Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 187: Quỷ Địa Hiện Hóa (3)



Dạ Xoa Hoá.

Một trong số rất nhiều năng lực thuộc về Gift ‘Bóng Tối’ của Sếp.

Trong trạng thái này, đôi mắt bao gồm đồng tử lẫn võng mạc của cô trở nên đỏ rực, và lòng đen biến thành hình dạng của một con thú, dẫn đến việc tầm nhìn và khả năng vật lý tăng đến vô hạn.

Nếu khả năng và chỉ số không bị giới hạn, chỉ cần nhìn vào đối thủ là đã có thể giải phóng ra lượng ma lực có thể xé toạc không gian rồi.

Nhưng trong Tháp Ước Nguyện, hiệu lực duy nhất của Dạ Xoa Hoá là tăng cường sức mạnh vật lý.

Cô lao tới như một con thú. Thân thể ấy di chuyển như một viên đạn với một vận tốc không thể thấy bằng mắt thường.

Tuy nhiên, Bell dễ dàng đáp trả đòn t·ấn c·ông của cô.

Không, thậm chí chẳng cần phải đáp trả nữa.

Cơ thể hắn bốc hơi.

Sếp không thể kéo Bell xuống, hắn đã bay tới tận trời cao trong hình dạng ma lực xanh lam.

Thế nhưng, Sếp vẫn không hề bỏ cuộc. Cô đuổi theo hắn, vung vẩy thanh kiếm bóng tối về mọi hướng. Lưỡi kiếm ấy cắt tan chốn thung lũng và làm nứt mặt đất.

Cả thung lũng biến thành một chiến trường hỗn loạn.

“Cô vẫn chưa thay đổi gì cả.”

Bell nói trong lúc ma lực hắn v-a chạm với Sếp.

Nghe vậy, Sếp bay tới với sự phẫn nộ còn lớn hơn trước. Số lượng những. thanh kiếm bóng tối nhân lên, bóng của cô sâu thắm như muốn nuốt trọn bóng tối.

Tuy nhiên, Sếp không thể duy trì dạng này được lâu vì sự hao tổn ma lực quá lón của nó.

Tôi thở dài và lấy Đại Bàng Sa Mạc ra.

Tôi khá là tò mò vì sao Sếp lại mất bình tĩnh như thế. Thế nhưng, giờ không phải là lúc để hỏi. Tôi bao bọc viên đạn với ma lực của Dấu Thánh.

Thuộc tính ma lực tôi cẩn hiện tại... là phản ma lực.

Bell và Sếp đang bận bịu với nhau. Sếp cứ đuổi theo Bell - người đang liên tục chạy đi.

Dĩ nhiên, nếu tôi không thể t·ấn c·ông đối thủ mà không khiến đồng minh lạc đạn thì đúng là bôi tro trát trấu vào Gift Siêu Thiện Xạ của mình.

Ngắm vào Bell, tôi kích hoạt Đạn Thời Gian.

Thời gian trở nên chậm lại.

Dù thế, Sếp và Bell vẫn nhanh kinh khủng.

Tôi nên chọn góc nào để t·ấn c·ông Bell mà không phải Sếp?

Sự tính toán và quyết định đều theo bản năng.

Tôi nhẹ nhàng bóp cò.

Chwaaa—

Viên đạn bắn tới Bell.

Quỹ đạo thể hiện sự kết hợp tinh tế giữa tốc độ và góc độ.

Viên đạn găm vào vai hắn.

Ngay lập tức, hắn quay trở lại dạng vật lý.

Không bỏ lỡ cơ hội, Sếp tung ra một cú đấm.

Nắm đâm phủ đầy ma lực ấy bay thẳng tới bụng của Bell, hắn văng đi và ho ra máu.

Kwang—!

Cơ thể hắn lún sâu vào một bên thung lũng.

Có thể dễ dàng thấy rằng đó không phải là một vết thương chí mạng. Cú đánh đã kết thúc trận chiến, nhưng Sếp đã không thể g-iết hắn. “...Uk!”

Lượng ma lực cần để Dạ Xoa Hoá là quá nhiều so với những gì Sếp hiện tại có thể chịu đựng được. Màu sắc của đôi đồng tử cô đã trở lại bình thường. Cô ấy chắc không chịu nổi hơn ba phút nữa.

Sếp nhìn chằm chằm lên Bell với sát ý nhưng lại không thể di chuyển cơ thể của mình.

Thay vào đó, tôi bước tới Bell.

“Xin chào.”

Bell gượng cười trước lời chào của tôi.

“Pft…. Ừ, chào.”

Nhưng tôi có thể đoán được hắn chỉ đang cố tỏ ra cứng rắn.

Trận chiến của hắn với Sếp có lẽ chỉ kéo dài chưa đến 3 phút, nhưng trận đấu giữa những kẻ mạnh luôn kết thúc trong tích tắc.

Hắn không còn sức lực để ngăn tôi nữa.

“Lần trước, ta đã để ngươi đi… nhưng sẽ không có lần thứ hai.”

Tôi nói, chĩa nòng khẩu shotgun lên trán hắn.

Tha cho một kẻ thù bị trọng thương hay một phân cảnh mùi mẫn nào đó — sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.

“Ta biết. Ta không nên gặp ngươi ở đây, xấu hổ thật. Đối đầu với một trong. hai đã khó rồi, nhưng 2 vs 1 luôn?”

Ấy vậy mà, Bell trả lời liền một mạch. Kể cả hắn có 7 mạng, vẫn là quá bình tĩnh đi rồi.

“Gửi lời chào đến sếp của ngươi cho ta nhé.”

Hắn thậm chí còn cười toe toét một chút và đáp trả những gì tôi đã nói với Jin Sahyuk.

“Gặp lại sau.”

Vậy ra đây là cảm giác khi nghe câu đó.

Khốn nạn thật.

Tôi bao bọc phản ma lực quanh viện đạn và bắn mà không ngần ngại.

KWANG—!

Một t·iếng n·ổ súng vang lên.

Im lặng lại trở về một lần nữa, và cơ thể hắn tan thành những mảnh ma lực.

Và như thế, hắn đ·ã c·hết.

“….”

Một kết cục đơn giản.

Nhưng tôi không thể vui mừng nổi.

Có quá nhiều câu hỏi được đặt ra.

Mối quan hệ của hắn với Sếp là gì?

Điều gì đã xảy ra giữa họ để mà một người luôn bình tĩnh như Sếp lại đánh mất bản thân như thế?

Trong lúc tôi đang trầm tư— một giọng nói kỳ lạ cất lên từ phía sau.

“...A, Sếp!I”

Tôi quay lại và thấy Sếp đang choáng váng.

Tôi nhanh chóng chạy tới.

“Này, này. Thư giãn đi. Thoải mái nào!”

Sếp vẫn đang cố sử dụng ma lực. Cô đã mất đi suy nghĩ và vẫn đang chiến đấu với Bell trong đầu mình.

