Rachel dừng lại giữa chừng. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy như vậy, tôi cũng đứng lại. Rachel nhìn chằm chằm vào tôi và nói.
“Mình đã hoàn thành danh sách các thành viên trong nhóm”
Những thành viên trong nhóm được Rachel soạn như sau: Rachel, Jin Hoseung, Yibokgyu, Kim Hajin, Tomer.
Rachel có thứ hạng cao nhất, theo sau đó là Jin Hoseung và Yi Bokgyu lần lượt là hạng 108 và 173. Hạn chót chốt danh sách team vào tận thứ 4, nhưng cô ấy đã nộp nó rồi.
“… Vậy cậu không thể đi đâu được nữa rồi. “
Cô ấy nói vậy, có lẽ là vì những lời mà Chae Nayun nói ra nên giọng của Rachel và ánh mắt của cô ấy ánh chút lo lắng.
“Chắc chắn rồi. “
“A, họ kia rồi! “
Ngay lúc đó, những thành viên khác trong đội đã có mặt đầy đủ, Jin Hoseung, Yu Bokhyu và cuối cùng là Tomer.
“Vậy là từ giờ chúng mình cùng team ha, cùng đi lấp đầy cái bụng trước đi nào. “
Jin Hoseung nói một cách hào hứng. Có phải vì tên này cùng đội với Rachel nên mới vậy?
Tôi liếc nhìn Rachel đang gật đầu.
“Vậy, đi đâu quẩy giờ? “
“Mm… Khó nhỉ, cậu muốn ăn gì Rachel-ssi? “
“Mình gì cũng được. “
Rachel không phải một người sành ăn nhưng không có nghĩa món gì cô ấy cũng thích.
“Đến Hangyujung, một nhà hàng Hàn Quốc đi nào. “
“Ừm, triển thôi. “
Yi Bokgyu và Jin Hoseung dường như không bận tâm gì cả và Rachel hắn giọng thỏa mãn. Chỉ có Tomer là không phản ứng gì cà.
“Vậy được không? “
“…Ừm. “
Một câu trả lời ngắn gọn
“Tuyệt. “
Vậy là đã quyết.
“À mà này. “
Trong khi vừa nhìn GPS và đi, Jin Hoseung đột nhiên lại gần tôi.
“Hajin này, về hai cái vé hai ngày tớ nói bữa trước ý , cậu muốn đi cùng mình không? “
“…Tới Pháp ấy hả? “
Ngay lập tức, mắt Rachel trở nên dữ dội. Pháp và Anh quốc có mối giao hảo như Nhật với Hàn (ghét nhau như choa với mèo =)) ). Vì tôi đã thêm một thiết lập rằng Anh quốc và Pháp đã tranh giành nhau một món cổ vật từ 20 năm trước, có mù mới không thấy rằng mối quan hệ giữa hai nước cực kì tồi tệ.
“À không, mình ổn. “
Thật lòng mà nói, tôi cũng tò mò về khẩu súng trường của Napoleon nhưng chưa đến mức đến Pháp để chỉ coi nó.
“Sao không? Biết đâu được khẩu súng của Napoleon lại về tay cậu thì sao. “
“…Napoleon? “
Rachel thì thầm .
“Làm sao có thể? Mình xếp hạng 334 cơ mà. “
“Sao chẳng được, nó ở trong viện triển lãm vẫn là tốt nhất… Mà tiện đây, cậu có thấy giọng cậu có chút thay đổi không, Hajin? “
“Kuhum, vậy sao? “
Thật là cảm tạ ống sáo tôi mua trong cửa hàng cổ của Clancy Islet
===
[Sáo Sừng] [Cổ vật ]
Ống sáo từng được sử dụng bởi người hát rong, Joseon.
Nếu bạn thổi nhạc cụ này, cổ họng của bạn sẻ trở nên trong và thanh thoát hơn trong 3 tiếng.
===
Tôi đã sử dụng nó lần đầu trong 5 phút trước khi đến gặp Kim Suho. Cũng bởi ,giọng trầm thì sẽ đáng tin hơn mà.
