Rachel quay về Pháp Viện Hoàng Gia dưới sự hộ tống của hằng hà sa số Anh Hùng.
Phụ và mẫu thân cô ,hay đúng hơn là Quốc Vương và Hoàng Hậu của Anh quốc, đã bàng hoàng khi tưởng cô đã bị Ác Xã b·ắt c·óc.
Rachel đến để xóa bỏ sự hiểu lầm của họ, rằng cô không b·ị b·ắt cóc mà đã tự động bỏ đi. Lẽ dĩ nhiên, cô phải kể cho họ về gã bự con đã lấy viên Tinh Thể trắng.
Và sự lo lắng của họ hóa thành phẫn nộ, quở mắng Rachel.
Họ cằn nhằn cô suốt 30 phút liền, dặn cô rằng đừng làm gì hấp tấp như vậy lần nào nữa, và cô sẽ bị chuyển tới học viện Anh Quốc nếu chuyện tương tự tái diễn.
Sau khi kết thúc màn dọa nạt và quở mắng, cô trở lại phòng mình.
Cô cảm thấy tai mình như chảy máu đến nơi.
Mệt mỏi, cô đắm mình lên chiếc giường thân thương.
“…Haa. “
Cô thở dài vì chuỗi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Zelen ,Ceo của tập đoàn Roton , đã được đưa đến bệnh viện sau khi b·ất t·ỉnh. Một khi thị trường chứng khoán mở cửa vào ngày mai, cổ phần của tập toàn Roton chắc chắn sẽ tụt thảm.
Những chuyện xảy ra hôm nay sẽ không tác động vào Anh Quốc. Zelen đã viết một ‘cam kết’ rằng sẽ không cáo buộc Anh Quốc, dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa.
Tuy nhiên, guild ‘Cung điện Hoàng thất’ ắt sẽ bị ảnh hưởng bởi nhà tài trợ lớn nhất của guild là tập đoàn Roton. Nếu Roton mà rút vốn, chắc chắn tài chính của guild Pháp Viện Hoàng Gia sẽ bị dao động.
“….”
Gác mấy lo lắng đấy qua một bên, Rachel đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra hai giờ trước.
Đầu tiên là về Kim Hajin.
Cậu ấy đã dùng một phương pháp lạ thường để nhận dạng Ma Nhân cuỗm viên tinh thể và truy lùng hắn ta. Cậu ấy cũng gần như đoạt lại tinh thể nhưng tiếc thay cậu ấy bị một tên to con can thiệp và trấn viên tinh thể đi.
Rốt cuộc, viên tinh thể đã bị mất.
Tuy nhiên, đọng lại trong tâm trí Rachel không phải là việc tinh thể bị lấy mất, mà là hàng động một chàng trai đã thổ lộ rằng anh ta là fan của cô.
… Đột nhiên, những suy nghĩ bất chợt nảy lên trong cô.
Cậu ấy đã dựng nhiều ‘dấu hiệu’. Và ‘dấu hiệu’ tổ bá nhất là lớp học lý thuyết.
Kim Hajin học rất giỏi, nhưng cũng nổi tiếng là người không bao giờ chia sẻ kiến thức của mình với bất kì ai. Cô cũng đã nghe về những lồi đồn vu oan giá hoạ này, nhưng…
‘Nhưng… với mình thì khác . Cậu ấy luôn trả lời những câu hỏi mình đưa ra, và trong xuống kì kiểm tra cuối kì, cậu ấy còn chia sẻ vị trí của cậu ấy nữa, bộc lộ rõ mong muốn muốn ở cạnh mình. Nhưng mình đã từ chối, và cậu ấy đã quan sát mình từ xa, giúp đỡ mình khi mình rơi vào nguy hiểm.‘
‘Đầu tiên, mình không hiểu tại sao, hay vì bất cứ lý do nào mà cậu ấy giúp mình. Nhưng giờ… mọi thứ đều có lý. Nếu những điều cậu ấy làm hoàn toàn bắt nguồn từ cảm xúc thì mọi thứ thật rõ ràng’
“…!”
Ngay lúc này đây, mọi thứ trong Rachel được thông suốt.
Có lẽ, đây sẽ là một câu hột tuyệt vời cho Pháp Viện Hoàng Gia thu nạp một người văn võ song toàn. Kim Hajin chính là người đó, cậu ấy sẽ có thể tăng uy tín của guild Pháp Viện Hoàng Gia.
‘Vậy, nếu mình có thể hướng được cảm xúc yêu thích của cậu ấy về mình thì… Không. ‘
Rachel lắc đầu .
Thâu tóm, lợi dụng cảm xúc của người khác là một điều thật kinh tởm,vô nhân tính. Rachel ngay tấp tự lắc đầu, xua đi những suy nghĩ kinh tởm mà cô chợt nảy ra.
