Nhân Vật Ngoài Lề Tiểu Thuyết

Chương 72: Nghỉ lễ (3)



Kỳ nghỉ hè của tôi chẳng khác gì một khóa tập huấn địa ngục.

Mặc dù tôi đã đầu tư cường hóa trang thiết bị của mình bằng Hệ thống Nâng cao Ngẫu nhiên, tôi vẫn chưa từ bỏ việc rèn luyện thể chất. Tôi đã hình thành thói quen tập luyện theo các bài post trên Cộng đồng Anh hùng và nỗ lực để sức mạnh cơ thể đi đôi được với chỉ số kiên trì.

Một tuần trôi qua trong chớp mắt mà thể chất của tôi chả khá lên tí nào.

Tuy nhiên. Aether đã hoàn toàn thức tỉnh rồi.

===

[Aether - Đã thức tỉnh]

[Huyền bí - Vô định hình] [Đang tiến hóa]

Một v·ũ k·hí hữu hình, nhưng không có hình dạng. Bám vào và cường hóa sức mạnh của chủ nhân hoặc v·ũ k·hí của chủ nhân.

Một phần tiềm năng của nó đã thức tỉnh nhờ một tinh linh lực thần bí.

—Lựa chọn Chủ nhân

*Sẽ không bám vào bất kì sinh vật nào khác một khi đã chọn chủ.

—Cường hóa thể chất

*Gia tăng mọi chỉ số biến thiên của chủ nhân lên 0.7 điểm.

—Cường hóa v·ũ k·hí

*Bám vào v·ũ k·hí của chủ nhân và cường hóa sức mạnh của nó. Bản thân Aether cũng có thể biến thành một v·ũ k·hí. (Vũ khí Aether hiện tại – ‘cấp cao’)

—Hữu hình hóa

*Aether có thể tái hiện màu sắc và cấu trúc (không được quá phức tạp).

—Tiến hóa Vũ khí

Mọi chức năng trên tiến hóa cùng chủ nhân. Tùy thuộc vào trạng thái thức tỉnh của Aether, các chức năng khác có thể tiến hóa.

===

Tóm lại, chỉ số biến thiên của 'Vật chất hóa cơ thể vật lý' tăng từ 0.6 lên 0.7, và nó thức tỉnh một chức năng mới là 'Hữu hình hóa'.

Tôi khá là thích cái chức năng này.

Trong truyện gốc, Aether chỉ có hai màu là lam hoặc trắng.

Vì khi biến thành v·ũ k·hí, Aether chỉ có một màu trắng hoặc xanh từ đầu đến chân nên rất dễ gây chú ý,nhưng với cái Hữu hình hóa này thì khác.

Một con dao bình thường, cây búa bình thường, khẩu súng bình thường… vì không được quá phức tạp nên chắc không biến thành súng được rồi.

"…Được không nhỉ?"

Thử tí thì có c·hết ai đâu.

Khi tôi nghĩ về việc tạo thành súng, Aether uốn éo, cố gắng hóa thành một khẩu súng. Cuối cùng, nó biến thành một cái gì đó trông sai sai, nhìn méo khác gì một cái bánh sừng bò.

"Vậy là không được rồi."

Thôi chuyển sang dao vậy.

Aether dễ dàng biến thành một con dao. Lưỡi dao dài 35 cm và tay cầm bằng nhựa đen… Tôi siết chặt con dao, cảm nhận kết cấu của nó. Quả nhiên là chẳng khác gì một con dao bình thường.

Từ khóa là 'bình thường'.

"Evandel, Chú đi ra ngoài một lát."

"…Un."

"Chú sẽ mang về chút đồ ăn vặt, nên đừng có mải chơi quá. Nếu buồn ngủ thì cứ ngủ đi nhé."

Evandel đang nhào nặn ma lực của mình như nhào đất sét. Bản năng phù thủy đang thúc giục em ấy tạo ra các hồn ma. Tôi hơi mừng vì em ấy đã chơi giỏi một mình…

“Un~”

"Tạo ra mấy con vật dễ thương thôi nhé?"

Làm ơn đừng tạo ra con người mà.

"Cháu biết rồi mà."