Đôi mắt cô rực đỏ. Cô đang cố kéo Dạ Xoa ra một lần nữa.

“Kết thúc rồi! Bình tĩnh đi! Này!”

Cứ thế này, tất cả mạch máu của cô ấy sẽ nổ tung và cô sẽ chết ít nhất một mạng.

Không còn cách nào khác, tôi đành kiềm Sếp lại để ngăn cô di chuyển và sử dụng ma lực. Tôi ôm cô ấy vào lòng, và cơ thể chúng tôi đan vào nhau.

Sếp run rẩy trong vòng tay tôi. Tôi có thể cảm nhận sự rung động rõ ràng đó.

“Bình tĩnh đi mà. Làm ơn đó.”

Tôi thậm chí đã sử dụng ‘Thanh âm Dụ Hoặc’. Nhưng thế vẫn là chưa đủ, nên tôi vỗ về cô hết mức có thể.

“…Ổn rồi. Mọi chuyện đã ổn rồi.”

Có lẽ Tài nghệ quỷ lùn trẻ tuổi đã hoạt động ngay cả trong những tình huống thế này. Sếp bắt đầu dịu xuống, ma lực Dạ Xoa như muốn bùng nổ cũng đã giảm dần.

“….”

Tôi ôm cô ấy trong yên lặng. Cơ thể cô lạnh như băng, còn hơi thở thì đứt quãng. Sự bộc phát ma lực đã dừng lại, nhưng tác dụng phụ của nó thì mới bắt đầu.

Dù gì thì vẫn tốt hơn vừa nãy.

“…Ngủ yên nhé.”

Tôi thì thẩm, lấy ra Quả cầu Hồi phục, và truyền ma lực vào nó. Ánh xanh phát ra từ quả cầu, bao bọc lấy Sếp một cách ấm áp. Nhờ có hơi ấm đó mà cô ngừng run rẩy, nhiệt độ lạnh băng cũng trở lại như bình thường.

Đồng thời lý trí của Sếp cũng biên mất.

Cô chìm vào giấc ngủ sâu, tôi quay đầu lại với cô trong vòng tay.

NPC Kedrick đang nhìn chúng tôi.

Khoảng khắc mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta bất ngờ quay đi.

Tôi cẩn thận đặt Sếp xuống và bước tới Kedrick. Sau cùng thì, anh ta là lý

do mà bọn tôi ở đây. Tôi cũng không dự đoán được trước sự kiện lớn như thế sẽ xảy ra.

“Xin chào.”

“...Hủ? Ồ, vâng. Chào.”

Mặc dù Bell vừa mới bóp c;ổ anh ta chỉ vài phút trước, Kedrick có vẻ ổn.

“Haa….”

Nếu đây là một trò chơi, có lẽ sẽ cần trò chuyện rất nhiều lúc này. Có lẽ là một màn giới thiệu mùi mẫn và trao đổi lời chào.

Nhưng tôi nhảy thẳng vào vấn đề.

Quá mệt để chuyện phiếm rồi.

“Tôi tới để cứu anh.”

“…Gì vậy? Sao đột nhiên thế?”

“Anh bị cầm tù, phải chứ?”

Tôi chỉ vào cái xiềng quanh cổ Kedrick.

“Ah…”

Kedrick gật đầu. Không như cơ thể cường tráng của mình, tính cách của anh ta có vẻ ôn hoà.

“Nhưng tại sao tên vừa rồi lại định ø-iêt anh?”

“Hử? Ồ, đó là... tôi không nghĩ cậu ta định giết tôi.”

“...Hmm?”

Hơi ngoài dự đoán nha.

Thây tôi thắc mắc, Kedrick mò mẫn quanh chiếc vòng trên cổ mình. “Tôi nghĩ là cậu ta đang cố phá cái vòng này. Tôi đã bảo cậu ta rằng cái vòng này không thể phá vỡ bằng vũ lực được, nhưng cậu ta vẫn cứ cố. Tôi suýt c:hết vì ngạt luôn rồi.”

“Ừ... nhỉ. Ra là vậy.”

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng Bell nắm lấy cổ anh ta vì ý định tốt. ...Hắn không nên làm nó một cách b:ạo l:ực như vậy.

“Tôi sẽ giải quyết nó cho anh. Nhân tiện, hắn là một kẻ xâu.”

Tôi nói, chỉ vào nơi Bell vừa ở đó.

“Ồ, tôi hiểu rồi. Cảm ơn, nhưng không thể đâu. Chiếc xiềng này không thể bị phá huỷ bằng cách thông thường. Cậu phải g·iết Krakoon và lấy chìa khoá của hắn.”

Kedrick hết lòng cống hiến với vai trò của một NPC.

Tôi nhìn qua nhiệm vụ mà anh ta đưa cho mình.

===

[Nhiệm vụ của Kedrick.]

[Nhiệm vụ phụ - Giải cứu]

[Hạng – Thượng-Trung]

[Mục tiêu – Xâm nhập hang ổ nằm tại cuối Thũng lũng Bóng tối và g·iết Krakoon hoặc c·ướp chìa khoá của gã và bỏ chạy.]

===

“Tôi không cần.”

Tuy nhiên, tôi lắc đầu.

Với tình trạng của Sếp, tôi không định tiếp tục nhiệm vụ. Tôi cũng không cẩn phải làm vậy.

“Đưa cổ đây.”

“Ê? Không phải. Ý tôi là, đây không phải là vấn đề cần hay là không...” “Ổn mà.”

Tôi nói, lấy [Chìa khoá Thần bí] ra từ kho đồ.

Ngay từ ban đầu, tôi chọn Chìa khoá Thần bí để tiết kiệm thời gian trong những trường hợp như thế này. Nhiệm vụ sẽ vui hơn nhiều nêu ta huỷ bỏ những tiến trình được cho bằng một cách đơn giản và sáng tạo hơn.

“Đó là gì?”

Kedrick mở to mắt và nghiêng đầu một cách ngây thơ. Thật là không hợp với một người đàn ông râu ria cơ bắp tí nào.

“…Một chiếc chìa khoá.”

Tôi nhẹ nhàng trả lời và nhét chiếc chìa khoá vào cổ của Kedrick. Anh ta trông có vẻ bất ngờ, nhưng chiếc chìa đã cắm sâu vào trong. Lỗ khoá cũng chẳng cần thiết. Đó là một sự tiếp xúc nhẹ nhàng, như thể đặt chiếc chìa khóa vào nước vậy.

Kịch.

Chiếc chìa dừng lại ở một khoảng nhất định.

Tại đó, tôi xoay nó 180 độ.

Kịch—

Thứ xiềng xích được tháo rời rơi xuống đất.

“Hử? Nhưng bằng cách nào….”

Không có thời gian để tôi tận hưởng khuôn mặt ngạc nhiên của anh ta nữa.

Chúng tôi vừa làm một vụ khá to ở đây.

