Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 56: Cá cược (1)



Bây giờ là 2 giờ sáng ở Hàn Quốc, nhưng là 7 giờ tối ở Na-uy. Hai nước ở hai múi giờ khác nhau, nhưng bầu trời thì tối đen như nhau.

Bóng đêm phai dần trên ngọn núi tuyết đánh dấu kết thúc sự kiện của câu lạc bộ săn bắn.

Chae Nayun và tôi tìm được lá cờ thứ nhất và thứ tư. Lá cờ đầu tiên thưởng một mảnh giấy với phiếu giảm giá giúp đỡ một lần của Yun Seung-Ah, và lá thứ tư thưởng một bộ trò chơi VR trị giá 3 triệu won. Tất cả các phần thưởng đều tuyệt vời ông mặt trời, quả không hổ danh là quà từ các Anh hùng đương nhiệm.

Chae Nayun và tôi trở về cabin, nơi một bữa tiệc thịt nướng ấm áp đang đợi sẵn. Các thành viên khác của câu lạc bộ vừa trở lại, mỉm cười chào đón chúng tôi.

"Wow, cậu tìm được lá đầu tiên à? Ghen tị vãi!"

Chủ tịch câu lạc bộ nhìn thấy lá cờ trong tay tôi và kêu lên. Các thành viên khác của câu lạc bộ cũng nhìn tôi đầy ghen tị, và tôi nở một nụ cười cay đắng.

"Giờ, quẩy thôi nào."

Bữa tiệc thịt nướng bắt đầu. Các thành viên câu lạc bộ đem thịt bỏ lên vỉ nướng. Âm thanh lửa reo tí tách thật vui tai, cơ mà thật sự thì lũ trẻ này nấu nướng tệ vl. Nhận ra họ vẫn chỉ là lũ trẻ con, tôi bước lên.

"Tôi lo vụ nướng thịt cho. Mọi người cứ nghỉ ngơi đi."

Tôi hơi bị tự hào về tài nấu thịt của mình đó. Dì của tôi là chủ một nhà hàng BBQ Hàn Quốc nên tôi rất tự tin vào kĩ thuật nướng thịt của mình.

"…Cậu hoàn toàn khác so với lời đồn đại, huh."

Một nam sinh khối trên ngạc nhiên nhìn tôi rồi đưa tôi cái kẹp anh đang cầm.

Không nói thêm câu nào, tôi tập trung nướng thịt. Canh đúng lúc để lật là điều quan trọng nhất trong nướng thịt, và tốt nhất là nướng xong xuôi rồi mới thái ra. Tất nhiên, ngay cả khi đang tập trung nướng, tôi vẫn dỏng tai nghe ngóng xung quanh. Các tiền bối bắt đầu khuyên răn đám đàn em của họ.

"Anh chị biết các em sắp thi cuối kì. Hãy cẩn thận. Thi cuối kì sẽ nghiệt ngã hơn bất cứ kì thi nào khác. Đừng tin ai cả, đặc biệt là trong thời gian thi cuối kì này."

"Khó nhằn đến thế cơ ạ?"

"Khó thế đấy, nhưng quan trọng hơn, anh đã thấy nhiều tình bạn đổ vỡ vì kì thi này. Vì nó liên quan trực tiếp đến xếp hạng của học viên, tất cả mọi người đều nằm trong vùng nguy hiểm. Các em cũng biết là trường sẽ xếp lớp riêng cho các học viên bị ở lại lớp mà đúng không?"

"A, vâng."

"Mỗi năm có khoảng 200 người bị vậy. Các em cần phải cực kì cẩn thận với lũ đó. Lũ đó sẽ không từ thù đoạn đâu vì nếu không đậu kì này thì chúng sẽ bị đuổi học."

Các học viên khóa trước không được lên lớp, họ có thể là nguyên nhân gây rắc rối của đợt thi này. Trong số 200 người bị lưu ban, gần 20% sẽ lập khế ước với Ma nhân hoặc trở thành thành viên của các tổ chức trứ danh. Thậm chí số lượng đó có thể nhiều hơn nếu tên tác giả kia nhúng tay vào.

"Này, um… Haejin?"

"Là Hajin. Kim Hajin."

"Ah, Kim Hajin. Cậu nướng thịt đỉnh vãi! Nhưng cậu cũng nên ăn chút gì đi chứ."