Evandel bịt tai lại và lắc lắc đầu. Em ấy xem ra đang rất tập trung và không muốn bị làm phiền. Sao con bé giống Rachel thế nhỉ.

Tôi xoa đầu Evandel và rời khỏi phòng.

Có lẽ vì đang trong kì nghỉ nên Cube vắng lặng như tờ. Mới 9 giờ tối mà chỉ còn vài phòng còn sáng đèn. Tôi thích cái khung cảnh này ghê.

Tôi tiến bước đến khu rừng gần đó.

Sau khi đi vào giữa rừng, tôi dừng lại và lôi cái dao Aether ra.

Rồi tôi thì thầm.

"Quét."

Con số 31 lập tức hiện lên trên lưỡi dao, rồi biến mất.

Nhìn bề ngoài thì không có gì khác, nhưng sức mạnh của Aether hẳn đã tăng lên 31%.

"…"

Tôi liếc nhìn một tảng đá ở cách 200m. Trông to và cứng vãi.

“Huup!”

Tôi ném dao về phía tảng đá.

Vẽ nên một đường bay lóe sáng, con dao chạm tới tảng đá nhưng không cắm vào đó. Nó đi xuyên qua đá, làm cho tảng đã tách ra làm hai. Con dao tiếp tục bay đi sau khi xẻ đôi tảng đá, rồi bay trở lại trong tay tôi khi tôi ra lệnh.

“Oho.”

Hữu hình hóa biến Aether thành một món v·ũ k·hí trông bình thường nhưng sức mạnh thì méo bình thường chút nào.

"Không tệ."

Các v·ũ k·hí cổ vật rải rác trên khắp thế giới với vẻ bề ngoài phi thường phù hợp với danh tính tuyệt diệu của chúng. Dấu tích của lịch sử và thời gian in đậm trên bề mặt chúng là thứ không thể che mờ được.

Nhưng v·ũ k·hí trong tay tôi thì khác. Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy một con dao hiện đại tầm thường. Dĩ nhiên là dù xẻ được đá nhưng nó không phá nổi một lớp ngạnh khí công. Thế nhưng, vẻ bề ngoài tầm thường có thể khiến đối thủ phạm sai sót, và sai một li là … đi một dặm.

**

Buổi chiều.

Clb du lịch lại tụ họp dưới ánh mặt trời sáng chói.

Chúng tôi gặp nhau ở Trạm Dịch chuyển Seoul. Chae Nayun, cùng Kim Suho, và Yoo Yeonha là những học viên đến sớm nhất.

"Lạy trời, nóng c·hết mất. Bao giờ mọi người mới đến thế?"

Chae Nayun phàn nàn trong lúc phẩy phẩy tay. Yoo Yeonha lẩm bẩm bên cạnh cô nàng.

"Ai bảo cậu mặc đồng phục làm chi?"

"…"

Thay vì mặc một cái áo khoác điều khiển nhiệt độ thì Chae Nayun lại chọn mặc đồng phục vì nghĩ Kim Suho cũng sẽ làm thế.

Nhưng thực ra thì Kim Suho lại mặc một cái áo trắng với quần đùi đen. Cậu trông bảnh đến mức cô chẳng thể nào nổi giận cho được.

"Ồ nhìn xem, lại thêm một người khác mặc đồng phục kìa."

Yoo Yeonha chỉ về phía xa, và Chae Nayun nhìn qua đó. Là Kim Hajin. Cậu ta cũng đang mặc đồng phục, nhưng bên ngoài mặc một chiếc áo khoác.

"…Cậu ta không c·hết ngộp hả?"

Nhưng khác với những gì Chae Nayun nghĩ, Kim Hajin cảm thấy rất tốt. Cậu đang mặc cái Giáp Vải có chức năng điều khiển nhiệt độ mà Rachel tặng.

Kim Hajin tiến đến.

“Chào, Hajin.”

Kim Suho giơ tay chào.

"Chào."

Kim Hajin gật đầu.

Nhìn đi nhìn lại hai người họ, Chae Nayun cười. Họ thật quá gượng gạo.

Chợt Oh Hanhyun vỗ tay cái bộp và kêu lên.

"Hajin-ssi đến rồi, chúng ta đi thôi."