Bập
Cô ấy thậm trí còn tự vỗ đầu mình.
**
10 P.M.
Tôi đến lầu một của khách sạn-casino. Tôi nghĩ rằng những thành viên trong câu lạc du lịch sẽ đợi đây. Tuy nhiên chỉ còn duy nhất Chae Nayun ở trước lối vào của khác sạn. Cô ấy đang g·iết thời gian bằng cách gõ mũi dày xuống mặt đất.
“Haaam ,mệt c·hết… “
Chae Nayun ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ, và rồi cô ấy nhận ra tôi.
Cô ấy nhìn tôi và cười toét lên.
“Nhìn gì? “
“….”
Tôi nhún vai mà không đáp lại.
“Những người khác đâu? “
“Đi trước rồi. Sao ông lúc nào cũng trễ vậy? “
Tôi trễ vì gọi video với Evandel mà.
“Xin lỗi, có thứ tôi phải làm.”"
“…Hm. “
Chae Nayun lấy trong túi ra cây ma kiếm tôi đưa cho cô ấy.
“Dù sao cũng cảm ơn ông đã đưa nó cho tôi, nó hữu ích lắm. “
“Không có gì. “
Tôi không định lấy lại nhưng tôi vẫn cầm nó và để lại trong túi.
Chae Nayun chỉ về phía trước và thốt lên đầy nhiệt huyết.
“Quẩy nào, ăn gì tôi đãi. “
Tôi mạnh mẽ đi trước và với Chae nối gót theo sau ,chúng tôi cùng nhau rời khỏi khách sạn.
Bầu trời tối tăm bên ngoài nhưng những ánh sáng lung linh của còi báo động đã xua đi bóng đêm úa tàn. Bởi lẽ những rắc rối hôm nay chỉ giới hạn trong Hội Sảnh Clancy, những nơi khác đều hoạt động bình thường
“Này. “
Trong khi tôi đang bước chậm rãi, Chae Nayun đột nhiên vỗ vai tôi.
“Gì? “
“Không phải của ông phỏng? “
“Hả… À? “
Ở hướng Chae Nayun chỉ, chiếc xe trước đó mà tôi đã lái hôm nay đang được đậu ở đó. Tôi đã lén dùng nó, dường như nó thuộc về một vị khách trong khách sạn nhưng tôi thực muốn có nó.
Chae Nayun chép môi và hỏi.
“Chúng ta lái nó được chứ? “
“Không phải của tôi, mượn xong trả rồi. “
“… Thật sao? “
Cả hai chúng tôi bước đi đầy nuối tiếc.
*Bạch bạch.
Chúng tôi bắt đầu đi về phía nhà hàng. Tôi mở GPS trên Smartwatch lên. Dẫu Chae Nayun có là người cuối cùng trên trái đất đi chăng nữa, tôi cũng không thể tin tưởng được vào tài nghệ dẫn đường của cô ấy.
“Này”
Lặng lẽ bước đi ,Chae Nayun đột nhiên gợi một cuộc trò chuyện. Tôi quay lại nhìn cô.
Ẩn phía dưới ánh đèn đường lờ mờ, cô ấy nở nụ cười lãnh đạm. Và nhanh chóng hỏi một câu.
“Ông có nghĩ rằng chúng ta có thể trở thành bạn?”
Chân tôi đột nhiên khựng lại.
Bạn, đó là một từ không bao giờ xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi ngây ra nhìn chằm chằm Chae Nayun. Cô ấy đang nghịch mái tóc của mình và giả như không quan tâm. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì và tại sao cô ấy tự dưng nói vậy.
Nhưng mà…
“Không. “
Nhìn thẳng cô ấy ,tôi phũ phàng từ chối lời đề nghị .
“Tôi không nghĩ thế. “
Làm sao đôi ta có thể thành bạn bè được. Kẻ như tôi, một người chắc chắn sẽ rời bỏ thế giới này và cũng sẽ g·iết người mà cô ấy hằng yêu quý nhất…
Làm sao có thể thành bạn bè được.
“…”
Chae Nayun vẫn đứng ngây ngốc đó, cô ấy nhìn chằm tôi mà không thở lấy một hơi. Ngay sau đó, với một biểu hiện hơi cứng ngắc, cô ấy thở dài và gượng cười.
“Đậu má nhà ông. Được thôi, nếu ông đã không muốn là bạn, thì được thôi. “
Cô ấy vỗ vai tôi và chạy về phía trước.
“…”
Lẳng lặng đứng nhìn phía sau của cô ấy, tôi xoa vai của mình.
“…Đau đấy”
Thật đấy, tôi cảm tưởng mình như vừa bị một cái búa bổ vào.
**
Ngày tiếp theo.