"Tôi đã ăn trong lúc nướng thịt nên no căng rồi."

"Thật à?"

Bữa tiệc thịt nướng tiếp diễn suốt 20 phút. Vì trình độ nấu nướng cực đỉnh của tôi mà ánh mắt mắt mọi người nhìn tôi đã thân thiện hơn rồi.

"Kế hoạch ban đầu là đi săn đêm… nhưng hãy nghỉ ngơi đi, vì chúng ta vừa mới ăn no.

Chủ tịch clb tuyên bố.

"Đội một dùng Cabin A. Đội 2 dùng Cabin B."

18 thành viên của clb chia ra dùng hai cabin riêng biệt. Chae Nayun và tôi được phân vào Cabin A.

Các cabin rộng rãi thật. Tầng đầu tiên có ba phòng và một phòng khách lớn, trong khi tầng hai có sáu phòng, mỗi người ở một phòng riêng.

Sau khi tháo gỡ hành lý, chúng tôi gặp nhau trong phòng khách, và bắt đầu chơi Mafia như một trò chơi gắn kết tinh thần đồng đội.

(Trò Mafia còn được gọi là Ma Sói)

Nhưng lần nào Chae Nayun trở thành m·afia, cô cũng bị g·iết trong cuộc bỏ phiếu đầu tiên. Khi cô bốc được vai trò quan trọng như bác sĩ hoặc cảnh sát, m·afia sẽ g·iết cô vào đêm đầu tiên hoặc đêm thứ hai. Ngay cả khi cô là một người dân bình thường, cô vẫn nhanh chóng bị g·iết. Đều là do chính cô ấy thôi.

Cô ấy chơi game ngu khủng kh·iếp, vì cổ không biết cách che giấu cảm xúc của mình. (Trans: cạn lời…)

"… A, lâu rồi mình mới cười đã đời như vậy."

Trò chơi đã kết thúc và mọi người đã đi ngủ. Tôi rời cabin và ngồi xuống một băng ghế ngoài hiên. Vẻ mặt lúc chơi game của Chae Nayun hiện lên trong đầu tôi, và tôi lại bò ra cười. Nếu chúng tôi làm quá lên chút nữa, cô ấy thậm chí có thể đã bật khóc.

Nhưng chẳng mấy chốc, tôi ngừng cười và bật laptop lên.

Cổng Sự thật đã nhận được một yêu cầu khác.

[Có một kẻ l·ừa đ·ảo tên là Jerome Müller. Hắn là người quản lý tài sản của tôi nhưng đã cuỗm tiền bỏ chạy. Đây là vài bức ảnh chụp khuôn mặt, chiều cao của hắn, cùng các thông tin nhận dạng khác. Xin hãy cho tôi biết hắn đang ở đâu.]

Đó là yêu cầu thứ hai tôi nhận được. Dựa trên cái tên tiếng Đức kia thì vị khách hàng đầu tiên đã giới thiệu người này đến với tôi.

Vì người ta đã cung cấp cả khuôn mặt và thông tin nhận dạng của kẻ l·ừa đ·ảo nên sẽ không khó để Chân Thư tìm thấy vị trí của hắn. Tôi để nguyên laptop, giải phóng ma lực của Dấu Thánh và mở Chân Thư ra.

Để tìm ra vị trí hiện tại của hắn, tôi dùng hết gần 80% số ma lực hiện giờ. Tôi choáng váng, hơi loạng choạng.

[Sẽ tốn 5,000,000 điểm.]

Tôi hơi sứng người vì con số 5 triệu. Ngạc nhiên thay, tôi lập tức nhận được tin nhắn nói tiền đã được giao. Tôi nhắn lại toàn bộ những gì Chân Thư nói.

Không có tin nhắn trả lời.

Tôi đóng Chân Thư lại và bỏ laptop sang bên. Sau đó tôi nhìn về phương xa.

Cảnh đẹp thiên nhiên của Na Uy trải rộng trước mắt tôi. Trước khung cảnh xinh đẹp này, tôi chợt nghĩ.

Thuốc lá.

"Ah, mình đã bỏ h·út t·huốc…"

Tôi vừa mới nhận ra. Trước khi tôi đến thế giới này, tôi hút nửa bao mỗi ngày vì stress, nhưng từ khi đến đây thì lại chưa từng nghĩ đến việc h·út t·huốc.

