Tôn Kỳ ngồi trên một tảng đá, xung quanh chất chồng xác chết. Một đường máu chảy dài từ đỉnh xuống chân núi.
Cả núi lúc này đã không còn một bóng yêu. Một phần bị giết, phần lớn bỏ chạy.
Quặng quẽ, cô độc.
Chỉ có tiếng ruồi nhặng bu quanh xác chết làm bạn với hắn.
“Ngươi vì sao lại làm như vậy?” Hỏa Hỏa xuất hiện bên cạnh hắn, mở miệng hỏi.
“Làm gì? giết lũ hổ này sao? có gì không được! kẻ yếu không phải nên chấp nhận bị giết.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Giết Nhân tộc là lũ kia, bọn chúng cũng không có giết Nhân tộc, bọn chúng vô tội. Ngươi cần gì giận cá chém thớt.” Hỏa Hỏa suy đoán Tôn Kỳ là muốn trả thù cho Nhân tộc nên mới ra tay tàn ác như vậy.
“Vô tội!? đã sinh ra ở trong trời đất này có ai là vô tội. Cá ăn tôm, tôm ăn tép, tép ăn trùng… Thiên địa này đã quy định như thế, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu đã thành lẽ tự nhiên.” Tôn Kỳ cười nói, nhưng ngay sau đó lại nghiêm sắc mặt: “Vả lại ta đúng là muốn trả thù. Trong trận chiến với Kiêu, bọn chúng không trực tiếp giết Nhân tộc, nhưng bàn tay của chúng không có máu Nhân tộc sao?”
“Từ thượng cổ đến nay Nhân tộc làm thức ăn, bọn chúng không có ăn sao? bọn chúng không ăn nhưng tổ tông bọn chúng ăn. Tổ tông bọn chúng giết người, mối thù này không nên tính trên đầu bọn chúng sao? Không có tổ tông làm sao có bọn chúng.”
“Ta người này không phải thánh nhân, ngược lại ta còn là ác nhân. Ta chỉ làm theo tâm ta, muốn giết thì giết.”
“Ngươi như vậy chỉ sợ khó thành tổ?” Hỏa Hỏa nói.
“Thành tổ? ta mờ mịt con đường thành tổ, chỉ sợ cố gắng cả đời cũng không thể được. Vậy nên ý nghĩ của ta rất đơn giản: trả thù! giết được một tên lời được một tên, giết trăm tên lời trăm tên. Sau đó cho dù có thất bại, có chết, cũng chỉ là một mạng, ta cảm thấy đã có đủ vốn lẫn lời, chết không hối tiếc.”
“Vậy vì sao ngươi lại thả ba con hổ con kia?” Hỏa Hỏa hỏi, mong rằng đây là do lương tâm lý trí còn lại của hắn làm. Nhưng để nó thất vọng rồi! Tôn Kỳ cười âm hiểm nói:
“Ta chỉ đang nuôi gà lấy trứng. Không thể chém tận giết tuyệt, bọn chúng mất hết hy vọng sẽ liều mạng, tất nhiên bọn chúng liều mạng cũng chẳng làm nên trò trống gì nhưng ta không muốn một lần giết hết bọn chúng, như vậy chẳng phải giết gà lấy trứng sao? ta làm sao có thể ngu ngốc như vậy?!
Phải để cho bọn chúng có hy vọng, có hy vọng bọn chúng sẽ không quyết liệt phản kháng, sẽ không liều mạng, ta sẽ có trứng ăn dài dài.
Hắc, hắc… ngươi thấy có đúng không?!”
“Ngươi cứ như vậy khiến ta rất thất vọng. Ta hy vọng ngươi sẽ sớm thay đổi.” Hỏa Hỏa chẳng muốn nói thêm, nó quay đầu biến mất.
Tôn Kỳ ngửa mặt nhìn trời, cười.
Hỏa Hỏa, xin lỗi!
Ngươi thấy ta điên sao? không! ta không điên.
Ta không bao giờ làm việc gì vô nghĩa. Ta sẽ không tự nhiên lạm sát vô tội.
Ta cần máu của bọn chúng để nghiên cứu huyết mạch ảo diệu.
Ta sẽ phải giết rất nhiều Yêu tộc, ta sợ chính lúc đó ta cũng không giữ được lý trí.
Để ngươi hiểu lầm cũng tốt. Đến lúc cần thiết ngươi có thể dứt khoát ra tay, không cần do dự. Ta chỉ có thể tin tưởng mình ngươi.
