Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 29: Tên Ma nhân và núi Gari (1)



Nằm dài ra đất, tôi nhìn lên phía trên trần hang. Nhiệt độ nóng bỏng ngấm vào quần áo tôi mặc. Con trùm của hầm ngục đã bị khử, nhưng nhiệt lượng vẫn còn đọng lại.

Chán chường, tôi ngoảnh mặt về một phía. Đội của Chae Nayun đang nói chuyện ở đằng xa. Họ mời tôi tham gia vào đội nhưng tôi đã từ chối. Tôi quá mệt để có thể trả lời những câu nghi vấn mà chắc họ sẽ hỏi.

“Huum.”

Trong khoảnh khắc đó, Chae Nayun, người đã liếc trộm tôi một lúc, thở một hơi sâu và đứng dậy. Rồi cô ấy đi tới.

“...”

Bóng cô phủ lên tôi trong khi cô nhìn xuống.

“Gì?”

Tôi cuộn thân mình lại. Thấy mồ hôi chảy xuống, Chae Nayun nhẹ nhíu mày. Nhưng sau khi biểu hiện thẳng thừng như vậy, cô ấy ngồi xuống đối diện với tôi. Tất nhiên, cô ấy vẫn xa tới mười bước chân .

“…Tôi nghĩ tôi cần nói điều này.”

Tôi không chắc rằng cô bối rối hay xấu hổ, nhưng Chae Nayun khó khăn thốt lên trong khi nhìn lên trần.

“C-Cảm ơn.”

“...”

Tôi thực sự cạn cả lời. Tôi bàng hoàng nhìn vào Chae Nayun. Đó là câu mà tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ được nghe từ cô ấy.

Chae Nayun.

Tuổi từ 17 ~ 27 trong truyện.

Cô ấy mới chỉ 16 tuổi theo Dương lịch. Dù mới trẻ như vậy, cuộc đời từng trải của cô đã vượt xa bình thường. Nó đầy những nỗi bất hạnh.

Bi kịch đầu tiên hẳn đã xảy ra vào ngày sinh nhật thứ sáu của cô. Vào cái ngày đáng ra nên là ngày vui nhất với một đứa trẻ lên sáu, mẹ của cô ấy bị g·iết bởi Ma nhân.

Sau biến cố đó, tính cách của cô đã phát triển theo hướng hoàn toàn khác.

Đứa trẻ, người từng có ước mơ “sẽ trở thành giống như Mẹ yêu”, khóc ra máu và rồi tìm cách trở thành Anh Hùng. Trong khi những đứa trẻ đồng trang lứa cười đùa và chạy chơi xung quanh, cô đã tập đánh và phá mục tiêu.

Vết sẹo tâm hồn từ ngày đó khắc sâu nơi đáy trái tim cô bé. Với một người ở thế hệ tài phiệt thứ tư, thậm chí việc có một ‘người bạn thân’ để hàn gắn v·ết t·hương lòng cũng là một điều ô nhục. Tiết lộ những suy nghĩ sâu thẳm ở đáy lòng cũng là tiết lộ điểm yếu của một người, và những con linh cẩu đang p·há h·oại thế giới bên ngoài sẽ thừa cơ nhảy vào kiếm lời.

Vì vậy, người duy nhất cô có thể tin cậy và dựa vào là người cùng huyết thống của mình, nhân vật cũng sẻ chia cùng nỗi đau, Chae Jinyoon. Bởi vì cha cô quá bận rộn vì là người nối nghiệp nhà tài phiệt, cô ấy rất hiếm khi gặp cha mình.

Nhưng cái thế giới tàn nhẫn này thậm chí còn mang cả Chae Jinyoon đi mất.

Những xúc cảm mà chắc cô đã trải qua… Tôi không có cách nào biết được vì tôi đã không viết nó. Nhưng nếu để đoán, Chae Nayun rất có thể sẽ mài giũa niềm tin của mình thậm chí còn sắc bén hơn. Chỉ tin tưởng vào bản thân và theo đuổi sức mạnh như cái cách mà cô ấy sống, cô hẳn đã bỏ qua v·ết t·hương ngày càng tồi tệ nơi trái tim. Tự nói với chính mình rằng cô sẽ tự lực vượt qua mọi thứ và sẽ không mở cửa trái tim với bất cứ ai, cô ấy phải tự đặt mình vào quá trình rèn luyện thể chất gian khổ và đau đớn…

Vì lẽ đó, không có nhiều người nhận được lời cảm ơn của cô. Tôi biết điều này nhiều hơn bất cứ ai, thậm chí cả bản thân Chae Nayun, bởi vì tôi là người luôn cố tình viết “xin lỗi” thay vì “cảm ơn”.