Những tên quỷ canh gác thung lũng này sẽ sớm tới đây thôi. “Chúng ta không có thời gian đâu. Có ai khác đi cùng anh không?” “...Ồ, phải rồi! V-Vợ của tôi, cô ấy cũng bị giam ở đây!”

Kedrick bắt đầu chạy tới một nơi nào đó.

Tôi cõng Sếp trên lưng mình và đuổi theo anh ta.

*

[Lv.3 Guild Pháp viện Hoàng gia Anh]

“Đây là nơi ẩn náu của hội chúng tôi.”

Tách— Rachel bật đèn.

Dù không được hào nhoáng, nơi ẩn náu được quản lý chặt chẽ trông như một căn nhà riêng xuất hiện trước mắt chúng tôi.

“Có một thứ được gọi là ‘Hệ thống trú ẩn’ ở Prestige. Nó là 1 hệ thống cho phép ta gia tăng chỉ số và đủ loại buff nếu ở lại đủ lâu. Cấp độ của buff phụ thuộc vào cấp của nơi trú ẩn.

Kim Suho, Jin Seyeon, anh em nhà Fermun và Yi Yeonghan đi theo Rachel - người đang giải thích hệ thống.

“Nơi trú ẩn Guild Pháp Viện Hoàng Gia của chúng tôi có lẽ là một trong năm nơi trú ẩn tốt nhất Prestige."

Rachel khoe một cách khiêm tốn và lướt qua phản ứng của từng người. Kim Suho và những người khác đang nhìn xung quanh với sự thích thú.

“Hu, Huhu.”

Cô nhún vai với vẻ tự hào.

“Mm…. Nó là một nơi trú ẩn tốt. Nhưng làm thế nào để lên cấp cho nó?”

Jin Seyeon hỏi.

Như mong đợi, mục đích của cô ấy có vẻ là leo Tháp.

“Nếu muốn lên đến tầng 4, đầu tiên ta phải xây dựng điểm thể hiện.”

Phá huỷ tháp điều khiển của quỷ giúp họ phát hiện những bia pha lê dẫn lên tầng 4, nhưng để vào tầng 4 Người chơi cần thứ gọi là “điểm thể hiện”. Người chơi chỉ phải hoàn thành một vài nhiệm vụ thông thường, nên nó không khó để đáp ứng các yêu cầu.

“Điểm thể hiện ...?”

“Chúng được thưởng mỗi khi ta hoàn thành một nhiệm vụ. Có lẽ ngài đã thấy một cảnh báo hệ thống với một dãy những nhiệm vụ thông thường khi mua căn cước công dân.”

“À, thứ đó. Vậy thì ta chỉ phải g-iết quái vật thôi. Nghe có vẻ vui đây.”

Jin Seyeon nhiệt tình gật đầu.

Rachel quan sát người anh hùng thuở thơ ấu đứng trước mặt mình.

Cô đã được nghe về cách Kim Suho và Jin Seyeon gặp nhau. Cũng không có gì kịch tính cả. Họ chỉ tình cờ cùng ở trong một thang máy mà Kim Suho phát hiện ra.

⁄...À và, thỉnh thoảng Quản trị viên Medea sẽ đưa ra các nhiệm vụ. Ngài nên hoàn thành chúng. Phẩn thưởng sẽ hoàn toàn xứng đáng.

“À há….”

Kim Suho, đang lắng nghe Rachel, bỗng hỏi Jin Seyeon.

“Vậy tiếp theo cô sẽ làm gì, thưa tiền bối?”

“Ồ, ta ư?”

Jin Seyeon cười khoái chí.

“Đầu tiên ta sẽ đến gặp những người từ Hiệp hội. Youngji và Junhyuk cũng ở đấy.”

Anh hùng cấp cao từ Hiệp Hội Anh hùng, Seo Youngji và Oh Junhyuk.

Jin Seyeon đã thêm họ làm bạn ngay khi cô lên thang máy lên tầng 2. Từ họ, cô đã nghe được một vài thứ thú vị.

“…Ta cũng muốn nghe thêm về tên ‘Hắc liên’ này.”

Jin Seyeon lẩm bẩm với khuôn mặt nghiêm túc, chưa từng thấy cho đến giờ.

“Vậy thì ta đi đây.”

“U-Ưm.”

Rachel vô thức nắm lấy Jin Seyeon người đang chuẩn bị rời đi.

Jin Seyeon mỉm cười và nghiêng đầu một chút. Cô thắc mắc tại sao Rachel lại giữ mình lại.

Nhưng Rachel lại chẳng có gì trong đầu, nên cô chỉ nói điều này.

“Tôi đã thấy ngài... trên TV. Tôi đã xem ngài làm... những công việc tình nguyện.”

“À, cái đó? Ta hơi khác với khi xuất hiện trên TV, hử?”

Jin Seyeon gãi cổ lúng túng.

“Một nửa là giả vờ, và nửa còn lại là... Ta hơi ngại khi ở trước máy quay. Haha.”

Cô cười và cúi đầu.

“Dù sao thì, ta phải đi đây.”

“À, vâng. Rất vui khi được gặp ngài.”

…Rachel chìm vào suy nghĩ trong lúc nhìn bóng lưng Jin Seyeon.

Cô chỉ mới được gặp ngài ấy nửa tiếng.

“Xin vui lòng quay lại bất cứ khi nào ngài muốn. Tôi có thể cung cấp nơi ở cho ngài.”

Nhưng trong nửa tiếng đó, cô nhận ra tại sao Jin Seyeon được thừa nhận và kính trọng bởi mọi người đến vậy.

“Những lời đó là quá đủ rồi, Phó Hội Rachel à.”

Sẽ chẳng có Anh hùng hạng Bậc thầy nào khác trên thế giới sẽ trò chuyện lịch sự tới vậy với hậu bối.

Rachel đã bị rung cảm một lần nữa bởi lời chào tạm biệt của Seyeon.

*

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng chúng tôi đã thành công giải cứu được Kedrick và Lirko. Phần thưởng là [Túi Thần Kỳ], [Ma Hồn Kiếm Kedrick], và một số [Rương Báu] mà Kedrick giấu khỏi Krakoon.

Cùng nhau, chúng tôi đến tầng 3, Prestige.

Họ vốn là dân cư của Prestige trước khi b:ị bắt cóc bởi những tên quỷ, nên đây sẽ là lần đầu họ thăm quê nhà của mình sau một khoảng thời gian dài. “...Chúng ta về rồi.”

“Phải.”

Nhưng họ không trông hạnh phúc cho lắm.

Kedrick liếc tôi và giải thích.

“Cậu thấy đấy, mối quan hệ của chúng tôi hơi phức tạp một chút. Tôi là một thợ rèn làm cho chính phủ, còn Lirko là thủ lĩnh của nhóm cảnh vệ thành phố. Chúng tôi còn không được phép chạm mắt nhau nữa.

“...Tôi hiểu rồi.”

Đây là phẩn quá khứ của NPC mà tôi không thiết đặt.