Tiểu Thạch ư? không đủ tín nhiệm, mà lại Tiểu Thạch sợ cũng không đủ khả năng giết ta.
Lần này hoặc là ta nhập ma bị giết, hoặc là ta nhập thánh giết tất cả. Không có lựa chọn khác.
Ba ngày tiếp theo, hẳn là đám Yêu Hoàng sẽ thăm dò sinh vật Vực Sâu, tạm thời bỏ qua ta, ta phải tranh thủ thời gian này giết một mớ Yêu tộc nghiên cứu.
Mục tiêu tiếp theo: Xà Ẩn tộc.
…
Đúng ba ngày sau.
Ầm, ầm, ầm… Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng từng bước chà đạp đại địa, cười ha hả như tiếng chuông đồng, gọi lớn:
“Cốt Sơn huynh, lần trước giao thủ bị con rắn đáng ghét kia cắt ngang, ta đấu vẫn chưa tận hứng. Cốt Sơn huynh có rảnh lại tới đánh một trận.”
Tôn Kỳ tại trên một đỉnh núi, đang xé xác một con nai, nghe tiếng gọi, hắn không chút nào ngạc nhiên, xem ra đám Yêu Hoàng đã chuẩn bị xong giết hắn.
Hắn thả xuống trái tim đã nát bét, đứng bật dậy.
Một bước phóng ra, thân hình khôi phục nguyên bản.
Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, đưa về sau súc thế.
Oanh! nắm đấm phá vỡ không gian nhắm thẳng đầu Thần Tượng tộc trưởng.
Hắn một câu cũng chẳng muốn nói, đánh không chết ngươi thì tiếp tục lời khách sáo, đánh chết ngươi vậy thì đỡ tốt nước bọt của ta.
Thần Tượng tộc trưởng không bất ngờ với thái độ của Tôn Kỳ, hắn cũng không lại nói thừa, giẫm đạp đại địa lao tới.
Ầm!
Nắm đấu Tôn Kỳ va vào đầu Thần Tượng tộc trưởng.
Tôn Kỳ loạng choạng lui lại vài bước. Thần Tượng tộc trưởng bị đẩy ngược về phía sau, cày ra bốn rãnh sâu trên mặt đất.
Nụ cười hắn tắt ngủm, sắc mặt không tốt. Tôn Kỳ lại mạnh hơn!
Không phải lực lượng tăng lên mà là kỹ xảo tăng lên.
Tôn Kỳ trước đó toàn là man lực đánh tới, chiêu thức cực kỳ đơn giản. Lực hắn đánh ra một nửa bị phân tán, chỉ một nửa đánh vào thân thể đối thủ. Nhưng do lực lượng quá mạnh, một nửa cũng đủ đối thủ ăn no một bụng.
Lần này Tôn Kỳ đã biết vận dụng kỹ xảo, chỉ có ba phần lực bị phân tán, bảy phần đánh vào cơ thể đối thủ.
Thần Tượng tộc trưởng thầm mắng, mới có ba ngày thôi, sao tên này lại tiến bộ nhanh vậy?
Sự thật là Thần Tượng tộc trưởng đã nghĩ lầm, Tôn Kỳ không thiếu kỹ xảo chiến đấu, thứ hắn thiếu là thời gian làm quen với thân thể mới, lực lượng mới. Chỉ cần đủ quen thuộc hắn sẽ phát huy ra sức chiến đấu càng mạnh.
Thần Tượng tộc trưởng bị một đấm đánh lui cũng không hoang mang, tiếp tục lấn thân tiến tới.
Tôn Kỳ cũng không nói nhiều, lại một đấm vung lên.
Oanh! lần này va chạm, hai bên cũng không tách rời mà dính vào nhau, Tôn Kỳ ghìm chặt ngà của Thần Tượng tộc trưởng, phản lực trực tiếp đánh vào cơ thể bọn họ.
Thần Tượng tộc trưởng đầu óc quay cuồng, đau như búa bổ.
Tôn Kỳ khá hơn một chút, nhưng cả cánh tay đau nhức, cơ bắp mỏi mệt.
Nhân cơ hội áp sát, Tôn Kỳ vung lên nắm đấm còn lại, muốn nhanh giải quyết đối thủ.
Đúng lúc này có tiếng hét vang lên:
“Cuồng đồ chớ xằng bậy!”