**

Sau khi kiểm tra hộ chiếu ở Trạm Dịch Chuyển, chúng tôi đến London. Đây là lần đầu tôi đến đây, khung cảnh thành phố này thật sầm uất và xinh đẹp.

"Như các em đều biết, hôm nay chúng ta đến chơi ở Tiểu Đảo Clancy."

Tiểu Đảo Clancy là chốn ăn chơi của tầng lớp thượng lưu Châu Âu, nổi tiếng với nhiều sòng bạc, khu mua sắm, nhà hàng, và các hình thức giải trí. Nó chẳng khác gì Las Vegas của Mỹ.

“Hmm, tuyệt, tuyệt lắm."

Chae Nayun siết nắm tay lại, bộc lộ rõ sự hào hứng của cô nàng.

"Chúng ta có dư dả thời gian mà, phải không?"

"Ừ, cho đến 7 giờ tối. Tối nay sẽ có một sự kiện lớn và đó chính là lí do chúng ta mới tới Tiểu Đảo Clancy. Khi anh đề nghị bọn mình đến xem, họ đã vui vẻ đồng ý."

Như Oh Hanhyun nói, tối nay sẽ diễn ra một sự kiện lớn. Lớn đến mức sẽ thu hút một vài con ruồi không tưởng.

…Không, chúng quá mạnh để bị coi là ruồi. Gọi chúng là quái thú thì đúng hơn.

"Rồi, ta đi thôi."

Tôi bắt đầu bước đi cùng nhóm người.

Đi dọc con sông Thames độ 10 phút, lọt vào tầm mắt chúng tôi là một hòn đảo nổi giữa trời.

Nó lớn khoảng 4.2 km vuông, lơ lửng cách mặt đất tầm 700 m.

Đây là hòn đảo bay, Tiển Đảo Clancy, được tạo ra từ "đá nổi" của chính phủ Anh quốc. Hòn đảo này mang về 30% lợi nhuận cho ngành du lịch của nước Anh.

"Wow, đã lâu lắm rồi nhỉ. Lần cuối mình đến đây là khi 11 tuổi."

Chae Nayun mỉm cười hoài niệm. Tuy nhiên, mặt cô nhanh chóng tối sầm lại. Chắc là do lần đó có anh trai ở bên cô.

"Đây là lần đầu mình tới đó. Cậu sẽ làm hướng dẫn viên cho tụi mình nhé?"

Kim Suho hỏi. Chae Nayun lập tức phấn chấn lại và đáp "Được chứ!"

Mọi người bắt đầu buôn dưa lê, và tôi vừa đi vừa lơ đễnh nghe ngóng.

"Hajin, cậu đã đến đó chơi bao giờ chưa?"

Đột nhiên Kim Suho hỏi tôi.

"Chưa."

"Oh, hai chúng mình là newbie rồi."

"Chắc vậy."

Trong lúc tôi đang nói chuyện với Kim Suho, chúng tôi đến trước cổng vào Tiểu Đảo.

Sông Thames dẫn lối chúng tôi đến hòn đảo, và có mù mới không thấy an ninh quanh đảo nghiêm ngặt đến mức nào.

"Đây là ID học viên của tôi và giấy mời từ Jamie Kim-ssi.”

Oh Hanhyun tiếp cận một trong những bảo vệ trước cổng và đưa hai thứ đó cho anh ta.

"Đợi một lát."

Tay bảo vệ rời đi để xác nhận thẩm quyển của tấm thiệp mời, rồi quay lại. Hiển nhiên là người ta sẽ kiểm tra hành lý và quét người chúng tôi để đảm bảo không ai mang theo v·ũ k·hí.

"Nghiêm ngặt vãi."

Tiểu Đảo Clancy chứa hàng bao nhiêu thứ đắt đỏ: các sòng bạc, đấu trường, nhà đấu giá, hội thảo học thuật, giảng đường, các công ty mẹ, vân vân và mây mây. Nói Tiểu Đảo Clancy đã đưa Anh quốc trở thành cường quốc đứng thứ hai ở Châu Âu quả không phải là phóng đại.

"Ồ đúng rồi, chúng ta có thể đến quẩy ở sòng bạc nhỉ?"

Chae Nayun hỏi. Xem ra cổ ngứa ngáy muốn đi lắm rồi đây.

