Toà tháp của anh hùng toạ lạc tại trung tâm của Seoul. Trên tầng thứ 103 của Tổng hành dinh Hiệp Hội Anh Hùng, Yun Seung- Ah đang lén lút đọc bản báo cáo về sự kiện mới xảy ra gần đây.
Cô đang xem đoạn phim thu được từ camera của viện bảo tàng. Hiển nhiên , đó là về cuộc chiến giữa các học viên Cube và tên Ma nhân. Mặc dù hơi do dự vì biết bản thân sẽ gặp rắc rối nếu bị phát hiện , những lời từ viên Anh hùng của Hiệp hội đã xúi quẩy cô tới đây.
-Có dấu vết của Quang ma năng tại hiện trường.
Quang ma năng . Không chỉ hiếm , nó còn vô cũng giá trị nữa.
Những Anh hùng mang thuộc tính Quang giữ những vai trò chủ chốt trong công cuộc tiêu diệt Ma nhân vì hầu hết bọn chúng đều mang thuộc tính bóng tối.
Sự thật rằng tồn tại quang thuộc tính tại hiện trường cũng đồng nghĩa với việc một trong ba học viên – những người đã đả bại tên Ma nhân , sỡ hữu thuộc tính đó.
Yun Seung- Ah , một con người luôn nhấn mạnh về tầm quan trọng của thuộc tính mọi nơi mọi lúc, muốn biết ai là chủ nhân của loại ma năng hiếm hoi này.
“Người này…”
Quả thực, cô bị thu hút bởi một người. Từ đầu tới chân , cậu ta nhìn thế nào cũng thấy quá đỗi bình thường.
Bên trong đoạn băng, cái cậu bí ẩn đó đang nói chuyện với Kim Suho. Khi tên Ma nhân xuất đầu lộ diện , cậu ta lén lút vòng ra sau và chỉ đơn giản là quan sát cuộc chiến.
Nhưng khi trông thấy Kim Suho bị đẩy lùi, cậu ta ẩn đi và bắt đầu có những hành động kì lạ.
Cậu ta lôi khẩu súng của mình ra và chỉ lấy độc một viên đạn. Tiếp , cậu ta bắt đầu gõ trên không khí.
Sau cỡ một phút , cậu nạp viên đạn vào khẩu súng rồi hướng về phía trận chiến.
Những gì xảy đến tiếp theo còn kì bí hơn .
Ngay khi khai hoả, khẩu súng p·hát n·ổ trong tay cậu ấy và một luồng ánh sáng chói loá nhuộm trắng toàn bộ khu vực xung quanh.
Bởi thứ ánh sáng đó mà camera đã tắt tịt trong vòng 3 giây đồng hồ. Khi màn hình vi tính trở về bình thường thì mọi thứ đã an bài.
“…Hừm”
Phần lớn mọi người sẽ cho rằng đòn t·ấn c·ông ấy thuộc về Kim Suho nhưng Yun Seung –Ah thì không.
Dẫu có nghĩ thế nào đi nữa, ánh sáng đó phải đến từ đòn t·ấn c·ông của chàng trai. Ngay cả Kim Suho cũng thừa nhận trong bài báo cáo của mình “Kim Hajin đã hỗ trợ em.”
“Kim Hajin . Mình nhớ ra cậu ta rồi. Cậu ấy là tên học viên chọn súng… vậy đây là lí do mà cậu ta chọn nó sao.”
Cách!
Ngay lúc ấy , cánh cửa bật mở. Giật mình ,Yun Seung –Ah quay người nhìn lại .
Đứng đằng đó là hội trưởng Hiệp hội Anh hùng, Aileen .
Mặc dù sỡ hữu một cơ thể nhỏ nhắn và chỉ cao 1m 53 , Yun Seung –Ah biết rằng một sinh vật khổng lồ cao 10 m đang ngụ bên trong cô ta.
Không may thay , cô ta đang lườm Yun bằng một cặp mắt vô cùng đáng sợ. Khuôn mặt của cô trở nên trắng bệch và vội nhảy lên trong hoảng loạn.
“Ch. Chị?”
“Ta biết thế nào cô cũng ở đây mà. Ra ngoài.”
“Ah, từ từ chị. Em có thể giải thích. Em có thể…”
“ Câm họng lại và theo ta.”
Yun Seung- Ah chẳng hề muốn theo cô ta tí nào dù có phải đánh đổi cả mạng sống của mình chăng nữa. Nhưng cơ thể của cô cứ thế mà di chuyển . Đó là Gift nếu- còn- có- thể- gọi- là –Gift của Aileen, ’Linh ngôn’. Hiển nhiên , vì sức mạnh của nó mà cái giá phải trả của cô khá đắt . Nó tiêu tốn rất nhiều ma năng và cơ thể của cô sẽ chẳng thể nào phát triển được nữa. Nhưng nó vẫn…
“Chị. Chúng ta là đồng nghiệp mà, làm ơn giữ cho em tí thể diện với!”