Nhưng vừa rồi, cô ấy đã nói “cảm ơn”.

Đó là lời khen ngợi tuyệt vời nhất mà cô có thể dành cho tôi.

Nhưng đồng thời, mục tiêu mà tôi phải hoàn thành như thắt chặt vào trái tim này.

Tôi phải g·iết c·hết cái người mà cô ấy yêu thương và dựa vào nhiều nhất. Tôi phải khiến cô trải nghiệm cảm giác mất đi người thân một lần nữa.

“Nhân tiện...”

Giọng nói của Chae Nayun cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cô đang mím môi như thể còn điều gì muốn nói, nhưng không có lời nào thoát ra từ miệng cô ấy cả.

“Gì ?”

Tôi thúc giục cô trong nỗi thất vọng.

Chae Nayun chỉ nói thêm một câu trong khi ánh mắt vẫn hướng lên trần nhà.

“...Sao cậu lại không đánh trả?”

“Hử? Cậu muốn hỏi...À.”

Cô ấy đang nói về bọn tay sai của Shin Jonghak. Mặc dù cô là kẻ xúi giục, nhưng dường như cô ấy thấy đồng cảm vì tôi đã không đánh trả.

Tôi đáp lại một câu trả lời đơn giản.

“Bởi vì tôi không thể thắng dù có đánh trả đi nữa.”

Chae Nayun thoáng nhíu mày rồi lại nhìn xuống tôi. Cô ấy thực sự có một khuôn mặt trẻ con. Khác với Yoo Yeonha, người trông như người lớn, má của Chae Nayun vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con. Liệu có phải vì con Magma Golem đã đánh bại cô? Trông nó như cái bánh vậy. Tôi cười thầm.

“Cậu đang nói gì thế? Tôi đã tận mắt chứng kiến sức mạnh từ khẩu súng của cậu đấy.”

“Ồ, vậy à?”

Tôi lấy khẩu Desert Eagle từ trong túi mình ra. Để đặt lại nó vào chiều không gian phụ của tôi, Thánh Ấn cần phải hồi năng lượng ma thuật lại.

“Vũ khí cá nhân. Cái này đã đủ giải thích chưa?”

Nhìn vào v·ũ k·hí hạng cao cấp của tôi, đôi mắt Chae Nayun mở to vì sốc.

“Cậu biết là mình sẽ bị đuổi học nếu cậu bị phát hiện, phải không?”

“Đó là lí do tôi chỉ dùng nó khi cần.”

Chae Nayun ngậm miệng lại. Sau đó, cô ấy xoa cằm như thể cô ấy đang suy nghĩ về điều gì đó. Tôi chẳng có cách nào để biết cô nàng này đang nghĩ gì. Nhưng tôi đã đợi vì có vẻ như cô ấy đang tìm câu trả lời.

Sau khoảng 3 phút, Chae Nayun cuối cùng cũng lên tiếng.

“Còn nhiều thứ chưa nghĩ thông… À, đợi đã, Gift của cậu! Cậu có một Gift có thể tăng sức mạnh cho súng!”

Tôi cố nhịn cười. Theo như ghi chép lại, Gift và thức tỉnh là hai thứ khác nhau. Thậm chí khi chưa được thức tỉnh, một Gift có thể được nhận ra và phát triển dựa theo kinh nghiệm và sự kiên trì.

“Cậu muốn nghĩ sao cũng được.”

Tôi ngắt lời với một cái nhún vai. Đó là một sự hiểu lầm mà tôi không cần sửa lại.

Chae Nayun dường như kết luận rằng phán đoán của mình là chính xác, cô ấy gật đầu với gương mặt tự hào.

“Hơ hơ, tôi biết mà. Ồ, tôi sẽ không bép xép về việc sử dụng v·ũ k·hí cá nhân của cậu. Chỉ cần đừng dùng nó nữa nhé.”

Chae Nayun đứng dậy và phủi mông. Trước khi rời đi, cô ấy dừng lại và quay đầu về phía tôi.

“...Nhân tiện.”

“Lại gì?”

Trong khi lưng vẫn hướng về phía tôi, cô ấy hỏi với giọng nhỏ hơn trước nhiều.