"Ừ, ở đây học viên Cube được đối xử hệt như người lớn."

Làm một học viên Cube quả thực là lợi hại , nó cho phép trẻ vị thành niên làm điều những điều bình thường không thể làm.

Hơn nữa, nếu có vấn đề gỉ xảy ra vì việc này thì quốc gia sẽ chịu trách nhiệm.

Mà, dĩ nhiên là chúng tôi không được làm gì phạm pháp rồi.

"Ngon!"

Chae Nayun siết chặt nắm tay.

Tuy nhiên, tôi biết sự phấn khích của cô ấy sẽ biến mất chỉ sau ba giờ.

Hôm nay Chae Nayun mang 300 triệu won, một nửa số tiền cô đã tiết kiệm được từ các khoản trợ cấp của mình. Cô ấy chắc đã lên kế hoạch chi 15% cho cờ bạc và 85% còn lại cho việc mua sắm.

Nhưng cô sẽ tiêu hết chỉ trong ba giờ đ·ánh b·ạc.

Ngay cả với tư cách là tác giả chính gốc, tôi chẳng biết là có được 300 triệu từ các khoản trợ cấp, hay tiêu sạch chỗ đó chỉ trong 3 giờ là vô lý hơn.

“Huu.”

Tôi cố tỏ ra điềm đạm, nhưng lại cũng thấy căng thẳng vl.

Tôi cũng muốn chơi lắm rồi. Đối với tôi, sòng bạc là mỏ vàng. Tôi không định ra nước ngoài và thu hút sự chú ý không cần thiết cho mình, nhưng cũng không định tay không mà về nhà.

Trước khi sự kiện tối nay bắt đầu, tôi sẽ kiếm trác nhiều nhất có thể.

"Đi thôi nào."

Chúng tôi bước chân vào Cổng Dịch Chuyển.

Quang cảnh thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Một đài phun nước khổng lồ, khách sạn sòng bạc tráng lệ, nhà đấu giá, nhà hàng tuyệt diệu, và những đám mây trôi nổi xung quanh. Một thiên đường trên trần gian.

"Sóng bạc kìa! Ai muốn đi quẩy nào!?"

Chae Nayun hét lên đầy phấn khích. Yoo Yeonha và Kim Suho buộc phải đi cùng cô nàng.

Tôi cũng định tới sòng bạc, nhưng không đi theo Chae Nayun.

Kim Suho hỏi tôi.

"Hajin, cậu đang định đi đâu thế?"

"…Mình mệt nên định về phòng nghỉ rồi dùng bữa trưa."

*

Nói thế chứ vừa vứt túi đồ về phòng xong là tôi phi thẳng tiến đến sòng bài luôn.

Đây là lần đầu tôi tới sòng bài, nhưng mọi thứ tuyệt vời hơn tôi tưởng nhiều.

“…Ooh.”

Trong một khu rộng lớn không có gương hay đồng hồ, âm thanh của máy đ·ánh b·ạc vang lên, và tôi nghe thấy nhiều thứ ngôn ngữ xa lạ.

'Mình nên làm gì nhỉ? Chơi máy đ·ánh b·ạc hay ngồi vào bàn cược? À, đi lấy xèng trước đã nào.'

Tôi tiến đến chỗ đổi tiền. Tôi mang 10 triệu ra để đổi.

"Xin hãy trình ID."

Người nhân viên nói tiếng Hàn trôi chảy với nụ cười rạng rỡ. Tôi đã đưa cho cô ấy ID học viên của tôi. Cô đổi tiền thành xèng mà thậm chí không thèm nhìn qua. Nhìn chằm chằm vào cô ấy, tôi hỏi.

"Chị làm việc ở đây bao lâu rồi?"

Cô nhân viên, thực ra là Jain đang cải trang, mỉm cười trả lời.

"Đã 6 năm rồi."

"Cũng lâu lắm rồi ha."

"Phải."

Tôi nhận xèng và quay đi.

**

'Mình nên thử máy đánh bài hay lấy sạch tiền từ một bàn nào đó nhể?"

"…Ah, tí thì ăn rồi!"

Khi tôi đang suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

Là Chae Nayun.