Tình cảm vượt lên trên địa vị và tiền bạc, như thể là một câu chuyện lãng mạn vậy.

“Nhưng hai người không cần phải lo về việc đó nữa đâu.”

“Cái gì?”

Lirko và Kedrick nghiêng đầu.

“Prestige đã thay đổi rất nhiều.”

Chỉ mới ba tháng trôi qua kể từ khi tôi đặt chân tới Prestige.

Nhưng đó là quá đủ để thay đổi thành phố này.

Rất nhiều thứ đã khác.

Đầu tiên, tôi đã thành công nuôi trồng [Lv.3 Ngô vị thịt tuyệt hảo] và [Lv.2 Gạo sạch]. Tôi đưa nó cho những NPC miễn phí hoặc với một cái giá rất thấp.

Thứ hai, một khu phố thương mại đã mọc lên quanh Cửa hàng Riry.

Là một phần của chiến lược để trông cao cấp hơn, Cửa hàng Riry đkhông bán những vật phẩm thấp giá. Do đó những Người chơi không có lựa chọn nào khác ngoài bán những vật phẩm của họ cho các NPC. Cửa hàng Riry mua lại những vật phẩm đó từ các NPC và làm thuốc từ chúng.

Kết quả của vòng lặp này là.

“...Hửm?”

Kedrick và Lirko ngơ ngác nhìn Prestige trước mắt.

Đây rõ ràng là một Prestige hoàn toàn khác với những gì họ nhớ.

Những người dân làm nghề bán hàng rong, các bà mẹ trở về nhà với ngô được phân phát trên tay, những ông bố hướng tới nông trại hoặc hầm mỏ để làm việc và những người chơi đi dạo đó đây.

Vô số thứ đã thay đổi trong Prestige.

...Nhó lại thì, ít nhất một phẩn tư đất đều là của tôi. Tôi đã đầu tư vào bất động sản mỗi khi kiếm thêm tiền.

“Khác lắm nhỉ?”

Tôi mỉm cười và hỏi.

Kedrick vẫn còn bối rối, nên Lirko trả lời thay.

“Đúng, đúng vậy. Cậu đã đúng. Tôi nghĩ chúng tôi có thể sống trong hạnh phúc mà không phải vào trong thành.”

Lirko nói, nhìn Kedrick. Nhưng Kedrick vẫn còn bận rộn nhìn quanh Prestige.

Lirko véo nhẹ vào phía hông Kedrick. Khuôn mặt của anh nhăn lại.

“Áaaaa—!”

…Có lẽ không ‘nhẹ’ lắm.

“Được rồi, hãy theo tôi. Để trả ơn cho những gì mình nhận được, tôi sẽ để hai người ở đây miễn phí.

“…Miễn phí?”

Tôi đưa Kedrick và Lirko vẫn còn đang ngỡ ngàng tới căn nhà mình đã chuẩn bị trước. Tầng thứ nhấtsẽ là xưởng của Kedrick, và tầng 2 sẽ là ngôi nhà mà họ ở chung.

“Nhân tiện thì, cậu không thấy bất tiện sao?”

Trên đường tới đó, Lirko hỏi tôi. Cô đang nhìn Sếp, người trên lưng tôi. “À, đừng lo, cô ấy nhẹ lắm.”

“Ô/

Cô ấy đang ngủ hay xỉu đi rồi nhỉ?

Dẫu sao thì, với Sếp b-ất trinh trên lưng, tôi tiếp tục bước đi.

“Chúng ta tới rồi.”

Sau khoảng 10 phút đi bộ, chúng tôi đã đến nhà-ỏ-kiêm-xưởng.

Lirko và Kedrick nhìn quanh thán phục.

“Đây là một xưởng rèn.”

“Đúng vậy. Tôi cũng giỏi làm mấy thứ này nữa. Chỉ tầng đầu là xưởng thôi, tầng hai là nhà bình thường.”

Tôi đã làm ra nơi này để tối ưu Tài nghệ của Người lùn. Chỉ là chưa có cơ hội để sử dụng thôi.

“Tạm thời thì hãy ở đây. Chúng ta sẽ nói thêm sau… Có một đứa trẻ được gọi là Kiri. Tôi sẽ gửi bé ấy đến.”

“À, vâng. Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều vì đã giúp chúng tôi.”

“Ồ, đừng khách sáo. Tôi đã nhận được quà đáp lễ rồi rồi.”

Thái độ chân thành của họ khiến tôi hơn mắc cỡ.

Dù sao thì, sau khi đưa họ đến đó, tôi quay trở về nơi trú ẩn. Bước đi với Sếp sau lưng thật khó khăn. Cô ấy gợi cảm đến bất ngờ.

Chíp—! Chíp—!

Spartan ào đến tôi ngay khi cửa được mở.

Tôi hướng đến phòng ngủ với Spartan bên vai, và đặt Sếp xuống giường.

“Argh, cái lưng tôi...?”

Hơi giật mình một chút.

Không biết từ khi nào, nhưng cô ấy đã tỉnh dậy.

“Ài, gừ. Sếp này, cô dậy từ bao giờ thê?”

“...Khoảng năm phút trước. Ta nặng thế à?”

Sếp hỏi.

“Không. Cô nhẹ lắm.”

Tôi mỉm cười và phủ một tấm chăn lên cô. Sếp khit mũi hoài nghỉ. “Cậu vừa nói ta nặng xong.”

“Quan trọng hơn, tôi có nhiều thứ muốn hỏi cô lắm đó. Hôm nay cô hơi mất bình tĩnh. Kế hoạch của chúng ta xém nữa là thất bại rồi.”

Sếp lung lay đôi mắt của mình và nhìn tôi. Cô trông có vẻ xấu hổ và hối lỗi.

“Nhưng tôi có cảm giác rằng dù có hỏi cô cũng không trả lời đâu, thế nên giờ cô cứ ngủ đi.”

Để việc khám phá Quỷ Địa sau, tôi đứng lên.

Tách.

Tôi tắt điện và chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Hajin.”

Sếp gọi tôi.

Tôi nhìn xuống giường một lần nữa.

Sếp nằm bệt trên giường, lẩm bẩm.

“…Ta không cử động được.”

“...Wah?”

Tôi chạy đến Sếp.

Có phải do kiệt quệ ma lực? Cô ấy chỉ đang nháy mắt và nhìn lên trần nhà. “...Kiệt quệ ma lực ư?”

“Ừm. Ta không cử động được tí nào.”

Ngay lúc đó.

TUcuc—

Bỗng, một âm thanh rền vang phát ra từ bụng của Sếp.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc.

Sau khoảng 5 phút…

“…Cô đói chưa?”

Tôi hỏi trước.

“…Rồi.”

Cô trả lời với vẻ xấu hổ, cùng với một từ.

“…Xin lỗi.”

Mục lục

Cà rốt tươi, thịt bò, gạo và nước.

