Tôi cố gắng cắt nghĩa về chân giá trị của nhánh cây này sao cho có lý. Bằng chứng tôi cung cấp khá đơn giản, nhưng dù sao nó vẫn đủ sức thuyết phục.
Tôi nói rằng một nhánh cây thì không thể là phần thưởng cho việc g·iết c·hết Kiếm Sĩ Hủy Diệt. Vì thế, thay vì kết luận rằng đây chỉ là một nhánh cây bình thường thì sẽ hợp lý hơn khi cho rằng nó rất đặc biệt.
Sau đó tôi giả vờ nghĩ về truyện dân gian và truyền thuyết liên quan đến nhánh cây này và nói rằng có một câu chuyện về nó.
“… Chỉ có một nhánh cây đặc biệt mà mình nghĩ đến mà thôi. Misteltein.”
Misteltein, nhánh cây đã g·iết c·hết vị thần ánh sáng của thần thoại bắc âu, Baldur.
Khi Kim Suho nghe cái tên thần thoại này, đôi mắt cậu trợn tròn vì sốc. Tôi tiếp tục lời giải thích của mình.
“Tuy nhiên, như cậu đã biết, một v·ũ k·hí thần thoại cần phải trải qua một hoặc nhiều lần thức tỉnh để bộc lộ hoàn toàn sức mạnh của nó. Thế nên nhánh cây này chắc hẳn là Misteltein, nhưng chưa được thức tỉnh.”
Tôi nhìn chằm chằm vào nó trên mặt đất. Nó trông rất giống với một nhánh cây bình thường.
“Thế nên đó tại sao nó trông rất bình thường.”
“Ah, mình hiểu rồi… Vậy ta phải tìm cách thức tỉnh nó phải không?”
“Về điều đó…”
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông da trắng mà Kim Suho đã đánh bại. Nằm đo sàn, trông như hắn đang giả vờ b·ất t·ỉnh. Việc cơ thể hắn ta ở đó nghĩa là Kim Suho chưa g·iết hắn.
Tất nhiên, Kim Suho chẳng có lí do gì để g·iết hắn ta, vì có lẽ hắn đã không tiết lộ bản thân là một ma nhân.
Trên thực tế, ’Quỷ hóa’ gần như bị cấm vì nó là bí mật của những ma nhân xâm nhập vào xã hội loài người. Tên trọc chỉ sử dụng nó vì hắn cảm thấy mình sẽ c·hết nếu không sử dụng.
“Chúng ta nên ra khỏi đây trước nhỉ?”
Tôi nói trong khi chỉ tay vào tên da trắng. Vì tôi không biết khi nào hắn sẽ dậy nên tôi cảm thấy không nên ở đây lâu hơn.
“Ừ, ý hay đấy.”
Tôi đã không tiết lộ với Kim Suho rằng gã đàn ông da trắng là một ma nhân.
Đó là bởi vì tôi lo lắng về giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh. Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là cổ phiếu của ‘Mã Thồ Chủ Nhân’ sẽ trở thành đống rác, và rốt cuộc tôi lại ném tất cả số tiền kiếm được đến nay qua cửa sổ.
“À phải rồi, chuyện gì đã xảy ra với tên đánh nhau với cậu thế?”
Kim Suho đột nhiên hỏi.
“… Hắn đã chạy trốn.”
“Ơ, mà chúng ta nên làm gì với gã này đây? Có nên báo cáo hắn với hiệp hội không?”
“Không, chúng ta không có bằng chứng gì. Thêm vào đó, nơi này là tầng ẩn của hầm ngục mà họ đang chinh phục. Và chúng ta đã vào mà không làm thủ tục cần thiết, thế nên chúng ta có thể bị trừng phạt.”
Tất nhiên, đây hoàn toàn là lời nói dối để bảo vệ số cổ phiếu kia thôi. Chúng tôi bước ra khỏi Hầm ngục trong khi nói trên trời dưới biển.
Bên ngoài trời đã tối. Dưới ánh trăng mờ ảo , tiếng cú vọ và tiếng hú của sói vang lên khắp ngọn núi.