Kể từ lần đó, tôi bắt đầu dùng ống sáo thường xuyên. Tôi thích giọng mình nghe rõ hơn, và nó cho tôi cảm giác tuyệt vời khi cất giọng mỗi ban sáng.
“Ừm, vỡ giọng chăng? “
“…”
Tạ ơn trời, tôi không phải trả lời câu hỏi của cậu ta vì nó thiếu ý tứ, và cũng bởi chúng tôi đã đến nơi rồi.
Rachel bặm môi lại và tiến vào trước tiên.
**
Một xí nghiệp bị bỏ hoang ở Suwon
Sau 9 tháng, toàn bộ thành viên của Đoàn kịch tắc kè đều tề tựu về nơi ẩn náu của họ. Droon cuối cùng đã tìm ra cách dùng tinh thể trắng và mục đích họ tụ tập với nhau là để xem xét nó.
“…Nè nhóc, ta nghiền nó nhé?”
Cheok Jungyeong cầm thanh kiếm nhân tạo trên tay và hỏi lại. Droon nhíu mày và thúc giục.
“Ừm, làm đi. “
“Chặc, đừng có mà đổ lỗi cho ta nếu có chuyện gì. “
Cheok Jungyeong càu nhàu khi bọc nắm đấm của ông ta trong ma thuật. Độ đậm đặc của ma thuật khiến cho nắm đấm của ông ta trông như đeo một găng tay sắt vậy.
KWANG.
Nắm đấm của Cheok Jungyeong v·a c·hạm với thanh kiếm nhân tạo và kết quả, thanh kiếm đó bị nghiền nát như thể thủy tinh.
“Hài lòng chưa? “
“Rồi. “
Droon nhặt một mảnh của một phần kiếm bị vỡ và đặt nó lên chiếc bàn bằng đá.
“Tôi bắt đầu đây. “
Woong— Viên tinh thể trắng bắt đầu cộng hưởng, giải phóng ra ma thuật. Lượng ma thuật đó kết tụ thành hình lập phương bao bọc lấy viên tinh thể, và bắt đầu tiến về hướng mảnh kiếm vỡ, bọc nó trong nguồn ma thuật trắng của viên tinh thể, chuyển hoá nó thành một thanh kiếm pha lê.
“Oooh.”
Cheok Jungyeong kinh ngạc tán thán, trong khi đó những thành viên còn lại trong đoàn kịch tắc kè biểu lộ rõ vẻ sốc trên khuôn mặt.
“Đây, chỉ như thế, một mảnh kiếm đã biến thành một phần cổ vật. Như thí nghiệm , thứ này tối thiểu mạnh ngang với cổ vật bậc thấp. Một cổ vật đơn có thể sản xuất thành 30 bán cổ vật và, nếu tính cả với năng lực ma thuật của viên tinh thể, chúng ta có thể tạo ra nhiều hơn 600”
“Và chúng ta có thể bán mỗi bán cổ vật với giá 700~800 triệu won… thật đáng kinh ngạc.”
Chỉ cần thực hiện một phép tính đơn giản, ai cũng có thể tính ra được tiền lãi gần xấp xỉ 500 tỉ won. Thậm chí khi đã trừ đi phí trợ đen và phí rửa tiền, thì vẫn còn khoảng 20 tỉ cho mỗi thành viên. Nó quả là một món hời đáng để mạo hiểm.
“Ừm, nhưng phái mất ít nhất 5 năm để bán hết đống này.”
“Chẳng sao cả. Oh, tiện đây.”
Đột nhiên Jain đổi chủ đề.
“Mã Thồ Chủ Nhân đã bắt đầu chiến dịch Ổ Quỷ Suwon rồi đấy.”
Mắt của toàn bộ thành viên Đoàn Kịch Tắc Kè trở nên loé sáng.
Mã Thồ Chủ Nhân.
Chúng là những con mồi trong mắt của Đoàn Kịch Tắc Kè.
Bọn chúng cuối cùng cũng bắt đầu hành động.
