Đường xa thăm thẳm, cho dù có dùng tốc độ nhanh nhất của tàu bay thì cũng phải trải qua một khoảng thời gian rất dài mới có thể đến được nơi muốn đến.
Suốt cả đường đi, Ninh Diệu luôn cố gắng hết sức để tìm kiến những thứ có thể giúp Úc Lễ giảm bớt đau khổ đi một chút.
“Ở phía trước có một cái đầm băng ngàn năm.” Ninh Diệu cầm lấy bản đồ mà trước đây y lấy ở Yêu tộc ra, cẩn thận nghiên cứu, rồi nói với Úc Lễ: “Ngươi xuống ngâm một lát, thử xem có dễ chịu hơn được chút nào không.”
Úc Lễ không hề phản đối, chỉ cần không đi tìm thuốc giải, thì muốn đưa hắn đi nơi nào cũng được cả.
Ninh Diệu cho tàu bay đáp xuống. Rất nhanh, y đã tìm được đầm băng được bao bọc bên trong dãy núi.
Nước trong đầm cực kỳ lạnh lẽo, sương khói từ hơi lạnh ngưng kết bay lượn lờ, giống như là che đậy khiến cho người ta không thể nhìn rõ những đồ vật ở đó.
Ninh Diệu đỡ Úc Lễ bước từng bước về phía trước, rất nhanh đã đi đến được bên cạnh đầm nước.
Đến càng gần thù hơi lạnh kia càng thấu xương hơn. Ninh Diệu không dám cho Úc Lễ xuống nước ngay, mà lại tự mình ngồi xổm bên bờ, sau đó vươn tay chạm vào nước trong đầm, y muốn thử xem nhiệt độ trong ao thấp đến mức nào, có thích hợp cho hắn xuống hay không.
Vừa mới vói ngón tay vào nước trong một giây, Ninh Diệu đã rút tay,ình về ngay lập tức. Nhưng cho dù là như thế, trên đầu ngón tay y cũng đã kết một lớp băng mỏng, trông giống hệt như một lớp pha lê trong suốt bao quanh ngón tay y vậy.
“Á…” Ninh Diệu khẽ hít vào một hơi, muốn bọc lại lớp băng vừa mới đóng trên ngón tay kia. Nhưng nó đóng đúng thật là quá chặt, trong khoảng thời gian ngắn, y cũng không thể nào gỡ nó xuống được.
“Không thể thả tay xuống nhanh như vậy được. Nếu như để ngón tay bị thương thì biết làm sao?” Úc Lễ nói, rồi cầm lấy tay Ninh Diệu áp vào cổ mình.
Nhiệt độ của da hắn rất cao, không mất bao lâu, lớp băng trên bàn tay áp vào cổ Úc Lễ của Ninh Diệu đã tan hết.
Ninh Diệu nhìn một bên ngón tay khác của mình không được sưởi ấm, nhỏ giọng nói: “Có thể đổi sang bên khác được không? Sưởi đều cả hai bên thì tốt hơn á. Hay là ngươi dùng tay nắm chặt tay ta đi, như vậy thì băng có thể tan nhanh lắm.”
Nhưng Úc Lễ vẫn không hề động đậy. Hắn ngước mắt lên, dùng đôi mắt đen như mực nhìn Ninh Diệu, chậm rãi nói: “Bây giờ ta nóng đến mức rất khó chịu, nhưng có một cách có thể giúp ta thoải mái hơn một chút. Không biết…em có đồng ý không?”
“Cách gì cơ?” Ninh Diệu sốt ruột hỏi. “Có cái gì mà không muốn chứ? Ngươi đừng úp úp mở mở nữa, nói thẳng ra luôn đi.”
Úc Lễ không nhiều lời thêm nữa, hắn nâng ngón tay Ninh Diệu lên rồi mở miệng mình ra.
Ninh Diệu sửng sốt.
Đầu ngón tay bị khoang miệng nóng ẩm bao bọc khiến lớp băng kia tan ra, ngón tay y lập tức tiếp xúc trực tiếp với nhiệt độ ấy.
Hơi lạnh trên đầu ngón tay nhanh chóng bị xua tan, nhưng tiếp theo, ngón tay lại nhiễm phải nhiệt độ nóng rực không hề thuộc về mình.