Cảnh này y hệt trong câu truyện ‘Truyền thuyết ma quái’ vậy .(một câu chuyện ma của Hàn)
Dẫu sợ muốn c·hết, tôi lại không còn đủ sức để bước tiếp nữa. Tôi ngồi nghỉ bệt xuống trên nền đất.
“…Auu.”
Toàn bộ cơ thể tôi mỏi nhừ và đau đớn , đặc biệt là phần bắp tay .Bởi vì đã sử dụng toàn bộ sức mạnh ma thuật của ‘Dấu thánh’ chỉ trong một đòn , tay tôi giờ đau muốn c·hết. Tôi thậm chí còn không thể di chuyển cánh tay trái của mình.
Tôi chỉ vào nhánh cây trong tay Kim Suho khi cậu ta ngồi xuống cạnh tôi.
“Để nó xuống một lát.”
“Được rồi.”
Sau đó, tôi sử dụng cánh tay phải của mình để lấy ra ‘bụi phấn mộc điệp’ từ trong túi đeo trên thắt lưng.
“Nhìn kĩ nhé.”
Tôi tự hào khi cho cậu ấy xem ‘bụi phấn mộc điệp’. Dù chỉ nhìn thoáng qua, ánh sáng xanh tỏa ra từ nó trông đúng là một bảo vật .
Kim Suho ngạc nhiên hỏi.
“Cái gì thế?”
“Đây là…”
Tôi dừng nói giữa chừng. Sau đó, tôi nhìn vào đôi mắt Kim Suho- thứ đang ánh lên vẻ tò mò.
Bụi phấn này đáng lẽ thuộc về Kim Suho, nhưng vì hiện tại nó đang nằm trong tay tôi, tôi nghĩ nên dùng thứ này để có thể tạo với Kim Suho một ấn tượng tốt .
“Đây là kỷ vật của gia đình mình…”
“Cái gì cơ? Kỷ vật gia đình?”
“K-Không, nó không phải là một kỷ vật. Nó chỉ là thứ rất quan trọng với mình thôi.”
Tôi nhanh chóng sửa lại. Phải thừa nhận rằng, nói nó là một kỷ vật gia đình thì hơi quá.
“Dù sao đi nữa, bụi phấn này có thể đóng vai trò là chất xúc tác để đánh thức tiềm năng của các vật thể và con người. Đó là một món quà từ một tinh linh. Cậu đã từng nghe về tinh linh rồi phải không?”
‘Tôi đang sử dụng thứ quý giá này lên Misteltein đó. Chỉ vì cậu thôi đấy. Vì vậy, nên hãy tỏ ra biết ơn đi.’
Đó là cảm xúc trong lời nói vừa rồi của tôi.
Nó dường như làm cho vẻ mặt của Kim Suho trở nên nghiêm túc.
“Nếu rải thứ này lên Misteltein… thì nó sẽ biến đổi.”
Tôi biết rằng nó sẽ trải qua lần thức tỉnh đầu tiên. Sau đó, nhánh cây sẽ tự mình biến đổi thành một thanh kiếm dựa trên sự gia tăng kĩ năng và sự thuyên giảm nội quỷ năng .
“Làm nhé.”
Tôi rải bụi lên trên nhánh cây.
“….Đợi đã.”
Nhưng đột nhiên, Kim Suho nắm lấy cổ tay tôi. Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu chắc về điều này chứ?”
“Về điều gì cơ?”
“Chẳng phải cậu nói nó rất quan trọng với cậu sao?”
“…Ah.”
Tôi cười thầm
“Đúng là nó rất quan trọng, vì thế nó nên được sử dụng ở thời điểm này. Còn thể sử dụng nó ở đâu khác, nếu không phải Misteltein chứ?”
“Nhưng nó vẫn….”
“Cậu chỉ cần im lặng và nhận lấy nó đi.”
Tôi cắt lời và gạt tay Kim Suho ra. Kim Suho gãi cổ và nhìn tôi nửa biết ơn, nửa lo lắng. Tôi có thể nói rằng cậu ấy đã vô cùng cảm động. Có vẻ như điều này quá hời so với chỗ bụi phấn.