“…Cậu không có gì để nói với tôi sao?”

“...”

Câu hỏi thờ ơ của cô ấy làm tôi nhăn mặt.

Đây có thể là lời đề nghị làm hòa của cô, rằng cô sẽ tha thứ cho tôi khi vô tâm nhắc đến anh trai cô ấy. Nếu tôi đoán đúng, từ những gì tôi biết về tính cách của Chae Nayun, cô ấy đã nhượng bộ rất nhiều.

“... không.”

Tuy nhiên, tôi từ chối đề nghị của cô một cách rõ ràng và đứng dậy.

Quan hệ hiện tại của tôi với Chae Nayun đang ở khoảng cách tuyệt nhất. Lạnh lùng, nhưng không băng giá. Tôi gọi nó là quan hệ “gã hàng xóm khó chịu”. Bất cứ điều gì hơn thế sẽ là gánh nặng quá lớn với tôi.

“...Tôi hiểu rồi.”

Xong chuyện, Nayun rời đi.

Khi tôi nhìn cô ấy rời khỏi, mắt tôi chạm mắt Sven. Cậu ta không tránh né ánh mắt của tôi. Cậu nghiêng đầu trong khi nhìn tôi bằng đôi mắt vô cảm. Chuỗi hành động này làm tôi lạnh sống lưng.

—Cảnh báo khẩn cấp. Tất cả học viên hãy rời khỏi hầm ngục ngay lập tức. Tôi nhắc lại, toàn bộ học viên rời khỏi Hầm ngục ngay lập tức.

Một âm thanh vang lên từ phía trên. Thử thách Hầm ngục giả lập đã đi tới hồi kết.

Tôi quay lại để trở về con đường tôi đã tới.

“Hở?”

Nhưng lúc đó, tôi phát hiện ra một người quen .

Đó là Yoo Yeonha.

Dù những người khác có thể chỉ thấy một bóng mờ, tôi lại có thể thấy rõ Yoo Yeonha ở đằng xa. Có vẻ cô ấy đã thực sự trèo qua tường, và người cô phủ đầy bụi.

Nhưng như mọi người thấy, thử thách Hầm ngục giả lập đã kết thúc. Nói cách khác, cô ấy vượt qua tất cả rắc rối đó một cách vô ích.

“Argh...”

Với đôi mắt nhắm tịt lại, Yoo Yeonha giận run mình trước sự bất công.

**

Có vẻ như thử thách Hầm ngục giả lập vướng phải nhiều vấn đề.

Vấn đề đầu tiên là những máy quay bên trong đã dừng hoạt động.

Vấn đề thứ hai là một lỗi hệ thống. Một vấn đề đã xảy ra với việc phân phối những người phụ trách theo dõi tình hình, và kết quả là, những người hướng dẫn đã phát hiện ra những chiếc máy quay bị hỏng quá muộn.

Thứ ba và cũng là vấn đề cuối cùng là những con quái vật hàng thật đã xâm nhập vào Hầm ngục thay vì con rối bằng mana. Đây là vấn đề lớn nhất.

Kết quả là thử thách Hầm ngục giả lập đã bi hủy, và điểm số của mọi người cũng bị hoãn lại.

“Wow, thật á? Một con Magma Golem tự nhiên?”

“Ừa, tớ nghe rằng nó ở cấp trung bình đấy.”

“Không thể nào… Rồi chuyện gì xảy ra? Ai đã g·iết nó?”

“Đó là Chae Nayun và Sven...”

Các học viên tập trung bên ngoài Hầm ngục reo hò ầm ĩ, trong khi các giáo viên hướng dẫn kiểm tra mọi người để đảm bảo không có t·hương v·ong.

“E hèm.”

‘...Mình vượt qua những khó khăn đó vì cái gì cơ chứ?’

Yoo Yeonha thở dài ngao ngán. Cô lảo đảo từ cảm giác trống rỗng và lờ đờ đang trỗi dậy. Sau đó, cô phát hiện ra Chae Nayun đang đi quanh lối vào Hầm ngục. Yoo Yeonha có nhiều câu hỏi mà cô muốn Chae Nayun trả lời.

“Nayun.”

“Hửm? Ồ, Yeonha à? Có chuyện gì?”

“Cậu ổn chứ? Tớ nghe nói về con Magma Golem...”

Sau khi đưa ra một chủ đề mà cô ấy không quan tâm lắm, Yoo Yeonha nhắc tới Kim Hajin khi Chae Nayun có vẻ chán nản.

