*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời cấp hai mơ màng thuận lợi trôi qua, ba bạn nhỏ đã lên đến cấp ba.
Trước kì thi, bên phía Thời An xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Mẹ Thời An không muốn y học cao hơn nữa mà chuyển sang trường trung cấp nghề, như vậy có thể nhanh chóng ra đời kiếm tiền.
May mà Chương Cảnh và Đỗ Yến kết hợp với người lớn hai nhà đã khuyên nhủ khiến mẹ Thời An bỏ ý nghĩ vô căn cứ này, đồng ý để cho Thời An tiếp tục đến trường.
Năm cuối cấp hai, Chương Cảnh lúc nào cũng đứng nhất lớp phải gánh vác trọng trách dạy kèm Đỗ Yến và Thời An.
Thành tích của hai người kia ở mức trung bình, Đỗ Yến là do ham chơi, không chịu tập trung học hành; còn Thời An thì vì dành quá nhiều thời gian giúp mẹ làm việc.
Cũng may cả hai đều rất thông minh, nhờ sự giám sát của Chương Cảnh mà thuận lợi thi đậu trường cấp ba tốt nhất.
Ba người tiếp tục trở thành bạn học, bắt đầu kiếp sống cấp ba.
Trường khá xa nhà, ngồi xe mất hơn một tiếng.
Cân nhắc đến chương trình học căng thẳng, lãng phí thời gian vào việc đi đi lại lại rất bất hợp lý nên Đỗ Yến, Chương Cảnh và Thời An bèn quyết định ở kí túc xá.
Sau khi kết quả kì thi được đưa ra, Chương Cảnh liền nhìn chằm chằm cha hắn, bảo đảm mình và Đỗ Yến có thể ở cùng một phòng với nhau.
Xét tới tính cách hướng nội của Thời An, Chương Cảnh cũng quan tâm đến cả y nữa. Vì vậy, ba người đều được xếp chung phòng.
Gần đây mẹ Thời An vừa đổi việc, tình hình tài chính chẳng còn túng quẫn như trước đây nhưng chỉ càng bận hơn mà thôi. Cuối cùng bà không nhất định phải đưa Thời An tới trường báo danh mà để y đi cùng bạn bè.
Tòa kí túc xá của trường cấp ba mới xây xong được hai năm, điều kiện rất tốt. Một phòng có bốn người, giường tầng(*), có phòng vệ sinh buổi tối thường cung cấp nước nóng đúng giờ. Khá hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Đỗ Yến và Chương Cảnh.
(*Giường là kiểu thế này:
Hơn nữa trong phòng chỉ có ba người bọn họ, rất may mắn.
Đối với kiểu người lầm lì cô độc, ý thức lãnh địa mạnh như Chương Cảnh thì hắn có thể ở cùng với Đỗ Yến, còn Thời An là do đã quen biết từ nhỏ nên miễn cưỡng nhịn được. Nếu là người lạ, chắc chắn hắn sẽ phải tốn thời gian rất lâu mới có thể thích ứng.
Mà hiện tại trong ký túc xá đều là người quen, điều này làm cho tâm trạng hắn trở nên rất tốt.
Chương Cảnh và Đỗ Yến chọn bên trái, giường của hai người họ được kê sát nhau. Thời An lại chọn cái đối diện với Đỗ Yến.
Có lẽ do lần đầu tiên xa nhà, ở trong cùng một kí túc xá nên ngay cả người chững chạc như Chương Cảnh cũng thấy hưng phấn.
Sau khi tắt đèn, ba người trò chuyện đến mười hai giờ mới thỏa mãn đi ngủ.
Trước khi nhắm mắt, Chương Cảnh và Đỗ Yến còn vì hướng ngủ của nhau mà thảo luận một phen, cuối cùng cảm thấy duỗi chân về phía đầu của người khác như vậy không hay cho lắm, do đó bọn họ liền nằm đầu đối đầu.
Có lẽ phải ở trong hoàn cảnh xa lạ và buổi tối quá mức hưng phấn, Chương Cảnh ngủ chẳng yên. Đến nửa đêm, hắn lờ mờ nghe thấy ai đó gọi “Chương Cảnh”.