Tôi sử dụng những nguyên liệu tốt nhất để nấu một bát cháo. Nhìn chiếc nồi đang sôi, tôi kiểm tra miêu tả của nó.

[Lv.3 Nổi cháo chứa đầy sự quan tâm của Kim Hajin]

cHồi phục Lv.1

oNo bụng Lv.2

cHương vị Lv.3

“Thế này chắc là ổn rồi.

Tôi múc cháo ra một cái tô, đặt nó lên khay, rồi mang nó đến giường của Sếp.

Sếp đang nằm và di chuyển cặp mắt của cô liên tục. Có lẽ cô ấy đang đọc bộ tiểu thuyết mạng hoặc đang lướt mục Cộng Đồng.

“Đồ ăn của cô tới rồi đây.”

Sếp nâng người dậy ngay khi tôi mang khay đến giường của cô ấy. Đôi mắt cô chớp liên tục trong khi nhìn chằm chằm vào tôi.

“….”

Tôi còn chưa bao giờ bón cho Evandel nữa…

Tôi lặng lẽ xúc một muỗng cháo, rồi đưa nó lên miệng cô.

Sếp dường như xấu hổ nên chỉ mở hờ miệng của mình. Tôi đưa thìa vào miệng cô ấy.

“…Măm.”

Sếp nhanh chóng nuốt nó sau một vài lần nhai.

Tôi xúc thêm thìa cháo nữa. Sếp há miệng và ăn nó.

Sau vài lần lặp lại việc ‘tiêu thụ dinh dưỡng để sinh tồn’, Sếp đột nhiên nói khẽ.

“…Nó không thường hay xảy ra.”

“Ý cô là sao?”

“...Việc ta bị mất bình tĩnh.”

Có lẽ cô ấy cảm thấy xấu hổ vì những chuyện đã xảy ra hôm nay. Tôi hờ hững nói.

“Vậy sao?”

“Ta chỉ không nghĩ rằng mình sẽ đụng độ hắn. Bởi vì chưa chuẩn bị gì cả nên ta...uup.”

Tôi bón một muỗng cháo nữa vào miệng, cắt ngang câu cô đang nói. “...Đừng đút khi ta đang nói chuyện.”

“Tôi không có nhiều thời gian đâu. Cô nên ăn nhanh đi.”

Có cả tấn việc cẩn làm hôm nay.

Tôi phải mở ‘hộp kho báu’, quyết định cách dùng ‘Ma Hồn Kiếm Kedrick’ và ‘Túi Thần Kỳ’, rồi giới thiệu Kedrick cho Henry và Kiri.

“….”

Sếp nhíu mày bất mãn, rồi quay lại ăn cháo.

“Ta sẽ điềm đạm hơn vào lần tới. Ta chỉ bị mất kiểm soát lần này bởi vì…uup.”

Thấy cô vẫn tiếp tục viện cớ, tôi nhét vào miệng cô ấy với một thìa đầy cháo khác. Cô hẳn là không ngờ đến việc này, nên một ít cháo vẫn còn dính bên miệng cô ấy.

Sếp nheo mắt lườm tôi.

“….”

“Vậy, hắn ta là ai?”

Vờ như không biết, tôi hỏi về ‘Bell’

Sếp thoáng nao núng, rồi quay ra chỗ khác.

“Không phải lần trước cô dỗi vì tôi giữ bí mật với cô sao?”

“...Ta dỗi khi nào?”

Sếp bĩu môi. Miệng cô uốn éo như thể cân nhắc điều gì. Rồi cô thở dài. Cảm nhận được dấu hiệu tốt, tôi căng tai lên.

Sếp nhìn vào tôi và thì thẩm nhẹ nhàng.

“Hắn ta... là ghế đen tiền nhiệm.”

Tôi thực sự sửng sốt.

Tôi bàng hoàng nhìn Sếp.

Ý thức của tôi bị đóng băng trong khoảng năm giây trước khi hồi phục lại. Nói trắng ra thì, đây thực sự là một lỗ hổng trong cốt truyện. Chiếc ghế đen tôi đang sở hữu nguyên bản thuộc về Shin Jonghak, nhưng tôi chưa bao giờ viết về người chủ trước đây của nó.

“Hắn cũng là kẻ đã phản bội người chủ tiền nhiệm và s·át h·ại ông ta.”

Sếp tiếp tục giải thích một thiết lập mà tôi không biết.

Sếp cũ của Đoàn Kịch Tắc Kè.

Tôi cũng không viết thứ gì về điều

này. Nhưng vì Đoàn Kịch Tắc Kè có

một lịch sử lâu đời, việc có một

hoặc hai vị sếp trước đây bên cạnh

Sếp hiện tại này cũng là điều dễ

hiểu.

Vừa xúc cháo, tôi vừa chăm chú lắng nghe lời giải thích của Sếp.

Sếp liếc nhìn tay tôi.

“Đã 10 năm rồi, nhưng ta vẫn chưa quên được khuôn mặt của hắn một ngày nào... măm,”

Khi tôi đưa thìa lên, cô ấy cắn lên nó.

Sau một lúc nhai, cô tuyên bố đầy vẻ quyết tâm.

“...Ta sẽ giết hắn. Ta sẽ diệt trừ kẻ phản bội.”

“Tôi hiểu... nhưng cô không thể lặp lại những gì mình đã làm hôm nay được.”

Sếp gật đầu.

“...Vậy điều gì sẽ xảy ra với hắn lần kế?”

“Hắn đ:ã c-hết, nên hẳn sẽ hồi sinh tại tầng 3 trong 48 giờ tới.”

Tôi không biết chính xác hắn đã mất bao nhiêu mạng, nhưng ít nhất là 1 hoặc 2.

“Ta hiểu rồi…”

Sếp nhìn tôi với một nụ cười.

“Cảm ơn vì đã g·iết hắn.”

Tôi cười đáp lại.

Nếu không có Sếp, tôi cũng đã không thể g·iết hắn. Nếu Sếp không đóng cả hai vai trò đỡ đòn phủ đầu và gây sát thương, Bell hẳn đã dễ dàng thu hẹp khoảng cách. Tôi không biết khả năng của hắn ta đã hồi phục được bao nhiêu, nhưng cũng có tỉ lệ tôi sẽ bị g·iết.

“Cô cũng vậy, Sếp….”

Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra.

—Tui về rồi đây~

Giọng của Jain vang lên.

Căn giờ hay lắm.

Tôi đặt bát cháo trở lại khay và rời khỏi phòng của Sếp.

Jain vừa cởi giày vừa cười rạng rỡ.

“Ài, vui thật đấy~ Ồ, Hajin, cậu về hồi nào thế~?”

“Cũng lâu rồi nhỉ. Quan trọng hơn, cậu cho Sếp ăn được không?” Jain nghiêng đầu với yêu cầu ngoài dự đoán.

“Cho cô ấy ăn? Tôi ư?”

“Đúng vậy, cô ấy đang ở trong phòng ngủ.”

