Hiện giờ bọn họ vẫn đang ở Ma giới. Trái ngược với màn đêm yên tĩnh ở những nơi khác, ban đêm ở Ma giới rất náo nhiệt, vậy nên không hề phải lo đến chuyện không tìm thấy người bán hàng đêm khuya.
Úc Lễ đi bộ trên đường phố, số Mị Ma mang thân hình đầy đặn đến cản bước chân hắn đã nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng hắn chỉ nhìn thẳng rồi bỏ đi. Hắn đi qua những nơi đầy xa hoa trụy lạc, vậy mà cuối cùng chỉ dừng bước khi đến một hiệu sách cũ.
Ông chủ hiệu sách ngồi vuốt ve cái tẩu đen nhánh, sau khi nhìn thấy có người đến thì quan sát vài lần, rồi bật cười khanh khách.
“Người trẻ tuổi muốn mua gì đây?”
Úc Lễ không trả lời, hắn đi thẳng vào trong, tự mình lật sách ra tìm.
“Loại sách đứng đắn ở bên trái, loại không đứng đắn thì qua bên phải.” Ông chủ nói tiếp.
Vì thế Úc Lễ lập tức rẽ sang hướng bên phải, quả nhiên đã tìm được thứ mình muốn.
Có lẽ là vì quá chán, nên ông chủ hiệu sách giống như là không bắt được tín hiệu từ chối giao tiếp của Úc Lễ, ông ta cứ nói mãi.
“Không biết ngươi thích loại nào, các tập tranh của ta ở đây có đủ loại mỹ nhân, chắc chắn ngươi sẽ thích.” Ông chủ phun ra một vòng khói trắng, cười híp mắt. “Thấy ngươi trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, để ta chỉ cho ngươi mấy quyển…”
“Không cần.” Úc Lễ lạnh giọng nói, ngăn cho ông ta tiếp tục lải nhải.
Hắn chẳng có hứng thú với mỹ nhân gì cả. Hắn đến nơi này cũng chỉ vì tìm thêm kiến thức cho mình, chứ không phải để thỏa mãn bản thân.
Ông chủ không nói nữa, ông ta ngồi yên ở cửa hít mây nhả khói, vậy nên trong tiệm chỉ còn lại mỗi tiếng lật sách của Úc Lễ.
Mọi chuyện trông có vẻ vẫn rất bình thường. Bởi vì sau khi Úc Lễ về sẽ phải dối mặt với Ninh Diệu, không có thời gian xem, vậy nên bây giờ mới nhân lúc còn ở trong tiệm mà nhanh chóng lật ra xem.
Hắn chỉ cần nhìn qua là nhớ ngay, nên tốc độ lật rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xem hết hai quyển.
Úc Lễ vô cảm lấy tiếp quyển thứ ba. Vừa mở ra, chỉ trong nháy mắt, hắn đã sững sờ tại chỗ.
Khác hẳn với hai cuốn sách dạy học mà khi nãy Úc Lễ xem, đây đơn giản chỉ là một tập tranh mà thôi. Vừa mở ra trang đầu tiên đã xuất hiện một vị mỹ nhân da trắng như tuyết, mặt đẹp tựa hoa, còn mái tóc lại bồng bềnh như mây trời.
Trong đôi mắt mỹ nhân vẫn đang đẫm lệ. Thần thái của y yếu ớt đáng thương, đủ để khơi gợi lên sự thương tiếc của bất cứ người nào.
…Mà ngũ quan của mỹ nhân này lại hơi giống với Ninh Diệu, tuy rằng không xinh đẹp tuyệt mỹ được như người thật, nhưng cũng đủ để những người thân thiết với y nhìn một cái là có thể liên tưởng đến y ngay.
Úc Lễ nhíu mày, tiếp tục lật quyển sách này.
Nội dung của quyển sách này cũng không phải là dạy những kỹ thuật đó, mà cứ như là một tập tranh liên hoàn, đang kể lại chuyện xưa. Mở đầu câu chuyện, mỹ nhân này yếu đuối đáng thương, sắc mặt đầy vẻ bệnh tật. Sau khi y nói chuyện với một người có vẻ tiên phong đạo cốt thì bắt đầu đi tìm kiếm một thứ gì đó.
