10:55 tối. Tôi đã an toàn tới được trạm dịch chuyển Gangwondo cùng với Chae Nayun. May thay, nơi đây không có nhiều người xung quanh. Tôi đặt Chae Nayun xuống băng ghế gần đó. Cô ấy liếc nhìn đồng hồ thông minh của mình và lẩm bẩm.
“Gần đến giờ giới nghiêm rồi.”
Ngay lập tức, tôi cạn lời. Tới Cube trong trạng thái hiện tại của cô đúng là nực cười.
“Gọi cho cha cậu.”
“Tại sao?”
“Cậu biết tại sao mà. Hãy tới viện điều trị.”
Tôi trở lại Cổng, bỏ Chae Nayun một mình trên băng ghế.
“Tôi đi đây.”
“Gì cơ? Đi đâu?”
“Về Cube. Cậu có thể đưa tôi cái áo khoác sau.”
“Cho tôi theo nữa! Này! Aak!”
Chae Nayun cố đứng dậy và ngã trở lại. Nhìn vào tình trạng đáng thương của cô ấy, tôi chẳng thể làm gì ngoài thở dài.
“...Cậu thực sự nên tới bệnh viện.”
Chae Nayun nghiến răng và lườm tôi. Đôi môi cô run rẩy. Dường như cô thật lòng không muốn gọi cho cha mình.
Dễ hiểu thôi. Bố của Chae Nayun là người đứng đầu của một tập đoàn tài phiệt. Ông ấy là một người bận rộn và quan trọng. Thậm chí kể cả ông ấy có chạy tới ngay khi nghe rằng con gái mình b·ị t·hương, Chae Nayun cũng không muốn vậy.
“Cậu có quản gia hoặc giúp việc, phải chứ?”
“...Ừ, cậu có thể phắn.”
Chae Nayun vặn lại một cách cộc lốc.
"Được thôi."
Tôi đi về phía người giữ Cổng, rồi dừng lại.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó. Hôm nay, Chae Nayun đã vô thức giải phóng gift của mình. Thanh kiếm bằng sức mạnh ma thuật đã hạ gục một Ma nhân trong một nhát chém, đó là gift mà Chae Nayun cần phát triển.
“Này, cậu vẫn dùng cung à?”
“Lại gì? Cậu đang nói về cái gì hả?”
“Hôm nay cậu đã cảm thấy nó, phải chứ?”
Gift của Chae Nayun chuyên về cận chiến. Cụ thể hơn, nó chuyên dùng cho chiến đấu.
Chỉ cần cô ấy có một vật dẫn sức mạnh ma thuật, cô có thể khuếch đại nó rất nhiều. Ví dụ, Gift của cô ấy có thể biến một thanh kiếm 2 mét thành một thanh kiếm 20 mét quái dị. Hơn nữa, vì sức mạnh ma thuật không có trọng lượng, thanh kiếm biến đổi sẽ chẳng nặng hơn chút nào.
Theo một cách nào đó, nó tương tự như gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không. Sự khác biệt duy nhất là Chae Nayun không cần một v·ũ k·hí cấp bậc huyền thoại để thể hiện sức mạnh tương tự.
Giết hàng trăm quái vật chỉ bằng một đòn duy nhất, vị chúa tể có khả năng khiến Ma nhân rùng mình sợ hãi, ‘Nữ Chiến Vương’ là biểu tượng khi nhắc đến cô.
“Cậu nên sử dụng kiếm, chứ không phải cung.”
Giống như trong truyện gốc, những v·ũ k·hí lớn như Kiếm song thủ hay một thanh claymore sẽ phù hợp nhất với cô. Cô ấy thậm chí còn có tài lực để mua những v·ũ k·hí đắt nhất.
“Rồi sao? Cậu thì biết gì về tôi?"
Nhưng Chae Nayun đã không biết về tương lai của mình. Cô từ chối thậm chí cả việc chấp nhận ý tưởng đó.
Chae Nayun hiện tại vẫn chưa vượt qua nỗi sợ cận chiến.
"…Thôi quên đi."
Tôi bước vào Cổng.
Tôi có thể cảm thấy một ánh mắt bực bội đâm vào lưng mình.
Cô ấy có thể đang nghĩ, ‘cậu ta thực sự sẽ bỏ rơi mình ở đây à?’ Nhưng vâng, tôi đã định làm chính xác điều đó.
**
Ngày hôm sau.
Đúng như câu nói, ‘không có gì đi nhanh hơn lời đồn’, chuyện đêm hôm qua đã lan rộng.