Chủ nhân lại không hề tránh né vị khách không mời mà đến này, thay vào đó là nhiệt tình tiếp đón, như thể muốn khách của mình trong tương lai phải nhiễm đầy hơi thở của mình, nên chơi đùa với người khách ấy rất nhiệt tình.
Làn da mềm mại trong lòng bàn tay cứ bị cọ xát qua lại khiến cho da đầu Ninh Diệu tê rần. Y rút ngón tay mình ra theo bản năng, đôi mắt còn không dám quay sang nhìn Úc Lễ.
Đôi mắt đen nhánh của Úc Lễ nhìn chằm chằm vào y. Hắn khẽ vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm nhẹ lên đôi môi mỏng của mình, giống như là chưa đã thèm, còn muốn nhấm nháp mỹ vị kia thêm lần nữa.
Ninh Diệu bất tri bất giác cảm thấy mặt mình nóng lên, y dời mắt đi, nói lảng sang chuyện khác: “Nhiệt độ nơi này quá thấp, ngươi đi vào sẽ bị thương vì lạnh mất.”
Nhưng Úc Lễ chỉ lắc đầu cười cười, trước khi Ninh Diệu kịp phản ứng, hắn đã bước vào trong nước.
Dòng nước lạnh băng trong đầm rất nhanh đã khiến cho quanh người Úc Lễ đóng một lớp băng. Nhưng lớp băng kia lại không thể tồn tại quá lâu. Ngay khi chúng chạm vào thân thể hắn, lập tức hóa thành bọt nước trong suốt.
Ninh Diệu lo lắng ngồi xổm xuống: “Có thật là không có vấn đề gì không? Ngươi có lạnh không?”
“Ta cũng không biết, chỉ cảm thấy nóng thôi.” Mái tóc đen của Úc Lễ trôi bồng bềnh trên mặt nước, “Cảm giác của ta không chuẩn lắm. Chi bằng em giúp ta kiểm tra một chút, xem nhiệt độ trên người ta có giảm xuống chút nào không?”
Lời mời gọi này nếu như là người thường nói thì thật sự rất kỳ quái, nhưng nếu đặt trên người Úc Lễ đang trúng độc thì lại có vẻ rất bình thường.
Úc Lễ dùng vẻ mặt kỳ vọng mà ghé vào bên bờ nhìn y. Ninh Diệu do dự vươn tay ra, chạm nhẹ vào mặt Úc Lễ.
Khuôn mặt kia vẫn rất nóng, có lẽ là bởi vì không ngâm xuống nước, nhưng biết đâu những nơi khác sẽ hạ nhiệt được thì sao?
Trong ánh mắt cổ vũ của Úc Lễ, Ninh Diệu đưa tay xuống dưới, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Nơi y chạm vào vẫn nóng như lửa đốt, chẳng hề có chút thay đổi nào so với trước khi ngâm nước cả.
Nếu có gì thay đổi, thì chính là biểu cảm trên mặt Úc Lễ.
Ngày thường, trên gương mặt kia luôn có một vẻ kiệt ngạo khó có thể nào giấu được, bây giờ lại xuất hiện thêm vài thần sắc kiềm nén khó nhịn, còn có cả chút xuân sắc bí ẩn ở đuôi lông mày. Ngoài ra, còn có cả một loại sắc khí chẳng thể nào miêu tả bằng lời, khiến cho người ta nhìn thấy mà mặt đỏ tim đập.
Úc Lễ ấn chặt tay Ninh Diệu hơn nữa, khiến bày tay Ninh Diệu đang đặt trên ngực hắn hơi lõm xuống một chút, ra vẻ ngơ ngác hỏi y: “Thế nào? Có tác dụng không?”
Ninh Diệu khôi phục lại tinh thần.
Sau khi Úc Lễ bị gieo Nhiên Tình Chủng…thật sự không giống trước đây nữa.
“Không có tác dụng gì cả. Đứng lên đi.” Ninh Diệu định thần lại, không cho mình suy nghĩ vẩn vơ nữa, y kéo Úc Lễ lên, “Đừng lãng phí thời gian ở nơi này nữa, chúng ta tiếp tục đi tìm thuốc giải thôi. Nếu không ngươi lại phải khó chịu thêm một thời gian nữa.”