*
“Nhìn này, nếu em làm thế này…”
9:00 P.M.
Đã đến giờ mà một đứa trẻ nên đi ngủ vậy mà Evandel vẫn đang mãi nghịch đất sét.
Em ấy có vẻ đã dùng khá nhiều ma thuật để tạo nên những cơ thể tinh linh, nên tôi đã chuẩn bị đồ chơi cho em ấy nghịch.
“Tada~”
“Wow, thứ gì đây?”
Evandel đã nặn một chim cánh cụt đeo kính, nhân vật mà em ấy thường thấy trên TV. Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Evandel ưỡn ngực trưng ra bộ mặt tự hào.
“Làm thế nào mà cháu nặn ra nó vây? Cháu là một thiên tài ư?”
“Hihi, muốn em bày cho không?”
“Không, dù cho cháu có dạy chú thì chú cũng không thể đâu. Đây là đặc kĩ bẩm sinh của cháu.”
Trong khi tôi đang làm cho Evandel cười với những lời tán dương, Smartwach của tôi đột nhiên rung lên.
Là Kim Suho
[Cậu có thể ra khu rừng gặp mình lần cuối không?]
Oho, vậy cuối cùng cậu cũng quyết định rồi ha.”
Nở một nụ cười, tôi đứng dậy.
“Evandel, chú ra ngoài một chút.”
“Ưn? Chú đi đâu?”
“Ưm… chú đi mua ít snack về ăn trước khi đi ngủ.”
“Snack? Cháu muốn bánh cơ?”
“Ô kê.”
“Bánh, bánh!”
“Chú sẽ mua nhiều nên đừng lo.”
Tôi nói vậy để dỗ em khi tôi đi ra ngoài.
Bánh, bánh.
Lặp lại những từ đó để không quên, tôi tiến thẳng ra chỗ Kim Suho đang đợi.
Ban đêm ở Cube lạnh buốt dẫu đang là mùa hè. Đó cũng bởi Cube là một hòn đảo nằm giữa biển Đông.
Vừa đi vừa xoa vai vì những cơn gió lạnh cắt da ,tôi cuối cùng đã đến điểm hẹn.
Ở giữa cánh rừng tăm tối, Kim Suho đang đứng đó với một vẻ mặt nghiêm túc. Vẻ mặt hiền hoà thường thấy của cậu ấy đã biến mất mà thay vào đó là một bầu không khí nặng nề.
“Yo, Kim Suho, sao cậu gọi tôi ra đây?”
Nghe thấy giọng , Kim suho quay về phía tôi.
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi trong một khoảng thời gian dài với đôi mắt nặng trĩu và thở dài. Có vẻ điều cậu ta định nói khá nghiêm trọng.
“… Cậu có nhớ điều lần cuối cậu nói với mình không?”
“Hửm? Ờ, có gì sao?”
“Như cậu nói… mình mới tìm ra một hầm ngục .”
Cười mỉm, tôi đã mong cậu ấy nói ra điều này.
“Nó khá nhỏ nên có lẽ nó chỉ vừa mới hình thành, nên mình định solo nó.”
“… Nhưng dù gì thì nó vẫn là một hầm ngục, có quá nhiều hiểm hoạ để chinh phạt một mình.”
Tôi ung dung khoanh tay và ngắt lời cậu ấy.
Kim Suho điềm tĩnh gật đầu đáp lại.
“Ừm, mình cũng đang nghĩ điều tương tự…”
Kim Suho đột nhiên vứt áo khoác cậu ấy xuống.
“Nhưng nếu muốn mình giao hậu phương cho cậu thì cậu cần phải thể hiện khả năng của bản thân cái đã.”
Cậu ấy thì thầm như gió thoảng trong khi nhìn tôi.
“…Hửm?”
Tôi ngạc nhiên. Tình huống này hơi khác so với tôi mong đợi.
“Mình biết chính xác vị trí của Hầm Ngục. Nên nếu mình xác nhận cậu sẽ giúp ích hay chỉ là gánh nặng cho mình cũng là lẽ thường thôi, đúng chứ?”
