Ma lực của Dấu thánh không tồn tại được lâu một khi rời khỏi cơ thể tôi. Điều tương tự cũng xảy ra với bất kì dạng ma lực khác. Mặc dù ta có thể vật chất hóa ma lực trong chốc lát nhưng nó thường biến mất trong khoảng 10 phút trừ khi người sử dụng cung cấp nguồn ma lực liên tục để duy trì hình dạng của nó. [Bạn đã thu được một kỹ năng mới, 「Cuộn Tiếp nhận Kỹ năng Thường – Lv.0 Trích xuất và Vật chất hóa Vĩnh viễn」]. Tuy nhiên, kỹ năng này khiến việc cô động ma lực lại và vật chất hóa nó trở nên khả thi. Nói cách khác, ‘tinh thể mana’, thứ thường mất một thời gian rất lâu mới có thể hình thành, có thể được tạo ra trong tức khắc. Mặc dù kỹ năng vẫn ở level thấp nhưng có lẽ vẫn làm được. [Bạn đã kích hoạt 「Trích xuất và Vật chất hóa Vĩnh viễn」]. Tôi dùng kỹ năng này lên Dấu thánh trên bắp tay. Đầu tiên là quá trình trích xuất. Cảm giác như cánh tay tôi sắp bị xé toạc ra nhưng tôi cố cắn răng chịu đựng nó. Từ tay tôi, ma lực của Dấu thánh le lói hiện lên. Sức mạnh từ kỹ năng ép ma lực thành một hình dạng nhất định. Trong khi đó, cơn đau càng trở nên dữ dội hơn. Từ cánh tay lan đến bả vai, từ bả vai đến đầu. Như thể tôi đang bị giẫm đạp bởi hàng tá con ngựa. “Kuuak...” Rồi đột nhiên, cơn đau thắt dừng lại. Khi tôi mở mắt ra, một tỉnh thể dang nằm trong bàn tay tôi. Miảnh tỉnh thể chưa qua tỉnh chế nhìn như viên ngọc thô. Thêm vào đó, nó tỏa ra một ánh sáng trắng thay vì ánh sáng xanh nước. Tôi kiểm tra mô tả của vật phẩm. [Tỉnh thể Mana “Nguyên Bản Lv.2] o Lv.2 ???? o Lv.2 ???? === Tinh thể Mana Nguyên Bản. Mặc dù nghe cái tên có vẻ hoành tráng nhưng hiệu quả của nó thì vẫn còn là một bí ẩn. Tuy nhiên, tôi có cảm giác mình biết cách sử dụng. [Quản trị viên trưởng đang tò mò quan sát bạn.] Đột nhiên, tôi nhận được một thông báo đầy thú vị. Quản trị viên Trưởng, tồn tại quan sát tất cả các tầng. Tôi mỉm cười trước sự quan tâm đột ngột của quản trị viên và bật smartwatch của tôi lên. Sau đó tôi gõ hiệu quả mà tôi muốn vào chỗ dấu hỏi của mảnh tinh thể mana. === [Tinh thể Mana ‘Nguyên Bản’ Tinh khiết Lv.2] o Lv.2 Tăng Sức mạnh Vĩnh viễn khi tiêu thụ o Lv.2 Tăng Tốc độ Vĩnh viễn khi tiêu thụ Đúng như dự đoán, số SP cẩn tiêu là 0. Một thứ đồ tiêu thụ miễn phí đã được sinh ra từ sức mạnh của dấu thánh. Vì tôi đã làm ra nó, tôi không do dự bỏ nó vào miệng. [Hấp thụ một mảnh Tỉnh thể Mana Nguyên Bản giúp tăng chỉ số sức mạnh lên 0.05 điểm.] [Hấp thụ một mảnh Tỉnh thể Mana Nguyên Bản giúp tăng chỉ số tốc độ lên 0.05 điểm.] Có thể do chỉ số của tôi vẫn đang nằm trong phạm vi 2 điểm nên nó tăng khá nhiều. Nếu tôi thu được 0.05 điểm trong Tháp thì tôi sẽ có thể tăng khoảng 0.01 điểm ở thế giới bên ngoài. “...Tuyệt.” Chỉ là quá tuyệt vời. Không ngoa khi nói nó là một kỹ năng g·ian l·ận. Tuy nhiên… Cơ thể tôi đau nhức và tôi còn thấy buồn ngủ nữa. Mặc dù kỹ năng không hề có giới hạn gì, nhưng mỗi ngày một lần