Cuối cùng, y cũng tìm được người y muốn gặp. Hai người tựa như vừa gặp đã yêu, sau đó trở nên thân mật khắng khít trong thời gian ngắn.
Người được mỹ nhân ấy tiếp cận mừng rỡ như điên, hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân mình cũng có một ngày được âu yếm như thế. Hắn không hề phòng bị với mỹ nhân trong tranh, không những thế còn ân cần hỏi han, bưng thuốc rót nước cho người ấy.
Mà ngay tại thời khắc hắn xoay người, lồng ngực hắn đột nhiên bị một bàn tay trắng ngần xuyên thủng. Hắn không dám tin mà xoay người lại, lập tức thấy được người mà mình quen thuộc nhất.
Trên gương mặt diễm lệ ấy đang mang một nụ cười vặn vẹo, có chút máu bắn lên gương mặt xinh đẹp ấy, nhưng lại bị y dùng lưỡi liếm đi. Bàn tay trắng ngần xuyên qua ngực hắn cũng rút ra, trong lòng bàn tay ấy còn đang nắm chặt một trái tim vẫn còn đập kịch liệt.
Vị mỹ nhân kia vẫn cười như thế, nhìn chằm chằm người thân thiết với mình khi trước từ từ ngã xuống. Sau đó cứ từng ngụm từng ngụm, nuốt trái tim ấy vào bụng mình.
Úc Lễ cau mày xem xong tập tranh, sau đó quay sang hỏi ông chủ hiệu sách: “Nội dung cuốn sách này sao lại kỳ lạ thế? Đây là sách gì?”
“Hả?” Ông chủ nhướng mí mắt đang sụp xuống của mình lên, sau khi thấy rõ ràng đó là cuốn sách gì thì bật cười: “Ngươi không biết à? Đây là chuyện xưa của Ninh tiểu thiếu gia. Thật ra thiếu gia của Ninh gia nổi tiếng lắm đấy.”
Úc Lễ vô cảm trả lời: “Chưa từng nghe nói.”
“Vậy ta sẽ kể cho ngươi nghe chút. Thiếu gia Ninh Diệu của Ninh gia, dùng dung gian tuyệt thế mà vang danh khắp tam giới, được vô số người ái mộ theo đuổi.” Ông chủ lại phun ra thêm một vòng khói. “Chỉ tiếc rằng hồng nhan bạc mệnh, sức khỏe từ nhỏ đã không được tốt, không sống được bao lâu. Mấy năm trước, từng có đại năng giúp y nhìn trộm thiên cơ, cuối cùng cũng tìm được một cách giúp sức khỏe của Ninh tiểu thiếu gia hồi phục lại.”
Úc Lễ vẫn yên lặng lắng nghe. Ông chủ dừng lại một lát rồi tiếp tục nói.
“Không biết ngươi có từng nghe nói về đạo cốt chưa? Trên quẻ tượng cho thấy, chỉ cần lấy được đạo cốt hoàn chỉnh cho vào cơ thể, thì tiểu thiếu gia Ninh gia có thể lấy lại được sức sống, nếu không…chỉ có nước chờ chết thôi.” Ông chủ hiệu sách cong môi, cho dù sương khói mờ ảo cũng không che giấu được sát ý ác liệt trong ánh mắt. “Sau khi biết được chuyện này, thiếu gia Ninh gia đã biến mất dạng, từ đó trở đi không còn ai có thể nhìn thấy y. Bây giờ đã đến gần thời điểm thọ mệnh của y kết thúc, có lẽ là đã chết rồi.”
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy hiệu sách. Úc Lễ vẫn lật sách liên tục, biểu cảm trên mặt khiến cho người ta không biết được hắn đang nghĩ gì.