“Đúng rồi, cậu biết Kim Hajin, phải không? Cái gã mà cậu có nhắc tới trong lần nói chuyện gần đây—”

“Ừm? À~Kim Hajin à?”

“...Ế?”

Phản ứng của Chae Nayun hoàn toàn khác với trước đó. Trước đây, cô ấy gầm gừ mỗi khi tên Kim Hajin được nhắc tới, nhưng giờ cô ấy trông toàn toàn ổn khi nói về cậu ta.

“Ừm...À, Kim Hajin.”

“Cậu ta thế nào?”

“À…Có nhớ trước đó cậu nói gì không? Cậu ta—”

Chae Nayun nhẹ nhàng tự ngắt lời.

“Ồ, chuyện đó? Chỉ là hiểu nhầm thôi.”

“...Vâng?”

Yoo Yeonha kinh ngạc đến nỗi cô thốt lên lời nói lịch sự.

Chỉ mới vài ngày trước, cậu đã ho ra máu khi nói về cậu ta, và bây giờ cậu lại có thể kêu đó là một sự hiểu lầm? Giờ tôi không nghĩ rằng đó là một sự hiểu lầm!

“Hiểu lầm ấy mà, thực sự đấy. Chà, tớ sẽ không nói cậu ấy là người mà tớ muốn làm bạn, nhưng cậu ta không phải là người xấu đâu.”

‘Ừa, chuẩn đấy.’ Chae Nayun gật đầu vì thỏa mãn với đánh giá của mình.

Yoo Yeonha nhìn chằm chằm vào Chae Nayun trong sự bàng hoàng. Cô kinh ngạc đến nỗi muốn b·óp c·ổ Nayun.

“Ồ, Ây! Kim Suho!”

Đột nhiên, Chae Nayun hét lớn. Yoo Yeonha tưởng như màng nhĩ của cô sẽ vỡ ra.

“Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau nhé, Yeonha!”

Chae Nayun chạy qua Yoo Yeonha và biến mất. Cô ấy rất nhanh, như chú chó con đuổi theo chủ mình vậy. Yoo Yeonha nhìn quanh và thấy người cô ấy đang chờ. Đó là Kim Suho. Chae Nayun chạy tới chỗ Kim Suho, người vừa mới rời khỏi Hầm ngục, vỗ vào lưng cậu, và đứng trước mặt cậu ta chặn đường.

“Quào, làm tớ giật cả mình.”

“Có chuyện gì xảy ra với đội của cậu không?”

“...Không đùa được đâu. Tớ gần c·hết vì kiệt sức luôn đấy.”

Theo như ghi chép, Kim Suho chọn con đường thứ tám.

“Tớ có thể thấy điều đó trên mặt cậu. Cậu trông cứ như ông già ấy.”

“...Thật á?”

Yoo Yeonha nhìn cuộc trò chuyện trìu mến của họ với niềm thích thú. Cô rất vui khi thấy họ hợp nhau. Nghĩ về điều đó lúc này, Kim Suho dường như giống anh trai Chae Nayun.

“Ồ, Chae Nayun, cậu đây rồi.”

Ngay lúc đó, Shin Jonghak chen vào giữa họ như muốn tách họ ra.

“Huu.”

Yoo Yeonha thở dài. Vì Shin Jonghak ở đó, Yoo Yeonha bắt đầu đi về phía họ. Bất chợt, cô phát hiện một chàng trai nhìn chằm chằm vào Chae Nayun ở đằng xa.

“...Chuyện gì với cậu ta vậy?”

Người đó là Kim Hajin. Nhưng cái cách cậu ta nhìn Chae Nayun có vẻ...lạ. Ánh mắt của cậu ấy dường như mang theo sự lo lắng và nỗi buồn sâu kín. Yoo Yeonha lườm ánh mắt kinh tởm của cậu ta một cái.

Không mất nhiều thời gian để cô đưa tới một kết luận.

“Gì cơ, cậu ta cũng thích Chae Nayun à? Cái đé… Một cô gái tomboy như thế thì có gì tốt nhỉ…?”

Yoo Yeonha run rẩy vì sự thất vọng trào lên trong sâu thẳm trái tim.

Nhưng dù những người khác có thích Chae Nayun, Shin Jonghak thì không thể.

Nghĩ vậy, cô bước nhanh về phía Kim Suho, Shin Jonghak, và Chae Nayun.