Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc

Chương 39: Xúc cảm - Thích



Bình Rượu nói nhỏ: Từ chương này đổi cách xưng hô của Sếp Úc với Diệu Diệu thành "ta-em". Các bạn đọc có thể đọc thử và cho mình xin lại ý kiến của mọi người về vấn đề này để mình có thể cân nhắc sửa đổi nha. Mình cảm ơn.

___________

Ninh Diệu vừa nói ra thân phận của mình thì thấy biểu cảm trên mặt Phượng Huyền đều hoá ngơ ngác luôn rồi.

Trong đầu Phượng Huyền lúc này đang loạn cả lên. Một loạt những suy nghĩ từ trước lúc chàng tiến vào trong rừng ngô đồng cho đến thời điểm hiện tại đều ùn ùn kéo tới.

Phượng Hoàng đã là gì. Cho dù chàng nhảy từ trên cây ngô đồng cao nhất xuống ngã nát cái thân chim này chàng cũng sẽ không đồng ý với kế hoạch của trưởng lão đi thân mật với Phượng Hoàng, càng không cùng Phượng Hoàng sinh ra đời sau!

... Nhưng chàng với nhân tộc này chắc chắn có thể vượt qua chủng tộc sinh ra đời sau ưu tú nhất. Để bảo đảm chuyện sinh nở thành công thì trước hết có thể giữ người này trong viện tử của chàng ba năm.

Hình bóng của nhân tộc tóc đen và Phượng Hoàng cứ chồng dần lên nhau rồi cuối cùng hoà thành một. Hình bóng ấy đang nhìn chàng với ánh mắt dịu dàng khoan dung tựa như được phủ thêm một vầng sáng.

Phượng Huyền lùi lại phía sau mấy bước chân, cứng nhắc đụng lưng vào thân cây ngô đồng phía sau, không nói nên lời.

Ninh Diệu nhìn vị Thánh tử đang hoảng hốt này thì lại nhớ tới việc năng lực của Thánh tử rất tốt.

Trông vị Thánh tử này có vẻ như là rất sợ nó. Cơ mà cũng phải thôi. Cấp dưới nào lỡ sai ngu trước mặt lãnh đạo mà chẳng ước gì mình có thể biến mất khỏi cái thế giới này ngay lập tức? Là một nhà lãnh đạo tốt thì phải biết thường xuyên quan tâm tới cấp dưới, có vậy mới khiến cấp dưới càng tận tâm tận lực làm việc cho mình.

Ninh Diệu tiến lên phía trước hai bước thì thấy Thánh tử cứng nhắc duỗi thẳng người lên tạo thành một dáng đứng tiêu chuẩn, đủ hiểu chàng đang vô cùng căng thẳng.

"Ta nghe nói là lần kiểm tra nào ngươi cũng ở trong tốp dẫn đầu nhỉ?" Ninh Diệu hỏi, cố gắng xoa dịu bầu không khí.

Phượng Huyền lặng thinh, ngay sau đó cười khẩy nói: "Tốp dẫn đầu gì? Ta lần nào cũng đứng thứ nhất!"

"Ra vậy." Ninh Diệu mỉm cười: "Quả là xuất sắc."

Ninh Diệu lại nghĩ, hiền lành nói: "Có gặp khó khăn gì trong cuộc sống hay không? Nếu như có gì thì cứ nói ra, ta sẽ cố gắng giải quyết giúp ngươi."

Đầu óc Phượng Huyền lúc này đây đã mất khả năng xử lý, chàng theo thói quen bình thường mà cười khẩy thêm một cái rồi thốt ra những lời chưa hề thông qua suy nghĩ cân nhắc gì: "Chim không thể để đời không con không cháu, không lập được gia thì sao có thể dựng thiên hạ?"

"Ồ?" Ninh Diệu ngạc nhiên, bắt đầu suy ngẫm một phen câu nói không đầu không đuôi này.

Ý của Thánh tử là... muốn tìm bạn đời nhỉ?

Với điều kiện của Phượng Huyền thì muốn tìm bạn đời như thế nào mà chẳng được, còn nói với nó làm gì nữa. Chẳng lẽ... vì thân phận Thánh tử khiến Phượng Huyền phải thủ thân như ngọc, không được phép tìm bạn đời cho nên giờ mới xót xa cõi lòng như vậy?

Ninh Diệu càng nghĩ càng thấy rất có khả năng là vậy, nó bèn nói: "Không cần bận tâm tới thân phận, dù ngươi là Thánh tử thì cũng có quyền được theo đuổi hạnh phúc của riêng mình."

