Nhân Tổ

Chương 560: Ta biết ngươi là ai!



Tôn Kỳ đạp mây cưỡi gió trở về, trong lòng vui vẻ.

Hắn không thể nào ngờ được rằng một tấm lưới vô hình đã giăng ra, mà hắn là con cá trong đó. Cá trong lưới liệu có thoát được?

....

Tôn Kỳ khi cách ba đỉnh núi mười dặm thì nhíu mày.

Tại ba đỉnh núi, có năm cỗ khí tức cực cường thăng thiên, dựa vào khí tức phán đoán thì thực lực ít nhất cũng là Yêu Hoàng, thậm chí là đỉnh cấp Yêu Hoàng. Trong đó có một cỗ khí tức hắn quen thuộc: Ma Bằng Vương.

Tôn Kỳ dừng chân, suy tư.

Có ý gì? muốn phục kích hắn sao? Không giống lắm! nếu như muốn phục kích không thể nào trương dương như vậy.

Năm tên này giống như muốn thông báo sự hiện diện của bọn hắn với Tôn Kỳ, giống như là đe dọa hơn là phục sát.

Rất có thể! vì tại Thanh Ngọc Viên tụ hội, hắn đã từng áp chế Ma Bằng Vương. Đây là gọi đồng bọn đến trả thù?!

Tôn Kỳ mỉm cười. Ta sợ sao?!

Muốn trả thù! tùy ý!

Tôn Kỳ đạp bước thản nhiên tiến tới.

Khi tới gần ba đỉnh núi, năm cỗ khí tức xao động, dường như đều đã phát hiện ra Tôn Kỳ, dù sao thì hắn cũng không che giấu khí tức.

Ma Bằng Vương dẫn đầu các vị Yêu Hoàng đằng không, cười lớn:

“Ma Bằng Vương cùng mấy vị bằng hữu đến thăm Huyết Ngục huynh, không có huynh ở nhà, bọn ta đành ngồi chờ. Hy vọng Huyết Ngục huynh không giận.”

“Thì ra là vậy! Ta còn tưởng là ai. Khách quý! khách quý!” Tôn Kỳ tươi cười.

Nghe giọng điệu của Ma Bằng Vương thì không có ý gây sự, vậy thì Tôn Kỳ cũng khách sáo vài lời.

Tôn Kỳ bước tới gần, chắp tay hữu lễ:

“Hôm nay rồng đến nhà tôm, ta đáng lẽ phải ba dặm tiếp đón. Để các vị chờ, ta thật áy náy.”

Thấy thái độ khách sáo của Tôn Kỳ, không bá đạo như khi ở Thanh Ngọc Viên tụ hội, Ma Bằng Vương cũng giãn cơ mặt, có thể nói chuyện.

“Nào dám… nào dám… bọn ta mới là tôm, Huyết Ngục huynh mới là rồng.” Ma Bằng Vương cười đáp.

“Ha, ha… Ma Bằng huynh nói đùa, trước mặt ta không phải là một vị long tộc sao?” Tôn Kỳ cười nói, đưa ánh mắt nhìn về phía bên cạnh Ma Bằng Vương, đó đúng là một con rồng, chỉ là hình dáng có hơi khác, giống như thủy long, khí tức hung ác.

“Chư vị đã tới, vậy để ta tận tình làm chủ nhà.” Tôn Kỳ đưa tay mời, đồng thời hạ không. Đám Ma Bằng Vương theo ngay sau.

Đám tiểu yêu ở phía dưới thấy được Tôn Kỳ thì mừng như chết đi sống lại.

Mấy ngày trước, năm vị Yêu Hoàng đột ngột xuất hiện, bọn chúng tưởng địch tập kích, Tôn Kỳ lại không có mặt, khiến bọn chúng sợ chết khiếp.

Cũng may năm vị Yêu Hoàng chỉ hỏi chuyện Tôn Kỳ, nghe báo Tôn Kỳ chưa trở về, thì bọn họ ngồi chờ.

Mặc dù không có làm gì nhưng khí tức từ bọn hắn khiến cho đám tiểu yêu ngộp thở. Mấy ngày nay đối với đám tiểu yêu thật khó sống.

Tôn Kỳ hạ không nhìn đám tiểu yêu, tối mặt trách móc:

“Khách quý đến nhà, sao các ngươi không tiếp đón đàng hoàng?!”

Mấy tên Yêu Vương quỳ sụp, vội nói:

“Đại Thánh thứ tội! chúng tiểu yêu sẽ ngay lập tức đi chuẩn bị.”

“Ừm!” Tôn Kỳ gật đầu: “Nhanh mang hoa quả ngon nhất, thảo dược tốt nhất, huyết nhục tươi nhất… để ta mời các vị bằng hữu.”

Đám Yêu Vương vâng dạ vội lui ra ngoài chuẩn bị.

×— QUẢNG CÁO —

“Huyết Ngục huynh không cần khách sáo. Đơn giản là được!” Ma Bằng Vương cười nói.

