Đối với những người như tôi, năm mới chỉ mang tính hình thức.
Tôi đã từng mong chờ năm mới, được ở bên Phó Tĩnh Châu và Đàm Tụng đón giao thừa, cầu nguyện cho năm tới phát tài, bình bình an an.
Nhưng ngay lúc này, nhìn ánh đèn và pháo hoa, chẳng có cái nào thuộc về mình, tôi không cảm thấy cô đơn, mà chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Sau khi cha mẹ tôi qua đời, họ hàng không thích tôi đuổi tôi đi, lúc đó tôi đã biết, tôi đã sớm không còn người thân trên thế giới này.
Sau này, khi tôi gặp hai người họ, tôi cảm nhận được tình thân và sự ấm áp của gia đình, tôi cho rằng mình sẽ không phải sống cô độc hết quãng đời còn lại, nhưng vòng đi vòng lại, tổn thương lớn nhất đời này của tôi chính là do bọn họ mang lại.
Trước mắt lẻ loi một mình, nhưng thoải mái.
Cảm giác không cần phải nhọc lòng vì người khác, chăm chỉ nỗ lực vì chính mình, thật tuyệt.
Lúc tôi đang vừa ăn bữa tối do thư ký đặt vưa ngắm phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ khách sạn, thì Tạ Trình gọi tới.
"Nghe Dao Dao nói, em và Phó Tĩnh Châu cãi nhau?"
Nếu chỉ lắng nghe giọng nói, dường như có thể nghe thấy sự lo lắng và thâm tình vô hạn.
Chỉ tiếc, người này lại là Tạ Trình.
Tôi cười chế giễu: "Tạ tổng, tin tức của anh có hơi lạc hậu."
Dựa vào sự thân mật giữa Phó Tĩnh Châu và Tạ Lộ Dao, chuyện giữa tôi và Phó Tĩnh Châu, chắc chắn cậu ta đã sớm phàn nàn với Tạ Lộ Dao.
Sao Tạ Trình có thể tới tận sau một tuần mới biết được.
Tạ Trình do dự một hồi, dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng cũng chuyển sang đề tài khác: "Em có hứng thú với dự án vào năm sau mà tôi đã đề cập tối hôm đó không? Tình trường thất ý chức trường đắc ý* (gần giống đen tình đỏ bạc), nỗ lực kiếm tiền cho cuộc sống mà mình mong muốn nhất định sẽ không sai.”
Tôi phải thừa nhận rằng tuy Tạ Trình không phải người tốt, nhưng những lời anh ta nói không sai.
Muốn cái gì thì tự mình nỗ lực để có được, đừng trông chờ vào người khác.
"Vậy Tạ tổng cần tôi làm gì?"
Tạ Trình nhẹ nhàng nói: "Khi dự án này hoàn thành, giá trị con người của em có thể sẽ tăng gấp đôi, em sẽ có nhiều cơ hội lựa chọn hơn, sau đó ta lại bàn tiếp chuyện tối nay tôi định nói."
Chuyện này hơi ngoài ý muốn, tôi nghĩ anh ta sẽ thương lượng các điều khoản trước, dù sao trên thương trường không có bữa trưa nào là miễn phí, nếu không có Tạ Trình, tôi hoàn toàn không có khả năng chạm vào dự án lần này.
Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã quen Tạ Trình.
Lúc mới gặp, tôi cầm kế hoạch dự án trên tay muốn tìm ông chủ lớn để thu hút đầu tư.
Một cô gái mới ra đời, với lòng can đảm và khát khao, đã chặn người ta ở cửa khách sạn, bị nhân viên bảo vệ đuổi đi đe dọa không biết bao nhiêu lần, cuối cùng gặp được Tạ Trình.
Anh ta ăn mặc bảnh bao, được bao quanh bởi các ông chủ lớn, cách một trời một vực với người chật vật như tôi.
Anh ta cười ngăn người bảo vệ đang đuổi theo tôi lại, rất hứng thú mà nghe tôi lắp bắp trình bày nội dung kế hoạch.
Tôi nghĩ mình nhất định sẽ thất bại, dù sao thì khoảnh khắc đối mặt với anh ta, chân tay tôi lạnh lẽo cứng đờ đến mức không thể khống chế được.
Nhưng vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ ông chủ đầu tư của mình.