thì chắc chắn là chạm tới ngưỡng chịu đựng của tôi. Tôi nghĩ đến việc nhảy thẳng vào giường nhưng phải hãm phanh lại khi nhớ ra quả trứng vẫn đang ngủ trên đó. “…Khi nào thì mày mới chịu nở?” Trứng Muninn vẫn chưa có dấu hiệu nào là sẽ nở cả. Chà, Chà— Tôi chà bề mặt đầy bóng loáng của quả trứng để dọa nó. “Nếu mày không nở, ta sẽ trích xuất sức mạnh của mày và hấp thụ nó. Sau đó mày sẽ thành trứng rán!” Dù vậy quả trứng không có dấu hiệu thay đổi. Thay vì quăng nó lên chảo, tôi đặt quả trứng xuống và cất cái giường vào trong kho lưu trữ. Để nở, nó chỉ cần một cái chăn là đủ. “Ta đi đây,” Sau khi nới lời chào tạm biệt, tôi rời khỏi phòng chờ. Dù tôi đã nỗ lực trang trí cho phòng chờ của tôi trở nên hiếu khách, nhưng nói đi nói lại thì ngủ ở nơi trú ẩn tại Prestige vẫn là tiện hơn. Dù có hơi buổn do chỉ có một mình. “Auu, mình mệt quá.” Tôi lê bước mệt nhọc trỏ lại nói trú ẩn của Đoàn kịch Tắc kè. “Oh~ Hajin, cậu về rồi~⁄” Bây giờ là 11 giò tối. Ba thành viên của Đoàn kịch Tắc kè đang nướng thịt. “Đến ăn đi.” Cheok Jungyeong ra hiệu bằng ngón trỏ, còn Sếp thì im lặng nhìn tôi. “À không sao đâu, tôi thực sự rất mệt để ăn.” Tôi lấy chiếc giường ra từ kho lưu trữ. Jain và Sếp mở trừng mắt. “Oh~ cậu lấy đâu ra cái giường đấy thế~?” “Tôi mang nó từ phòng chờ của mình.” === [Chiếc Giường êm ái Lv.3] ○ Lv.3 Hồi phục *Hồi phục hoàn toàn thể chất trong 6 giờ. o Lv.3 Thoải mái *Thanh lọc tâm trí Tôi nằm xuống chiếc giường Lv.3 tôi đã làm. Tôi không thể chống lại con buồn ngủ này thêm giây nào nữa. Sếp và Jain nhìn tôi ghen tị nhưng hôm nay tôi không có ý định nhường chiếc giường này cho ai hết. Tôi nhắm mắt, hi vọng sự mệt mỏi từ việc sử dụng trích xuất và Vật chất hóa Vĩnh viễn sẽ biến mất. xe ...Một vùng đất tràn ngập sự nguy hiểm. Những mảnh vỡ màu đen đỏ rải rác rơi xuống từ bầu trời vỡ vụn. Thế giới chìm trong bóng tối. Không hi vọng, không ánh sáng và chỉ có c·ái c·hết. Tôi đã ở đó, căm thù sự tồn tại của mình, phẫn uất do mình được sinh ra. Bố mẹ tôi hối hận vì đã sinh ra tôi. Họ gọi tôi là hiện thân của sự nguyền rủa, nguồn cội của tội ác. Họ buộc tội và buông lời chửi rủa tôi mỗi ngày. Và đến cuối cùng, họ đã cố g·iết tôi. Tôi đã g·iết hai người trước để sống sót. Tôi đã cắt xuyên qua da thịt của chính người mẹ đã hạ sinh ra tôi. Chém đầu người bố đã nâng niu lấy tôi khi còn bé. Bên trong tôi đ·ã c·hết và tan vỡ cùng xác c·hết của hai người, từ đó sinh ra một cái tôi mới. …Đó là câu chuyện về tuổi thơ của tôi. Đó cũng là cái thế giới mà tôi đang sống. Tôi đã rất hạnh phúc vì có bố mẹ mặc dù họ ghét tôi. Bản thân cũng đã rất hạnh phúc vì có nơi được gọi là nhà. Thực sự hạnh phúc vì có hai người, tôi vừa yêu thương vừa ghét bỏ họ. Nhưng khi tôi g·iết họ, mọi thứ đều biến mất. Tôi bước đi trong vô định. Thỉnh thoảng sẽ có vài người khiến tôi mỉm cười. Tuy nhiên họ đều là những kẻ mưu mô muốn lợi