"Thật vậy?" Phượng Huyền nghiệm mặt hỏi.

Ninh Diệu tiếp tục mỉm cười: "Tất nhiên rồi."

Ở trong mắt Phượng Huyền nụ cười này thật khiến người ta si mê.

Phượng Hoàng... đã đồng ý lời tỏ tình của chàng!

Con của bọn họ chắc chắn cực kỳ khác biệt, sẽ gia tăng huyết thống của toàn bộ Phượng tộc, sau thống nhất Yêu tộc rồi Nhân tộc, Ma tộc, sẽ thống trị toàn bộ Tam giới.

Một đứa tất nhiên là quá ít, năm sáu đứa cũng chẳng nhiều, tám chín đứa thì tạm được. Cứ sinh hơn trăm đứa đi, còn có thể phòng ngừa vạn nhất.

Phượng Huyền nghiêm mặt, đứng thẳng người lên:"Vậy thì ngay bây giờ ta sẽ đi tìm trưởng lão lấy thuốc sinh..."

Không được, đâu ra chuyện vừa kết thành bạn đời đã muốn sinh con chứ. Phải là sống chung với nhau vài trăm năm trước, hiểu rõ tính nết của nhau, cuộc sống dần êm ấm hoà thuận rồi mới tính tới sinh con đẻ cái.

Về chuyện làm sao để hiểu được tập tính của đối phương thì có thể tích góp từng chút một từ trong sinh hoạt của hai người. Tán cây ngô đồng này cũng rất được, bọn họ có thể ngủ chung một chỗ ở trên cây ngô đồng này. Ngủ trên cùng một cành, chàng ngủ ở dưới, Phượng Hoàng ngủ ở trên người chàng, hai người mặt đối mặt. Chẳng những có thể biết thói quen ngủ nghỉ của Phượng Hoàng mà còn có thể xem thử xem sở thích của Phượng Hoàng thế nào, biết được trong hai người bọn họ ai là người sẽ sinh con.

Chuyện này không nên chần chừ, bắt đầu luôn đi.

Phượng Huyền đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhanh chân bước về phía trước, giang hai tay ra muốn ôm lấy Phượng Hoàng, cùng nhau bay lên trên cây ngô đồng.

Nhưng chàng còn chưa kịp chạm tới thì chợt có bóng người ngăn cách ngay giữa chàng và Phượng Hoàng, lưỡi kiếm sắc bén lạnh buốt kề trên cổ đem đến cho chàng một cơn đau xót. Phượng Huyền nhìn kỹ nhận ra kẻ ngăn chàng chính là nhân tộc mà Phượng Hoàng dẫn tới. Sắc mặt nhân tộc này sa sầm, sát khí trong mắt gần như không giấu nổi nữa đã xé toạc hình tượng bình tĩnh của y.

"Ngươi?" Phượng Huyền ngạc nhiên, dò xét Úc Lễ với vẻ nghi ngờ. Chàng thậm chí còn không trông thấy kẻ này xuất hiện từ khi nào, lúc nào thì ra tay!

Phượng Huyền híp mắt. Trước đó chàng lại không nhớ ra kẻ này. Không biết hắn với Phượng Hoàng có quan hệ như thế nào.

Phượng Hoàng có sức hấp dẫn như vậy kẻ này chắc hẳn là rất ngưỡng mộ Phượng Hoàng, hơn nữa trông hắn đẹp mắt nên mới được Phượng Hoàng giữ lại bên mình.

Thế nhưng dám cả gan nhảy ra ngăn cản chàng thì quá là không biết điều.

Có khi nào là... Phượng Hoàng cũng dung túng kẻ này nên mới khiến cho hắn gan đến thế?

Bầu không khí giương cung bạt kiếm, Ninh Diệu bị Úc Lễ che ở phía sau lại chẳng biết gì, nó chỉ vui mừng khi trông thấy Úc Lễ đột nhiên xuất hiện.

"Anh về rồi à." Ninh Diệu hỏi: "Vừa nãy anh đi đâu thế?"

Úc Lễ thoáng nguôi giận, nghiêng đầu nhìn Ninh Diệu ở phía sau mình.

"Đêm hôm khuya khoắt còn ra đây làm gì?" Úc Lễ xuống giọng hỏi.