Tôi đi mua sắm, kết thúc những gì tôi làm hôm qua.
Tôi đi thăm một cửa hàng cổ vật. Mặc dù đa số cổ vật chỉ có lớp mả ngoài là đẹp và vô dụng, tôi đã có thể lựa 2 vật phẩm cho mình.
===
[Yên Ngựa]
[Cổ vật]
Một yên ngựa được dùng bởi một kị binh vô danh 500 năm về trước.
Nếu bạn ngồi lên chiếc yên này bạn sẽ cưỡi ngựa tốt hơn.
===
===
[Sáo Sừng] [Cổ vật]
Một ống sáo được dùng bởi một người hát rong lang thang, Joseon.
Nếu bạn thổi cái sừng này, cổ họng bạn sẽ trở nên thanh thoát và giọng của bạn trở nên trong trẻo hơn trong 3 giờ.
===
Chúng đều vô dụng trong thực chiến nhưng có nhiều cách tận dụng nó trong cuộc sống. Mà, tôi thực sự kết cái yên ngựa. Tuy đắt đấy, nhưng rồi nó sẽ trả những gì nó đáng vào một ngày nào đó.
“Đi nào. “
Giờ đang là buổi trưa.
Chúng tôi đang đứng trước cổng của tiểu đảo Clancy. Với nhân thân rõ ràng, chúng tôi không cần phải chịu cảnh bị kiểm tra gắt gao lắm.
Nhưng phía sau chúng tôi, một nhóm năm người xếp thành hàng, đợi đến lượt của họ. Tôi cố hết sức để tránh việc vô ý nhìn vào họ. 5 người họ đều là thanh viên của Đoàn Kịch Tắc kè. Họ đều được cải trang bằng Gift của Jane.
Từ tiểu đảo Clancy đến Anh, và từ cổng trạm Anh Quốc đến Seoul.
Chúng tôi dùng hai cổng tất cả.
“Dù rằng có chuyện không mong muốn hôm qua, nhưng như những Anh Hùng, chúng ta nên làm quen với những tình huống đó. “
Đó là những lời của Oh Hanhyun nói sau khi chúng tôi đến cổng trạm Seoul. Mọi người đều gật đầu và mỉm cười cay đắng.
“Nào, giờ tất cả cùng về nhà, hai ngày qua mọi người là tốt lắm! “
Sau những lời động viên của Oh Hanhyun, chúng tôi rời cổng trạm Seoul.
Và, tất cả trừ tôi đông cứng.
Bên ngoài cổng trạm là sự nháo nhào của phóng viên
-A, họ ở đây!
-Họ về rồi!
Hàng loạt ánh sáng chói mắt từ camera của phóng viên.
-Có thật công chúa Rachel b·ị b·ắt cóc vào hôm qua ở tiểu đảo Clancy không?
-Chuyện gì đã xảy ra!?
-Có báo cáo nói rằng học viên Kim Suho đã có màn trình diễn tuyệt vời trong vụ t·ai n·ạn…
Những phóng viên bủa vây chúng tôi với những câu hỏi. Video quay lại hội sảnh Clancy đã được truyền ra rộng rãi tới Hàn, và màn trình diễn nổi bật của Kim Suho chắc chắn trở thành đầu đề.
Những người khác của câu lạc bộ đang đứng thẫn người nhưng tôi thì không ,vì tôi biết, chẳng ma phóng viên nào hứng thú đến tôi cả.
Lén lẩn đi, tôi tuồn ra nhà hàng nổi tiếng với món gà nướng.
Tôi phải mua bữa ăn nhẹ cho Evandel đang đợi tôi ở nhà.
“Cho tôi hai… À không, ba. “
“3 hửm, ô kây. “
Sau khi mua 3 con gà nướng, tôi tiến đển cổng trạm.
Những bài phỏng vấn vẫn tiếp diễn. Yoo Yeonha -người thích làm tâm điểm chú ý truyền thông đang nói với những phóng viên với mái tóc phấp phới theo chiều gió.
Lờ họ, tôi tiến đến cổng dẫn đến Cube.
“Hua. “
Quang cảnh thân yêu như ở nhà Cube đây rồi. Cảm nhận được khí biển đông, tôi đi dọc qua trung tâm công viên. Ngay sau đó, khu tập thể 1 xuất hiện. Phòng tôi là 109, chỗ này thuận tiện vì không cần phải dùng đến thang máy. Tôi đặt ngón tay cái lên máy quét vân tay.
Ti ring- cửa mở với một âm thanh vang lên.
Tôi đóng sầm cửa ngay khi bước vào.
Ngay lúc đó, Evandel cùng với tất cả con thú em ấy tạo ra chạy đến bên tôi.
