Nhân Vật Hắc Hoá Trong Nội Dung Kịch Bản

Chương 26: Công lược nam thần bệnh kiều ( 25 )



❄Tác giả: Quyển Thành Đoàn Tử.

💋 Editor: Mon 💋

🌸 Beta Myy 🌸

Đợi đến lúc Cố Thiên Ngôn đi tới chỗ Tô Mạch, hắn liền vẫy vẫy tay gọi cô. Đợi Cố Thiên Ngôn đến trước mặt, hắn nhẹ nhàng lay lay bản vẽ mỉm cười nói : " Em có nguyện ý làm người mẫu cho anh không? "

Cố Thiên Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt mèo tròn long lanh nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Tô Mạch nhịn không được dùng một bàn tay khác đang rảnh rỗi cẩn thận xoa xoa đầu cô, Cố Thiên Ngôn nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run rẩy.

Con ngươi thâm thúy của Tô Mạch nhìn cô, ánh mắt giống như là đang ẩn nhẫn thứ gì đó, cuối cùng hắn đè xuống những suy nghĩ đang cắm rễ trong lòng, cười yếu ớt nói, " An An, ngồi sang bên kia đi. "

Thời gian Tô Mạch vẽ không lâu lắm, chí ít ra Cố Thiên Ngôn ngồi ở trên trên ghế gỗ dài giữ nguyên cùng một tư thế cũng không cảm thấy cứng ngắc khó chịu.

Hắn gỡ giấy vẽ xuống, đưa cho Cố Thiên Ngôn xem, sau đó ngồi ở bên cạnh cô, khoảng cách của hai người lúc này rất gần.

Cố Thiên Ngôn nhìn bức tranh này, hắn vẽ rất đẹp, hình tượng nhân vật rất chân thật, đặc biệt là đôi mắt kia, sinh động mà vô cùng có vận vị.

Trong tranh nữ sinh ngồi ở trên ghế dài, nhìn về phía trước, vài sợi tóc trên không trung khẽ bay lên. Biểu tình trên gương mặt trắng nõn thoạt nhìn rất buông lỏng, còn hơi nhếch khóe môi lên.

Cố Thiên Ngôn quay đầu nhìn Tô Mạch, Tô Mạch lúc này đang ở khoảng cách gần trong gang tấc trước mặt cô, hắn mỉm cười nhìn lại Cố Thiên Ngôn, cặp mắt nhu tình như nước kia giống như là muốn xuyên thấu ánh mắt cô, tựa như một ngọn lửa hừng hực nóng bỏng bao lấy cô cực nóng : " An An, anh muốn thấy bộ dạng lúc em cười. "

Cho nên thời điểm đang vẽ bức tranh này nhịn không được vẽ thêm một chút thần sắc : " Em khi cười lên nhất định sẽ rất xinh đẹp. " Hai mắt Tô Mạch chăm chú nhìn Cố Thiên Ngôn, trong ánh mắt lưu chuyển chút ánh sáng mong chờ.

Cố Thiên Ngôn rủ xuống mi mắt, suy nghĩ bay xa.

Trong đời Cố Thiên Ngôn, cô đã gặp qua đủ loại thần sắc và nụ cười.

Trong nhận biết của người kia, cô là một sự tồn tại kỳ quái, trên mặt chưa từng lộ ra một chút vui vẻ, ngay cả cảm xúc cũng rất ít phập phồng, bất luận ở tình huống nào cũng vẫn là một bộ dạng không chút rung động đó, lúc nào cũng im lặng, chẳng khác nào một con búp bê.

Cho nên, cho dù là một nụ cười vô cùng đơn giản, hay chỉ là nhếch miệng lên một đường cong Cố Thiên Ngôn cũng không làm được.

Bởi vì cô không hiểu loại chuyện này, khi còn bé cô từng muốn bày ra biểu cảm giống như những người khác, nhưng cô không có cách nào làm được. Lộ ra biểu cảm vui vẻ có cảm giác gì ? Sẽ là như thế nào ?

Cố Thiên Ngôn lấy lại tinh thần, cô lẳng lặng nhìn Tô Mạch, hé miệng thấp giọng nói một câu : " Xin lỗi. "

Tô Mạch rủ con ngươi xuống, thu liễm tất cả cảm xúc trong mắt đi. Hắn ôn hòa cười cười :

" Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian mà. "

Tô Mạch nhìn thoáng qua tấm giấy vẽ trong tay Cố Thiên Ngôn, đột nhiên cảm thấy rất chói mắt, tại sao cùng là vẽ một khuôn mặt, mà hắn lại cảm thấy người được vẽ trong bức tranh vô cùng lạ lẫm.

Con ngươi Tô Mạch dần dần tối đi, ý cười bên khóe miệng hơi nhạt xuống.

" An An, anh cảm thấy bản vẽ này rất xấu, hôm nào chúng ta lại vẽ tiếp một tấm nữa có được hay không ? "  Hắn cười nhàn nhạt nói với Cố Thiên Ngôn.

Kỳ thật hắn vẽ rất không tệ, nhưng Cố Thiên Ngôn không có bất kỳ dị nghị gì với lời nói của Tô Mạch. Cô nhìn bức vẽ trong tay, người hắn vẽ mang một bộ dáng thực sự không phải là cô, ánh mắt bỗng dừng lại mấy giây, sau đó ngẩng đầu nói với Tô Mạch, " Được. "