Sau này, lúc tôi đứng ở trên đỉnh, tôi mới biết lúc ấy ông chủ bằng lòng đầu tư là vì một câu của Tạ Trình.
"Đôi khi khi đầu tư, thứ đầu tư không chỉ là sản phẩm, mà còn có con người."
Sự thật chứng minh, bọn họ không hề nhầm.
Sau này, tôi gặp Tạ Trình, dưới sự chỉ thị trong sáng ngoài tối của anh ta, rất nhiều ông chủ lớn sẵn sàng hợp tác với tôi, hiện giờ nghĩ lại, ông trời thật khéo trêu đùa, người hủy hoại tôi và người cho tôi cuộc sống mới, lại là cùng một người.
Bầu không khí im lặng trong chốc lát, Tạ Trình như lấy hết can đảm hỏi: "Tống Bạch, nếu một người lỡ làm sai chuyện gì đó, em cho rằng người kia có còn cơ hội sửa sai không?"
Tôi suy nghĩ một lúc: "Nó phụ thuộc vào chuyện đó là gì nữa."
Biết sai rồi sửa là tốt, nhưng có một số sai lầm, một khi đã sai thì tuyệt không thể tha thứ.
Anh ta cười gượng gạo: "Cũng phải."
Ngại vì sau này phải dựa vào anh ta để lấy được dự án nên hiếm khi tôi không cúp điện thoại.
"Tạ tổng còn yêu cầu nào không?"
"Tống Bạch, nhìn ra ngoài cửa sổ."
Không hiểu sao tôi lại đến ban công, "rầm", pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên bầu trời, xua tan bóng tối trong màn đêm, cả thế giới trở nên đầy màu sắc.
"Tống Bạch, chúc mừng năm mới."
Tôi nhìn chằm chằm vào pháo hoa nở rộ trên đầu, trái tim tôi có chút trống trải không thể giải thích được.
Pháo hoa rất đẹp, pháo hoa nở rộ vì tôi thậm chí còn đẹp hơn.
Nhưng người đầu tiên đốt pháo hoa cho tôi, lại là Tạ Trình.
"Tạ Tổng, vẫn chưa đến năm mới đâu."
Giọng anh ta hơi trầm, ẩn chứa thâm tình: “Tống Bạch, anh muốn mình là người đầu tiên nói lời chúc mừng năm mới với em."
Tôi không trả lời anh ta, mà im lặng hơn mười giây: "Tạ tổng, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Không phải không nghe thấy sự mất mát của anh lúc cúp điện thoại, nó giống như việc tôi có thể nghe thấy tiếng pháo hoa bên điện thoại của anh ta có cùng tần số với tiếng pháo hoa bên này vậy.
Nhưng, thế thì đã sao.
5.
Sau chuyến công tác cho đến đêm giao thừa, tôi luôn ở bên ngoài.
Dù sao cũng một mình đón năm mới, dù ở đâu cũng vậy thôi.
Phó Tĩnh Châu gọi điện đến, tôi vừa nhét một miếng thịt cừu vào miệng.
Cảm nhận hương vị lẩu cay lan tỏa trong vị giác, kích thích vị giác, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Nhiều năm như vậy, mù quáng thay đổi bản thân, thích nghi với thói quen không ăn cay của Phó Tĩnh Châu thật sự rất đau khổ.
Sau này không cần như vậy nữa, thật tốt.
Điện thoại reo lần thứ ba, tôi tiếp tục cúp máy.
Trước đây mọi thứ đều tập trung vào cậu ta, sau này sẽ không quan tâm cậu ta nữa.
Không giống như các cặp đôi khác, có nhiều dự án mà cả hai chúng tôi đều cùng tham gia, vì vậy không thể làm ra chuyện chia tay block nhau, mọi thứ đoạn tuyệt sạch sẽ được.
May mắn thay, sau này có một số tiền hoa hồng cậu ta kiếm được sẽ được sẽ chuyển vào tài khoản của tôi.
Có tiền mà không kiếm thì đúng là ngốc nghếch, nghĩ vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn ít nhiều.
Nhưng bây giờ đang là năm mới, mắt không thể nhìn thứ không sạch sẽ, càng không muốn nghe thấy giọng của cậu ta.
Trực tiếp nhắn tin cho cậu ta: Có chuyện gì.
