Nhân Tổ

Chương 496: Vơ vét



Sau khi dụ hoặc… à… là thuyết phục xong tiểu thạch bia nhập bọn, cũng là lúc trở về. Nhưng trước tiên… ầm! Tôn Kỳ lấy ra một cái chum đá lớn.

Chum đá này là tiểu thạch bia đục đẽo trong lúc rảnh rỗi, cũng chẳng để làm gì, bây giờ tiểu thạch bia đã gia nhập vào hắn, hắn liền lấy xài tự nhiên.

“Ngươi định làm gì?” Hỏa Hỏa khó hiểu hỏi.

“Thần thủy này mặc dù không thể trực tiếp đụng vào nhưng dù sao cũng là thần thủy hiếm có trong trời đất, mang về từ từ nghiên cứu, tất có chỗ hữu dụng.” Tôn Kỳ cười nói, hai tay kết ấn, cuốn lên thần thủy đổ vào trong chum đá. Chỉ một thoáng sau, thần thủy trong hồ nhỏ bị vét sạch, một giọt cũng không còn. Nếu như có thời gian, hắn thậm chí còn muốn đục ra hồ nhỏ mang về, thứ tốt thế này không thể bỏ sót.

Tôn Kỳ nhìn thần thủy sóng sánh chum đá gật đầu hài lòng.

“Ngươi định thế này mang xuống núi sao?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Tất nhiên là không!” Tôn Kỳ trả lời ngay. “Ngươi không phải nói thiên địa ấn ký của ngươi chứa nội không gian sao? ta định dùng nó chứa đồ.”

“Không được! đấy là nhà của ta không phải chỗ chứa đồ.” Hỏa Hỏa dứt khoát từ chối.

“Thôi! đừng có làm như xa cách như vậy, nhà của ngươi cũng là nhà của ta. Cho ta để đồ một chút, ta cho ngươi thêm linh khí.” Tôn Kỳ dụ ngọt.

Nghe đến linh khí, Hỏa Hỏa làm ra vẻ miễn cưỡng gật đầu.

Chuyện này làm Tôn Kỳ nhớ đến Tử Kim Hồ Lô, để nhập vai thành Yêu tộc không bị nghi ngờ, hắn đành bỏ lại Tử Kim Hồ Lô tại một chỗ bí mật. Xem ra sau này phải tìm cách lấy lại.

Thu xong thần thủy, hắn khởi hành xuống núi. Hỏa Hỏa nắm tay tiểu thạch bia nhảy cái phốc lên vai Tôn Kỳ ngồi. Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.

“Ngươi ở đây lâu có biết hay không xung quanh có cái gì bảo bối?” Tôn Kỳ hỏi tiểu thạch bia.

Tiểu thạch bia suy nghĩ một hồi, nói: “Xung quanh đây toàn là đá, ngoài những thứ ta thu thập được từ bọn ngoại lai thì còn lại chẳng có gì giá trị.” Nhưng nó biết những thứ nó thu thập được chẳng lọt được vào mắt Tôn Kỳ, thậm chí còn bị khinh bỉ.

Tôn Kỳ gật đầu, hắn cũng không có quá nhiều hy vọng nên cũng không thấy thất vọng. Đột nhiên…

Cốp! Tôn Kỳ ôm chân kêu lên đau đớn, thì ra hắn vấp chân vào một tảng đá. Nhưng vấn đề là hắn đang ở trạng thái hồn phách, gần như không chịu bất kỳ tác động vật lý nào, vậy mà tảng đá này lại có thể làm hắn bị thương.

Qua cơn đau, Tôn Kỳ tỉnh táo xem xét tảng đá, lẩm bẩm tự hỏi: “Đây là đá gì? vậy mà có thể tác động đến hồn phách.” Hắn xoa xoa tay, cười tham lam nói: “Đồ tốt! đồ tốt!”

Tôn Kỳ lúc này mới sực nhớ ra ngọn núi này khắp nơi đều là thần kim dị thạch, bất kỳ một khối nào cũng có giá trị liên thành. Hắn trước đó lên núi không thu nhập vì cứ nghĩ trên đỉnh có thứ tốt hơn, trên đường lại bị thạch nhân khổng lồ đuổi đánh, hắn phải chạy một mạch lên đỉnh. Bây giờ có cơ hội, hắn phải thu thập thật nhiều.

Tôn Kỳ lúc này nhìn đâu cũng thấy bảo vật, hắn cười không ngậm được miệng. Cầm lên một viên đá, hôn chụt chụt, nâng niu như nâng trứng. Hắn lại ôm tảng đá thắm thiết như ôm người yêu. Chạy tới chạy lui cầm lên hai hòn đá, không muốn bỏ viên nào xuống.