Ninh Diệu còn trả lời vô cùng hùng hồn: "Anh không ngủ chung với em cũng không nói chuyện với em, em rảnh phát chán mới ra ngoài đi dạo một tí."

Ninh Diệu nói xong bèn tiến lên trước mấy bước, ghé sát lỗ tai Úc Lễ nói nhỏ: "Đêm nay không ở chung với em thật đấy à? Em có thể biến trở về hình dáng lúc trước, thế là được mà đúng không?"

Úc Lễ không dễ gì mới xua đi cảm giác khô nóng kia, giờ nghe vào mấy lời Ninh Diệu nói cơ thể y lại nóng bừng như muốn bùng lên từ tàn tro vậy.

Bên này, Phượng Huyền nghe được cuộc đối thoại kia thì tròn mắt kinh ngạc.

Trước đó chàng cho rằng nhân tộc này nhiều lắm chỉ là được chiều quá sinh hư, không ngờ là hắn còn dám thẳng thừng từ chối yêu cầu hầu ngủ của Phượng tộc. Đúng thật là ỷ được chiều chuộng mà sinh thói ngạo mạn!

Không diệt kẻ này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt ngày sau của chàng và Phượng Hoàng.

Nói thế nào Phượng Huyền làm Thánh tử đã mấy trăm năm đương nhiên không thể nào là loại không biết suy nghĩ. Chẳng qua là vì lúc nãy đối mặt với Ninh Diệu khiến chàng quá mức bối rối nên đầu óc mới không thể nhanh nhạy như thường.

Hiện giờ gặp phải đối thủ cạnh tranh, đầu óc chàng đã tỉnh táo lại rồi.

Sau một thoáng suy tư nhanh như chớp mắt, Thánh tử có dung mạo và màu tóc cực kỳ rực rỡ cúi đầu xuống. Giọng chàng nhỏ nhẹ đến dịu dàng: "Thưa Phượng Chủ, chỉ cần ngài cần đến thì thuộc hạ nguyện ở cạnh ngài bất cứ khi nào."

Ninh Diệu nhìn sang, đập vào mắt là mái tóc đỏ lửa của Phượng Huyền. Một chàng chim kiêu ngạo đến thế, lúc này đây biểu cảm trên mặt chàng lại hết mực cung kính.

"Ta làm Thánh tử Phượng tộc. Kể từ thời khắc được sinh ra, mọi thứ của ta đều là chuẩn bị vì ngài, cả hồn này xác này đều thuộc về ngài. Chỉ cần ngài nói một câu... muốn ta làm bất cứ điều gì cũng được." Phượng Huyền khẽ nói.

Rốt cuộc là làm điều gì thì Phượng Huyền không nói thẳng ra. Thế nhưng chỉ cần là người trưởng thành từng trải đời đều có thể nghe ra hàm ý trong đó.

Ninh Diệu mới có nửa tháng kinh nghiệm sinh hoạt tạm thời chưa kịp hiểu nhưng Úc Lễ thì có.

Úc Lễ nhếch miệng, trong mắt lại chẳng thấy ý cười, chỉ có sắc lạnh.

Con chim này xem ra là khác với những kẻ miệng mồm bẩn tưởi trước kia chỉ biết nói mấy thứ kinh tởm với Ninh Diệu, có vẻ như có vài phần thật lòng đối tốt với Ninh Diệu.

Nhưng có vậy thì sao nào?

Y không cho phép đấy.

Úc Lễ quay người lại, vòng tay ra sau lưng Ninh Diệu ấn một cái. Thiếu gia nhỏ không đề phòng gì tức thì nhào thẳng vào lồng ngực y cứ thể để y ôm lấy. Trọng lượng chân thực ấy đã giúp cơn giận trong lòng Úc Lễ thoáng lắng xuống.

Ninh Diệu không hiểu chuyện gì nên ngẩng đầu lên nhìn y, Úc Lễ bèn buông người ta ra.

"Ngươi về trước chờ ta." Úc Lễ nói: "Ta còn phải xử lý vài việc."

Ý của y là đêm nay vẫn giống như bình thường, tiếp tục ngủ chung với nó. Ninh Diệu phấn khởi hẳn lên.

Chính vào lúc muốn rời đi Ninh Diệu lại nghĩ tới những lời Phượng Huyền vừa mới nói. Phượng Huyền luôn nhấn mạnh thân phận Thánh tử của mình, còn phải chịu trói buộc vì cái thân phận Thánh tử này. Móc nối một chút tới chuyện Phượng Huyền nói muốn tìm bạn đời trước đó nữa, Ninh Diệu cảm nhận sâu sắc Phượng Huyền chịu áp lực lớn thế nào vì thân phận Thánh tử.