Tôi cẩn thận rắc bụi phấn lên Misteltein.
Bụi thấm vào Misteltein và sự biến nhanh chóng diễn ra.
Ánh sáng xanh từ bụi phấn lan toả khắp nhánh cây, và chẳng mấy chốc bề mặt của nó chuyển thành màu đen.
Bây giờ, nó không còn trông giống như một nhánh cây bình thường nữa.
Tuy nhiên, còn có thêm sự biến đổi nữa. Một chiếc lá mọc từ đầu của nhánh cây, rồi rơi xuống đất.
Nó có như thế này trong mạch truyện gốc không nhỉ.
“Thấy chưa, mình đã đúng mà.”
“… Ừ.”
Kim Suho nhìn xuống Misteltein và lẩm bẩm ngạc nhiên.
Từ chiếc nhánh cây màu đen này, Kim Suho sẽ cảm nhận được sức mạnh thần thánh trong nó.
“Rồi, như đã hứa…”
Tôi đưa Misteltein cho Kim Suho. Sau đó, tôi nhặt chiếc lá lên.
“Cậu lấy nhánh cây, còn mình sẽ lấy chiếc lá.”
“Hajin… Cậu chắc chứ? Tại sao chúng ta không dùng chung v·ũ k·hí này? Cậu có thể dùng chúng bất cứ khi nào cậu cần.”
“Thôi nào, mình đâu phải kiếm sĩ. Cậu muốn mình c·hết vì đánh nhau bằng kiếm à.”
Tôi thuyết phục Kim Suho, rồi lén bật chiếc smarwatch của mình.
[Lá cây Misteltein]
-Sản phẩm phụ của nhánh cây diệt thần sau khi thức tỉnh.
Bạn có thể dùng nó để pha trà để tăng sức mạnh cho cơ thể , hoặc bạn có thể nghiền vụn nó ra và sử dụng nó để chế tạo ra một v·ũ k·hí mạnh mẽ.
===
Hoàn toàn hài lòng về món hời này ,tôi chống đầu gối rồi đứng dậy.
“Được rồi, về thôi.”
“….Ừ.”
Núi Kamak quá nguy hiểm để chúng tôi ở lại qua đêm. Chúng tôi cùng nhau đi xuống núi, Kim Suho đi đầu trong khi tôi nối gót theo sau.
Giữa lúc đi xuống núi, một cái gì đó bám chặt lấy chân tôi và làm tôi có một pha vồ ếch.
“…!”
Bịch. Tôi ngã chúi xuống đất
Không đau lắm. Mà.. cảnh này ..có hơi quen quen nhỉ..
‘Đừng nói là…’
Tôi kiểm tra chân mình.
Như dự đoán, tôi đã vấp vào một cái gốc cây.
Tôi cẩn thận đào nó lên. Là… nhân sâm.
Tôi nuốt nước bọt.
Thân của nó khá to và có một số rễ mọc ra.
Nó nhỏ hơn cái tôi kiếm được lần trước, nhưng nó vẫn là nhân sâm.
Trúng số rồi.
“Hm….”
Tôi lén bỏ nó vào túi sách, rồi đuổi theo Kim Suho đang đi phía trước.
Sau 30 phút đi bộ xuống núi, Kim Suho và tôi đã đến cổng dịch chuyển.
Hiên tại, bây giờ là 1:53 phút sáng. Cổng sẽ đóng vào lúc 2:00.
Chúng tôi đã đến vừa kịp.
“Hajin.”
Ở phía trước cổng, Kim Suho quay lại đối mặt với tôi. Giọng nói dịu dàng của cậu ấy chảy vào tai tôi.
“Đường ai nấy đi thôi.”
“Hm? Cậu đi đâu à?”
“Vì đã đến đây, nên mình sẽ ghé thăm gia đình một lát.”
Kim Suho cười.
“Và cảm ơn cậu vì ngày hôm nay.”
Ngay lúc đó, ánh trăng sáng chiếu xuống mặt cậu ấy. Ánh sáng bạc chiếu rõ đôi mắt chính trực với nụ cười trong trẻo ấy.