Úc Lễ không hề phản kháng nương theo lực độ của Ninh Diệu mà đứng dậy khỏi đầm nước. Hắn đang muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt chợt lóe, nhìn về một nơi nào đó phía sau.
Bốn phía đều bị sương mù bao phủ, Ninh Diệu không thể nhìn thấy được thứ gì đang ở nơi đó. Nhưng bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi đến, xua tan toàn bộ sương mù, giúp y có thể thấy rõ được người đang đứng ở nơi đó.
Có một nam nhân đang đứng đó, nhưng lại bị mái tóc của Úc Lễ che khuất, nên y không thể nhìn rõ được ánh mắt của tên đó. Nhưng động tác nuốt nước miếng, cùng với tiếng động rõ ràng khi gã cởi đai lưng không qua mắt được y.
Ninh Diệu đứng ngay vị trí bị giới hạn nên không thấy rõ, nhưng Úc Lễ lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong ánh mắt kẻ đó nhìn Ninh Diệu, có dục vọng mãnh liệt như muốn hóa thành thực thể mà xông ra ngoài.
…Bởi vì hắn giả vờ yếu ớt khi trúng độc mới thu lại uy áp của mình, không nghĩ đến đám chó mèo này lại dám tìm đến tận cửa rồi.
Úc Lễ rũ mắt, sau đó cả người lập tức nhào thẳng vào người Ninh Diệu, còn đưa cả bội kiếm của mình cho y luôn.
“Hắn muốn tìm ta…” Mày Úc Lễ khẽ nhíu lại, khi nói chuyện còn thở phì phò vài tiếng. “Bây giờ ta đã không còn sức để chống đỡ nữa, còn phải phiền em đuổi gã ta đi.”
Trường kiếm trong tay còn tỏa ra nhiệt độ từ chủ nhân nó, Ninh Diệu không hề do dự, rút kiếm ra.
Trường kiếm tự có linh, nhẹ nhàng bay lên không trung, sao đó vẽ ra một đạo kiếm khí cực kỳ sắc bén.
Tốc độ của kiếm khí rất khủng khiếp, trong nháy mắt đã bay đến trước mặt kẻ kia, chém đứt một bên vành tai của gã hệt như chém một miếng đậu hũ.
“Cút!” Ninh Diệu lạnh mặt. “Lần tới, thứ ta cắt là cái đầu của ngươi!”
“Tha mạng, ta không dám nữa!” Gã ta sợ đến mức tè ra quần, đai lưng cũng không kịp thắt, té lộn nhào xuống đất rồi bò đi.
Thấy kẻ đó đã biến mất trong sương trắng, Ninh Diệu lại cúi người ôm lấy Úc Lễ, an ủi: “Không sao cả. Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Bên ngoài lớp sương trắng, ở nơi mà Ninh Diệu không thể thấy được, một luồng ma lực đáng sợ đang đuổi theo kẻ đang chạy trốn. Đầu tiên là phong bế hoàn toàn miệng gã, để gã không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó từng chút từng chút, hòa tan gã thành một vũng nước bùn nằm trên mặt đất.
Thế mà người vừa lặng lẽ kết thúc một sinh mạng kia bây giờ lại suy yếu dựa vào vai Ninh Diệu: “May là có em ở bên cạnh ta, nếu không…chắc ta không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa. Nếu như không có em, ta biết phải làm sao bây giờ?”
Ninh Diệu càng nghe càng đau lòng, Úc Lễ yếu ớt như vậy rồi, y nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt mới được!
Việc này không thể chậm trễ nữa, vẫn nên nhanh chóng xuất phát đi tìm thuốc giải thì hơn.
Bọn họ mới chỉ đi được một đoạn ngắn ngủn của lộ trình mà thôi. Ninh Diệu quay về tàu bay nghiên cứu bản đồ thêm lần nữa. Y nhận ra con đường ngắn nhất đến nơi đó, phải đi qua một phần lãnh địa của Yêu tộc.
Đối với tu sĩ tầm thường, thì con đường này không thể nào đi qua được. Nhưng đối với y, con đường này cũng chẳng khác biệt gì lắm so với vườn hoa sau nhà y cả.