"Quả thực, tí thì ăn rồi."

Chae Nayun đang ngồi trên bàn chơi poker bảy lá.

Có nhiều bàn cược poker khác trong này nhưng chỉ có ba cái là chơi bảy lá. Nhưng vì cô chỉ biết chơi loại độc một loại nên rõ mồn một là cô sẽ chọn cmn một bàn bảy lá rồi.

"Trời ạ, mình suýt thắng rồi mà…"

Nghe giọng nói chán nản của cô, gã ngồi cạnh an ủi.

"Cô suýt thì ăn rồi, haha."

Bớt xạo l nha.

Quá dễ để khiêu khích Chae Nayun. Cả bốn người ngồi cùng bàn với cô đã móc nối với nhau để lừa cô nàng.

Từ đây, tôi có thể thấy là cô ấy đã thua 10 triệu trong ván cuối rồi. Cô đã mất quá nhiều, nên cô đứng dậy.

"Thôi tôi đi đây."

"Haha, hẹn gặp lại nhé. Nhưng chà, lấy tiền của trẻ con thì thật không tốt mà. Đây, ta sẽ trả lại 25% nhé."

Tên cầm đầu khiêu khích cô ấy.

Bert, kẻ l·ừa đ·ảo.

Gã là một người đàn ông da trắng cao lớn, kẻ hiếm khi thua cược trong tiểu thuyết của tôi.

"Gì cơ? Chỉ là xui xẻo tí thôi mà. Tôi có thể thắng lại số đó bất cứ lúc nào tôi muốn."

Chae Nayun lại ngồi xuống với tinh thần chiến đấu sôi sục.

Nhe hàm răng ranh mãnh của mình, Bert đẩy một chồng xèng cho Chae Nayun.

"Thôi nào, đừng thế mà. Đây, cứ lấy và đi đi. Nhé, tiểu thư."

"Im đê, chơi tiếp nào."

…Cứ thế, Chae Nayun tự đâm đầu vào cái bẫy của chúng.

Cô thắng 3 triệu trong hai ván tiếp, rồi thua 8 triệu, rồi thắng tiếp 2 triệu, rồi lại thua 20 triệu ở ván thứ năm và sáu.

“Ah~ suýt thì thắng rồi."

Bert cố tình thua ván thứ tám. Chae Nayun cười hớn hở mà không biết gã đang diễn kịch.

"Thôi nào, rõ ràng là tôi thắng ván đó mà."

"…Chắc thế?"

Mặc dù Bert là một tay l·ừa đ·ảo, nhưng lúc này thì gã không g·ian l·ận. Tất cả các thẻ ở sòng bài đều là những tạo vật đặc biệt, thiết kế để không một Anh hùng nào có thể ăn gian hoặc nhìn thấu chúng (tất nhiên trừ tôi ra).

Bert chỉ đọc vẻ mặt của Chae Nayun để nhìn ra được lá bài trên tay cô. Vì poker 7 lá chơi nhiều bài hơn, Chae Nayun thật sự không thể nào thắng được.

"E hèm. Bỏ bài."

Họ tiếp tục chơi cho đến ván thứ 11. Chae Nayun bỏ hai đôi trên tay cô.

Bert có một đôi, và đồng bọn của gã có một lá Q.

"Tôi cũng bỏ."

Tuy nhiên, Bert bỏ bài để khiêu khích Chae Nayun hơn nữa. Rồi lén mỉm cười hỏi đồng bọn của mình.

"Này, tôi xem xem anh có lá nào được không? Chỉ tò mò thôi ấy mà."

"Haha, ván này tôi không thắng đâu…"

Khi gã đồng bọn chìa ra lá Q, Chae Nayun đỏ bừng mặt vì giận.

"Aw, thôi nào!"

Đến mức này thì không ai cản được Chae Nayun nữa rồi.

Chỉ trong hai tiếng nữa, Chae Nayun sẽ mất toàn bộ số tiền cô có, rồi úp mặt trong phòng khách sạn mà khóc.

Đương nhiên tôi chẳng có hứng thú can thiệp vào nỗi bất hạnh của cổ.

Nhưng tôi lại hứng thú với tay l·ừa đ·ảo Bert.

