Nhân Tổ

Chương 512: Chiến trấn thiên thần tượng



Không khí ngưng trọng.

Một bên là Tôn Kỳ đứng sừng sững giữa trời, ngạo nghễ thiên hạ.

Một bên là Yêu tộc liên minh, đứng đầu là Tứ Phương Thần Thú, thực lực cường đại.

Hai bên đều không nói gì nhưng khí thế không ngừng giao phong.

Đám Yêu tộc tu vi yếu lập tức bị ép nằm sấp, muốn hít thở cũng khó khăn.

Trận giao phong này toàn là đỉnh cấp Yêu Hoàng, Yêu Vương không có tư cách tham dự.

Xét về khí thế giao phong, Tôn Kỳ tuy mạnh nhưng một mình hắn chẳng thể chống lại Yêu tộc liên minh.

Nên biết Yêu tộc liên minh lúc này ngoài Tứ Phương Thần Thú, còn có Thông Ngôn Đại Thánh, Cao Bằng tộc trưởng, Thanh Loan Thần Điểu tộc trưởng, Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng, Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng… toàn là đỉnh cấp trong đỉnh cấp.

Yêu tộc liên minh có thể khí thế nghiền ép Tôn Kỳ nhưng bọn chúng không làm vậy, chỉ hơi chiếm một chút thượng phong. Đây là cho Tôn Kỳ mặt mũi.

Bọn hắn nhận ra Tôn Kỳ là đỉnh cấp Yêu Hoàng, thực lực cực cường, không cần triệt để vạch mặt, chỉ hơi ép một chút là được, để Tôn Kỳ biết hắn mặc dù mạnh nhưng mạnh hơn hắn còn rất nhiều.

Hai bên căng thẳng!

Chợt có một tiếng cười ha hả vang lên, đánh vỡ yên tĩnh, cười nói:

“Không biết vị tôn giả này tên gọi là gì? ta không dám nói biết tất cả, nhưng kiến thức cũng là có một ít, lại chưa từng thấy các hạ. Các hạ chắc không phải hư không xuất hiện đi?” kẻ lên tiếng không ai khác chính là Thông Ngôn Đại Thánh, hắn lời nói nhẹ nhàng, có chút vui đùa, xoa dịu căng thẳng.

“Ta gọi Cốt Sơn Vương, còn về chủng tộc… Tứ Phương Thần Thú hẳn là phải biết...” Tôn Kỳ lạnh nhạt trả lời.

Thông Ngôn Đại Thánh đưa ánh mắt về phía Tứ Phương Thần Thú.

Tứ Phương Thần Thú sắc mặt trầm trọng, không biết có nên nói. Một lúc sau, Bạch Hổ vẫy tay tạo ra một màn chắn vô hình bao bọc bọn hắn lại. Đây là không muốn để cho người ngoài nghe được. Đám Yêu tộc hiểu ý, yên tĩnh không phản kháng.

Bạch Hổ ngưng trọng nói:

“Hắn rất có thể là sinh vật Vực Sâu!”

Lời này vừa ra, đám Yêu tộc sửng sốt, sau đó là ngưng trọng.

Bạch Hổ không chờ bọn hắn hỏi, tường thuật quá trình từ lúc sinh vật Vực Sâu thoát ra, hai bên giao chiến, tất nhiên bỏ qua đoạn bọn hắn thả Ma Sư Hoàng và Tôn Kỳ vào trong Nguyên Sơn, đến lúc thấy Tôn Kỳ, kỳ lạ là Tôn Kỳ bỏ chạy còn phá vỡ phong ấn Nguyên Sơn, khiến cho chiến tranh lan rộng ra bên ngoài, tạo thành cục diện như lúc này.

“Nhưng theo lời các vị đã nói trước đó, không phải đám sinh vật Vực Sâu chỉ có bốn tên Chúa Tể thôi sao? tên Cốt Sơn Vương này hình như cũng cùng một cấp độ đó.” một tên Yêu Hoàng thắc mắc hỏi.

“Các ngươi có để ý cấu tạo thân thể của hắn không?” Chu Tước không trả lời mà hỏi sang vấn đề khác.

“Ý ngài là xương Nhân tộc.” một Yêu Hoàng đáp.

“Phải!” Chu Tước gật đầu. Tứ Phương Thần Thú đưa mắt nhìn nhau tỏ ra đã hiểu, nhưng đám Yêu Hoàng còn lại vẫn không rõ. Dù sao bọn chúng cũng mới biết đến sinh vật Vực Sâu, vẫn là do Tứ Phương Thần Thú kể. Nếu không có sự kiện Nguyên Sơn phá phong, bọn chúng chỉ sợ mãi mãi không biết đến sự tồn tại của sinh vật Vực Sâu.