Bỗng nhiên trong đầu Ninh Diệu xẹt qua một ý tưởng.
Tuy rằng con đường đến chỗ thuốc giải còn rất xa, nhưng biết đâu trong Yêu tộc sẽ có thần khí nào đó có thể giảm bớt được công hiệu của Nhiên Tình Chủng thì sao?
Tuy rằng trong truyền thuyết có nói rằng ngoại trừ thuốc giải của riêng nó thì không còn cách nào có thể giải được Nhiên Tình Chủng, nhưng Yêu tộc và Long tộc đều là hai tộc sống trong truyền thuyết đấy thôi. Tuy rằng huyết mạch của bọn họ đã bị pha loãng, nhưng biết đâu vẫn còn lại Thần Khí do đại yêu thượng cổ truyền lại thì sao?
Ninh Diệu nói suy nghĩ của mình cho Úc Lễ nghe. Sau khi y làm cho tàu bay lên, mới điều chỉnh phương hướng bay đến Yêu tộc nhanh hơn một chút.
Bọn họ lên đường bất kể ngày đêm, cuối cùng cũng có thể dùng tốc độ nhanh hơn một chút đến được Yêu tộc.
Trước khi đến, Ninh Diệu đã gửi thông báo bằng lệnh bài Yêu tộc đưa cho y lần trước. Thế nên, tuy bây giờ y vẫn còn ở rất xa, nhưng y đã có thể thấy được một đám Yêu tộc đang đứng ở cửa thành nghênh đón.
Ninh Diệu biến mái tóc của mình thành ba màu trắng vàng đỏ. Khi đến cũng không nói gì, sau khi tự sắp xếp cho Úc Lễ một nơi để nghỉ ngơi, y mới bắt đầu triệu tập một hội nghị bí mật.
Y không hề nói ra chuyện Úc Lễ trúng Nhiên Tình Chủng, chỉ nói đại khái rằng mình gặp phải vài chuyện phiền phức, nên muốn hỏi các tộc nhân thử xem mọi người có thứ gì có thể giúp giảm bớt đau khổ hay không.
Thật ra Ninh Diệu cũng không dám ôm hy vọng quá lớn đối với chuyện này, nhưng chuyện làm y thấy vui nhất chính là họ thật sự có thứ đó!
“Phượng Chủ, ngài đã quên rồi sao? Thần khí của Phượng tộc chúng ta, chính là thứ có thể giúp người ta có một giấc mộng đẹp trong lúc ngủ để quên đi đau khổ.” Thánh tử Phượng tộc Phượng Huyền nói, sau đó bắt đầu ca tụng sự vĩ đại của Ninh Diệu. “Phượng hoàng bảo vệ sự bình yên cho một phương, chỉ cần một tiếng kêu to đã có thể làm người ta thấy vui vẻ thoải mái. Là ngài đã cho Thần Khí này sức mạnh, chứ Thần Khí tầm thường nào làm được như thế, chỉ có Thần Khí nhận được phúc trạch của ngài mới có thể làm được mà thôi!”
Ninh Diệu khó khăn giữ vững biểu cảm lạnh lùng: “…Được, đừng nói nữa, đưa ta đến đó.”
Thần khí của Phượng tộc được bảo vệ rất cẩn thận, ở bất cứ thời điểm nào cũng có bốn thủ vệ trông coi. Thế nên cho dù có là ai cũng đừng mong có thể chạm vào một góc của Thần Khí.
Ít nhất trước hôm nay thì đúng là như vậy.
Ninh Diệu bước vào cấm địa của Phượng tộc, còn chưa đợi y mở miệng, toàn bộ thủ vệ đã đồng loạt quỳ xuống đất, sau đó cung kính tránh đường cho y đi.
Phượng hoàng đương nhiệm muốn lấy Thần Khí, có lý nào lại không đưa?
Không chỉ là đưa cho y, mà còn lo lắng liệu có phải Thần Khí quá nặng, khi cầm sẽ khiến y mệt mỏi hay không nữa.
Nhưng Thần Khí này sao lại không biết hiểu chuyện một chút, thế mà lại dám tự mình nhảy lên tay Phượng Hoàng luôn cơ đấy!