“Không được!” Tôn Kỳ xua tay: “Tiếp đón bằng hữu sao có thể sơ sài!”

“Nếu Huyết Ngục huynh có lòng như thế! bọn ta nếu từ chối thì thật thất lễ.” Ma Bằng Vương thấy Tôn Kỳ nhiệt tình thì không từ chối nữa.

Khi tất cả an tọa. Tôn Kỳ hỏi:

“Ma Bằng huynh không giới thiệu một chút sao?”

Cùng với Ma Bằng Vương, bốn tên còn lại đều là Yêu Hoàng, nhưng tại Thanh Ngọc Viên tụ hội, Tôn Kỳ lại không thấy bọn chúng. Không phải nói Thanh Ngọc Viên tụ hội mời tất cả Yêu Hoàng tại Yêu giới sao?

Ma Bằng Vương thực lực là đỉnh cấp Yêu Hoàng, bốn tên này làm bạn với hắn tu vi hẳn là tương đương. Tứ Phương Thần Thú không lý nào không biết sự tồn tại của bọn chúng, không lý nào lại không mời.

Rốt cuộc là chuyện gì?

“Tất nhiên, tất nhiên...” Ma Bằng Vương lần lượt chỉ tay giới thiệu:

“Đây là Tê Hoành Vương!”

Tôn Kỳ nhìn Tê Hoành Vương gật đầu cười chào. Tê Hoành Vương cũng tương tự đáp lễ.

Tê Hoành Vương thể hình cao lớn như một ngọn núi nhỏ, huyết khí dồi dào, Tôn Kỳ thậm chí nghe được tiếng mạch đập của hắn. Tên này lực lượng chắc chắn rất lớn.

“Ác Giao Vương! mang trong mình huyết mạch chân long thượng cổ, nếu ngược dòng tra xét. Ác Giao Vương có thể cùng Thanh Long hiện nay xưng huynh gọi đệ.” Ma Bằng Vương tiếp tục giới thiệu.

“Ma Bằng huynh không cần dát vàng lên mặt ta. Huyết mạch quá xa xưa đã không thể truy ngược, nói đến cũng không làm được gì, ngược lại còn bị chê cười: thấy sang bắt quàng làm họ. Thanh Long hận không thể giết ta, chứ nói gì xưng huynh gọi đệ.” Ác Giao Vương cười khổ nói.

“Ác Giao huynh không cần tự xem nhẹ, thực lực của Ác Giao huynh đủ xếp vào nhóm đỉnh tiêm, chỉ là bị Thanh Long toàn diện chèn ép, nếu không danh tiếng của Ác Giao huynh đã vang dội các giới.” Ma Bằng Vương đỡ lời.

Tôn Kỳ gật đầu, lời của Ma Bằng Vương cũng không phải phô trương, Ác Giao Vương cho hắn cảm giác như chân long cuộn mình, một khi vươn người, tất trời long đất lở.

“Còn đây là Hoàng Cô Vương.” Ma Bằng Vương chỉ vào một đống nấm nhầy màu vàng, chỉ lộ ra hai con mắt.

Hai con mắt chớp chớp nhìn Tôn Kỳ coi như chào hỏi. Tôn Kỳ cười hứng thú nói:

“Vị này hình như không thích nói nhiều?”

Ma Bằng Vương gật đầu: “Chơi với hắn đã lâu, mà ta chỉ nghe được hắn nói ba lần.”

“Ngươi còn may mắn! ta thậm chí chưa được nghe lần nào!”

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, kẻ lên tiếng là một con lười mặt hiền lành, có phần ngu ngơ.

“Vị này là...”

“Mộng Vương! Huyết Ngục huynh đừng nhìn bề ngoài của hắn mà lầm! huyễn mộng của hắn vô cùng lợi hại.” Ma Bằng Vương cười đùa, nửa thật nửa giả nói.

“Ta chỉ muốn yên tĩnh ngồi một chỗ ăn, nào có cái gì lợi hại. Ma Bằng huynh cứ nói quá.” Mộng Vương cười híp mắt, vô cùng tự nhiên nói.

Tôn Kỳ đảo mắt nhìn bọn chúng, cũng nở nụ cười. Vẫn có câu không đánh kẻ mặt cười. Các ngươi muốn cười, ta cười cùng các ngươi.

Tất cả đều nở nụ cười xán lạn.

Hoàng Cô Vương không lộ miệng, hai mắt híp lại cho thấy hắn cũng đang cười.

“Đều là hoàng vì sao còn xưng vương? không phải giống như Ma Bằng Vương: để kẻ thù khinh thường chứ?” Tôn Kỳ thắc mắc hỏi.

“Huyết Ngục huynh thông minh!” Mộng Vương giơ ngón cái tán thưởng.

Cái này coi như thừa nhận.

Tôn Kỳ híp mắt, chiêu này của ta, các ngươi dùng cũng thuận quá đi, đã thế còn không xin phép.