Chu Tước giải thích:

“Sinh vật Vực Sâu đặc tính là thôn phệ năng lượng chuyển hóa thành của mình. Các ngươi lại nhìn trên trán tên này tại mi tâm, có phải hay không có một bộ hài cốt đặc biệt?”

Đám Yêu tộc nhớ lại một thoáng, bọn chúng giật mình:

“Bộ xương đó có phải là...”

“Đúng! là xương của tên Nhân tộc kia. Các ngươi cũng biết năm xưa tên Nhân tộc kia mạnh như thế nào. Sau khi giết hắn, chúng ta đã từng mổ xẻ cơ thể hắn tìm bí mật, kết quả là cái gì cũng không có, mà lại dù cho chết cơ thể hắn cũng có thể tự động hồi phục.

Sợ rằng một ngày nào đó hắn đột nhiên sống dậy, bọn ta liền đóng đinh phong ấn hắn trên vách đá, ngày ngày cho ác điểu mổ bụng moi ruột ăn, từ từ tiêu hao hết sinh mệnh lực của hắn. Kết quả hắn triệt để chết đi, chỉ còn lại bộ xương. Lâu dần bọn ta cũng ít chú ý.

Tên này rất có thể sau khi nuốt xương của tên Nhân tộc kia thì khai phá được sức mạnh bên trong, trở thành tình trạng hiện tại.”

Chu Tước giải thích, đám Yêu Hoàng gật đầu cảm thấy rất có lý, sự thật tám chín phần là như vậy.

Oanh! một nắm đấm đánh tới đập vỡ lồng ngăn cách của Bạch Hổ. Nắm đấm trực tiếp giáng xuống đầu đám Yêu Hoàng.

Mặc dù hơi chút bất ngờ nhưng những kẻ ở đây có ai là kẻ yếu, bọn chúng hợp lại nhẹ nhàng hóa giải một kích này của Tôn Kỳ.

Bọn chúng nhìn Tôn Kỳ ánh mắt băng hàn, mở miệng muốn chửi mắng. Nhưng không đợi bọn chúng lên tiếng, Tôn Kỳ mắng trước:

“Các ngươi định bàn chuyện tới bao giờ? có chuyện thì nói thẳng ta không có thời gian chơi đùa với các ngươi.”

Các ngươi là một đám xúm lại nói chuyện, ta một mình đứng trống không. Thật sự là cảm thấy hơi ngại, không được tự nhiên.

Vẫn là dùng nắm đấm nói chuyện tốt, nắm đấm không nói xong thì mới dùng đến miệng lưỡi.

Quân tử a! động khẩu không động thủ.

Mãng phu thì lại thích: tiên thủ hậu khẩu. Đánh xong rồi lại nói, đánh chết ngươi vậy thì đỡ mất công nói nhiều.

Thấy thái độ vô lễ của Tôn Kỳ, một đám Yêu Hoàng không chịu được.

Ầm… ầm… ầm… mặt đất giống như muốn nứt toạc.

Một con voi chậm bước tiến lên, mỗi bước đi của nó trời đất băng diệt, thân hình nhanh chóng phóng lớn. Đây là Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng, là chủng tộc đứng thứ tư trong Tứ Đại Cự Thú: tứ tượng. Mặc dù đứng thứ tư, vị trí thấp nhất nhưng thấp là so với ba tộc kia, còn với tất cả tộc khác, hắn vẫn là to quá sức tưởng tượng.

Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng động thủ, đám Yêu Hoàng cũng không ngăn cản, bọn chúng cũng muốn biết Tôn Kỳ mạnh đến cỡ nào. Nếu chỉ có bề ngoài to xác vậy thì giết đi! nếu có một chút thực lực và đầu óc, có thể lợi dụng!

Tôn Kỳ và Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng như hai tòa núi lớn ngăn cách trời đất. Con voi này thân hình còn nhỉnh hơn Tôn Kỳ một chút.

Không cần lời mở màn.

Tôn Kỳ tiến lên một bước, nắm đấm đưa về sau rồi dùng hết sức đấm ra.

Thần Tượng tộc trưởng hừ lạnh, vung vòi quất tới, một chút không khoan nhượng. Hắn cũng thuộc loại thích dùng nắm đấm nói chuyện.

Hai bên cường cường va chạm. Trời đất ầm vang, mây trời bị khí lãng quét sạch sẽ. Cây cối đổ rạp như rạ.

Cả hai một kích va chạm, phản chấn cường đại, bọn hắn cảm thấy ruột gan lộn tùng phèo, cơ bắp đau nhức.

Một kích va chạm, bọn họ không bị phản chấn bức lui, ngược lại càng áp sát.