“...Tại sao chứ?”

“Vào là thấy thôi. Sếp đã trở nên cuồng bạo và bị kiệt quệ ma lực.”

—Kuhum!

Tiếng hắn giọng khó chịu vang lên từ cánh cửa khép hờ vào phòng Boss. Khi tôi quay lại nhìn, cô ấy đang trừng mắt với cái nhìn ‘đừng để nó cho Jain’.

Dĩ nhiên, tôi chả quan tâm.

“…Hnn, tui hiểu rồi.”

Biểu cảm bối rối trước đó của Jain nhanh chóng chuyển thành tinh quái.

“Được thôi~ Tui sẽ làm nó. Ehehe~”

Sau khi nở một nụ cười dâm đãng và xấu xa, cô ấy nhảy vào phòng của Sếp. Nhìn thấy khuôn mặt của Jain, Sếp rùng mình.

“Sếp à~ Nghe nói rằng không di chuyển được đúng không~ À, hãy đóng cửa trước đã~”

Kéttt—

Trong lúc cánh cửa từ từ đóng lại, tôi nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Sếp đang cầu cứu.

Không may thay, tôi có việc khác phải làm rồi.

—Jain này, ta no rồi.

—Chị chắc không đó? À, Chị không di chuyển được lưỡi nhỉ? Em có nên bón cho chị bằng miệng không ta?

—K-Không! Ta di chuyển được! Thấy chưa!?

Lò đi tiếng la hét dữ dội vang ra trong phòng ngủ của Sếp, tôi trở về phòng của mình.

Rồi, tôi lấy ra chiếc rương báu mà Kedrick đã tặng.

[Lv.6 Rương kho báu]

—Rương báu của Krakoon. Chứa đựng rất nhiều vật phẩm, nhưng yêu cầu phải có chìa khoá.

Chiếc rương kho báu mà Kedrick đã giấu khỏi Krakoon.

Vì là một chiếc rương Lv.6, nó chắc chắn sẽ chứa những món đồ tuyệt vời. Tiếc là tôi không thể mở nó bằng ‘Chìa Khoá Thần Bí' của mình. Tôi đã thử, nhưng cấp độ [Mở khóa] của nó quá thấp.

“Do chìa khoá cấp thấp quá ư?”

Đó là một vấn đề dễ dàng giải quyết với SP. Tôi có thể lấy bất kỳ mảnh giấy nào và sử dụng ‘Can thiệp thiết lập’ để viết lại mô tả của tờ giấy đó thành [Phiếu Kinh nghiệm Vật phẩm]. Sau đó, tôi có thể sử dụng nó để tăng cấp bất kỳ vật phẩm nào tôi muốn.

Nhưng điều này là quá lãng phí. Chỉ cần thêm 700 SP nữa là tôi có được Gift mình mong muốn rồi.

“Nhà đấu giá.”

Để xem có giải pháp thay thế hay không, tôi vào nhà đấu giá và gõ từ khóa [Vật phẩm] và [Kinh nghiệm].

[Đang tìm kiếm từ khoá ‘kinh nghiệm’ và ‘vật phẩm’.]

[…đã phát hiện 13 vật phẩm.]

[x3 Phiếu Kinh nghiệm Vật phẩm +23]

[x2 Phiêu Kinh nghiệm Vật phẩm +17]

[x7Phiếu Kinh nghiệm Vật phẩm +11]

“Ê”

Chúng có ở đó. Giá thầu cao nhất là 50TP, rất rẻ. Thậm chí giá mua lập tức chỉ đến 300 ~ 400TP.

Tôi đã bối rối lúc đầu nhưng rồi sóm hiểu ra. Những phiếu giảm giá này chỉ có thể được sử dụng lên các “vật phẩm tiến hoá”. Không có chúng, nó chẳng hơn gì một tờ giấy cả.

Lại là một lợi ích khác khi có nhiều thông tin về Tháp.

Tôi ngay lập tức ấn vào nút “mua ngay”.

[Bạn đã mua x3 Phiếu Kinh nghiệm Vật phẩm +23]

[Bạn đã mua x2 Phiếu Kinh nghiệm Vật phẩm +17]

[Bạn đã mua x7 Phiêu Kinh nghiệm Vật phẩm +11]

Những tấm phiếu được gửi đến kho đồ. Tôi ngay lập tức sử dụng chúng lên [Chìa Khoá Thần Bí] và [Quả cầu Phục hồi].

===

[Quả cầu Phục hồi] [Tạo tác ma lực]

—Một quả cầu với sức mạnh hồi phục.

○Vật phẩm Tiến hoá — EXP 「11/200」

○Lv.2 ???

===

===

[Chìa Khoá Thần Bí] [Tạo tác ma lực]

—Một chiếc chìa khoá bí ẩn,

cVật phẩm tiến hoá —EXP._ [9/200 ]

©oLv.3 Mở khoá

Hiệu ứng của vật phẩm đã lên cấp.

“Mở khoá cấp 3 là đủ chưa nhỉ?”

Tôi giữ Chìa Khoá Thần Bí lẩm bẩm.

“Quét.”

Con số được khắc lên là 27%.

Trúng số rồi.

Tôi đặt chìa vào lỗ khóa của rương kho báu. Không giống như lần trước khi chiếc chìa khóa thậm chí không vừa vặn, lần này nó trượt vào theo nghĩa đen.

Cạch—

Một tiếng lách cách vang lên. Hoạt động rồi sao? Tôi vặn chìa khóa sang phải.

Két—

Một âm thanh kim loại nặng nề vang lên và chiếc rương được mở khóa.

Tôi đã mở nắp với sự kỳ vọng to lớn. Một ánh sáng rực rỡ phát ra từ chiếc rương.

“Oho.”

Tôi sửng sốt. Không hổ danh là một quản trị viên, hắn ta đang tích trữ nhiều món đồ sáng bóng thật.

===

[Lv.4 Kim cương Xanh]

[Lv.5 Thỏi quặng Hắc ám nguyên chất x3]

[Lv.3 Vé nâng cấp kỹ năng]

[Lv.3 Vé nâng cấp vật phẩm]

[Lv.1 Sách tiếp nhận kỹ năng cơ bản — Luyện và nấu chảy]

[Lv.3 Hồng Lam Ngọc]

Thứ bắt mắt nhất dĩ nhiên là [Lv.5 Thỏi Hắc ám nguyên chất].

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một quặng Lv.5

“...Mình có nên dùng nó làm mũi tên không?”

Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi. Tất nhiên, việc tạo ra những mũi tên với một loại quặng có giá trị như vậy chỉ có thể được coi là điên rồ. Rốt cuộc, mũi tên chỉ có thể được sử dụng một lần.

Nhưng điều đó thay đổi tùy thuộc vào mỗi người. Giống như người ta đã nói, đối với người giàu, thời gian còn quan trọng hơn tiền bạc.

Tôi chính xác là một người như vậy.