“… ừm, Kuhum.”
Cái khoanh tay của tôi có chút run rồi đấy.
Thật lòng mà nói, dù Kim suho có trở nên đui mù và thuận trái tay thì cũng chẳng đời nào tôi có thể hạ được cậu ấy. Sự khác biệt kĩ năng giữa chúng tôi là như thế đấy, chưa kể Kim suho là một kiếm sĩ còn tôi là một xạ thủ.
“Cậu đúng, nhưng có một điều mà cậu đã không tính đến.”
“…Là gì.”
Tôi vận não hết sức để tránh cuộc chiến này.
Tôi có nên cho cậu ấy thấy sức mạnh của Đại Bàng Sa Mạc không? Không cần phải uýnh nhau thì cậu ấy có thể chiêm ngưỡng sức mạnh của tôi nếu như tôi bắn vô một thân cây.
“Thật không công bằng cho một xạ thủ đánh nhau với chiến sĩ 1 vs 1 trong một khu đất trống. Thêm nữa, tôi có chút lòng tin vào v·ũ k·hí của mình. Tuỳ thuộc vào loại khẩu súng mà sức t·ấn c·ông sẽ khác như trời với đất…”
“Cậu không cần đánh bại mình.”
Tuy nhiên, Kim Suho cắt lời tôi.
“Và v·ũ k·hí cũng không phải vấn đề. Mình không tới để thử sức mạnh v·ũ k·hí của cậu.”
“…Thật vậy sao?”
“Ừm, mình sẽ ngừng khi đã thoả mãn.”
Tôi cạn lời rồi.
Kim Suho tuốt kiếm ra. Đấy không phải kiếm được làm từ thép của trường, mà là thanh kiếm gỗ dùng cho đấu tập. Tuy nhiên, chất lượng kiếm không làm ảnh hưởng đến cậu ta.
Khi ma năng bao quanh thanh kiếm của cậu ấy, đạn của tôi sẽ bị chặn lại. kể cả kháng phép cũng chẳng khác mấy cho cam, ma năng của Kim Suho nằm ở đẳng cấp cao hơn, thậm chí cắt được cả ‘kháng phép’.
…Một ý tưởng chợt loé lên trong đâu tôi.
“Oh, tôi quên mang theo súng rùi.”
“Thế thứ gì ở thắt lưng cậu kia?”
Tôi nhìn xuống thắt lưng, khẩu súng tay của trường mà tôi khư khư mang theo đang nằm gọn trong bao súng.
“Oh… Minh mang à… quên khuấy mất…”
Chẳng còn lựa chọn nào, tôi tuốt súng ra.
“Như vậy ổn chứ? Không như kiếm gỗ kia, tôi không thể điều khiến được sát thương của súng của tôi.”
“Ổn thôi.”
“…Mà, đây không phải v·ũ k·hí thật của tôi. Thứ này tôi dùng vì chúng ta bị cấm mang v·ũ k·hí cá nhân vào Cube, nhưng…”
Tôi vận não hết sức để câu thời gian. Nhìn xung quanh để xem cái gì có thể khiến may mắn của tôi kích hoạt.
Đầu tiên, tôi kiếm tra địa hình xung quanh.
Chúng tôi đang ở trong một khu rừng, trời thì tối mà gió thì mát.
Tóc của Kim Suho phây phẩy theo làn gió tây và áo khoác cậu ném xuống thì phần phật dưới đất.
…Khoan.
Áo khoác.
Áo khoác ở dưới đất.
Nếu được Kim Suho công nhận, thì SP và chỉ số may mắn của tôi là cần thiết.
“Cậu sẵn sàng chưa?”
Nhìn tôi cắm mặt xuống đất, Kim Suho hỏi.
“Đợi chút, có ai nhắn tin cho tôi.”
Tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi bắt đầu mở laptop trên smartwatch của mình.
…Trong hai phút, tôi bận gõ phím. Kết quả như sau.