"Cậu từng h·út t·huốc hả?"

“Whoa!”

Tôi giật thót mình trước tiếng nói đột ngột.

"C-Cái quái! Cậu đang ở đâu!?"

"Trên này này, đồ ngốc."

Tôi lập tức nhìn lên. Chae Nayun đang chìa đầu ra từ cửa sổ tầng hai. Cô ấy ở đó từ bao giờ thế nhỉ.

"Cậu từng h·út t·huốc hả? Bộ cậu là dân chơi hay gì, hở. Cậu có xăm mình không thế?"

Những lời nói sắc sảo đầy thương hại của cô ấy làm tôi nao núng. Tôi hạ mắt nhìn vào cẳng tay mình. May là cái Dấu Thánh đã bị quần áo che đi rồi.

"Sao, cậu thật sự có xăm mình hả? Cho mình coi đi."

"Mình không có."

“Hmm.”

Chae Nayun nhướng mày nhìn tôi. Nhưng rồi cô lại hướng mắt nhìn khoảng không. Xem ra cô nàng chưa thấy tôi mở Chân Thư ra.

"…Mà này, cậu có tự tin không?"

Chae Nayun hỏi tôi khi cô ấy nhìn ra phía chân trời.

"Tự tin á? Về cái gì?"

"Về việc đánh bại mình ấy."

Nghe câu hỏi thẳng thừng của cô ấy, tôi kiêu căng bật lại.

"Còn cậu thì sao, cậu có tự tin là sẽ bỏ được cây cung nếu cậu thua không?"

"…Điều đó không thể xảy ra, nên mình chưa từng nghĩ đến."

"Nếu cậu thua thì cậu sẽ khóc nhè hả?"

"Cậu muốn c·hết không?"

"Cậu suýt thì khóc sau khi chơi Mafia đấy."

"…Im đi."

Chúng tôi trả treo với nhau. Tôi cảm thấy mình đã chiến thắng, nhưng rồi tự hỏi mình đang làm cái trò gì với một đứa trẻ con thế này. Ở gần họ, tôi cảm thấy như chính mình đang dần trở thành một đứa trẻ luôn vậy.

Cuối cùng, tôi ngồi xuống băng ghế và tiếp tục ngắm cảnh.

Chỉ có tuyết và cây xanh lọt vào tầm nhìn của tôi, nhưng khi tôi nhìn lên trời, một khung cảnh hoàn toàn khác xuất hiện. Bầu trời đầy sao lấp lánh. Lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng như vậy. Tôi bắt đầu hiểu tại sao Chae Nayun mở cửa sổ ra rồi. Cô ấy cũng đang ngắm nhìn những vì sao.

"Ồ phải rồi, clb du lịch tuần này sẽ bị giải thể."

Chae Nayun đột nhiên đề cập đến việc giải tán clb du lịch. Chẳng đáng ngạc nhiên lắm. Việc này cũng đã xảy ra trong nguyên tác. Trong cốt truyện gốc, kế hoạch của Belbet đã thành công, nên Natasha đã chia tay với Oh Hanhyun. Nhưng bây giờ, cô ả đã chia tay với Oh Hanhyun vì Belbet b·ị b·ắt. Oh Hanhyun lúc này chắc đang quằn quại vì bị cú lừa.

"Tiện đây, cậu đã coi bài báo mới của Pháp chưa?"

"Bài báo mới? Viết về mình ấy hả?"

"Ừ, Yeonha cho mình xem rồi. Người ta gọi cậu là Sherlock của Hàn đấy, vì cậu đã bắt được kẻ l·ừa đ·ảo của thế kỉ."

“Oh.”

"Mình không tin được là tay dân chơi biết h·út t·huốc và vô cớ gây sự với mình lại là Sherlock đâu."

"…Thôi đi ngủ đi cho mình nhờ."

"Mình sắp ngủ kể cả khi cậu không bảo!"

Tak. Chae Nayun đóng cửa sổ lại. Tôi cũng đứng dậy rời đi, nhưng cái smartwatch của tôi lại kêu lên.

Chae Nayun gửi tôi đường link của bài báo.

[Tên l·ừa đ·ảo thế kỉ b·ị b·ắt bởi Học viên Hàn Quốc.]