Ông chủ hiệu sách tiếp tục nói: “Người có lòng với y rất nhiều. Tập tranh trên tay ngươi chính là do một kẻ trong số những người ái mộ y vẽ ra, tưởng tượng hành động của y sau khi biến mất.”
Úc Lễ đóng sách lại, sau đó thắp lửa lên.
Tàn tro rơi xuống đất lả tả, lại bị giẫm thêm một phát thật mạnh, nghiền thành bột mịn.
“Chuyện xưa vớ vẩn.” Úc Lễ lạnh lùng nói.
Ông chủ cũng chẳng giải thích gì thêm, chậm rãi nằm lên ghế: “Ngươi không tin thì thôi, dù gì chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì cả. Khắp tam giới này, số người biết được sự thật, có đếm cũng đếm không hết.”
Úc Lễ chẳng còn tâm trạng đâu mà tiếp thu kiến thức nữa. Hắn bước về phía cửa hiệu sách, rồi móc ra một viên linh thạch đưa cho ông chủ. Một giây trước khi bước ra khỏi cửa hiệu sách, hắn lại đột ngột dừng bước.
“Sao ông lại biết y muốn chết? Cho dù không lấy được đạo cốt, thì chẳng lẽ ăn đủ loại thiên linh địa bảo cũng không đủ kéo dài thọ mệnh cho y sao?”
Ông chủ tiệm sách hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Người trẻ tuổi à, suy nghĩ của ngươi đơn giản quá rồi. Nhất tộc của bọn họ có gia nghiệp lớn như thế, có bảo bối kéo dài tuổi thọ nào mà không được đưa đến cho y? Nếu như dễ dàng như thế, thì y cứ ngồi trong nhà hưởng phúc cho rồi, cần gì phải tự đi tìm, đến bây giờ còn chưa rõ sống chết?”
Ông chủ che đi nụ cười trên khóe môi, nói ra mấy lời cuối cùng: “Nếu thật sự tìm được người mang đạo cốt, thì với nhan sắc của y, chỉ cần hứa hẹn làm đạo lữ của người ta, là có thể dễ dàng mê hoặc kẻ đó đến mức mất hồn, ngoan ngoãn nghe lệnh của y.”
“Còn y thì…chỉ cần tìm một thời cơ thích hợp, là có thể dễ dàng giết chết kẻ đó.”
*
Trên chiếc giường rộng rãi mềm mại, Ninh Diệu ho khan một tiếng, sau đó tỉnh giấc.
Trong cổ họng lại có mùi máu tươi, Ninh Diệu vùi đầu vào trong, quen cửa quen nẻo mà nuốt ngụm máu ấy xuống. Sau đó lại lặng lẽ dùng chú thanh tẩy để làm sạch miệng, để tất cả trở lại như bình thường.
Chắc chắn lúc này Úc Lễ sẽ quay sang xoa lưng cho y, rồi kiểm tra xem y thế nào.
Ninh Diệu vùi trong chăn chờ Úc Lễ xoa cho mình, nhưng thời gian trôi qua thật lâu, cũng chẳng thấy hắn động đậy gì cả.
Ninh Diệu quay đầu sang, nhưng thứ đập vào mắt y lại là phần giường trống rỗng.
Không thấy Úc Lễ đâu nữa rồi!
Đồng tử của Ninh Diệu co rụt lại. Y vội vàng thả thần thức ra, nhưng trong viện trống không, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Úc Lễ đâu cả.
Tiếng cười sung sướng mà y đã từng nghe thấy lại vang lên bên tai, giọng nói ấy nhẹ nhàng thì thầm với y: “Hắn đã biết hết rồi, biết tất cả mọi chuyện.” Ninh Diệu lập tức nhận ra đây là tháp phong ấn đang nói cho y nghe. Y bật dậy khỏi giường, vội vàng chạy ra ngoài, lạnh giọng hỏi: “Là ngươi giở trò?”
“Do hắn tự đi ra ngoài thôi. Ta không làm gì cả, ta chỉ cho hắn biết chút tin tức thôi ấy mà.” Giọng của tháp phong ấn cực kỳ hả hê.