"Ngươi không cần vì thân phận mà ép buộc bản thân phải làm việc này việc kia." Ninh Diệu khuyên giải: "Nếu ngươi thật sự không muốn làm thì ngày mai ta sẽ nói với trưởng lão của các ngươi loại bỏ chức vị Thánh tử này."

"Cái gì!" Phượng Huyền trợn tròn mắt. Không đợi chàng cùng Ninh Diệu nói thêm mấy câu thì bóng dáng Ninh Diệu đã biến mất chẳng thấy nữa.

Cả một rừng ngô đồng này chỉ còn trơ lại một người một yêu là Úc Lễ và Phượng Huyền.

Khi đối mặt Úc Lễ mọi vẻ cung kính trên mặt Phượng Huyền đều biến mất sạch. Chàng chắp tay ở sau lưng, dò xét Úc Lễ từ trên xuống dưới vài lần rồi cười khẩy: "Cũng lắm mưu ma chước quỷ đấy. Phượng Chủ mềm lòng mới có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngài sẽ không tha thứ mãi cho ngươi vậy đâu, ngươi tốt nhất là biết điều một chút rời đi trước khi ngài chán ghét ngươi. Bằng không chờ đến khi mất đi sự yêu mến của ngài ấy, ngài ấy có đánh ngươi hồn bay phách tán thì cũng không ai có thể cứu nổi ngươi đâu."

Mấy câu này lọt vào tai Úc Lễ không khác gì chuyện cười. Y đặt tay lên chuôi kiếm, không cảm xúc nói: "Ta cho ngươi hai lựa chọn. Một là, từ nay về sau không tiếp tục quấy rầy hắn nữa, thành thật làm một thủ hạ đúng chức trách."

"Ngươi nằm mơ? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn ra điều kiện với ta ư?" Phượng Huyền cười nhạo: "Là hắn che chở ngươi quá lâu nên mới khiến ngươi không biết trời cao đất rộng như thế. Bọn ta sẽ chọn một ngày lành tháng tốt để thành thân."

Phượng Huyền chạm đến chiếc roi lửa đang treo cuộn bên hông. Vào lúc chàng muốn rút roi ra cho tên nhân tộc không biết trời cao đất rộng này mở mang kiến thức thì nghe thấy điều kiện thứ hai.

"Hai là, để rừng ngô đồng này... làm mồ chôn của ngươi."

Cảm giác nguy hiểm thình lình xông tới, Phượng Huyền rút roi ra muốn đánh trước giành lợi thế. Song, ngay khi chiếc roi bản mệnh chàng chế tạo ra từ vô số vật liệu trân quý chạm tới người kẻ kia, một ngọn lửa rừng rực bao quanh chiếc roi đốt nó cháy thành tro.

Vũ khí bản mệnh bị huỷ, Phượng Huyền lùi lại mấy bước phun ra một ngụm máu. Còn Úc Lễ vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích cũng chưa hề ra đòn.

Phượng Huyền lau vết máu bên khoé môi, run lên ở trong lòng. Chàng là yêu tu, còn là một trong những yêu tu hàng đầu Yêu giới, dĩ nhiên vũ khí bản mệnh của chàng không thể bị hư hại dễ dàng. Người có thể làm được điều này có lẽ cũng phải xếp hàng đầu trong toàn Tam giới.

Phượng tộc bọn họ dù ít giao lưu với Nhân tộc nhưng không phải hoàn toàn không tiếp xúc gì, dù gì cũng sẽ biết mấy người đứng đầu Nhân tộc hiện nay. Song chàng thật chưa từng nghe nói gì về danh hiệu của người trước mặt. Giới tu tiên xuất hiện một kẻ như vậy tự bao giờ?

Phượng Huyền nghe người kia lần nữa cất lời.

"Chọn xong chưa?"

Đồng thời, cảm giác nguy hiểm kia lại lần nữa đánh tới, Phượng Huyền không trụ nổi cơ thể lùi về sau va đập mạnh lên thân một cây ngô đồng, tay ôm lấy ngực.

Kẻ này không phải tu sĩ nhân tộc bình thường yếu ớt dễ bắt nạt! Nếu vậy thì cũng không phải là nam sủng của Phượng Hoàng.