Vậy là có cả bài báo thế này. Tôi hơi xấu hổ bật cười và đọc bản dịch.

[Belbet b·ị b·ắt trong một biệt thự lớn ở ngoại ô Paris. Belbet là một tay l·ừa đ·ảo đã đánh lừa hàng ngàn người trong suốt 20 năm qua… Belet đã cố gắng xóa sổ các hành vi phạm pháp của mình bằng cách giả c·hết, nhưng chiêu trò của hắn đã bị học viên Cube vạch trần với suy nghĩ sáng suốt và lý luận sắc bén…]

Tak.

Chae Nayun lai mở cửa và tò mò hỏi.

"Này, thuốc lá có vị như thế nào vậy?"

“…”

**

"Trời má."

Yoo Jinhyuk trở về từ chuyến du hành của mình. Trong hai ngày qua, y đã chứng kiến 24 giờ trong quá khứ của một người. Y chỉ có thể giới hạn trong hai ngày vì cái dạ dày và bàng quang của y đã hết chịu nổi rồi. Y chạy vội vào phòng tắm ngay khi tỉnh dậy.

"Ngài có phát hiện được gì không?"

Thư ký của y hỏi vọng tới.

"Ừ, có vài thứ ký quái."

"Ngài đã thấy gì?"

"Ngày mà cậu ta tới cô nhi viện, suốt 23 tiếng và 55 phút ở trước cửa."

Yoo Jinhyuk có thể trải nghiệm quá khứ của một người nào đó giống như chơi game thực tế ảo. Tuy nhiên, bởi vì cơ thể của y là linh thể được tạo thành từ ma lực, y sẽ dùng cạn ma lực của mình mỗi lần di chuyển. Vậy nên tốt hơn hết là chỉ ở nguyên một chỗ.

"Một đứa trẻ đã bỏ đứa trẻ ấy ở đó."

"…Hở? Một đứa trẻ đã sinh con?"

"Không, đứa trẻ đó còn quá nhỏ để sinh được con, nhưng ta cũng chả biết gì nhiều. Mọi thứ kết thúc ở đó. Quá khứ của cậu ta cô đặc một cách kỳ quái, nên ta phải tập trung cực kỳ cao độ nếu muốn tìm hiểu nhiều hơn."

Phẹt, phẹt. Vài âm thanh khó nghe vang ra từ buồng tắm. Cô thư ký cau mày lại.

"Dù sao thì, có vẻ như việc này sẽ không kết thúc sớm đâu. Ta chẳng biết ta có nên làm miễn phí hay không nữa."

"Ngài buộc phải làm, vì có người gửi yêu cầu đến."

Cô thư ký gửi tin nhắn đến smartwatch của y. Trên màn hình là một bức ảnh quen thuộc.

"Gì, lại là Kim Hajin à?"

Cùng một bức ảnh của Kim Hajin mà cô cháu gái của y gửi đến.

"Vâng, nhưng hãy nhìn vào xếp hạng của người mua thông tin kìa."

"Xếp hạng? … Kim, Kim Cương Đỏ?"

Kim Cương Đỏ là xếp hạng cao nhất của Đại Tiệc Violet. Đó cũng là xếp hạng của Yoo Jinhyuk.

Thành viên Kim Cương Đỏ có thể xem xếp hạng của người mua kẻ bán. Hơn nữa, vì có rất ít thành viên Kim Cương Đỏ, họ có thể nhận ra nhau. Thường thì Yoo Jinhyuk sẽ biết tài khoản này thuộc về ai.

[Yêu cầu thông tin về thân thế của người này. Không được phép làm tổn thương cậu ta. Chúng tôi sẽ ký gửi 100 triệu điểm làm phí bảo đảm, sau đó thêm 500 triệu điểm khi việc điều tra hoàn thành. (Hợp đồng sẽ bị hủy nếu mục tiêu phát hiện ra hoặc bị tổn thương)]

Các câu nói ngắn gọn súc tích và số tiền họ đưa ra ngay lập tức tiết lộ danh tính của họ.

"Đây…"

Cách nói ngắn gọn và thẳng thừng này, cách vung tiền như rác này, chi 600 triệu won chỉ để điều tra thân thế của một người…

Không sai vào đâu được.

Đây là tài khoản của Đoàn Kịch Tắc Kè.