Cậu ta trả lời: Tôi và Đàm Tụng làm một bữa cơm giao thừa đợi chị, chị đang ở đâu?.
Tôi sững sờ một lúc, có một linh cảm xấu: Cậu nấu ăn ở đâu?
Tại nhà.
Nhìn thấy hai chữ này, tôi suýt nữa bị sặc rượu.
Nếu tôi không nhầm, cậu ta từng ngàn vạn lần ghê tởm đến mức đích thân nói rằng đó không phải là nhà của cậu ta.
Tôi gọi điện thoại cho cậu ta: "Đồ tôi đưa cho cậu, cậu vẫn chưa nhận được sao?"
Một ngày trước khi đi công tác, tôi thu dọn đồ đạc của Đàm Tụng và Phó Tĩnh Châu, gửi theo địa chỉ căn nhà mà Phó Tĩnh Châu mua cách đây không lâu.
Sai lầm duy nhất có lẽ là không xóa dấu vân tay mở khóa, bởi vì tôi thực sự không nghĩ đến có người lại mặt dày như vậy.
Phó Tĩnh Châu đáp: “Chị đang ở đâu? Tôi và Đàm Tụng đã bận rộn cả một ngày để chuẩn bị đồ ăn rồi đây”.
Tôi hỏi lại: "Đồ tôi gửi cho cậu, cậu đã nhận được hay chưa?"
Cậu ta im lặng.
Tôi đột nhiên tức giận.
Tôi đã dành một tuần để tìm kiếm một công ty dọn phòng để dọn dẹp sự hiện diện của bọn họ trong nhà, rốt cục hai người bọn họ nhân lúc tôi không ở nhà lại quay lại rồi.
Tôi vẫn còn nhớ tất cả những gì đã xảy ra đêm đó, mọi hình ảnh đều rõ ràng đến nỗi nó làm cho cái lạnh lan ra khỏi lỗ chân lông của tôi.
Nhưng làm sao cậu ta có thể có mặt mũi xem như không có chuyện gì xảy ra, lại quay về cùng với Đàm Tụng?
Không lẽ cậu ta nghĩ rằng đêm đó chỉ là một cuộc cãi vã bình thường, cho tôi một cái bậc thang thì mọi chuyện xem như đã giải quyết à?.
Nghĩ đến đây, thậm chí tôi không còn cảm thấy tức giận nữa, tôi chỉ cảm thấy đầy vô lý và hoài nghi.
Làm sao có người có thể trơ trẽn như vậy.
"Phó Tĩnh Châu, bây giờ, nhà hai người nấu ăn, trên giấy chứng từ ghi tên tôi, tôi sẽ cho hai người một tiếng để thu dọn đồ ăn rồi mang đi, tôi cảnh cáo các người từ nay về sau không được tiến vào nửa bước”.
Giọng nói của Đàm Tụng đột nhiên truyền đến: "Chị, em và anh trai bận rộn một ngày rồi, chỉ muốn..."
Tôi hét lên: "Câm miệng!"
Từ trước đến nay chưa từng thấy tôi phát hỏa như vậy, Đàm Tụng trực tiếp im lặng.
Tôi kìm nén cơn giận của mình và không muốn để bản thân mất kiểm soát vì hai người họ.
"Phó Tĩnh Châu, nếu đêm chia tay tôi không nói rõ ràng, vậy bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng, tốt nhất cậu nên nhớ rõ cho tôi.Tống Bạch tôi không nợ hai người cái gì hết, đối xử với các người đã rất nhân từ, cũng không thẹn với lương tâm, trong công ty những gì đáng là của các người thì các người cũng sẽ không thiếu phần, nhưng những gì thuộc về tôi thì các người tốt nhất đừng nên động vào, nếu không tôi có khả năng làm cho đời này cả hai người đều không thể đứng dậy được. Đương nhiên, các người cũng có thể thử tận dụng bối cảnh của Tạ Lộ Dao, nhưng cuối cùng nhất định sẽ là tôi thắng!"
Giọng nói của Phó Tĩnh Châu có chút run rẩy:"Tống Bạch! Chị nghĩ về tôi như vậy sao?”.
Tôi chậm rãi nói, nói từng chữ một: "Phó Tĩnh Châu, tôi nghĩ gì về cậu không quan trọng, bởi vì bây giờ cậu chẳng là gì đối với tôi hết".