Phượng Huyền nhớ lại tất cả cuộc đối thoại của hai người này chợt như hiểu ra một chút.

Nếu không phải nam sủng, bọn họ ở bên nhau vì tình yêu tất sẽ kết đôi làm đạo lữ của nhau. Thế nhưng trên người họ không hề có biểu tượng đã kết đạo lữ. Điều này không phải chứng minh rằng hai người bọn họ có khi chỉ là bạn bè bình thường đồng hành cùng nhau hay sao?

"Các ngươi đâu phải là đạo lữ!" Phượng Huyền lên tiếng: "Hắn vẫn là hoa vô chủ, có thể được tất cả mọi người theo đuổi, ngươi dựa vào đâu mà quản chuyện này? Ít nhất là ta thật lòng thích hắn."

Hoa cỏ trong rừng ngô đồng đều bị bầu không khí này làm cho sợ hãi, hoa lá mới xoè ra lại lần nữa cụp vào.

Úc Lễ chẳng những không giận mà còn cười nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là thích gương mặt của hắn, có cái gì gọi là thật lòng đâu."

Phượng Huyền nghẹn lại trong thoáng chốc song chàng lần nữa điều chỉnh tốt được lối suy nghĩ của mình. Chàng biết chênh lệch về sức mạnh của bọn họ quá lớn, cơ hội duy nhất của chàng chính là thuyết phục người ở trước mặt này đây.

"Chí ít cuộc sống trong tương lai của ta đều có hắn, bằng lòng chia sẻ tất cả mọi thứ mình có cho hắn, dù cho chính mình bị thương cũng sẽ bảo vệ hắn ở sau lưng, bằng lòng một đời một kiếp một đôi mình, trong mắt chỉ có một mình hắn. Những thứ này đủ để chứng minh ta là thật lòng thích hắn."

Phượng Huyền kể ra mỗi một điều mình muốn nhưng người áo đen trước mặt vẫn giữ nguyên điệu bộ trào phúng.

"Ta còn tưởng là cái gì, chẳng qua chỉ là việc làm giữa bạn tốt thôi à."

Một câu ngắn gọn đã khơi bùng lên cơn giận của Phượng Huyền – người có tính cách vốn không được tốt lắm.

Chàng thắc mắc người này có phải là có vấn đề không? Quan hệ bạn bè mà giống với người yêu được? Rõ ràng là khác hẳn về bản chất!

Chàng từng nghe nói có vài tu sĩ nhân tộc hàng đầu tính tình kì quặc, đi tu cái gì mà Đa tình đạo với chả Vô tình đạo nên cắt đứt mọi thất tình lục dục, không hiểu được chuyện tình cảm. Nhưng kể cả tu hai cái thứ kia đi cũng không đến nỗi coi quan hệ bạn bè không khác gì với người yêu chứ.

"Ta sẽ muốn ôm hắn, hôn hắn, độc chiếm hắn, khiến trên người hắn đều là thứ thuộc về ta." Phượng Huyền cố hết sức kiềm nén cơn giận: "Ai lại có những suy nghĩ như thế với bạn mình chứ?"

Ngón tay Úc Lễ khẽ miết trên chuôi kiếm, y nhíu mày.

Những điều này rõ ràng cũng là suy nghĩ và cảm xúc của y xuất hiện mỗi lúc đối mặt với Ninh Diệu. Y sẽ độc chiếm kho báu này cho riêng mình, sẽ bất mãn khi có kẻ khác nhòm ngó nó. Khi trông thấy cơ thể người kia y cũng sẽ không kiềm chế được cảm giác hừng hực ấy.

Những khổ cực đau thương lúc thiếu thời khiến y không có cơ hội trải nghiệm cái gọi là tình yêu chớm nở của tuổi thiếu niên. Khi trưởng thành rồi y cũng chưa từng gặp người cùng kề vai chiến đấu, lâu ngày sinh tình. Y cứ vậy mà lớn lên, trước khi gặp được Ninh Diệu, trái tim này chưa từng vì ai mà rung động. Thế nên y vốn không hề biết yêu là thế nào.

Nếu như cái đó chính là thích...

Phượng Huyền còn muốn nói tiếp những ham muốn của chàng ra người áo đen kia đã nhìn sang.

"Đây không phải thứ ngươi nên nghĩ. Chỉ cần ta còn sống một ngày thì cơ hội này cả đời ngươi cũng đừng hòng có."