dụng tôi cho mục đích của họ. Bị lừa bởi những con rắn xảo trá, bàn tay tôi nhuốm máu ngày càng nhiều. Chẳng bao lâu, những con rắn trở nên run sợ chính tôi. Và tôi tự tay g·iết c·hết mấy con rắn bắt đầu cắn ngược lại tôi. Khi sống mãi trong vòng lặp vô định này, tôi đã gặp một người đàn ông. Chúng tôi gặp nhau bằng một hoàn cảnh hết sức thông thường. Vì thế chẳng có lí do gì để khiến chúng tôi phải ở bên nhau cả. Tuy nhiên, Ông ta đối xử với tôi thật lòng. Hắn bảo tôi hãy làm những điều mình muốn, và sẵn sàng bảo vệ tôi nếu tôi nguyện ý. Và tôi đồng ý. Đó cũng là lúc bắt đầu của một chuỗi tàn sát. Tôi chưa bao giờ oán giận ai cả. Bởi vì bản thân thực sự là một tổn tại sinh ra để ø:iết chóc... Tôi mở mắt bật dậy, lồng ngực tôi đập thình thịch. Những khung cảnh của quá khứ tiêu tán đi, và hiện tại xung quanh dần xuất hiện trước mắt tôi. Cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tôi nóng bừng. Một sự bất ổn chưa từng có làm chấn động cơ thể tôi. “Haa….” Có phải do không ngủ trên chiếc giường của mình? Nên mới có một cơn ác mộng chưa từng có trong thời gian dài. Đây là lí do tôi ghét đi ngủ. Quá khứ luôn len lỏi trong giấc ngủ và tâm trí tôi không thể chống lại nó. “Huu….” Tôi bình tĩnh nuốt một ngụm hơi. Sử dụng ma lực làm cho mạch máu lưu thông tốt hơn và làm mát cơ thể đang nóng bừng. Tuy vậy những thứ tôi không thể hiểu lại càng trở nên khó hiểu hơn. Tôi mở nhật ký hệ thống lên. Suy nghĩ nội tâm của Kim Hajin về bản thân tôi đều được ghi lại ở đây. Cậu ấy mang đầy những cảm xúc mà mình không thể hiểu được. [Mong Mỏi] [Trách nhiệm] [Thương cảm] [Đau lòng trước Quá khứ của bạn] [Tin tưởng] [Mong muốn Chăm sóc Bạn] Mong mỏi, trách nhiệm, tình cảm. Những cảm xúc xấu hổ đó không phải nguyên nhân khiến tôi phiền não. Mà là “Đau lòng trước quá khứ của bạn. Tôi nghiên răng và nắm chặt tay. Đến mức mà móng tay mình đâm hẳn qua da. Cơn thịnh nộ trào lên từ tận đáy lòng. “...Thật nực cười.” Cậu thì biết gì về tôi mà lại có những cảm xúc như thế? Cậu biết cái quái gì mà dám có những suy nghĩ như vậy? Cậu đã âm thầm điều tra quá khứ của tôi? …Bụng tôi quặn thắt lại. Điều gì đó từ trong tiềm thức sâu thẳm nhất của tôi quằn quại lên. Sự thù địch không thể kiểm soát dần tăng lên mỗi lần nghĩ về nó. Tôi đứng thẳng dậy từ giường và đi. Men theo những gì cảm xúc đang thì thầm. Tôi dừng lại trước giường của cậu ta và nhìn xuống. “….” Tôi muốn hỏi cậu. Cậu đã biết được những gì trong suốt ba năm đồng hành của chúng ta? Mục đích của cậu khi ở với tôi là gì? Cuối cùng thì cậu cũng là một trong số ‘họ’? Ma lực bùng cháy trên tay tôi. Ma lực đen thẳm từ bóng tối lan dần đến phía cậu ta. Tôi phải g-iết cậu ta. Tôi phải g:iết bất kì ai đáng nghỉ. Tôi phải g:iết trước khi cậu phản bội lại tôi. Tuy nhiên bàn tay tôi vẫn không động đậy. Kí ức về ba năm vừa qua bắt đầu vụt qua trong chớp mắt. Trong những