Đúng lúc này đám tiểu yêu mang lên đồ vật, là mấy tàu lá chuối lớn đựng đầy hoa quả tươi, huyết nhục cùng chục cọng thảo dược. ×— QUẢNG CÁO —

“Mời!” Tôn Kỳ đưa tay ra hiệu.

“Vậy bọn ta không khách sáo!” Dứt lời Tê Hoàng Vương vươn tay chụp lấy một mảng thịt đưa vào miệng nhai ngồm ngoàm, máu tươi chảy xuống khóe miệng.

Đám còn lại cũng lần lượt chọn thức ăn.

Tôn Kỳ cầm lên một viên trái cây, lơ đãng ăn, nhưng thực chất hắn đang quan sát đám này.

Trong lòng hắn cười lạnh: các ngươi gan cũng thật mập, dám trêu đùa trên đầu ta.

Trong lòng đã tường, nhưng ngoài mặt vẫn hỏi:

“Các vị đến đây chắc không chỉ muốn thăm ta thôi chứ!?”

“Ha, ha,... Huyết Ngục huynh thật hiểu lòng yêu, bọn ta đúng là nghe Ma Bằng kể về huynh, cảm thấy vô cùng hứng thú nên lập tức đến đây, trước là để hỏi thăm, sau là...” Ác Giao Vương cười lớn, nói đến cuối lời thì mắt đảo một vòng.

“Bọn ta cũng không muốn nhiều lời. Bọn ta muốn gia nhập Thánh tộc!” Tê Hoành Vương dứt khoát.

Tôn Kỳ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, ồ lên một tiếng.

“Các vị nói thật sao? không đùa ta chứ?”

“Chuyện như vậy sao có thể nói đùa, hoàn toàn là thật tâm.” Ma Bằng Vương trịnh trọng nói.

Tôn Kỳ ánh mắt trở nên thâm thúy nhìn bọn hắn.

Đối diện với ánh mắt Tôn Kỳ bọn hắn cũng không né tránh, giống như phơi bày tâm gan để Tôn Kỳ thấy được sự chân thành của bọn hắn.

Tôn Kỳ cười lạnh trong lòng: Yêu tộc có lẽ không biết các ngươi là ai? nhưng các ngươi có thể qua mặt được ta sao?! Chúa tể Vực Sâu!

Phải! bọn chúng chính là Chúa tể Vực Sâu.

Tôn Kỳ đã từng nói thiên địa này bài xích sinh vật Vực Sâu, bọn chúng muốn tồn tại thì buộc phải dung nhập. Nhưng lúc đó Tôn Kỳ cũng chỉ là nói miệng, chưa bao giờ cân nhắc phải làm sao thì mới dung nhập được. Nhưng hắn biết sẽ không đơn giản.

Không biết bằng cách nào mà mấy tên Chúa tể này thực sự thành công dung nhập.

Sở dĩ nói bọn chúng là Chúa tể Vực Sâu mà không phải sinh vật Vực Sâu bình thường, vì có thể hoàn mỹ dung nhập mà vẫn giữ được thực lực đỉnh cấp Yêu Hoàng chỉ có thể là Chúa tể cấp.

Nhưng theo trí nhớ của Tôn Kỳ thì chỉ có bốn tên Chúa tể, vậy một tên nữa ở đâu ra?

Xem ra sự kiện sinh vật Vực Sâu bị tiêu diệt không đơn giản như lời đồn, Yêu giới càng thăm dò thì càng thấy sâu.

Tôn Kỳ nhận ra bọn chúng là sinh vật Vực Sâu, bọn chúng cũng có thể biết Tôn Kỳ là hậu thân của Cốt Sơn Vương.

Tất cả sinh vật Vực Sâu và Cốt Sơn Vương đều được cấu tạo từ Sinh Mệnh Chi Thủy nên bọn chúng có mối dây liên kết kỳ lạ.

Mặc dù đã có thân phận khác nhau, nhưng bản nguyên vẫn là từ Sinh Mệnh Chi Thủy, bọn chúng có thể sinh ra cảm giác đồng nguyên khi ở gần nhau.

Khi tại Thanh Ngọc Viên tụ hội, Tôn Kỳ đã có cảm giác này, sau đó bị Ma Bằng Vương trắng trợn dò xét. Hắn lúc đó nổi giận là giả, thăm dò mới là thật.

Lấy được máu của Ma Bằng Vương, Tôn Kỳ có thể khẳng định chắc chắn Ma Bằng Vương là sinh vật Vực Sâu hóa thân.

Ma Bằng Vương bị kích thương, nhưng tiếp xúc gần với Tôn Kỳ, hắn cũng có thể khẳng định Tôn Kỳ là đồng bọn.

Tại Thanh Ngọc Viên, hai bọn chúng hành động như hai tên ngốc điên cuồng nhưng thật ra đều có thâm ý.

Một thoáng đối mắt, khóe môi Tôn Kỳ từ từ cong lên, cười!

Năm tên kia cũng híp mắt cười.

Bọn hắn nhìn nhau như thể muốn nói: ta biết ngươi là ai!