Chae Nayun bị t·ấn c·ông bởi một Ma nhân, và tên Ma nhân đó là một học viên tên Sven. Chae Nayun đã chiến thắng trở ra, nhưng cô b·ị t·hương nặng...
Dù ngay cả khi có tin đồn như vậy, lớp học ngày Thứ Sáu vẫn hoạt động bình thường. Cuộc gặp gỡ của tôi với Kim Suho cũng bị trì hoãn. Cậu ta bảo tôi đến phòng 303 trước 5 giờ chiều.
“Đây là một việc hệ trọng, thế nên đừng có quên đó ! Nếu mọi thứ suôn sẻ, nó cũng có thể cải thiện điểm số của cậu.”
Sau giờ học, cậu ta nhắc tôi một lần nữa. Có lẽ cậu ấy đã nghe về những gì đã xảy ra với Chae Nayun, nên có lẽ cậu đang lên kế hoạch đến thăm cô ấy sau cuộc gặp.
“Ừ.”
Tôi gật đầu. Kim Suho vỗ vai tôi và vội bước đi. Tôi ngáp trong khi nhìn vào lưng cậu ta.
Vì mới 3:30, tôi vẫn còn chút thời gian trước cuộc gặp mặt. Tôi muốn quay trở lại ký túc xá và đánh một giấc.
Nhưng trong khi tôi đi được nửa đường thì…
"…Gì thế?"
Cảm giác cứ như có ai đó đang theo dõi tôi. Nhưng khi tôi quay lại, không có ai ở đó cả. Sự hiện diện quá ít để có thể là một Ma nhân. Vậy thì là một sát thủ sao? Tại sao một sát thủ lại theo dõi tôi?
“Hừm.”
Có phải mình nhầm không? Tôi lấy laptop ra và tiếp tục bước đi.
[383.013.160 điểm đã được gửi. Những điểm này có thể được sử dụng trong Đại tiệc Violet hoặc đổi lấy tiền mặt. (yêu cầu ít nhất 10.000.000 Điểm)]
Vì chi phí cực lớn của Đại tiệc Violet, số tiền gần 600 triệu won đã giảm xuống còn 400 triệu. Nhưng không có lý do để cho rằng nó không công bằng. Giao dịch đầu tiên với Đại tiệc Violet luôn như thế.
[Người mua hàng ‘Youngfly, đã yêu cầu nói chuyện với bạn. (Biệt danh của người bán sẽ hiển thị dưới dạng ẩn danh.)]
[Nếu cậu có thêm nhân sâm, tôi muốn mua chúng.]
Tôi không chấp nhận yêu cầu của anh ta. Tôi còn tí nhân sâm nào mà bán.
…Giờ thì.
Tôi quay ngoắt lại thật nhanh.
Shashashak—
Trong nháy mắt, ai đó trốn sau bức tường. Tuy nhiên, mắt tôi lại có thể nhìn xuyên qua các bức tường.
...Đó là một người không ngờ tới.
Rachel.
Lưng cô ấy dính vào tường, cô đang ôm trái tim đang đập như trống của mình.
“Hm, mình nhìn nhầm à?”
Để hiểu tại sao cô ấy đi theo tôi, tôi quay lại. Sau đó, tôi tắt laptop đi. Sử dụng màn hình đen của nó như một tấm gương, tôi nhìn phía sau mình.
Khi tôi bắt đầu bước đi, Rachel ló đầu ra. Ánh mắt của cô ấy dán chặt vào túi của tôi.
Nhưng tại sao túi của tôi? Thứ duy nhất trong đó là một cuốn sổ tay. À, nói mới nhớ, đây là đường đến thư viện. Ký túc xá ở ngay bên cạnh nó.
“...Liệu có phải cô ấy đang cố ă·n c·ắp con laptop của tôi không?”
Chắc là không, một công chúa sẽ không làm điều gì đó như thế. Bên cạnh đó, không có gì đáng giá trong đó cả.
Tôi tiếp tục bước đi và Rachel ngoan cố đuổi theo. Cô ấy không dừng lại cho đến khi tôi vào ký túc xá của mình.
“Cô ấy thực sự theo mình suốt quãng đường tới đây hở?”
Khi tôi nhìn ra ngoài từ cửa sổ ký túc xá, cô đang nhìn chằm chằm vào ký túc xá với khuôn mặt tiếc nuối.
Thú vị đó.
Tôi bước vào phòng với một nụ cười.
**
Sau khi chợp mắt một chốc, tôi rời khỏi ký túc xá và đến phòng 303 nơi Kim Suho bảo.
Đã có khá nhiều người tập trung tại đây - Shin Jonghak, Yoo Yeonha, Kim Horak và Yi Yeonghan.