Tiểu thạch bia khó hiểu hỏi Hỏa Hỏa đứng bên cạnh:

“Hắn đang làm gì vậy? có vẻ như hắn rất thích mấy viên đá đấy.”

Hỏa Hỏa không trả lời nó mà thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Tiểu Thạch! nghe kỹ, ta dạy ngươi bài học đầu tiên.”

Thấy thái độ của Hỏa Hỏa, tiểu thạch bia khoanh chân, dáng ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe. Trước đó Hỏa Hỏa đã dặn nó, bên ngoài có rất nhiều thứ phức tạp, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, bị người ta nuốt sống, bởi vậy Hỏa Hỏa sẽ theo sát hướng dẫn nó việc nào được làm việc nào phải tránh, nó cần tuyệt đối nghe lời Hỏa Hỏa.

“Bài học đầu tiên đó là đừng bắt chước tính tham lam vật chất của hắn.” Hỏa Hỏa vừa nói vừa chỉ Tôn Kỳ.

“Không lam tham vật chất!” tiểu thạch gật đầu sâu một cái lặp lại bài học.

“Tốt! rất thông minh.” Hỏa Hỏa hài lòng nói.

“Này! ta đều nghe thấy hết đó!” Tôn Kỳ vừa khệ nệ ôm tảng đá vừa nói.

“Ngươi nghe thì kệ ngươi chứ!” Hỏa Hỏa xì một tiếng nói.

Tôn Kỳ bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh bọn nó, nhìn tiểu thạch bia cười nói:

“Vậy ta dạy ngươi bài học thứ hai.”

Tiểu thạch bia gật đầu chăm chú lắng nghe.

“Bài học thứ hai đó là bảo vật ngay trước mắt không lấy là có lỗi với bản thân, có lỗi với trời, có lỗi với đất, có lỗi với bảo vật.” Tôn Kỳ một hơi nói ra.

Tiểu thạch bia không hiểu lời này nhưng vẫn gật đầu ghi nhớ.

“Này! ngươi đừng có dạy hư trẻ nhỏ chứ!?” Hỏa Hỏa lên tiếng.

“Ta chỉ dạy cho nó hiện thực thôi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói. “Mà hồi nãy sao ngươi lại gọi nó là Tiểu Thạch, không phải đã có tên Giới Bia rồi hay sao?”

“Giới Bia là tên chính thức, tên đầu tiên, được thiên địa ghi nhận. Còn tên Tiểu Thạch do ta cảm thấy thuận miệng thì gọi.” Hỏa Hỏa đơn giản nói.

“Vậy ngay từ đầu gọi Tiểu Thạch có phải đơn giản hơn hay không?” Tôn Kỳ bức xúc nói.

“Ngươi không hiểu. Mỗi cái tên đều có một ý nghĩa, đều có một nhiệm vụ riêng của mình mà người đặt gửi gắm và được thiên địa công nhận. Nhiệm vụ này có thể chỉ đơn giản là hãy sống thật tốt, hãy sinh thật nhiều con nối dõi. Hoặc cũng có thể tham vọng hơn như làm tộc trưởng, quốc vương, bá chủ. Thậm chí là nghịch thiên di hành. Còn tên gọi sau đó là một cách che đậy cho tên thật, để tránh bại lộ nhiệm vụ hoặc tránh bị thiên tru giáng xuống.” Hỏa Hỏa nghiêm túc nói, sau đó nó lại nhún vai, nửa đùa nửa thật: “Hay đơn giản chỉ là gọi cho thuận miệng.”

Tôn Kỳ nhíu mày nhìn nó, hắn không tin tên này chỉ đơn giản là gọi thuận miệng, chắc chắn có âm mưu gì đó, nhưng Hỏa Hỏa không nói, hắn cũng không thể bức cung.

“Vậy ngươi nói xem tên ta có nhiệm vụ gì?” Tôn Kỳ không tin nói.

“Làm một tên ngốc chứ làm gì!” Hỏa Hỏa đùa nói, Tôn Kỳ liếc nó bĩu môi: khinh thường hắn sao? Hỏa Hỏa nhún vai giải thích: “Cái tên có ảnh hưởng hay không còn phụ thuộc vào kẻ đặt tên. Nếu như kẻ đặt tên kém cỏi cho dù đặt tên con là trời thì đứa con cũng không thành trời được. Tương tự nếu như kẻ đặt tên đủ mạnh thì cái tên sẽ thực sự có ảnh hưởng. Nói tóm lại cái tên và kẻ đặt tên có ảnh hưởng tới tương lai người được đặt tên, nhưng cuối cùng vẫn là phải xem bản thân ngươi. Nếu ngươi mạnh mẽ đến một mức nào đó, cái tên của ngươi có thể trở thành cấm kỵ.

Ở trong đây liên quan đến cách thiên đạo vận hành, rất khó để giải thích rõ.”