Phượng tộc chỉ cảm thấy Thần Khí là thứ vô dụng, nhưng Ninh Diệu đâu thể nào biết được suy nghĩ của đám Phượng tộc, trực tiếp bước đến cầm lấy Thần Khí luôn.
Thần Khí mang tạo hình cổ xưa, trông giống hệt như một pháp trượng huyền bí.
Trưởng lão rất hiểu ý mà đi đến giải thích cho Ninh Diệu: “Chỉ cần ấn cái đầu bên này xuống, rồi đưa nó về phía người cần sử dụng, là có thể có một giấc mộng viên mãn để giảm bớt đau đớn.”
“Còn bên này thì sao?” Ninh Diệu chỉ vào phía bên kia rồi hỏi.
“Nếu như ấn bên này xuống thì người tâm ý tương thông có thể cùng đi vào giấc mộng. Tình cảm của ngài và Yêu Hậu sâu đậm, nên ngài có thể cùng vào đó bầu bạn với ngài ấy.” Trưởng lão nói. “Thần Khí còn rất nhiều sức mạnh khác, có thể đẩy lùi quân địch, cũng có thể tẩy sạch ma khí. Nhưng ta nghĩ ngài là Phượng Hoàng, nên những chức năng đó có thể không lọt được vào mắt ngài. Thật ra thì bản thể của ngài còn mạnh gấp mấy lần so với những thứ này.”
Ninh Diệu: “…Ừm, ông nói không sai.”
Ninh Diệu là Phượng Hoàng giả nên không tiện hỏi thêm những chức năng khác nữa. Y cầm lấy Thần Khí, sau đó chắp tay sau lưng, lạnh lùng bỏ đi.
Quay trở về nơi Úc Lễ nghỉ ngơi, Ninh Diệu đã gấp đến mức không chờ nổi nữa, muốn nói ngay cho hắn tin tức này.
“Nếu như nó thật sự có hiệu quả, vậy thì ngươi có thể giảm bớt được một nửa thời gian đau đớn trong ngày rồi!” Ninh Diệu vui vẻ nhét thứ này vào tay Úc Lễ. “Mau thử một lần đi.”
Úc Lễ hơi kinh ngạch nhìn vào Thần Khí trong tay.
Kiếp trước, Phượng tộc lánh đời không xuất hiện. Thật ra hắn còn chưa từng gặp được bọn họ, nên lấy đâu ra chuyện sử dụng Thần Khí này được chứ.
Cảm giác được kế hoạch của mình đang ngầm bị phá hỏng, nhưng Úc Lễ cũng không hề biểu hiện ra bên ngoài, chỉ gật nhẹ đầu.
Bây giờ bọn họ đang ở trong Phượng tộc, vấn đề an toàn cơ bản cũng đã được đảm bảo. Úc Lễ lại bỏ thêm vài lớp phòng hộ nữa, sau đó mới nằm lên giường.
“Ngủ đi. Sau khi tỉnh lại nhớ nói cho ta biết nó có tác dụng hay không nha.” Ninh Diệu đắp chăn lụa lạnh băng lên cho hắn.
Nhìn thấy Úc Lễ nhắm mắt lại, Ninh Diệu lập tức ấn vào một bên khác trên Thần Khí nằm trong tay hắn.
Vừa nãy y cố ý không nói cho Úc Lễ biết chuyện y cũng có thể đi vào giấc mộng.
Có lẽ là y muốn dành tặng cho Úc Lễ một bất ngờ nho nhỏ giữa lúc khó khăn này.
Chính bản thân Ninh Diệu cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, y cảm thấy người mình nặng đi, sau đó trước mắt y bỗng lóe sáng, tư thế của y cũng trở thành đứng thẳng.
Khi Ninh Diệu mở mắt ra, trước mắt y chẳng còn là căn phòng ở Phượng tộc nữa, mà là một lớp sương mù trắng xóa dày đặc. Y cũng chẳng nằm nữa, mà đang đứng thẳng.
Vậy là…y đi vào giấc mộng thành công rồi sao?