Nó gần giống như một cảnh trong tiểu thuyết của tôi, Kim Suho và bạn của cậu đối mặt với Shin Jonghak và những con khỉ của phe gã. Ngay cả Kim Horak, người yếu nhất ở đây, cũng có một vai trò khá quan trọng cho đến giữa truyện. Tôi cảm thấy hoàn toàn lạc lõng.
Họ không nói bất cứ điều gì khi nhìn thấy tôi, vì vậy tôi đành mở miệng trước.
"Sao lại gọi tôi đến?"
Tôi hỏi, giả vờ không biết gì. Nhưng chỉ mỗi câu hỏi ngây thơ đó cũng đủ khiến Shin Jonghak nhăn mặt. May thay, Kim Suho đã giải thích trước khi Shin Jonghak tỏ ra không hài lòng.
“Tớ chưa bảo với Hajin rằng tại sao chúng ta lại gặp nhau.”
"Vậy, thì sao?"
Kim Suho đứng dậy khi tôi hỏi.
Cậu ta nên ngồi yên thì hơn. Chiều cao của thằng này khiến tôi hơi khó chịu. Tôi đặt chiều cao của cậu ta đến tận 185 cm. Giờ thì tôi hơi hối hận rồi.
“Hajin, cậu đã nghe về những học viên m·ất t·ích phải không?”
“...Ừ.”
“Nói về vụ đó. Cube đã ủy thác cho chúng ta việc điều tra nguyên nhân. Tất nhiên, họ vẫn thực hiện cuộc điều tra của riêng họ, nhưng vì có khả năng thủ phạm là một học viên, cho nên họ nghĩ rằng để những học viên điều tra cùng sẽ dễ dàng hơn. ”
Tôi định gật đầu một cách thờ ơ, nhưng sau khi nhận ra rằng đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều này, tôi rớt hàm giả vờ ngạc nhiên.
"…Nhưng sao lại là tôi?"
“Cậu có đôi mắt tốt. Tớ đã nghe nói rằng cậu có thể nhìn xa hơn một ngàn dặm lận.”
“Ừ, phải... tôi có một đôi mắt tốt.”
Vậy ra nó thực sự là vì lý do duy nhất? Tôi nở nụ cười và ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Thế là Kim Suho tự nhiên đến ngồi ở bàn đầu.
Kim Suho nhìn vào mắt tôi và hỏi.
"Cậu sẽ giúp chúng tớ chứ?"
“Tôi không biết liệu tôi có thể không, nhưng...”
Tôi không muốn bỏ phí điểm SP tiềm năng.
"Cảm ơn nhá."
Kim Suho mỉm cười hạnh phúc. Sau đó, cậu hắng giọng và nhắc lại biến cố ngày hôm qua.
“Trước tiên, tôi không cho rằng tên Ma nhân đã t·ấn c·ông Nayun là thủ phạm trong vụ này. Nhưng…"
Shin Jonghak ngắt lời cậu.
“Nayun?”
Cậu ta(Jonghak) tóm ngay lấy việc gã kia (Suho) đã không nhắc đến Chae Nayun bằng họ của cô ấy.
“...Nhưng tôi nghĩ có khả năng cao Chae Nayun là mục tiêu kế tiếp của thủ phạm thực sự. Ma nhân tuân theo mệnh lệnh của con quỷ đã lập giao kèo với họ, vì vậy nếu con quỷ giao kèo với Sven yêu cầu cậu ta t·ấn c·ông Chae Nayun, điều đó có nghĩa rằng một Ma nhân khác cũng sẽ đuổi theo cô ấy.”
Giả thuyết đó tốt đấy, nhưng không đúng rồi. con quỷ đã giao ước với Sven và con quỷ đã giao kèo với thủ phạm không phải là một. Ngay từ đầu thì Asmodeus và Lilith đã cách xử sự hoàn toàn khác nhau.
“Vì vậy, tớ tự hỏi, cậu có nghi ngờ ai đó không? Một người mà cậu biết nhưng gần đây đã hành động kỳ lạ ý...”
Trước khi cuộc điều tra thực sự bắt đầu, Kim Suho đã hỏi ý kiến của mọi người. Nhưng không một ai tới trước, và Yoo Yeonha đang nhìn chằm chằm vào tôi không rời mắt. Chẳng mấy chốc, Shin Jonghak và Kim Horak cũng hướng ánh mắt về phía tôi.
Tôi biết thủ phạm thực sự.
Nhưng tôi đã do dự việc tiết lộ tên của hắn mà không có bằng chứng.