Thần Tượng tộc trưởng cúi đầu rồi hếch lên, cặp ngà nhọn hoắc muốn đâm thủng lồng ngực Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hai tay nắm lấy cặp ngà, tỳ mạnh đầu voi xuống đất, muốn bẻ gãy răng nó.

Thần Tượng tộc trưởng vung vòi quất ngược lên.

Bốp!

Tôn Kỳ kêu lên đau đớn, một đường tím bầm từ vai chạy chéo xuống sườn.

Thần Tượng tộc trưởng được thế tiếp tục vung vòi.

Hai bên chiến đấu trời long đất nở, với bọn hắn bất kỳ chủng tính nào cũng không còn ý nghĩa, thân thể mới là lực lượng mạnh nhất của bọn hắn. Cho dù có gồng lên hết yêu khí thì với cơ thể to lớn này cũng chỉ dùng được chủng tính đơn giản, còn không bằng dùng nắm đấm.

Oanh! oanh! oanh!

Tôn Kỳ bị quất liên tục mấy chục vòi, cơ thịt hắn rách nát, máu chảy ào ạt, xương lồng ngực bị đánh rạn nứt.

Tôn Kỳ nghiến răng, phòng thủ chịu đòn không phải là tác phong của hắn.

Hắn một tay giữ lấy ngà voi, một tay thoát ra, giơ lên cao đấm xuống.

Oanh!

Thần Tượng tộc trưởng kêu lên một tiếng đau đớn, mắt trái rỉ máu.

“Khốn kiếp! ngươi dám dùng chiêu bẩn này!”

Tôn Kỳ khóe miệng nhếch lên, lúc nói chuyện cũng không quên đấm tới tấp:

“Cái gì mà chiêu bẩn. Đây là tuyệt chiêu Phá Nhãn Chưởng của ta. Ngươi lại ăn ta mấy đấm. Ta muốn xem mắt ngươi cứng hay nắm đấm ta cứng.”

Thần Tượng tộc trưởng chửi mắng trong lòng, cái gì tuyệt chiêu toàn là rắm chó, coi ta là con nít sao? nắm đấm cũng dám nói thành chưởng.

Dù con mắt đau nhức cũng không cản trở hắn quất vòi.

Hai bên đều là lấy thương đổi thương, xem ai gục ngã trước.

Không có hoa chiêu, không có lời lẽ châm chọc, không có bảo vật.

Tất cả bọn đứng xem bên ngoài đều hít một hơi sâu, trận chiến này thật đặc sắc, mở rộng tầm mắt. Đồng thời cũng cho bọn hắn một lời nhắc nhở: mãnh phu không dễ chọc.

Chỉ vài tức thời gian trôi qua mà cứ ngỡ trăm năm.

Tôn Kỳ xương sườn, xương ngực bị đánh gãy nát, lục phủ ngũ tạng bầm dập nhưng mà chỉ có một chút máu rỉ ra. Thần Tượng tộc trưởng bản lĩnh lợi hại, mỗi roi của hắn lực đạo đều đi xuyên vào cơ thể mà không tiết ra ngoài, đây là nội mà không tiết. Mỗi đòn đánh đều gây tổn thương nghiêm trọng cho đối thủ, thể xác bên ngoài có thể còn nguyên nhưng bên trong đã nát như tương.

Thần Tượng tộc trưởng đã tu luyện thể chiến đến mức đỉnh phong.

Tôn Kỳ tổn thương nghiêm trọng nhưng Thần Tượng tộc trưởng cũng không dễ chịu gì.

Mắt trái của hắn bị đập nát máu tươi chảy ra ào ào, Tôn Kỳ lại không ngừng dùng tay móc vào hốc mắt, đây là muốn từ hốc mắt đánh thẳng vào não hắn, một chiêu diệt sát.

Bởi vậy Tôn Kỳ dù chịu cực lớn tổn thương nhưng cũng không chịu thu tay, chỉ cần trước khi hắn ngã gục, đánh nát não con voi, trận chiến này, hắn thắng.

Thần Tượng tộc nhìn ra ý định của Tôn Kỳ, hắn sẽ không để Tôn Kỳ toại nguyện. Hắn cắn răng, bùng nổ lực lượng, hét lên giận dữ:

“Ngươi đi chết đi!”

Ngà voi bên trái của hắn đột nhiên phóng ra. Tôn Kỳ sắc mặt kinh biến, sợ hãi tử vong thực sự, nhưng khoảng cách quá gần hắn không kịp ngăn lại.

Phốc!

Ngà voi bắn ngược từ cằm xuyên qua đầu phóng thẳng lên trời, để lại đầu Tôn Kỳ một lỗ trống lớn.

Mắt Tôn Kỳ trợn trắng, sao lại thành ra thế này? Ta đáng lẽ nên nghĩ đến hắn sẽ dùng chiêu này! nhưng tất cả đã muộn.