Tốn nhiều nước bọt như thế lại không có tác dụng gì, Phượng Huyền tức giận quát: "Ngươi là gì của hắn mà có tư cách quản chuyện này chứ?"

Cơ thể Úc Lễ dần biết mất tại chỗ, chỉ để lại một câu.

"Ta là đạo lữ của hắn. Nhớ lấy."

- --------

Ninh Diệu bị Úc Lễ đưa thẳng về trong phòng, nó cởi áo ngoài trên người ra nhảy lên giường.

Chiếc giường này vẫn rất êm nhưng không hoàn toàn khiến Ninh Diệu hài lòng. Đáng ra là giường nằm của nó còn phải thoải mái hơn nữa chứ nhỉ? Sao lại không thấy vậy ta?

Ninh Diệu lăn lộn trên giường mấy vòng xong, nó nằm im nhắm mắt hồi tưởng lại phương hướng linh khí của Úc Lễ di chuyển trong kinh mạch của nó lúc tắm, cố gắng muốn biến trở về hình dáng chú chim vàng như cũ.

Ninh Diệu cố gắng mãi vẫn không có chút tác dụng nào, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ con người.

Lúc Ninh Diệu chán nản mở mắt ra vừa hay trông thấy Úc Lễ đi vào phòng.

"Anh về rồi." Mắt Ninh Diệu sáng lên, bật dậy từ trên giường. Còn đang muốn rủ rê Úc Lễ mau qua ngủ chung với mình thì chợt nhớ tới chuyện ban nãy Úc Lễ vừa mới doạ nạt nó rồi quay lưng bỏ đi, nó bồn chồn hỏi: "Anh sẽ không tự nhiên nổi cáu chứ?"

Úc Lễ đi đến bên giường, hơi hạ tầm mắt xuống nhìn Ninh Diệu, sau đó y bỗng cười đáp: "Không đâu. Sau này cũng không. Em muốn nói gì với ta thì cứ nói thoải mái."

Còn có chuyện tốt vậy sao?

Ninh Diệu thấy hơi khó tin. Nó thử vỗ vỗ chỗ nằm còn trống: "Thế thì mau lên ngủ chung với em đi."

Sau đấy nó trông thấy Úc Lễ cởi áo ngoài ra, đi tới nằm xuống giường theo ý nó.

Ninh Diệu vui vô cùng, cảm giác nằm chung với Úc Lễ lúc biến thành người khác hẳn so với khi còn là một con chim non. Trước kia cơ thể nó ngắn ngủn, bây giờ thì chân tay đều dài rồi, chỉ cần hơi quơ sang bên cạnh là có thể đụng tới người Úc Lễ.

"Lúc ngủ em có thể đụng vào anh không?" Ninh Diệu hỏi.

"Được." Úc Lễ đáp lời.

Thế là Ninh Diệu càng vui hơn. Nó nói đủ thứ chuyện trời nam đất bắc với Úc Lễ, lại nói đến chuyện chọn một ngày đẹp để đăng cơ vương vị.

Giờ giấc ngủ nghỉ của Ninh Diệu rất lành mạnh, nói chuyện tới muộn như này nó đã bắt đầu thấy buồn ngủ rồi. Trước khi ngủ, trong cơn lơ mơ nó đã đắc chí tiết lộ cho Úc Lễ một tin: "Chờ em lên làm Yêu Vương rồi em sẽ tặng anh một món quà." Chính là để cho Úc Lễ dù là nhân tộc cũng có thể tự do hành tẩu ở Yêu giới, y không cần phải lo sợ điều gì, không phải chịu bị ức hiếp.

Ninh Diệu khoe xong thì không ngăn nổi cơn buồn ngủ nữa bèn cứ thế say giấc mộng. Nó không biết là trong mắt người đang nằm bên cạnh nó không hề buồn ngủ chút nào.

Úc Lễ nhìn Ninh Diệu đang nằm sát kế bên. Trước kia y luôn cảm thấy cùng nằm chung trên một chiếc giường là quá thân mật. Thế nhưng thực tại khi nằm chung rồi y không hề thấy bài xích mà chỉ thấy mình muốn càng gần hơn một chút, gần thêm chút nữa.

"Em biết... ta muốn quà gì hay không?" Úc Lễ nhỏ giọng hỏi người đang say ngủ kia.

Ninh Diệu đang say giấc đương nhiên không thể trả lời y được. Úc Lễ khẽ thở hắt ra, trở một tay qua kéo người sát vào trong lòng ngực mình.