suy nghĩ nội tâm của cậu âấy còn có “tình cảm” và “mong mỏi”. Tôi phải hiểu chúng như thế nào đây? Trong khi tôi đang suy ngẫm... “…Huaam.” Cậu ta trở mình. Tôi ngay lập tức dừng ma lực lại và lùi đi vài bước. “…Hm?” Không lâu sau đó cậu ta thức dậy. Sau khi ngây người nhìn trần nhà, cậu ấy mới ngồi dậy. “Sếp?” Cậu ấy gọi tôi. Đôi mắt lờ đờ buồn ngủ nhìn thẳng vào tôi. “….” Đối diện trước ánh nhìn của cậu ấy, cơ thể tôi đông cứng lại. T/c— tôi nuốt nước bọt. Có quá nhiều câu hỏi tôi muốn tuôn ra. Những cảm xúc cậu dành cho tôi là từ đâu mà ra. Tôi có nên tin cậu không. Tại sao cậu lại ở cạnh tôi. Tuy nhiên, điều thốt ra từ miệng tôi là... “Ta... đói.” Lời nói ngu ngốc. Cậu ta nhìn tôi ngây ngốc. Sau đó cười phá lên. “P£ft, vào giờ này á? Ah... chà, chắc hôm nay cô cũng mệt rồi nhỉ.” Cậu ấy nhảy khỏi giường và tiến đến phía căn bếp. “Tôi sẽ làm món gì đó đặc biệt để giúp cô hồi phục thể lực.” Cậu ấy bật đèn lên. Tak, tak, tak, tak. Âm thanh cắt rau củ và thịt vang lên. Tzzzzz. Cậu ấy nhóm lửa và cho những nguyên liệu vào chảo rán. Đứng ở đằng sau, tôi âm thầm quan sát cậu nấu rất lâu. ** Ngày hôm sau, tại [Lv.0 Căn cứ của Nan Chi Bản chất] Chae Nayun ngồi dậy với cơ thể đau nhức. Mặc dù mới sáng sớm nhưng tất cả thành viên của hội đều đã dậy và dọn dẹp giường của họ. “Mmm~” Sau khi duỗi cơ buổi sáng xong, Chae Nayun ngồi thụp xuống dưới đất. Sau đó cô lấy chảo rán, bếp, muối và thịt lọn rừng ra. “Nayun~ Nayun~ Nayun yêu quý của mình~” Yi Jiyoon rúc vào người cô khúc khích cười vui vẻ. Mặt khác, những thành viên khác thì đang cẩn thận lờ vờ ở quanh cô ấy. “Mọi người đang làm gì thê?” Cô ấy vừa nướng thịt vừa gọi họ lại như mọi khi. . .Huh?” “Mọi người không định ăn à?” “Y-Yeah, chúng tôi, chúng tôi đến đây...” Chỉ lúc đó họ mới từng người một tiến về phía cô ấy. “Kuhum, chúng ta rất may mắn vì có cô ở đây, Nayun-ssi.” “Tôi cũng nghĩ vậy. Đúng là của trời cho mà~” Đã gần 2 tuần trôi qua kể từ khi họ lên đến tầng 3. Thành viên của hội Nan Chi Bản chất đều đang sống dựa vào thức ăn của Nayun. “Kuhum, mọi người, trước khi ăn…” Kim Youngjin, Đội trưởng Đội Chinh phục Tháp, thu hút sự chú ý của những thành viên khác. “Nan Chi Bản chất đã có thể tiến nhanh hơn nhờ Chae Nayun, vậy nên chúng ta hãy dành lời biểu dương cho cô—” “Không cần~” Tự bản thân Chae Nayun cũng không có ý kiến gì về vấn đề này. Cô ấy không còn mong đợi bất cứ điều gì từ ai hết. Cô ấy không ước có được vật gì vậy nên cũng không có sự thất vọng. Chỉ vậy thôi. Kim Youngjin đã thừa nhận sai lầm và nhanh chóng xin lỗi cô ấy. Cô biết điều đó khó như nào đối với một Anh hùng Cấp cao phải làm. “O-Ch, được rồi. Ah, cô có thể đưa tôi cái kẹp không, để tôi nướng thịt hộ cô.” “...