Trung thực mà nói , năng lực của cô ấy như cheat vậy.
“Chỉ có những anh hùng trong hiệp hội mới có đủ thẩm quyền để vào đây.”
“Em biết! Em sẽ tự mình rời đi , thả em ra đi !”
“Vậy thì nhanh lên trước khi ta liệng cô ra ngoài cửa sổ.”
Cuối cùng , Yun Seung –Ah chạy như bay ra khỏi phòng thu hình.
“Cô có hai chọn lựa. Thứ nhất là bị phạt, thứ hai là giúp ta một vài thứ.”
“Em thành thật xin lỗi. Làm ơn , chỉ một lần này thôi mà. Em không muốn làm cái nào cả.”
Chỉ còn lại đoạn phim mà Yun Seung- Ah đang xem dở được phát trong căn phòng trống hóac.
“Cứu với___!”
**
[Huấn luyện thực chiến ngày thứ ba, Khám phá Mê cung.]
Bên trong cái động tối om được tạo ra bởi Cube, Yoo Yeonha , tôi và phần còn lại của đội 5 đang ở giữa đợt huấn luyện thực chiến.
“Hoseung-ssi , Hazuki-ssi, có ai thấy gì không?”
Yoo Yeonha hỏi trong khi cau mày.
Chúng tôi đang đứng ở trong một hầm ngục nhân tạo được thiết kế cho giống một hắc mê cung.
Mục đích của buổi huấn luyện là vượt qua mê cung với đầy rẫy những con quái Undead và đến được trung tâm của nó. Bởi vì làn sương mù được tạo nên từ Hắc Ma năng, ngay cả các Anh hùng cũng gặp khó khăn trong việc thắp sáng cái động.
“Không. Mình không thể.”
“Mình cũng vậy…”
Jin Hoseung và Hazuki trả lời.
“… Chậc”
Yoo Yeonha tặc lưỡi và chẳng hòi gì thêm nữa. Tôi vẫn bị đối xử như người vô hình dù đã tặng ả một lon Coke.
Vừa lắc đầu , tôi nói:
“Tôi có thể thấy.”
“Hở ?”
“ Thật chứ?”
Jin Hoseung và Hazuki đều bị bất ngờ nhưng Yoo Yeonha vẫn tảng lờ tôi.
“Tôi nói, tôi có thể thấy”
Bực dọc vì thái độ ấy, tôi hét lớn sau đầu ả ta.
“Tôi có thể nhìn xuyên qua bóng tối.”
Ngay tức khắc , Yoo Yeonha quay lại lườm.
Dẫu vậy, ả ta lại đối mặt với Jin Hoseung chư chẳng phải tôi.
“Thôi vớ vẫn đi.”
Bị lăng mạ một cách vô lý, Jin Hoseung lùi lại trong khi tôi bất giác nói
“Ý tôi là, cô sẽ ngã nếu cứ tiếp tục bước đó.”
“ Vô vị làm sao ___ kyak!”
Yoo Yeonha trượt chân ngay đúng thời điểm đó. Vì ả ta chuẩn bị rớt xuống hố, tôi nhảy tới và chụp lấy cánh tay ả ta. Yoo Yeonha chộp lấy vai của tôi với đôi bàn tay run rẩy.
“…E hèm”
Sau khi trèo lên được bằng cách sử dụng dụng thân thể tôi như một sợi dây thừng, Yoo Yeonha ho khan và làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
“… Có vẻ như cậu không nói dối nhỉ. Làm cách nào cậu thấy được?”
“Tôi có đôi mắt tốt.”
Đó tất cả là nhờ Gift của tôi , Thiên Lý Nhãn không hề bị cản trở bởi khoảng cách hay chướng ngại vật. Và hiển nhiên , với vấn đề ánh sáng cũng vậy.
“…Tốt, ít nhất thì cậu cũng phải làm được như thế. Vậy giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Theo sau tôi.”
“Ô~ Thật đáng tin cậy làm sao”
Jin Hoseung đặt tay lên vai tôi như thể chúng tôi là bạn . Gạt tay cậu ta ra, tôi tiến về phái trước.
Mọi thứ từ đó trở nên khá dễ dàng.
Tôi chỉ cần đi bộ , né đi những gì mình có thể và cảnh giới Yoo Yeonha những gì không.
Nếu chẳng thể tránh được kẻ thù dạng lỏng, cái roi của Yoo Yeanha sẽ không nhân từ mà chăm sóc nó, và nếu đó là một undead , Jin Hoseung và Hazuki sẽ làm phần việc của mình.
Thể lực của tôi đã được tăng lên vì luyện tập nên nên chẳng gặp vấn đề gì cả.
Vì đóng vai trò không quá quan trọng, đợt huấn luyện thường kì này khá nhẹ nhàng.
Và giờ, tôi có thể gặt được những thành quả của mình.
