tiến tới như vậy, khiến ta rất sợ mà khi sợ ta sẽ không khống chế được cơ thể này.”
Vũ Đông ánh mắt chất chứa sát khí, Thảo Trùng Yêu Quân đã lừa hắn một vố quá đau, tổn thương đến lòng tự trọng của hắn. Không băm Thảo Trùng Yêu Quân ra ngàn mảnh hắn không xả được giận.
Bạch Dã vội đưa tay ngăn cản, nói:
“Phụ vương, đã đến được chỗ này, đại kế sắp hoàn thành. Chẳng lẽ vì một chút tức giận mà hỏng hết bao công sức.”
“Giết hắn xong, ta lại tiếp tục kế hoạch.” Vũ Đông lạnh lùng nói, hắn biết rõ nếu hắn kiên quyết giết Thảo Trùng Yêu Quân thì Bạch Dã và Tây Á sẽ chết trước, nhưng hắn vẫn làm.
Bạch Dã vội nói:
“Nếu như ta có cách qua vành đai này thì sao?”
Vũ Đông nghe lời này thì hơi khựng lại. Đám Hải Vương tiến lên giữ lấy vai Vũ Đông, khuyên:
“Vũ Đông huynh, xin bớt nóng giận, đây không phải là lúc để cảm xúc lấn át. Vì đại kế hãy nhẫn nhịn. Chuyện thành, tất cả chúng ta sẽ giúp huynh bắt hắn lại, mặc cho huynh xử lý.”
Thảo Trùng Yêu Quân cầm Bạch Dã đưa lên trước mặt hỏi:
“Ngươi biết thật sao?”
Bạch Dã gật đầu:
“Có manh mối.”
“Ngươi không lừa ta để giữ mạng chứ?” Thảo Trùng Yêu Quân nghi ngờ hỏi.
“Ta có cách chứng minh.” Bạch Dã nói, đồng thời quay nhìn đám Vũ Đông nói: “Phụ vương, có thể cho hài nhi một cơ hội chứng minh?”
Vũ Đông ánh mắt lạnh lùng, nhìn Bạch Dã rồi lại nhìn Thảo Trùng Yêu Quân, nhìn vẻ mặt cười khinh khỉnh của Thảo Trùng Yêu Quân lại khiến hắn tức điên, không kiềm chế được muốn ra tay.
Đám Hải Vương nhận ra, vội ngăn cản hắn, nói:
“Vũ Đông huynh, bình tĩnh đã. Nếu như Bạch Dã thực sự có cách, để nó chết rồi, có thể sẽ hỏng tất cả đại kế của chúng ta. Huynh không chỉ có lỗi với chúng ta, mà còn có lỗi với tất cả Hải tộc đã hy sinh, có lỗi với Hải tộc vạn thế sau này.”
Vũ Đông nghe lời này thấy có lý, hắn hít một hơi sâu, cố đè ép cơn tức giận xuống.
Thảo Trùng Yêu Quân cười cười nói:
“Ngươi làm thế nào chứng minh?”
“Ném Tây Á vào màn sáng đi.” Bạch Dã dứt khoát nói.
Tây Á sững sờ: khốn kiếp! ngươi lợi dụng tình huống muốn trừ khử ta sao. Hắn ú ớ kêu lên giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay của Thảo Trùng Yêu Quân.
Đám Vũ Đông hơi bất ngờ với lời Bạch Dã, đến lúc này Bạch Dã vẫn còn tư thù, muốn diệt trừ đối thủ sao?
Thảo Trùng Yêu Quân nhếch mép cười: ngươi muốn ném vậy ta ném cho ngươi xem. Hắn thực sự vung tay ném Tây Á vào trong màn sáng.