“Hajin~”
Tôi ôm Evendel đang chạy vào lòng. Em ấy chà mặt vào ngực của tôi, thể hiện sự vui mừng. Ngay lập tức, sự thanh thản lấp đầy trái tim tôi .
Tôi tự hỏi nếu sau nay tôi có một đứa trẻ thì sẽ cảm giác như này chăng.
Evandel nhìn tôi với đôi mắt long lanh và hỏi.
“Chú có mua gà không? “
“Có, chú mua khá nhiều đây. “
Tôi đang giữ một chiếc túi đầy ắp thịt gà.
**
3 ngày nữa thì học kì 2 bắt đầu.
Tôi nghĩ mình đã có một kì nghỉ thành công. Tôi đã đi săn và tập luyện chăm chỉ, và thêm được hai chức năng vào laptop-‘liên kết smartwatch’
Thật là phiền khi cứ có chuyện gì xảy ra là phải lôi laptop ra, nhưng giờ tôi đang cất nó đi vì tôi không muốn tốn Sp.
[Một may mắn không thể tin được, ngăn bạn khỏi một c·ái c·hết tưởng không thể tránh! ]
[Thoát c·hết trong gang tấc (3/9)- một chỉ số đặc biệt, tích tụ may mắn, đã mở khóa một phần! ]
[Bạn nhận 193 Sp! ]
Nhờ Cheok Jungyeong mà tôi nhận được 193 SP và sử dụng vào thiết lập. Giờ, có thứ này, tôi tự hỏi sao trước đây tôi lại chần chừ với hệ thống tiện lợi thế này.
-Oh, Hajin, có chuyện gì không?
Tôi gọi cho Park Soonhyuk bằng smartwatch đã cải tiếng của tôi.
“Hyung, anh có thứ em muốn chưa? “
Tuần trước, tôi đã nhờ Park Soonhyuk tậu dùm chiếc mô tô. Giờ tôi gọi để kiểm tra tiến độ thế nào rùi.
-Có rồi, Anh tìm thấy một cái mô tô với cái kính tuyệt nhất mà em muốn rồi đây, nhưng nó khá đắt. 150 triệu won lận, Agusta, anh nghĩ nó được gọi như vậy?
“Nó có bao gồm tích hợp các chức năng mình có thể cài lên nó không anh? “
Không, như vậy còn đắt hơn nữa. Những thứ như phủ ma năng và gia cố động cơ còn đắt hơn nhiều so với giá trị của nó.
“Cứ làm đi, em vừa kiếm được kha khá tiền từ sòng bạc. “
Tôi đã thắng 3 tỉ won ở sòng bạc. Chưa kể ngày đó cũng đang đến.
Ngày mà Mã Thố Chủ Nhân sẽ thảo phạt ổ ác ma Suwon và cũng vì thế, ngày đó tôi sẽ giàu to.
-…Được thôi, anh sẽ đặt hàng. Nhưng em định lái đi đâu? Không có nơi nào ở Hàn phù hợp cho mô tô phân phối lớn đâu.
“Ổn mà. “
Tôi có Aether và Yên Ngựa có thể cải thiện kĩ năng lái của tôi nữa. Trong trường hợp khẩn cấp, tôi còn Đạn Thời Gian nữa mà.
-Được thôi, anh sẽ đặt hàng dưới tên công ty mình, nên em tới nhận sau nhé.
“Cảm ơn anh. À phải rồi, công ty vẫn trên đà làm ăn phát đạt chứ ? “
-…Haha.
Park Soonhyuk trả lời với nụ cười.
-Chúng ta đang có 13 thợ săn. Em không cần phải lo.
“Ooh, quả là bước tiến tốt~”
-Haha, tất cả là nhờ em đó. Chúng ta giờ có thể sẵn sàng mở rộng mối làm ăn. Bọn anh sẽ sớm được chuyển sang một nơi tốt hơn nữa.
“Vậy thì em sẽ đầu tư thêm. Như em đã nói rồi đấy, em vừa thắng một khoản kha khá ở sòng bạc. “
Khi tôi vui mừng nói với Park Soonhyuk, tiếng chuông đột nhiên reo lên trên laptop của tôi.
Ngay lập tức, mặt tôi cứng lại.
Từ Đại tiệc Violet.
Tôi ngắt điện thoại và xác nhận nội dung.
Ai đó đã yêu cầu đến Cơ quan sự thật. Đây là yêu cầu đầu tiên sau hơn tháng rưỡi.
[Làm ơn tìm người này]
Mặc dù câu văn ngắn gọn, nhưng nó đi kèm với những thông tin chi tiết cùng ảnh một người đàn ông.
Tên ông ta là Fernin Jesus
“Hể? “
Tôi biết người này
Fernin Jesus.
Đây là người mà Tomer yêu và ghét hơn bất cứ ai- đó chính là cha của cô ta.