Chúng tôi đã xoay xở để tới được trung tâm mê cung.
Ở đó, chúng tôi chỉ thấy có 8 người. Nói cách khác, chúng tôi về ba.
“Yoo Yeonha.”
“Hây ,Shin Jonghak”
“Lại đây”
Shin Jonghak , người đang ngồi trên một tảng đá và cố ra vẻ ngầu lòi gọi Yoo Yeonha. Ả chạy tới bên hắn ta với nụ cười đáng yêu nở trên môi. Cách ả ta đối xử với Shin Jonghak kahcs xa so với tôi.
Kim Soohyuk đọc thời gian của chúng tôi mà chẳng thèm đoái hoài gì đến cuộc hội ngộ của Yoo Yeonha.
“Đội 5. 48 phút 10 giây. Hạng 3”
Ngay lúc đó, Jin Hoseung và Hazuki trở nên vui vẻ.
“Whoo. Tất cả là nhờ cậu đó. Đôi mắt của cậu thật sự tuyệt vời~”
“Các cậu cũng vậy thôi.”
Lúc đó, tôi ngồi trên nền đất chung với bọn họ. Yoo Yeonha đã ròi đi vì Shin Jonghak, còn Kim Suho thì đang ngủ trên sàn. Có vẻ cậu ta vẫn phải chịu đựng hậu quả của việc giải phóng năng lực ở viện bảo tàng.
Tôi cũng nghĩ ngơi.
Trong tầm năm phút tiếp theo , đội khác đã đến. Tôi chẳng hề ngạc nhiên khi biết đó là ai. Xạ thủ đều có đôi mắt tốt cả.
“Nayun kìa”
Trông thấy hình bóng của Chae Nayun từ trong bóng tối , Yoo Yeonha bước tới và làm bộ như đang vui.
Vì lí do gì đó mà người Chae Nayun dính đầy bụi. Có vẻ như cô ấy đã rơi vào một cái bẫy.
Bước thẳng đến , cô ấy hạ ánh mắt của mình xuống tôi và dừng lại. Ánh nhìn băng giá của cô như xé xác tôi ra.
“…Nayun?”
Cô không đáp lại tiếng gọi của Yoo Yeonha.
Cho ả kia ăn bơ toàn tập, Chae Nayun hướng về phía tôi và hỏi ngay tức khắc.
“Thời gian, bao nhiêu ?”
Đáp trả câu hỏi cụt ngủn ấy, tôi cũng trả lười cụt lủn y như vậy.
“…48 phút.”
Chae Nayun nghiến chặt răng của mình.
Xạ thủ thường đóng vai trò là người tìm đường cho cả đội. Chae Nayun thực sự cho rằng tôi đã hướng dẫn đội của mình.
“Có vẻ như ngay cả cậu cũng có thứ mình giỏi nhỉ?”
Đó rõ ràng là một lời khiêu khích . Tôi do dự, giờ có nên phản đòn không?
Tôi có lí do tốt để làm việc đó.
Phe phản diện trong tiểu thuyết giờ đã trở nên mạnh hơn, nên có lẽ sẽ cần thiết để phe tôi… dù hiện giờ Chae Nayun còn chẳng chung phe với tôi…
Dẫu sao đi nữa, điều đó cũng cần thiết để những nhân vật chính trở nên mạnh mẽ hơn. Để làm được chuyện đó, Chae Nayun cần phải nhanh chóng từ bỏ cung. Trên thế giới này, tiềm năng của cô chắc chỉ xếp sau mỗi Kim Suho, nhưng với một cây cung, tiềm năng của cô sẽ trở nên lãng phí.
“…Có lẽ vậy” Nhưng tôi vẫn không cảm thấy cần phải đối đáp lại lời khiêu khích của cô ta. Giữa động lực tiêu cực và tích cực , Chae Nayun sẽ chịu ảnh hưởng bởi loại trước nhiều hơn theo thiết lập của tôi.
Dẫu vậy, nhân tố của động lực cũng quan trọng. Một kẻ yếu ớt như tôi dù có khiêu khích cô ấy cũng sẽ chẳng đem lại lợi ích gì. Bây giờ không phải lúc.
Hơn nữa, tôi tự tin rằng sẽ chẳng bao lâu nữa trước khi tôi có thể vượt mặt Chae Nayun về cung thuật.
Tôi chỉ cần đợi đến khi ấy.
“Hmph”
Cảm thấy nhàm chán vì câu đối đáp của tôi, Chae Nayun khịt mũi và về chỗ của mình. Tôi lắc đầu.
Ngay lúc ấy, mắt tôi giao với Yoo Yeonha. Vì lí do nào dó, đôi mắt ấy thoáng một chút thú vị mà chưa từng xảy ra trước đây.
“Hmph”
…Nhưng không lâu sau, cô ả rời đi với tiếng khịt mũi khinh miệt hệt như Chae Nayun.