Giọng nói kia hết sức quen thuộc, rõ ràng chính là Đỗ Yến. Cho dù ý thức còn hơi mơ hồ nhưng Chương Cảnh vẫn ngồi dậy ngay lập tức.
Hắn nhìn xung quanh, cảnh tượng trước mắt quá lạ lẫm, lúc này mới ý thức được bây giờ mình đang ở phòng ngủ. Chương Cảnh nghĩ tới âm thanh mà mình vừa nghe thấy thế là bèn quay đầu nhìn, phát hiện Đỗ Yến hẵng còn say ngủ, chỉ nói mớ mà thôi.
Ánh trăng tối nay rất sáng, chiếu qua rèm cửa sổ chưa kéo hẳn xuống dưới mặt đất. Mặc dù không bật đèn nhưng khi mắt Chương Cảnh dần thích ứng thì cũng nhìn rất rõ.
Tuy hiện tại là tháng chín, song thời tiết hôm nay vẫn rất nóng.
Đỗ Yến cởi áo, chỉ mặc một cái quần đùi đi ngủ.
Tư thế ngủ của cậu rất lộn xộn, hất hết chăn sang bên cạnh. Chương Cảnh bất đắc dĩ thở dài, rướn người muốn kéo chăn đắp cho Đỗ Yến.
Nhưng tay hắn vô tình chạm vào vai Đỗ Yến, cảm giác trơn nhẵn, da dẻ đàn hồi ấy khiến người khác phải lưu luyến.
Ý thức được điều này, Chương Cảnh vội vàng rụt tay về. Hắn ngạc nhiên nhìn Đỗ Yến, chẳng hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ quái ấy với người có cùng giới tính.
Càng nhìn Chương Cảnh càng thấy đường nét nơi vai Đỗ Yến rất đẹp, xương quai xanh tinh xảo, dường như tất cả đều đang dựa trên tâm ý của hắn.
Chương Cảnh ngây người, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này trông rất quen mắt. Nhờ vào vẻ tĩnh lặng xung quanh, hắn nhanh chóng biết được cảm giác quen thuộc vừa rồi xuất phát từ đâu.
Buổi tối hơn một năm trước, trong giấc mơ hỗn loạn đầy ám muội kia, người cùng hắn quấn quít cũng có xương quai xanh và bờ vai tương tự.
Ma xui quỷ khiến thế nào Chương Cảnh lại duỗi tay muốn xác nhận điều gì đó.
Khi hắn đặt tay lên bả vai Đỗ Yến, chưa ngừng được bao lâu thì đối phương đã kêu hừ một tiếng mất kiên nhẫn, hất văng cánh tay Chương Cảnh.
Cuối cùng Chương Cảnh cũng thoát khỏi trạng thái điên rồ kia, hoàn hồn lại. Hắn hoảng loạn, tim đập nhanh đến cực hạn, thậm chí nín thở, sốt sắng nhìn Đỗ Yến.
May mà Đỗ Yến vẫn đang ngủ say, chỉ trở mình thôi.
Chương Cảnh không dám táy máy thêm, hắn giơ tay kéo chăn Đỗ Yến đá sang bên cạnh đắp cho cậu, sau đó nằm xuống giường mình.
Hắn trùm chăn lên đầu, không nghĩ ngợi nữa, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng lăn qua lộn lại mãi mà vẫn chẳng chợp mắt nổi, chỉ nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng vang dội.
Ngay khi nội tâm Chương Cảnh ngập tràn hỗn loạn, suy nghĩ không thông, bị mất ngủ, hắn đột nhiên phát hiện giường đối diện có động tĩnh.
Chương Cảnh hơi hé mắt ra, bắt gặp Thời An đang leo xuống giường, vào phòng vệ sinh. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng ngủ một giấc.
Nhưng chốc lát sau, Chương Cảnh bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi Thời An rời khỏi phòng vệ sinh, hắn không nghe được tiếng y leo lên giường.