Một cái mai rùa xoay tròn bắn tới.
Tôn Kỳ ngay lập tức chuyển nắm đấm, đánh vào mai rùa.
Phốc! nắm đấm của hắn bị xé rách, năm ngón tay bị gai nhọn trên mai rùa cắt đứt.
Tôn Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn.
Mai rùa được thế đánh thẳng vào lồng ngực ngắn.
Phốc! ngực hắn bị cắt ra mấy đường, sâu có thể thấy xương.
Tôn Kỳ buộc phải thu tay đang giữ Thần Tượng tộc trưởng. Một đấm đánh xuống, mai rùa đập vào lòng đất.
Chưa kịp thở dốc, Thần Tượng tộc trưởng đã đánh tới.
Oanh! Tôn Kỳ bị húc bay ngược ra sau, đè nát một đỉnh núi.
Vô số hỏa vũ trút xuống, Thần Tượng tộc trưởng và Huyền Vũ vội lui nhanh.
Hỏa diễm đốt cháy không khí, lách tách tiếng không khí nổ.
Tôn Kỳ gầm lên một tiếng. Bật dậy!
Duỗi tay một cái. Phốc, phốc, phốc… năm ngón tay mọc ra.
Hắn tung liên hoàn đấm hướng lên trời.
Oanh! oanh! oanh!
Không gian bị đánh vỡ, hắc động xuất hiện, nuốt chửng hỏa vũ. Nhưng hỏa vũ như vô cùng vô tận rơi xuống, hắc động dù có thể thôn phệ năng lượng nhưng cũng có giới hạn, hỏa vũ quá nhiều khiến hắc động no bạo, không những không thể tự chữa lành không gian, ngược lại hắc động gợn sóng có dấu hiệu bị hòa tan.
Tôn Kỳ sắc mặt không tốt, hỏa vũ này quá lợi hại, nếu hắc động không chịu được bị xuyên thủng, hắn sẽ toàn bộ hứng chịu hỏa vũ. Có thể không chết nhưng cũng không dễ chịu.
Hắn lại tung đấm muốn tạo ra mới hắc động. Nhưng hắn sai!
Nắm đấm của hắn chỉ nhồi thêm năng lượng cho hắc động.
Hắc động rung động dữ dội, năng lượng quá khả năng hấp thụ, hắc động có dấu hiệu muốn nổ.
Tôn Kỳ tái mặt, vội nằm sấp mặt xuống đất, hai tay ôm đầu.
Oanh động một tiếng kinh thiên, hắc động nổ tung giữa không trung, một vòng sóng nhiệt càng quét thiên địa, không khí nổ lốp đốp.
Ngay sau đó, trời đổ mưa lớn.
Tôn Kỳ đứng dậy, nhíu mày. Mưa này không phải tự nhiên.
Quả nhiên, nước mưa hóa thành một cái đầu rùa khổng lồ há miệng cắn tới hắn.
Tôn Kỳ theo bản năng vung nắm đấm đánh tới.
Oanh! đầu rùa tan nát, phá thành những giọt nước.
Tôn Kỳ nhíu mày. Đầu rùa này không có chút lực lượng.
Dưới mặt đất, cỏ cây đột nhiên sinh trưởng với tốc độ cực nhanh, từng sợi dây gai quấn quanh chân hắn. Tôn Kỳ hừ lạnh, nhấc chân bước đi.
Phực, phực, phực… dây gai đứt đoạn, nhưng vẫn không ngừng có dây gai quấn tới.
Một đám hoàng kim cức quấn lấy nhau hóa thành một con rồng khổng lồ nhe răng múa vuốt lao vội tới chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ lúc này bị dây gai hạn chế, bước đi khó khăn, hắn chỉ có thể trực tiếp đón đỡ con rồng. Hắn vung đấm đánh tới.
Khi gần chạm tới đầu rồng. Con rồng liền phân giải thành vô số sợi hoàng kim cức, từng sợi hoàng kim cức quấn lấy tay hắn, thuận thế nhanh chóng bao lại toàn thân Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ vùng vẫy, giật đứt dây gai nhưng hắn phát hiện dây gai rất dai bền, nó không phải thực vật, là hoàng kim.
Thoáng chút bị giam cầm, một cự trảo chụp tới tim hắn.
Tôn Kỳ vội nghiêng thân. Phốc! cự trảo cắm vào vai hắn, máu tươi cuồng phun.