…Cậu ấy đã gợi lên một cái gì đó trong tôi. Tôi nhớ một cái gì đó bản thân đã quên trong một khoảnh khắc.
Người đang đứng trước mặt tôi, Kim Suho, là nhân vật chính của thế giới này.
Một người chỉ đi trên con đường chính nghĩa.
Một người đàn ông không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình.
Một đồng minh của công lý với niềm tin vững chắc như thép ,một người theo đuổi chân lý và luôn lựa chọn chính xác con đường của mình.
Một tồn tại đã biến mất từ rất lâu trong thế giới hiện đại, nhưng ... cũng là một thứ tôi luôn khát khao để rồi gửi gắm nó qua văn chương.
Một anh hùng của chính nghĩa, một người mà tôi có thể tin tưởng hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này.
Đó là Kim Suho.
Giống như tên của cậu ấy, Kim Suho là một vị cứu tinh sẽ bảo vệ thế giới này.
(Suho nghĩa là bảo vệ)
“…Ừ.”
Tôi nói khi trước khi từ biệt.
“Gặp lại cậu sau.”
**
Tôi trở về ký túc xá. Căn phòng tối đen.
Tiếng đóng mở cửa dường như đã đánh thức Evandel, vì cô bé chạy tới ôm tôi. Tôi đi đến chiếc đi văng với Evandel trong vòng tay. Dẫu mệt muốn c·hết, nhưng vẫn còn một việc phải làm.
[Tổ chức lính đánh thuê Jeronimo]
Tôi tìm kiếm trên internet
[Đỉnh cao của lính đánh thuê, Jeronimo. Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ là 99,7%]
Tổ chức Jeronimo có 23 thành viên. Hồ sơ của họ được hiển thị trên trang web cùng với ảnh của họ.
Họ đều nổi tiếng trong lĩnh vực lính đánh thuê, nhưng thực tế, 23 thành viên này đều là 5-6 người của Đoàn Kịch Tắc Kè cả. Người có thể làm điều này trở nên khả thi là Jain ,với Gift ‘Ngụy Trang’ của mình.
“…”
Tôi lấy ra tấm danh th·iếp mà tôi đã nhận.
[Tổ chức lính đánh thuê Jeronimo]
Sếp đã ngắm đến tôi mà không phải là Shin Jonghak để vào Jeronimo.
Tôi không biết tại sao, nhưng có vẻ cô ấy muốn điền tôi vào chỗ trống còn thiếu trong Đoàn Kịch Tắc Kè .
Nhìn xuống chiếc smartwatch của mình, có ai đó đã nhắn tin cho tôi từ vài giờ trước.
[Yo]
[Cậu có thể dạy tớ học được không?]
[Tớ sẽ mua đồ ăn cho cậu]
[Trả lời tớ đi]
[Cậu định bơ tớ à? ㅡㅡ]
[Oiㅡㅡ]
Đó là Chae Nayun. Khi tôi thấy tin nhắn của cô ấy, tôi lại suy nghĩ về anh trai cô , Chae Jinyoon. Điều này làm tôi suy nghĩ về Đoàn Kịch Tắc Kè .
Với sự giúp đỡ của họ, tôi có thể g·iết Chae Jinyoon.
Mà không ai phát hiện ra.
… Không một ai .
**
Ổ quỷ Suwon. Mọi thứ liên quan đến ‘Mã thồ chủ nhân’ đều đã được ‘chăm sóc’. Lúc này, Sếp và Jain đang xem video về Kim Hajin.
“Tuy chỉ là một cục đá nhưng lại có sức mạnh lớn tới như vậy… Cậu ta đúng là đầy tiềm năng. Ngài đã đúng, Sếp.”
Jain cười nhẹ khi cô thừa nhận mình sai.
Mặc dù đó là kết quả của ma thuật, nhưng không thể dễ dàng tạo ra sức phá hủy như vậy chỉ bằng một cục đá.
Nhưng điều mà Jain thích nhất không phải năng lực chiến đấu, mà là sự tàn nhẫn của cậu ta.