Được.” Cô ấy không từ chối lời để nghị của anh ấy. Để lại việc nấu nướng cho Kim Youngjin, Chae Nayun mở hộp thư của cô ấy lên. [Cảm on lần nữa, Hyung-nim. Lời khuyên của anh thực sự đã cứu mạng bọn em đó. ] [À phải rồi, anh có muốn gặp mặt vào lúc nào đó không? | “Anh ấy bận à...?” Hai ngày đã trôi qua kể từ lúc cô ấy nhắn tin cho Extra7 nhưng anh ấy không phản hồi gì cả. Lời hồi đáp duy nhất cô ấy nhận được là từ Shin Jonghak. YoungFly:「Cậu ở đâu đấy? Nếu rảnh thì đi săn với nhau nhé.」 「Đi với thành viên của hội cậu đi.」 YoungFly:「Mình quá mạnh so với tiêu chuẩn của họ.」 Chae Nayun ngó lơ tin nhắn của cậu ta. “Phải rồi, Nayun, cô có định mua thanh kiếm dài đó không?” “Kiếm dài?” “Yeah, thanh kiếm dài Lv.3 đang được bán ở cửa hàng bên ngoài tường nội thành ý.” “Oh….” Tên cửa hàng bên ngoài tường nội thành. Các Người chơi gọi nó là [Cửa hàng Anh Trai và Em gái]. Một thanh kiếm dài cực kì hợp cho Chae Nayun. “Tôi cũng không biết nữa... tôi đã có Giáo Pha lê Đỏ rồi.” Không nói gì nhiều, Chae Nayun âm thẩm chạm vào vai trái của cô. Ngay lập tức, cảm giác đau rát nhói lên. Cô ấy đã gặp phải chấn thương này khi đánh nhau với một con [Hồn Ma than khóc Lv.3] bốn ngày trước. Ban đầu cô ấy tin rằng vết thương sẽ lành theo thời gian nhưng bởi cơn đau ngày càng trở nên dữ dội, cô ấy thậm chí không thể sử dụng vũ k-hí hai tay tử tế nữa. Chae Nayun xem xét vết thương của cô ấy qua của sổ hệ thống. [Lời nguyên của Linh Hồn Báo thù Lv.2] Hôm qua lời nguyền mới là Lv.1. Đúng như dự đoán, nó sẽ mạnh lên theo thời gian. Dù vậy, Chae Nayun vẫn giả vờ khỏe mạnh và hỏi Yi Jiyoon. “Jiyoon, cậu vẫn chưa sử dụng Nhân tố Hồi phục được à?” “Eh? Oh, phải, mình vẫn chưa có đủ ma lực. Sao thê? Cậu b:ị thương ở đâu à?” “...Không, không phải thế.” Ngay lúc đó. Pshhhu! Một tiếng chuông báo kì lạ vang lên và một cửa sổ ba chiều hiện lên giữa không trung. Hình ảnh Medea đang hiện trên đó. “Oh, đó là Medea-ssi.” Quản trị viên của tầng 3. Những thành viên nam thậm chí còn bỏ đũa xuống để tập trung nghe cô ta nói. [Xin chào những Người chơi. Tôi là Medea, đã lâu không gặp rồi nhỉ~ Tôi ở đây để thông báo cho các bạn mục tiêu mới.] Tada— Medea búng tay và một ngọn tháp xuất hiện trên màn hình. [Đây là Tháp Quỷ. Mỗi một tòa sẽ nằm ở mỗi bốn hướng chính (Đông Tây Nam Bắc). Các bạn có thể nghĩ nó như là tháp điều khiển.] [Tôi sẽ tặng cho mỗi Người chơi hoặc mỗi nhóm phá hủy được những vật này 5000TP.] [“Sát thương Đóng góp” của mỗi Người chơi cũng sẽ được tính cẩn thận. Những Người chơi với điểm đóng góp lớn nhất sẽ nhận được những phẩn thưởng đặc biệt.] [Sẽ không vui tẹo nào nếu các bạn biết điều này ngay từ đầu nhưng...] Tada— Medea búng ngón tay một lần nữa. Lần này, ba cửa sổ đồng loạt hiện lên với những thông tin vật phẩm khác nhau. [Sách Thu thập Kỹ năng Đặc biệt - Tia chớp của Thor] [Cổ vật - Cao-Trung cấp 2] [Sách Thu thập Kỹ năng Đặc biệt - Gió của Odyssey] [Cổ vật - Hạ-trung cấp] [Vé Hồi phục Trait] “Oh?!” Mắt mọi người sáng lên. Thứ được gọi là sách kỹ năng mà họ chỉ mới được nghe