Tôi từ từ tiến đến bàn của họ, rồi vỗ vào vai Chae Nayun.

"Này, đứng lên hộ cái. Mình muốn chơi."

"C-Cái gì, cậu đến đây từ bao giờ thế?"

Khi tôi cố đuổi Chae Nayun ra ngoài, những kẻ l·ừa đ·ảo lập tức sững lại.

Chúng hành động nhanh vl.

"Ah, tôi phải nghe máy chút. Thôi tôi ra ngoài nhé."

Một kẻ đứng dậy giả vờ đi nghe điện thoại.

Bert mỉm cười nói.

"Có ghế trống cho cậu rồi này."

"…Tôi vào cuộc nhé?"

Tôi ngồi xuống, giả vờ không biết gã định làm gì.

Bert cười tươi rói chào đón tôi.

"Dĩ nhiên là được."

"Này, cậu chắc là đủ tiền chơi chứ? Tiền cược tối thiểu là 100.000 won đó."

"Ổn mà, cứ chia bài đi."

Trò chơi tiếp tục, người chia bài cho mỗi người ba lá.

Mọi người nhìn qua các lá bài của mình, rồi lật ngửa một trong những lá bài ấy.

“…Hửm?”

Nhưng tôi không làm thế. Tôi còn chẳng thèm động tay hay lật lên nhìn mấy lá bài.

"Này, cậu không định lật xem lá bài của mình à?"

Một trong những đồng bọn của Bert hỏi. Đó là một gã trọc mặt mũi bặm trợn.

Tôi mỉm cười và gật đầu.

"Không."

Dù không lật lên thì tôi vẫn biết đó là những lá nào.

Hai lá Q cơ và một lá ba bích.

"Mày biết luật chơi đúng không nhóc?"

"Gì, không biết mà tôi lại ngồi đây á?"

Eeny, meeny, miny, moe. Miệng ngâm nga hát bài này, tôi lật lên một con bài của mình.

Tôi lật lá ba bích.

Gã đàn ông kia liền tức nổ đom đóm mắt.

"…Mày bị làm sao thế?"

"Ông bị làm sao thì có?"

"Gì hả?"

"Nào."

Bert vội xen vào.

"Haha, anh không thấy cậu ấy mặc đồng phục Cube à? Hãy lịch sự với nhau nhé, okay?"

Dù nói vậy nhưng trông mặt Bert cũng không dễ chịu lắm. Xem ra là kể cả tên Bert toàn năng cũng không thể ngờ là trên đời có kẻ không thèm xem qua các lá bài của mình.

Ừ thì, ăn gian cũng chỉ đến thế thôi các cháu ạ.

May mắn mới là vua.

**

"Báo cáo. Sáu Ma nhân từ Ác Xã, ba Anh hùng từ Hiệp hội, và một vài tên l·ừa đ·ảo. Ồ, và có một người đến từ Đại Địa. Có vẻ như hắn chỉ đến để xem cuộc vui."

Jain báo cáo.

Ma nhân từ Ác Xã.

Anh hùng cấp cao từ Hiệp hội.

Một thợ săn từ Đại Địa.

Và Đoàn Kịch Tắc Kè.

Với quy mô khổng lồ của sự kiện này, mọi thể loại người đều sẽ tụ hội về đây. Jain chỉ báo cáo thứ mà chính cô đã xác nhận. Hiển nhiên là có nhiều kẻ khác đang ẩn mình trong tối.

"À đúng rồi, Kim Hajin cũng ở đây, người mà Sếp thích ấy."

Jain kết thúc báo cáo với Kim Hajin.

—…Ở yên đó đợi lệnh. Và ta không thích Kim Hajin."

"Thật sao? Thế mà tôi cứ tưởng."

Jain phớt lờ đoạn cuối Sếp nói.

"Mà, Kim Hajin chạm mặt tôi rồi. Ngài có nghĩ là cậu ta đã nhận ra tôi không?"

—Cậu ta cần tập trung ma lực quanh dây thần kinh thị giác để nhìn thấu Gift của cô. Không đời nào cậu ta lại dùng ma lực khi nhìn một người bình thưởng cả.

"…Chắc vậy. Tôi cũng chẳng nhận ra sự điều động ma lực nào mà."