“Hôm nay hình như ngươi nói hơi nhiều thứ khó hiểu.” Tôn Kỳ nghi ngờ hỏi, bình thường Hỏa Hỏa chỉ biết ăn và ngủ, sao hôm nay đột nhiên nói nhiều thứ cao siêu như vậy.

Hỏa Hỏa nhớ lại, nói:

“Từ sau khi dùng vạn hỏa đối chiến với Con Rắn, ta nghe được từ trong cõi u minh có giọng nói thúc giục, kêu gọi ta hoàn thành nhiệm vụ.” ngoài mặt làm bộ muộn phiền nhưng trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nó bày đặt thở dài nói: “Haizz… xem ra cái tên Hỏa Tổ của ta được đặt không ít kỳ vọng.”

“Được rồi, không nói đến chuyện cái tên nữa, các ngươi mau đến giúp ta nhấc lên mấy tảng đá này.” Tôn Kỳ nói sang chuyện khác, nói tiếp chỉ sợ con hàng này sẽ ba hoa về bản thân đến quên trời trăng mây gió.

“Cần gì rắc rối như vậy, Tiểu Thạch có khả năng khống thạch, ngươi cứ giao cho nó là được.” Hỏa Hỏa cười nói.

“A! ta vậy mà quên mất.” Tôn Kỳ vỗ tay, nhìn Tiểu Thạch cười nói: “vậy tất cả nhờ ngươi.”

Tiểu Thạch gật đầu, nó hai tay ấn xuống mặt đất, từng sợi vô hình khí từ đầu ngón tay cắm vào mặt đất tạo sự liên kết với tảng đá. “Lên!” Tiểu Thạch quát lớn, mặt đất nứt ra, một tảng đá vạn cân được nhấc lên. Ầm! tảng đá được đặt xuống đất.

Tôn Kỳ lại gần, ánh mắt tỏa sáng, phủi phủi lớp đất phía trên, lộ ra phía dưới là ánh kim quang. Hắn hai tay kết ấn phun ra đạo hỏa luyện hóa tảng đá, lửa này tất nhiên là hắn mượn của Hỏa Hỏa, lửa của hắn tự tạo ra chỉ sợ vô dụng với những khoáng thạch này. Tảng đá vạn cân thoáng chốc thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ lớn như trái dưa hấu.

Cầm khối khoáng thạch trong tay, hắn gật đầu cười hài lòng. Sau đó hắn tiếp tục luyện hóa khối đá khác.

Hắn nhìn đâu cũng thấy bảo, luyện hóa mãi không hết nhưng Hỏa Hỏa lại thấy vô cùng nhàm chán, Tiểu Thạch cũng đang nóng lòng ra ngoài, nên cả hai thúc giục hắn lên đường. Lưu luyến nhìn đống khoáng thạch, hắn đành lau nước mắt bước đi.

Bọn hắn nhanh chóng đi xuống chân núi. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Tôn Kỳ kinh sợ.

Đám quái vật Vực Sâu đã bao quanh ngọn núi, chặn mọi con đường, xem ra bọn chúng đều đã thức tỉnh, tại dưới chân núi đợi hắn.

“Hỏa Hỏa, lần này lại vất vả ngươi rồi...” Tôn Kỳ mở miệng quay sang vai bên trái nói, nhưng Hỏa Hỏa đã biến mất từ lâu. Tôn Kỳ cười khổ, cứ có việc, con hàng này luôn bỏ trốn đầu tiên. “Không sao! Ta còn có Tiểu Thạch...” khi hắn quay sang vai phải thì cũng trống trơn, Tiểu Thạch đã biến đâu mất.

Tôn Kỳ cười khổ, thần thức chìm vào trong ấn ký thì thấy Hỏa Hỏa đang ngâm mình trong linh dịch, còn Tiểu Thạch thì đứng bên cạnh quạt mát. Hỏa Hỏa lúc này thật thảnh thơi, chẳng bù với Tôn Kỳ trong lòng sốt ruột như có lửa đốt.

“Này! hai ngươi cũng không thể bỏ lại một mình ta?” Tôn Kỳ khổ sở nói.

“Trước đó ta đã hao tổn quá nhiều, bây giờ phải nghỉ ngơi không thể tiếp tục ra tay.” Hỏa Hỏa lười biếng nói.

“Ta rất sợ bọn chúng. Lần trước ta suýt nữa bị bọn chúng ăn mất...” Tiểu Thạch rụt rè nói.

Tôn Kỳ đập trán, chẳng lẽ muốn hắn một mình đối phó với đám sinh vật Vực Sâu sao.

Đúng lúc này có tiếng rung động đất trời vang lên.

“Tiểu tử còn không ra đây! bọn ta đã phong kín nơi này, ngươi không có cơ hội thoát đâu.”

Tôn Kỳ mặt tái xanh, hắn phải làm gì đây?!