Bằng cách tạo ra những mũi tên thích hợp với những quặng này, tôi sẽ có một v·ũ k·hí lợi hại khác ngoài khẩu súng của mình.

Đó là điều quan trọng, vì tôi không thể s·ử d·ụng s·úng trong khi làm việc với tư cách là thành viên của Đoàn Kịch Tắc Kè.

“…Hm?”

Rồi bỗng nhiên, một bóng đèn bật sáng trong đầu tôi.

Tôi nghĩ ra một phương pháp để làm cho các mũi tên có thể tái sử dụng.

Tôi đã nhìn vào smartwatch của mình.

Sau đó, tôi nhìn lại những thỏi quặng sẫm màu.

Nếu nó hiệu quả, tôi thậm chí còn không cần nhiều mũi tên. Trên thực tế, tôi có thể sử dụng ‘Tổng hợp’ để nén và cường hoá chúng lại với nhau. Với phương pháp này, mũi tên chỉ cần mạnh và bền là đủ.

“….”

Tôi nghịch chiếc smartwatch bằng một tay trong khi thu thập sức mạnh ma thuật của Dấu Thánh bằng tay kia.

x.

Ngày tiếp theo.

Tôi quay trở lại [Thung lũng bóng tôi] của tầng 5. Mặc dù chỉ có một mình, tôi không hề lo lắng vì đã được trang bị đầy đủ các loại vật phẩm. Lần này, tôi đi bộ lên một điểm cao nhất có thể, đó là đỉnh núi nhô lên hai bên thung lũng.

— Vậy hai đứa đó đã trốn thoát?

— Vâng, sếp đã tức điên lên vì điều này.

—Haa....

Tôi nhìn xuống thung lũng tối tăm bên dưới và thấy những con quỷ đang nói về sự việc ngày hôm qua. Những NPC nhân loại đang lao động nặng nhọc dưới sự giá:m s-át của chúng.

An ninh được thắt chặt hơn do sự cố ngày hôm qua, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Tôi nạp năm mũi tên vào cây cung của mình. Cả đầu mũi tên và trục của nó đều đen tuyển. Màu đen đã vô tình trở thành màu tượng trung của tôi.

Tôi nhắm các mũi tên xuống và bắn.

Chwaaak—

Các mũi tên bay ra, di chuyển độc lập với nhau. Mũi tên đầu tiên cong sang trái, mũi tên thứ hai bay thẳng, mũi tên thứ ba cong sang phải…

Và cả năm đều xuyên qua cổ của những con quỷ.

Thung lũng lập tức im lặng.

Nhìn thấy xác họ tan thành bụi, tôi lẩm bẩm một từ khóa nào đó.

"Trở lại."

Sau đó, năm [Lv.7 Mũi tên Quặng Hắc ám] tôi bắn bỗng bay lên.

Sssss—

Chúng quay lại quỹ đạo đã đi và trở về tay tôi.

"Hoàn hảo."

Những mũi tên có thể tái sử dụng.

Về nguyên lí khá đơn giản.

Tôi đã thêm một cài đặt vào năm [Mũi tên Quặng đen Lv.7] mà mình tạo ra. “Lv.0 Điều khiển từ xa”.

Vì tôi đã đặt nó ở Lv.0 để tiết kiệm SP, nên bây giờ tôi chỉ có thể sử dụng nó để lấy' các mũi tên. Nhưng một khi tôi tăng cấp các hiệu ứng, tôi sẽ có thể điều khiển chúng theo ý muốn của mình.

"Bây giờ...”

Còn lại 11 trại giam.

Giờ khi tôi đã xác nhận được hiệu quả của những mũi tên, tôi di chuyển nhanh chóng và nhẹ nhàng như một ninja.

Những mũi tên quặng đen không để lại bất kỳ dấu vết nào. Chúng bay lặng lẽ như một con cú săn mồi trong đêm và đưa bóng tối vĩnh cửu đến mục tiêu của chúng. Đây không phải là một sự phóng đại dù chỉ một chút. Khoảnh khắc tôi bắn những mũi tên, chúng biên thành bóng tối vô hình để tiêu diệt mục tiêu của mình.

Sử dụng phương pháp này, tôi đã g·iết tất cả những con quỷ canh giữ 11 trại tù.

Giờ thì, Krakoon là tên duy nhất còn lại.

Tôi bắt đầu tìm đường đến phòng của gã.

“…?”

Rồi bỗng nhiên, tôi cảm thấy một ánh mắt dữ dội đổ vào mình. Hai con mắt sắt lẹm nhìn tôi đầy sát khí.

Tôi quay về hướng của ánh nhìn.

Ở đó, tôi thấy một người đàn ông đeo kính. Da của gã màu xanh dương, và có một cái sừng nhô ra trên đầu hắn.

Tôi ngay lập tức biết gã là ai.

[Lv.8 Quản trị viên của Thung lũng Bóng tối, Krakoon]

"Krakoon."

—...Ngươi là ai?

Krakoon hỏi.

Tôi không thể nghe rõ vì gã ta ở quá xa, nhưng tôi vẫn trả lời.

"Không phải việc của ngươi."

—Pft.

Krakoon cười khẩy. Rõ ràng là gã ta đang xem thường chủng loài người. —... Chắc ngươi là người đã trấn công bọn ta hôm qua. Dẫu sao thì, ngươi không thể thoát được đâu. Ngươi nghĩ ta không sự chuẩn bị gì ư? Trong chớp mắt, một luồng ma lực chấn động cực lớn nổ ra.

—Hàng trăm binh lính sẽ sớm tập trung tại đây.

Một ma lực màu tím xuất hiện trên mặt đất.

‘Dịch chuyển hàng loạt’, đó là một phép thuật quy mô lớn yêu cầu sử dụng một vòng tròn ma thuật.

—Hình phạt của ngươi sẽ là bị xé xác đến c·hết… không, ta sẽ khiến ngươi ước rằng mình thà c·hết còn hơn sống.

Tiếng cười tự tin của Krakoon vang vọng khắp thung lũng.

Tuy nhiên, tôi vẫn im lặng lấy Chìa Khoá Thần Bí ra.

Nó vẫn được cường hoá thêm 27%. Để tạm thời tăng cường sức mạnh của nó hơn nữa, tôi đã truyền sức mạnh ma thuật của Dấu Thánh vào nó.

Sau đó, tôi đâm chìa khóa xuống đất.

"Này, Kraken."

—Là Krakoon, không phải Kraken. Nếu muốn đầu hàng, nói cho ta vị trí của Kedrick và Lirko. Có thế, ta sẽ rộng lượng cho phép ngươi c·hết.

“Không, ừm…”

Tôi xoay chìa khóa và điềm đạm nói.

"Một ngày tốt lành nhé."

Ma lực lóe lên từ chiếc chìa khóa và ngẫm vào mặt đất.

Lập tức, cả ngọn núi bắt đầu rung chuyển.