đến qua Cộng đồng lại là phần thưởng. Không kể đến việc chúng là sách kỹ năng ‘đặc biệt’ chứ không phải sách kỹ năng cơ bản. “N-Này, những cái đó không phải… rất tốt sao?” Chae Nayun đặc biệt bị kích động trước việc này. Vết thương của cô ấy càng làm cô sốt ruột. “Bình tĩnh nào mọi người. Chúng ta nên lập kế hoạch cẩn thận.” Kim Youngjin cố giúp các thành viên của hội bình tĩnh trở lại để bắt đầu cuộc họp. ** Tôi rời khỏi thành phố, mang theo một chiếc cung tự làm với 20 mũi tên để ra bãi săn ngay khi thông báo của Medea xuất hiện. Sau khi đi qua bãi săn quái đầy u ám một hồi, tôi phát hiện ra ba quái vật xương. Tôi cài ba mũi tên lên cung. Chweeek— Tôi ngắm bắn và nhẹ nhàng thả dây cung. Cả ba mũi tên trực tiếp đâm xuyên qua đầu chúng. —Wow, kia là ai thế? —Mây phát bắn kia không tồi đâu. — Anh ta kiếm đâu ra cái cung đó vậy? Trông có vẻ là đồ cao cấp. —Chúng ta có nên lại đó hỏi không? Màn trình diễn của tôi đã thu hút một số những Người chơi khác ở cùng khu vực đó. Tôi mặc kệ những lời bàn tán xì xào của họ và tiếp tục tiên về phía những con quái xương. Tôi đặt tay lên người chúng và sử dụng kỹ năng của mình. [Bạn đã kích hoạt [Trích xuất và Vật chất hóa Vĩnh viễn] ]. Những bộ xương vô hồn biến thành cát bụi ngay tức khắc. Tuy nhiên chỗ bụi đó không hề phân tán đi mà thay vào đó kết tụ lại thành một mảnh tỉnh thể. [Linh hồn Quái Xương Lv.0] ○ Lv.0 Linh hồn Báo thù Liếc nhìn qua thì mảnh tinh thể này hoàn toàn vô dụng và chỉ chứa mỗi linh hồn báo thù. Nhưng bằng cách thu thập những thứ này và dùng [Tổng hợp], tôi có thể dùng chúng như một quả lựu đạn để cho nổ bay Tháp quỷ. Khi cả ba bộ xương đều biến thành những mảnh tinh thể, tôi quay lại theo đường cũ để trở về. Tap, tap. Rồi đột nhiên ai đó vỗ vai tôi. “Um… anh là Người chơi phải không?” Nghe thấy giọng nói này, tôi quay lại nhìn. Sau đó tôi âm thầm nhảy dựng lên. Đứng trước mặt tôi là Aileen tóc trắng. Cô ấy gầy đi nhiều so với lần cuối tôi gặp nhưng phong thái tự tin độc nhất thì vẫn hiện hữu. Không hổ danh là Anh hùng của Đền Công lý, Aileen vẫn sống tốt cho đến giờ. Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy nhận ra tôi ư? Không, điều đó là không thể. Mặc dù tôi vẫn đang đội mũ trùm đầu nhưng trang bị của tôi khác hoàn toàn với những gì tôi mặc ở khu hướng dẫn. “Vừa rồi tôi thấy anh làm gì đó với mấy bộ xương… đó có phải là kỹ thuật Phân tách không?” Tạ ơn trời, dường như cô ấy chỉ hiểu nhầm kỹ năng Trích xuất của tôi với kỹ thuật Phân tách. “Kỹ thuật Phân tách?” Tôi đổi giọng và nói. “ỪmZ” “...Sao cô lại hỏi?” “Anh, thì tôi có đồ ăn nhưng tôi không biết cách phân tách chúng.” “Oh?” Vậy nên cô ấy mới hỏi người mới gặp làm hộ cô ấy? Tôi nên nói là cô ấy quá thân thiện hay ngây thơ đây...? Ah, không, đó là bởi cô ấy sẽ g-iết bất cứ ai cô lừa cô. “Nếu anh chịu giúp tôi thì tôi sẽ chia cho anh một ít!” Aileen đề nghị. Vào lúc đó tôi cũng nhận được tin nhắn. PhantomThief: 「Hajin, tôi thấy cậu rồi. Cậu đang ở với Aileen phải không? Giữ chân cô ta ở đó và đánh lạc hướng cô ta đi. Tôi sẽ thử dùng kỹ năng Giật đồ mà tôi vừa học.」 