Yoo Jinhyuk nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Kim Hajin.

"…Có lẽ cậu ta thật sự không phải dạng vừa đâu."

Trước yêu cầu thú vị này, Yoo Jinhyuk cười sâu sắc.

Hiện giờ, y đang ngồi trên một cái bồn cầu.

**

Một tuần trôi qua trong chớp mắt và ngày này cuối cùng đã đến.

Hôm nay là ngày tôi đấu với Chae Nayun. Tôi phải chứng minh là tôi không xạo l khi tuyên bố mình có thể đánh bại cô ấy chỉ sau một tháng tập bắn cung.

Ngay khi buổi học kết thúc, tôi tiến đến khu tập bắn. Chae Nayun và đám bạn của cổ đi theo tôi.

Nhìn qua thôi cũng thấy cô ấy mang theo khá là nhiều người. Ít nhất là 70 người, và trong số đó có cả các học viên nổi tiếng như Kim Suho, Yoo Yeonha, và Shin Jonghak.

Đi được khoảng 15 phút thì chúng tôi đến khu tập bắn nằm trên một quả núi nhân tạo.

Khu bắn cung trông cũng tương tự khu bắn súng, chỉ khác ở chỗ là hành lang to dài hơn. Chae Nayun đang khởi động, đứng ở hành lang cách 50 mét phía trước.

"Chúng ta sẽ cùng làm. Suốt một tháng qua cậu đã tập bắn rồi phải không?"

Tôi nhẹ đáp trả.

"Không."

"Gì cơ?"

"Mình không làm kiểu này. Giải thích đi."

“…”

Chae Nayun nhíu mày.

“Huu. Thấy thứ ở xa kia không? Khoảng cách tối đa là 1 km. Chúng ta sẽ bắt đầu ở mức 100m, và mỗi lần bắn trúng thì tiến lên thêm 50m… Đây, để mình cho cậy xem.

Chae Nayun cầm cung lên. Hắng giọng, cô hét.

"Bắn!"

Ngay lập tức, một mục tiêu bắn ra từ mốc 100m. Nó di chuyển loanh quanh như đang cố né tránh mũi tên của Chae Nayun. Khi mục tiêu đạt đến đỉnh, Chae Nayun bắn một mũi tên gỗ. Mũi tên gọn ghẽ đâm xuyên qua mục tiêu.

Tư thế bắn, và đường bay của mũi tên giống hệt như trong sách giáo khoa.

Khán giả hò reo. Thành thật mà nói, tôi hơi ngạc nhiên.

"Sao thế? Bộ nó khó hơn cậu tưởng à?"

Trước câu hỏi đầy tự tin của Chae Nayun, tôi cười nhẹ, trả lời.

"Không, mình chỉ đang nghĩ là nó dễ ợt thôi."

Rồi toi chìa tay về phía Chae Nayun.

"…Gì thế."

"Đưa mình cung và mũi tên của cậu đi. Mình không có chúng."

"…Mình biết ngay là cậu sẽ làm thế nên đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi đây."

Chae Nayun nghiến răng gầm gừ và nhìn ra sau. Một vài người lập tức mang theo cung và ống mũi tên chạy đến.

"Cầm đi."

"Cảm ơn."

Tôi đặt ống tên xuống và kiểm tra cái cung.

"Sẵn sàng chưa?"

"Khoan đã."

Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào một cái cung. Vì cung là một v·ũ k·hí chính nên tôi không thể thuê một cây từ Cube được.

May thay, cái cung trong tay tôi là một cái truyền thống, nên ít ra thì tôi còn biết cách dùng nó.

Tôi thử kéo dây cung và đặt lên một mũi tên.

"Cậu bắn cung như này hả?"

Xem ra Gift của tôi chẳng giúp được gì với thế bắn rồi.

“….”

Chae Nayun c·hết lặng, trừng mắt nhìn tôi. Tôi cười hiền hòa và lẩm bẩm.

"Đùa thôi. Mình sẵn sàng rồi. Bắt đầu thôi."

Dù sao thì, tôi chỉ cần bắt chước thế bắn của Chae Nayun là được.

Chae Nayun tặc lưỡi và nhìn về phía mục tiêu. Cô dõng dạc tuyên bố.

"Bắt đầu!"

Tiếng nói của cô vang vọng.