Sử dụng chiếc chìa khóa bí ẩn này, tôi vừa “mở khóa” một thứ gì đó đang giữ ngọn núi với nhau. Gây nên một trận lở đất. Vì thung lũng nằm ngay bên dưới ngọn núi, nên điều gì sẽ xảy ra với nó là điều quá rõ ràng.

Vì tôi tập trung vụ lở đất theo hướng của Krakoon, nên các NPC nhân loại sẽ có thể sống được.

—C-Cái gì...

Giống như một nhân vật phản diện hạng ba, Krakoon lẩm bẩm một câu thoại nhàm chán.

Trrrrr—!

Bụi đất bắt đầu trượt xuống, và phép thuật Dịch chuyển hàng loạt biến mất mà không bao giờ được kích hoạt.

“Phù....”

Tôi thở dài và quay sang một bên.

Như thể một ngôi sao điện ảnh, mắt tôi chạm vào mắt người khác.

À thì nói rằng ánh mắt chúng tôi chạm nhau thì cũng không phải, chúng tôi ở quá xa nhau.

Nếu không có Thiên Lý Nhãn, cô ấy sẽ chỉ trông như một hạt bụi nhỏ.

Đôi mắt của chúng tôi đã thực sự chạm nhau sao? Hay chỉ là một sự tình cờ?

Tôi nheo mắt với suy nghĩ ấy… rồi kéo mũ trùm xuống đầu một chút.

Đứng đằng xa kia là một trong những nhân vật mạnh nhất mà tôi đã tạo ra.

Jin Seyeon, Thánh Cung.

Vì lý do nào đó, cô ấy đang đi cùng Chae Nayun.

Tuy nhiên, điều đó không quan trọng vào lúc này.

Jin Seyeon đang nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt Thánh Cung của mình.

Không có sự run rẩy trong cái nhìn của cô ấy, cũng như dù chỉ một chút nghỉ ngờ. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

xe

“...Haha.”

Jin Seyeon đang nhìn chằm chằm vào một khoảng cách xa xăm. Nếu không có thị lực siêu phàm được cung cấp bởi Gift của mình là “Thánh Cung”, thì sẽ là quá xa để có thể nhìn thấy ngay cả đối với cô ây.

Cô đã nhìn chằm chằm vào hành động của người đó liên tục 10 phút. Cuối cùng, cô mỉm cười với người đàn ông vừa chạm mắt mình.

"Ừm, Tiền bối này, cô có cảm thấy chấn động đó không?"

Jin Seyeon bị phân tâm trong tích tắc bởi giọng nói ngây thơ bên cạnh. Chính Chae Nayun cũng tò mò về âm thanh long trời lở đất.

"Một trận lở đất vừa xảy ra.”

Jin Seyeon trả lời cô ấy rồi nhìn lại.

Người đàn ông đang đứng trên đỉnh núi đã biến mất.

"Một vụ lở đất?"

Chae Nayun hỏi. Jin Seyeon gật đầu nhưng lại che giấu một sự thật. Vụ lở đất là do một người cố tình gây ra.

Ngay cả khi cô ấy nói sự thật, có khả năng sẽ không ai tin. Một ngọn núi trừ phi cực kỳ không ổn định, một vụ ‘lở đất nhân tạo’ chỉ có thể được gây ra bởi những pháp sư 5 sao chuyên về lĩnh vực đó.

Một cung thủ đã có thể gây ra một trận lở đất? Trong Tháp Nguyện Ước, nơi khả năng của mọi người bị hạn chế?

Nếu Jin Seyeon không chứng kiến dòng chảy ma lực kỳ lạ của người đàn ông kia, cô ấy cũng sẽ không tin vào điều đó.

"Đúng vậy, một trận lở đất cách xa nơi đây đã c·hôn v·ùi cả một thung lũng."

“…Ừm, Tiền bối này, cô không cần phải trò chuyện lịch sự như vậy. Hãy thoải mái sử dụng cách nói bình thường đi. ”

Chae Nayun nói.

“Sao ta có thể làm thế với cháu gái của Chủ tịch được? Ta thấy thoải mái hơn khi nói như thế này ”.

Tuy nhiên, Jin Seyeon kiên quyết từ chối yêu cầu của Chae Nayun. Mặc dù cách nói lịch sự của Jin Seyeon khiến Chae Nayun không thoải mái, nhưng trong lòng Chae Nayun vẫn có một chút vui vẻ.

“...Cô biết ông nội ư?”

“Mm... có thể nói là như vậy.”

“Dù nó không phải là một mối quan hệ tốt lắm.

Jin Seyeon nuốt câu tiếp theo vào trong và mỉm cười.

"Dù sao thì, đó là lý do mà ta đã gặp Nayun-ssi."

"Ha, haha, tôi hiểu rồi."

“K-Kuhum. Trong trường hợp đó... Ngài nghĩ gì về ông của tôi, Anh hùng Shin Myungchul? ”

Shin Jonghak, người đang rón rén quanh Jin Seyeon, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để hỏi.

Ngay cả Shin Jonghak cũng không thể tỏ ra ngạo mạn trước một Anh hùng cấp Bậc Thầy. Như để chứng minh vị thế của mình, Jin Seyeon thậm chí đã bắt kịp sức mạnh của họ chỉ trong bốn ngày.

“Ông ta là một người tuyệt vời. Tôi đã nghe rất nhiều điều tuyệt vời về ông ấy. "

“Ha, haha, hahahaha. Khụ khụ. ”

Vẻ mặt của Shin Jonghak rạng rỡ. Rồi cậu ta ho khan một cái, siết chặt cây thương của mình.

Jin Seyeon nói.

"Quan trọng hơn…"

Cô đã được nghe mọi thứ từ các đồng đội của mình là Seo Youngji và Oh Junhyuk. Rằng nhiều người đã so sánh cô với ‘Hắc Liên’ cho danh hiệu cung thủ mạnh nhất.

Vì Jin Seyeon đã mất đi động lực của mình, đối thủ mới này là một điều đáng hoan nghênh.

Vì vậy, cô chưa bao giờ ngủ kể từ khi bước vào tầng 3. Nói cách khác, cô ấy đã tỉnh táo trong 72 giờ. Tất cả là để tập trung vào việc lấy lại khả năng của cô và thu thập các kỹ năng.

Những nỗ lực cô ấy bỏ ra để cải thiện bản thân khiến cô ấy cảm thấy như được trở lại những ngày còn trẻ.

“Hãy di chuyển thôi. Ta nhìn thấy một trại quỷ gần đó ”.

Jin Seyeon quay lại nhìn về hướng cung thủ bí ẩn đã đứng. Rất có thể cậu ta là “Hắc Liên”.

Trận lở đất đã kết thúc, và không còn ai trên đỉnh núi lặng thinh.

...Cậu ta đã ở đâu trong suốt thời gian qua vậy?

Sau khi nhìn chằm chằm vào đỉnh núi trống trải một lúc lâu, Jin Seyeon cuối cùng cũng nhìn đi nơi khác với nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.