===
[Áo khoác trường]
Một áo khoác được tạo bởi Cube
—Thông tin Bẫy
“Khi ai đó bước lên cái áo này, một trấn động mạnh sẽ vật người đó ngã mạnh xuống.
*Kĩ năng kéo dài trong 10 phút và sẽ biến mất sau khi kích hoạt
===
[25 SP sẽ bị tiêu thụ, đồng ý lưu thiết lập?]
Bởi vì là hàng xài một lần và không gây sát thương nên tôi cần ít Sp hơn mong đợi. Đây là một món đầu tư có hời.
“Tôi sẵn sàng”
Tôi tắt smartwatch và hít một hơi thật sâu.
Đã lưu.
“Rồi chiến thôi nào.”
“…Ừ.”
Người đàn ông sẽ trở thành người mạnh nhất thế giới đang đứng trước mặt tôi. Cậu ấy chỉ đứng, nhưng tôi có thể cảm nhận một áp lực to lớn đang đè nén xuống mình.
Tôi nín thở đầy căng thẳng. Và, Kim Suho lao về phía tôi với tốc độ mà tôi còn chẳng theo kịp bằng mắt trần.
Bình thường, tôi sẽ không có khả năng phản ứng di chuyển của cậu ấy, nhưng giờ tôi đã có Đạn Thời Gian.
Cảm nhận về thời gian của tôi chậm dần.
Mặc dù Kim Suho vẫn nhanh hơn tôi nhưng tôi có thể thấy rõ kiếm gỗ của cậu ta.
Sau khi cúi xuống và chỉ vừa vặn né nhát chém, tôi liếc qua vị trí của áo khoác.
4 bước.
Tôi không mong đợi gì nhiều.
Chỉ 4 bước thôi.
Phiu—
Kiếm gỗ của Kim Suho vung qua mắt tôi. Tôi bắn xuống chân của cậu ta, Kim Suho nhảy nhẹ lên né. Sau đó, cậu ấy vung kiếm một vòng..
Thanh kiếm gỗ làm trầy vai tôi. Một cơn đau sộc thẳng đến , nhưng tôi đã đến bước hai rồi.
Tuy nhiên, thanh kiếm Kim Suho vừa dùng để cứa vai tôi lại được giơ lên.
Bản năng sinh tồn của tôi gào thét.
Đòn này sẽ trúng.
Khả năng vật lý của tui không thể né cú này. Ừ đấy, thì sao, kêu đứa nào giỏi ra né hộ 5 phát chém trong một giây cái?
Không còn lựa chọn nào khác, tôi lấy Aether ra.
Aether phóng ra từ dưới chân và đây tôi qua một bên. Như vậy tôi chỉ còn một bước tới chỗ áo khoác.
Kim Suho có vẻ ngạc nhiên khi tôi né chuỗi liên hoàn của cậu ta. Tuy nhiên, cậu ấy lại lao đến mà chẳng cho tôi giây nào thở. Lao đến như một máy khoan, cậu ấy vung kiếm vào vai tôi.
Nhưng trước kiếm của cậu ấy kịp trúng tôi...
Cậu ấy đã dẫm lên áo khoác.
Thế là hết .
“…!”
Cơ thể của Kim Suho biến khỏi tầm mắt của tôi. Không lấy một tiếng hét, cậu ta bị gửi bay đi mất.
Bởi đòn đánh cuối của cậu ấy dồn trọng tâm về trước, và cũng bởi cậu ta đã mất cảnh giác, Kim Suho không thể tiếp đất hợp lý. Cậu ngã xõng xoài và lăn đi 50 mét.
Kim Suho nhanh chóng cố đứng dậy.
Tuy nhiên, đạn của tôi đã bay sướt qua đầu Kim Suho và va vào tảng đá phía sau.
“…Trong thực chiến thì không trượt đâu.”
Mặc dù nó sẽ bị chặn bởi lớp khí công của cậu ấy.
Tôi bước chậm đến phía Kim Suho. Cậu ấy như người mất hồn, mặt trống rỗng.
Khi tôi tới đưa tay ra , một nụ cười hằn trên khuôn mặt cậu ấy.