Chương Cảnh hơi nghi hoặc, mở mắt nhìn sang.
Hình ảnh trước mắt khiến Chương Cảnh kinh ngạc không thôi. Thời An đứng trước giường Đỗ Yến, khoảng cách rất gần. Y cứ ngơ ngẩn ngắm Đỗ Yến ngủ say, chẳng hề nhúc nhích.
Chương Cảnh không lên tiếng, hắn hít thở chầm chậm, cẩn thận quan sát hành động của Thời An.
Thời An cứ đứng nhìn Đỗ Yến hồi lâu, rốt cuộc cũng quyết định vươn tay, dường như muốn chạm vào mặt Đỗ Yến.
Chương Cảnh khẽ nhíu mày, vẫn im lặng nhưng lại đột nhiên trở mình rồi ngồi dậy.
Chương Cảnh làm bộ vừa mới vừa tỉnh ngủ, dụi dụi mắt nhìn sang đã thấy Thời An rời khỏi giường Đỗ Yến một đoạn.
Hắn mở miệng hỏi: “Thời An? Cậu chưa ngủ à?”
Trong bóng tối, Chương Cảnh không thấy rõ vẻ mặt đối phương, chỉ nghe y thấp giọng trả lời: “Tớ đi vệ sinh.”
Chương Cảnh nói: “Cậu xong rồi thì đến lượt tớ”
“Ừm.”
Thời điểm Chương Cảnh ra khỏi phòng vệ sinh, tất cả đã khôi phục bình thường. Ngoại trừ ánh trăng trong suốt thì không ai biết chuyện gì từng xảy ra.
Chương Cảnh đi tới cửa sổ, giơ tay kéo kín rèm, bấy giờ mới leo lên giường của mình nằm xuống.
***
Sáng ngày hôm sau, lúc Đỗ Yến thức dậy bèn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì cậu là người dậy sớm nhất kí túc xá.
Đỗ Yến nhảy xuống giường mặc quần áo rồi lao vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Khi cậu đi ra, phát hiện Chương Cảnh và Thời An vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Đáp lại cậu chỉ là tiếng hít thở đều đặn. Đỗ Yến nhìn khuôn mặt say ngủ của Chương Cảnh, đột nhiên nở nụ cười: “Thật là hiếm có khó tìm, lần đầu tiên mình dậy sớm hơn cả Chương Cảnh đấy.”
Đỗ Yến đến chỗ bàn học lấy bút dạ. Mặc dù là trò đùa dai nhưng vẫn có chừng mực, dạng bút ghi nhớ này dùng nước rửa là sạch.
Đỗ Yến vẽ lên mặt Chương Cảnh, tạo cho hắn nếp nhăn trên trán và quầng thâm dưới mắt.
“Thế mới đúng là ông cụ non chứ.” Đỗ Yến nhìn tác phẩm của mình, suy nghĩ đến việc vẽ thêm ria mép cho Chương Cảnh.
Khi Đỗ Yến đang chuẩn bị hạ bút, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động. Cậu chột dạ, tay run lên, đầu bút lạnh lẽo liền chạm vào môi Chương Cảnh.
Cậu cả kinh, nhanh chóng giấu tay ra đằng sau lưng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Chương Cảnh nhíu mày, sờ sờ môi rồi mở mắt.
Ban đầu hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, khi nhìn rõ người đứng trước mắt là ai bèn giật bắn cả mình, đột nhiên ngồi bật dậy: “Cậu làm gì đấy?”
Đỗ Yến sững sờ, không hiểu tại sao Chương Cảnh lại kích động như vậy. Ở đây làm gì có gương, chẳng nhẽ cậu ấy phát hiện ra trò đùa dai của mình rồi ư?
Cậu cười khan, nói lảng sang chuyện khác: “Được rồi, không có gì đâu. Tớ đi mua bữa sáng cho các cậu trước nhé, gặp nhau ở căn tin sau!”
Nói xong, Đỗ Yến bèn chạy trối chết, chỉ để lại Chương Cảnh ngồi trên giường sờ môi, không thể tưởng tượng nổi.