“Ngươi từ ngoài đến, nhưng ta rất thích ngươi, vậy nên ta sẽ cho ngươi chút gợi ý nho nhỏ. Sau khi hắn quay về chắc chắn sẽ muốn giết ngươi, ta nghĩ ngươi nên ra tay trước, bảo toàn tính mạng cho mình.” Tháp phong ấn cười nói. “Không phải ngươi muốn phá hủy ta sao? Lòng bao dung của ta rất lớn, vậy nên ta sẽ chỉ cách cho ngươi. Chỉ cần ngươi móc đạo cốt trong người hắn ra, rồi nhét vào người mình, thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ngay. Không tin ngươi cứ thử xem.”
Cách này vừa nghe là đã biết nó muốn lấy mạng Úc Lễ, vậy nên Ninh Diệu không tin một chút nào cả. Y dùng tốc độ nhanh nhất để mặc áo ngoài rồi mang giày, nhưng cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra…
Sau đó y đối mặt cùng Úc Lễ đang đứng ngoài cửa.
Úc Lễ vẫn mặc một bộ quần áo đen nhánh như ngày thường, tựa như hắn đang hòa thành một thể với bóng đêm bên ngoài. Mái tóc hắn cũng là một màu đen tuyền, thứ màu trắng duy nhất, chính là gương mặt không hề có chút biểu cảm nào của hắn.
Hắn đột ngột đứng yên ngoài cửa như thế, trông giống hệt như quỷ mị.
Trong nháy mắt, Ninh Diệu đã bị dọa đến mức lông tơ toàn thân dựng ngược cả lên. Nhưng tốt xấu gì y cũng phải phản ứng lại, vậy nên bèn đi đến nắm tay Úc Lễ.
Trên bàn tay Úc Lễ vẫn còn mang theo hơi lạnh của đêm khuya, Ninh Diệu nhẹ giọng nói: “Huynh chạy đi đâu vậy? Không thèm nói với ta tiếng nào cả. Nửa đêm ta tỉnh giấc, phát hiện ra trong phòng chỉ còn có mình ta, dọa ta sợ chết khiếp.”
Ánh mắt của Úc Lễ dần hạ xuống, cuối cùng dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Bàn tay ấm áp của Ninh Diệu cũng nhiễm phải hơi lạnh trên tay Úc Lễ. Nhưng không chỉ là lạnh trên tay, mà y có cảm giác như nhiệt độ xung quanh mình cũng đang dần hạ xuống.
Ninh Diệu không hề buông tay ra, y vẫn nắm chặt lấy tay Úc Lễ, kéo hắn vào phòng.
“Ta ra ngoài mua ít thuốc.” Úc Lễ nhẹ giọng nói.
Không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không, mà Ninh Diệu cảm thấy mỗi một câu mình nói ra lúc này đều giống như đang đi trên băng mỏng. Không biết khi đi đến bước nào, thì y sẽ ngã thẳng vào giữa hồ nước lạnh.
Ninh Diệu cố gắng ổn định giọng nói, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất hỏi hắn: “Mua thuốc gì vậy? Sao lại không nói cho ta biết?”
“Huynh phải dùng thuốc.” Úc Lễ móc một cái bình nhỏ từ trong lòng mình ra, rồi đặt lên mặt bàn. “Ta đã hỏi rồi, thuốc này sẽ không làm huynh quá đau.”
Có phải là sẽ giúp cho lúc y chết không quá đau đúng không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Ninh Diệu, thì Úc Lễ trước mặt y đã bước đến gần.
Ninh Diệu muốn lùi về sau theo bản năng, nhưng lại bị một bàn tay hữu lực ôm chặt lấy eo, ngăn cản bước chân của y.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Úc Lễ cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào y: “Huynh muốn chạy? Huynh có thể chạy đi đâu?”
Gáy của Ninh Diệu bị giữ lại thật chặt. Bỗng nhiên y cảm thấy môi mình đau xót, Úc Lễ đang hung hăng hôn lên môi y.