Thủ phạm hẳn đã để lại dấu vết cho hành động của hắn ta, nhưng hắn lại đi quá nhanh. Trong truyện gốc, sáu người đã m·ất t·ích trong khoảng hai tháng, nhưng trong cốt truyện này, ba người đã m·ất t·ích chỉ sau hai tuần.
Tôi cảm thấy tội lỗi khi đã để nhiều n·gười c·hết hơn chỉ với mục đích khiến mình có thể đợi mạch truyện bắt kịp. Với tốc độ này, thậm chí còn có thể có nhiều n·ạn n·hân hơn so với truyện gốc.
Có lẽ, tốt hơn là nên quăng xừ tên hắn ra, vậy thì nhóm điều tra sẽ có ý tưởng rằng nên bắt đầu từ đâu.
“Ừ, tôi nghĩ đến một người.”
Năm cặp mắt càng tập trung vào tôi.
“Ai?"
Kim Suho hỏi.
Tôi từ từ mở miệng và nói tên thủ phạm thực sự.
“Yun Hyun.”
...Ngay lập tức, không khí trong phòng trầm lặng hẳn.
Không ai có vẻ phản ứng với bình luận của tôi.
“Pft.”
Ngay sau đó, tiếng cười nhạo của Yoo Yeonha đã phá vỡ sự im lặng và Kim Suho nhẹ nhàng phản bác.
“Người đó có chứng cứ ngoại phạm. Chúng tớ đã nhắm vào cậu ta vì cậu ấy chơi thân với n·ạn n·hân đầu tiên.”
Rõ ràng là Yun Hyun có chứng cứ ngoại phạm.
“Nhưng nếu n·ạn n·hân tự mình đi đến chỗ Yun Hyun thì sao?”
“Một ma thuật tinh thần có thể mê hoặc một học viên? Phải ha, điều đó thật là có lí.”
Shin Jonghak phản bác một cách mỉa mai. Sự coi thường và miệt thị trong mắt thằng đó như thể nó đang nhìn chằm chằm vào một con côn trùng.
Đúng như Shin Jonghak đã nói, không để mê hoặc một học viên bằng phép thuật tinh thần. Ngay cả khi có thể, nó cũng không thể thoát khỏi sự nghi ngờ của người khác. Rốt cuộc, những người dưới tác dụng của ma thuật tinh thần sẽ di chuyển như những con rối hoặc bù nhìn.
Tuy nhiên…
“Nếu nó là ma thuật tinh thần, cũng đúng. Nhưng…"
Nếu đó là ‘tình yêu’ thì chuyện sẽ khác hẳn. Đó là sự khác biệt lớn nhất giữa bùa mê và ma thuật tinh thần. Một người đang yêu sẽ không biết mình bị mê hoặc.
“Câm m họng mày đi.”
Shin Jonghak ngắt lời tôi trước khi tôi có thể kết thúc câu nói của mình. Rồi thằng đó đá một cái ghế trống, lăn về phía chân tôi.
"Còn với tôi…"
Ngay lúc đó, Yoo Yeonha nở một nụ cười nguy
hiểm. Cô ấy từ từ đưa tay lên và chỉ vào tôi.
“Tôi thì nghi ngờ cậu hơn đó.”
"…Gì cơ?"
Đầu tôi trống rỗng. Bởi vì quá đột ngột, tôi không biết nói gì và bị đứng hình.
“Yoo Yeonha, điều đó cũng không đúng đâu. Hajin cũng có chứng cứ ngoại phạm.”
Kim Suho nhanh chóng bác bỏ ý kiến đó, nhưng Yoo Yeonha dễ dàng phản bác cậu.
“Bằng chứng ngoại phạm của cậu ta là một bản ghi rằng cậu đã sử dụng Cổng. Nếu cậu ta là một Ma nhân, việc g·iả m·ạo một thứ như thế là đơn giản. So với việc đàn anh Yun Hyun ở cùng người khác thì người đó đáng nghi hơn...”
“Sao không dần hắn cái đã?”
Kim Horak vội đứng bật dậy. Với cái cách mà cậu ta bẻ khớp ngón tay và phô bày cơ bắp, cậu ta trông cứ như một con ogre thu nhỏ ý.
“Tớ chắc chắn là gã đó sẽ khai hoặc biến hình nếu hắn b·ị đ·ánh. Này, triển đi.”
Yoo Yeonha và Kim Horak. Shin Jonghak và Yi Yeonghan.
Những người khác ngoài Kim Suho đều nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Là người ở giữa tất cả, tôi rất tức giận. Điều này chưa bao giờ xảy ra với tôi trước đó ngay cả trong một trò chơi m·afia. Vậy ra đây là những gì ta cảm thấy khi bị buộc tội oan sao.