Kỹ năng cơ bản - Giật đồ Đó là một kỹ năng ă·n c·ắp vật phẩm hoặc TP từ kho lưu trữ. “Anh nghĩ sao? Giúp tôi cũng không có hại gì đâu, đúng không?” “…Ừ, tôi đoán vậy.” Vừa nói, tôi vừa lén nhìn qua vai cô ấy. Tôi có thể thấy một người phụ nữ đang vẫy tay đầy phấn khởi từ xa. “Được rồi, tôi sẽ giúp.” “Thật sao? Kỹ thuật Phân tách của anh level bao nhiêu rồi?” “Thật saaaao? Tuyệt quá! Ra đó là tại sao lũ quái xương lập tức biên mất~” Aileen vui mừng cười rạng rỡ. Cô ấy gõ lên không khí vài lần và lôi ra một con lợn rừng khổng lồ từ kho lưu trữ của cô ấy. Mặc dù nó không bị thổi nhưng nó chắc chắn cũng không hể tươi. Nếu tôi không phân tách nó sớm thì nó chắc chắn sẽ thối rữa ngay. “To phải không? Tôi sẽ cho anh một phần năm... không, một phẩn tư.” Tôi im lặng gật đầu đồng ý. Trong khi đó Jain đã lén đến gần Aileen. Nhìn cái cách tay cô ấy di chuyển thì tôi nghi đây là điều đang xảy ra trong túi tiền của Aileen. -10TP -20TP -10TP -20TP … “Hm….” Tôi kiểm tra con lợn rừng. “S-Sao vậy? Nó quá to à?” Aileen nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy lo lắng. “…Không, tôi vẫn làm được. Phân tách.” Sau khi Jain hoàn thành vệc của cô ấy và lùi lại, tôi sử dụng Phân tách. Một giây sau, con lợn rừng đã được chia thành những tảng thịt và các tấm da lớn. Với kỹ thuật Phân tách cấp cao của tôi thì con lợn đã được mổ lấy thịt sạch sẽ. “Uwoah!” Aileen tròn mặt ngạc nhiên. Trong khi cô ấy đang mải mê nhìn miếng thịt lợn, tôi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Jain. [Cô trộm được bao nhiêu?] PhantomThief: [¬ ¬¬a¬a¬ 3¬ 989 TP ¬ 3 3 5 3 3 tôi lấy hết sạch đó 3 3a 3 3 3iiya, con nhóc này có nhiều phết 3 2 3 3 1 un~ nhưng tiếc bây giò chúng là của tôi hết rồix aa¬ a4 33] Tôi gãi cổ rồi nhìn về phía Aileen đang háo hức. “Uwoah, nhìn tất cả chỗ này đi!” Với bàn tay nhỏ bé, cô ấy đang cất chỗ thịt vào kho lưu trữ. Không hề hay biết rằng cô ấy vừa bị trộm tiền mà lại vui vẻ như vừa trúng vé số vậy. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi nhưng chỗ thức ăn tôi làm cho cô ấy cũng đủ cho hai tuần. Cô ấy có thể bán chúng cho những Người chơi đang đói khát khác nên tôi cũng không cảm thấy quá tệ. Để mặc Aileen lại phía sau, tôi quay đầu và tiên về hướng của hang xác sống tôi vừa đi qua trước đó. “Ah, anh nên lấy phẩn của mình đi chứ!” Aileen hét lớn. Tuy nhiên tôi trả lời cô ấy mà không quay lại. “Cô cứ giữ hết đi.” Aileen. Cô ấy là một thí sinh cạnh tranh đáng gờm cho nhiệm vụ của Medea. Kết cục tôi cho cô ấy thức ăn để đổi lấy số tiền kia. Tôi không chắc nó sẽ có hiệu quả như thế nào trong việc cầm chân cô ấy. Nhưng thôi thì tôi chỉ cần thể hiện tốt và giành lấy hạng nhất.