Nếu đối thủ không phải là một ma nhân, thì hắn sẽ m·ất m·ạng khi bị viên đá t·ấn c·ông. Vào thời điểm đó, Kim Hajin không biết kẻ thù của mình là ma nhân.
Bình tĩnh và kiên quyết , Kim Hajin đã t·ấn c·ông với ý định g·iết người .
“Nhưng Sếp ơi, tại sao em không được xem đoạn cuối? Em muốn xem ‘Quỷ hóa’ của hắn.”
“Thế là đủ rồi. Hơn nữa, tôi không muốn xem nó.”
“… Tại sao?”
Jain nghiêng đầu hỏi. Sếp bĩu môi một chút và lẩm bẩm.
“… Nó khá tởm.”
**
Cuối tuần trôi qua nhanh như gió, và thứ 2 đã đến.
Một tuần mới đã bắt đầu.
“Như các bạn đã biết, hội thi giữa các lớp sẽ diễn ra từ ngày thứ 6. Mình cần những người tình nguyện cho sự kiện này! Có rất nhiều chỗ trống, vì vậy mỗi người sẽ phải tham gia ít nhất một sự kiện.”
Trước khi bắt đầu lớp học, trong buổi lên lớp sáng, Yi Yeonghan đã nhắc đến về cuộc thi giữa các lớp.
“À phải rồi.”
Tôi chợt nhớ ra.
Hội thi giữa các lớp.
Đó là sự kiện đầu tiên và cuối cùng trước khi đến giữa kỳ.
Đúng như tên gọi của nó, các lớp sẽ tranh tài với nhau trong một số các sự kiện bao gồm tất cả các chủ đề khác nhau. Có những sự kiện như đấu tay đôi, t·ấn c·ông Hầm ngục và quyết đấu ma thuật, nhưng vẫn có những sự kiện giải trí như chơi game, ca hát và bóng đá. Nếu đây là một hội thi chính quy thì có lẽ chỉ những gì liên quan tới đấm đá mới được chấp nhận, nhưng cái này lại khác, đây là một ngày hội dành cho học viên.
Đương nhiên, các học viên đang nói chuyện về các sự kiện mà họ muốn tham gia.
“Cậu dự định sẽ làm gì, Rachel-ssi?”
Tôi hỏi Rachel, người đang ngồi cạnh tôi và khiến cô nao núng trước khi trả lời bằng một nụ cười khó xử.
“Mình… đang định tham gia vào cuộc thi đố vui.”
“Oh, cuộc thi đố vui à. Có thể, mình cũng nên đăng ký luôn.”
“Cuộc thi đó đã đủ người rồi.”
Jin Hoseung nói. Tôi quay về phía Jin Hoseung, rồi quay lại về phía Rachel. Cô ấy gật đầu.
“P-Phải… Nó đã đủ người mất rồi. Thật đáng tiếc…”
“Oh, mình hiểu rồi.”
“Hiện tại, cả bóng đá và bóng rổ đều đã đủ người. Mọi người, yên nào !.”
Nghe Yi Yeonghan nói. Tôi không ngừng băn khoăn, …họ sẽ tham gia những sự kiện thể thao siêu phàm gì nhỉ?
“Chúng ta cần ai đó tham gia sự kiện ca hát và bắn cung…”
Yi Yeonghan dừng lại trong giây lát và nhìn tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ hắn đang nhìn người khác. Nhưng nhìn hắn cười toe toét khi bắt gặp ánh mắt của tôi, tôi mới biết là hắn nhìn mình. Chẳng mấy chốc, những học viên khác cũng quay lại dòm tôi.
Ho khan , tôi nói.
“…Mình sẽ tham gia bắn cung.”
“Tốt.”
Yi Yeonghan mỉm cười viết tên tôi xuống.
Không chỉ mình bắn cung mà còn cả ca hát.
“Đợi đã! Cậu đang làm gì vậy? Xóa nó đi!”
“Được rồi, cảm ơn mọi người! Chúng ta đã xong xuôi rồi.”
Yi Yeonghan nhấn enter và gửi đi danh sách đăng ký.