Ninh Diệu cảm thấy nghi hoặc, y thử chạm tay vào làn sương mù dày đặc phía trước. Ngay lúc y vừa chạm vào, đám sương mù đó lập tức tản đi hệt như tấm màn được kéo ra khi bắt đầu chiếu phim điện ảnh, mà cảnh tượng xung quanh cơ thể y cũng đồng loạt thay đổi theo.
Cơ thể y đặt trong một không gian vừa hẹp vừa chen chúc, trước mắt là Ma Tôn đáng lẽ ra đã chết, còn người đang kề sát sau lưng y thì lại chính là Úc Lễ.
“Đứng gần ta như vậy, là muốn thân mật với ta hơn một chút sao?” Ma Tôn nói ra lời thoại mà Ninh Diệu đã từng nghe thấy.
Đến giờ Ninh Diệu mới kịp phản ứng lại.
Y đúng thật là đã đi vào trong giấc mơ của Úc Lễ, nhưng y lại không hề nghĩ đến chuyện, thứ mà Úc Lễ mơ thấy lại là một cảnh tượng trong quá khứ.
…Chỉ mới một đoạn ngắn như vậy thôi, nhưng đã có chút gì giống với hai chữ tốt đẹp chưa?
“Không nói lời nào, vậy thì là đã chấp nhận. Xem ra, em thật sự muốn gần gũi với ta thêm một chút….” Ma Tôn dán sát cả người vào y, hạ trong nói. “Trùng hợp thật, ta cũng muốn.”
Chóp mũi Ninh Diệu không nghe theo sự khống chế của y mà chảy mồ hôi, y nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Ma Tôn sẽ dùng tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi cho y, mà Úc Lễ thì sẽ ở phía sau hôn hết lớp mồ hôi mỏng trên cổ của Ninh Diệu.
Nhưng lúc này đây, mọi chuyện lại không diễn ra theo những gì đã định sẵn.
“Em xem, cả người em đều ra mồ hôi rồi.” Ma Tôn nhẹ giọng nói, rồi vươn tay đặt lên chiếc mặt nạ trên mặt mình, sau đó từ từ tháo nó xuống.
Ninh Diệu lên tinh thần ngay, lòng hiếu kỳ của y cứ liên tục quấy phá mãi. Y không chớp mắt nhìn chiếc mặt nạ kia di chuyển, lộ ra gương mặt bên trong.
Bên dưới mặt nạ, thế mà lại là một gương mặt giống hệt với Úc Lễ!
Ninh Diệu ngơ ngác đến trợn mắt há mồm. Nhưng y còn chưa kịp phản ứng thì Ma Tôn Úc Lễ trước mặt đã dùng tay áp lên mặt y.
“Ra mồ hôi cũng không sao cả, ta sẽ liếm sạch chúng cho em.” Khóe miệng Ma Tôn sung sướng cong lên. Khi hắn bước lên trước, Ninh Diệu cảm thấy chóp mũi của mình nóng lên, mà mồ hôi trên đó cũng biến mất không thấy đâu nữa.
“Vị của em thật tuyệt.” Ma Tôn hơi híp mắt lại.
“Ngươi…”
Ninh Diệu cố gắng lấy lại tinh thần từ trong trạng thái khiếp sợ.
Đúng rồi, Úc Lễ chưa từng gặp qua bản nhân của Ma Tôn, nên nếu như trực tiếp thay mình thành Ma Tôn cũng không phải là không thể, dù sao đây cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“Nhìn ta như vậy, là muốn ta làm lại lần nữa sao?” Úc Lễ giả dạng Ma Tôn cười hỏi y.
Nhưng hắn hoàn toàn không đợi Ninh Diệu trả lời. Sau khi nói xong câu đó, hắn lại tiến sát đến mặt Ninh Diệu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên chóp mũi y.
“Ngươi…người đừng quậy nữa!” Ninh Diệu muốn thoát khỏi cái tên Úc Lễ kỳ quái này, nhưng y vừa nhúc nhích một cái, sự giam cầm trên eo lập tức hiện ra rõ ràng.
“Không được chú ý mình hắn.” Phía sau vang lên giọng nói của Úc Lễ, một đôi bàn tay to ôm chặt lấy vòng eo của y. “Nói ta nghe nào, em còn ra mồ hôi ở đâu nữa? Ta sẽ từng chút từng chút một, liếm nó thật sạch sẽ.”