Có phải tôi không nên nói ra tên của Yun Huyn không nhỉ?
Không, dù tôi có làm vậy, thì điều này vẫn sẽ diễn ra. Ả Yoo Yeonha hẳn phải có kế hoạch về việc này ngay từ đầu.
“Ê Jonghak, tớ có thể bẻ gãy một hoặc hai cánh tay, phải không?”
Con ogre hỏi ý của Shin Jonghak. Trước khi Shin Jonghak có thể đưa ra câu trả lời của mình, tôi đã nhảy ra khỏi ghế.
“Có giỏi thì bơi vào đây, thằng con hoang mập địt. Tao sẽ khoan một lỗ trên đầu mày.”
"…Mày nói cái đéo gì cơ? Nhìn thằng điên khốn nạn này mà xem.”
Kim Horak cao giọng. Tôi thì rút súng ra khỏi túi sau, nhưng Kim Horak chỉ khịt mũi khinh bỉ.
“Thằng khốn, mày nghĩ rằng làm thế có thể khiến tao sợ á?”
Kim Horak tự thủ thế để chuẩn bị chạy lên trước. Tôi cũng hạ thấp trọng tâm của mình. Tôi đã có Aether. Tôi có thể nấu một vài con lợn ngu ngốc bất cứ khi nào tôi muốn.
"Dừng lại."
Nhưng ngay lúc đó, Kim Suho bước vào giữa chúng tôi. Cậu ta thậm chí đã rút thanh kiếm ra.
“Giờ không phải lúc đánh nhau. Hajin, cậu cũng bình tĩnh lại đi.”
Tôi quay lại với thực tại, nhìn vào vệt sáng lạnh lẽo trên lưỡi kiếm của cậu ta.
Mặc dù tôi đã hét lên một cách tuyệt vời, Kim Horak vẫn là một đối thủ quá mạnh so với bản thân hiện tại của tôi.
‘Đừng tức giận. Nếu mày mà tức giận thì sẽ thua đó.’
Sau khi tự nói với bản thân mình điều đó, tôi hít một hơi thật sâu và chỉ vào Yoo Yeonha.
“Cậu, nếu cậu nghi ngờ, hãy hỏi Chae Nayun.”
“...Nayun thì dính dáng gì đến vụ này?”
Tôi đang nói chuyện với Yoo Yeonha, nhưng chính Shin Jonghak đã phản ứng một cách n·hạy c·ảm.
“Khi cô ấy bị Ma nhân t·ấn c·ông, tôi cũng ở đó. Chúng tôi đã g·iết gã cùng nhau. Cô ấy kể với cậu chưa?”
“...”
Tôi nói thế đồng thời lườm Yoo Yeonha. Cô ấy nhận lấy ánh mắt của tôi một cách hoàn toàn bình tĩnh mà không nói một lời nào.
“Dù sao, tôi đã chứng minh mình trong sạch. Thủ phạm chính là thằng c·hết tiệt Yun Hyun.”
Sau khi để lại những lời đó cho Yoo Yeonha, n·ạn n·hân cuối cùng, tôi quay lại.
“Uk.”
Trong lúc bước ra ngoài, tôi vô tình vấp ngã. Cơ thể tôi trượt sang một bên.
Nhưng trên con đường tôi đang đi, một con lợn béo đột nhiên bay tới và đập vào tường.
Cú t·ấn c·ông quá nhanh đối với một con lợn và quá mang tính p·há h·oại cho một cuộc t·ấn c·ông vào một học viên đồng minh, khi mà một vết nứt đã xuất hiện trên bức tường được gia cố của Cube.
"Ồ? Cậu né được à?”
Đôi môi của Shin Jonghak vặn vẹo vì thích thú. Thứ vừa xong là Kim Horak. Nếu nó trúng, tôi không nghĩ rằng kết cục là mình chỉ gãy vài cái xương thôi đâu.
“Mày...thằng chó đẻ.”
Kim Horak đứng dậy. Với một kẻ t·ấn c·ông trước, hắn ta chắc chắn đã tức giận. Tôi đã không có sự lựa chọn nào khác. Tôi chĩa súng vào gã.
“Tao nghĩ là tao cần dạy mày một bài học.”
Nhưng Kim Suho đã ngăn chúng tôi một lần nữa. Lần này, anh làm điều đó bằng hành động chứ không phải bằng lời nói. Sức mạnh ma thuật trỗi dậy từ thanh kiếm của cậu ta và tách tôi ra khỏi Kim Horak.