Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 116



Sau khi nhớ lại nội dung bộ phim, Tiểu Bát mở lời trước. Tuy nó chỉ là phân thân của đại yêu nhưng cũng bị Thẩm Hành một mình gánh vác trách nhiệm này làm cho xúc động.

Tiểu Bát nhẹ giọng hỏi: “Đỗ Yến, Thẩm Hành thảm như vậy rồi cậu đừng sắm vai nhân vật phản diện, lừa dối y, lợi dụng y, hại y nữa có được không?”

Tiểu Bát im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: “Nếu cứ như vậy thì hơi quá đáng đấy…”

Đỗ Yến dở khóc dở cười đáp: “Hóa ra trong mắt mày, ở mấy mộng cảnh trước tao đều mắc tội ác tày trời à?”

Tiểu Bát nhanh chóng phủ nhận: “Không không, tôi không có ý đó, chỉ là đang cảm thấy đồng cảm với Thẩm Hành thôi.”

Đỗ Yến chẳng để bụng, trả lời: “Tao nghĩ xong cả rồi, lần này sẽ làm một tiểu thiên sứ, quấn lấy y, nói chuyện với y, chọc cho y vui. Mày thấy sao?”

Tiểu Bát biết rõ mạch não vi diệu của Đỗ Yến, không dám tin tưởng 100%, nó nói: “Cậu tình nguyện trở thành tiểu thiên sứ, khiến y vui thật à?”

Đỗ Yến nhìn xuống dưới, đáp: “Tiểu thiên sứ thì là tiểu thiên sứ thôi, chỉ có điều trong thế giới này, tiểu thiên sư đơn thuần ngốc bạch ngọt sẽ chẳng tài nào sống nổi. Đồng thời dựa theo thể chất đặc thù của Thẩm Hành, nếu muốn mọi chuyện hợp logic, không phá hủy mộng cảnh thì tao cần phải đặt ra thiết lập đặc biệt cho bản thân và tạo vài phiền phức nho nhỏ ở chỗ Thẩm Hành.”

Quả nhiên Đỗ Yến không chịu an phận sắm vai tiểu thiên sứ. Tiểu Bát bất đắc dĩ hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”

Đỗ Yến cười, trả lời: “Trong thế giới mạnh được yếu thua này, ngây thơ đơn thuần chỉ là cục nợ mà thôi. Ngoài mặt là tiểu thiên sứ nhưng bên trong lại mang tâm hồn ác quỷ, còn trao quyền lựa chọn xem tao là nhân vật phản diện hay chính diện cho Thẩm Hành. Liệu y sẽ thành công bẻ mầm cây nhỏ mọc lệch ấy về đường ngay hay thất bại đây.”

Tiểu Bát nhìn Thẩm Hành ở phía dưới, trong lòng đột nhiên vô cùng đồng tình với hắn. Chẳng biết sau khi bị “tiểu thiên sứ” Đỗ Yến này quấn lấy thì hắn có nhớ những năm tháng cô độc này không nữa.

***

Gia Viên Số 1 là thành phố được dọn dẹp và cải tạo sớm nhất. Bên dưới lòng đất là nơi trú ẩn khổng lồ, đồng thời trở thành khu dân cư lớn nhất của Người Thuần Chủng.

Tất cả thực vật sạch và những thành quả khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất đều đến từ Gia Viên Số 1, bên ngoài cũng có rất nhiều Người Lây mạnh mẽ sinh sống.

Màn sáng hình bán cầu vĩ đại chia Gia Viên Số 1 thành hai khu vực. Bên trong màn sáng là lãnh địa thuộc về Người Thuần Chủng, bên ngoài màn sáng là nơi ở của Người Lây. 

Tuy màn sáng rất mỏng, chẳng ảnh hưởng gì đến Người Thuần Chủng nhưng lại có thể tăng độ phóng xạ trên Người Lây. Bởi vậy không Người Lây nào dám mạo hiểm xông vào đó cả.

Dưới màn sáng là hai khu giao dịch tài nguyên lớn, Người Lây dùng những món đồ mà họ tìm thấy trong thành phố bỏ hoang để đổi lấy đồ ăn sạch và thuốc kháng phóng xạ.

Người Lây là nhân loại không có tương lai, sống cuộc đời như chỉ mành treo chuông. Vì thu thập tài nguyên mà bọn họ phải chiến đấu với động vật và côn trùng biến dị, chỉ có thời điểm trở về ngoài gia viên mới được yên bình và thỏa thích tận hưởng.

So với các khu dân cư trật tự nghiêm ngặt của Người Thuần Chủng thì lãnh địa của Người Lây bên ngoài màn sáng lại hỗn loạn hơn rất nhiều.

Con đường xung quanh quán bar là địa phương huyên náo nhất về đêm, ngập tràn hình ảnh phóng túng của Người Lây, nhờ ảnh hưởng của cồn mà thoải mái buông thả.

Người Thuần Chủng luôn đặt ra yêu cầu cao với thức ăn còn Người Lây thì khác, họ có thể chẳng quan tâm đến việc chúng có bị nhiễm phóng xạ hay không. Bởi vì gen bị biến dị, sức đề kháng của họ so với Người Thuần Chủng tốt hơn rất nhiều, dùng thuốc là đã thanh lọc hết phóng xạ do đồ ăn đem lại.

Cho nên những thứ như rượu được coi là báu vật để Người Lây hưởng thụ, tất đều tồn tại trước chiến tranh hạt nhân. Thực vật sạch quá quý giá, Người Thuần Chủng đương nhiên sẽ không nỡ lòng bỏ chúng, cũng chỉ có số ít nhân tài mới uống nổi rượu được chưng cất từ thực vật sạch.

Người Lây không kiêng kỵ nhiều như vậy, rượu từ mấy trăm năm được tìm thấy và đưa đến quán bar bên ngoài màn sáng.

Bảo vệ Người Lây khỏe khoắn, dáng người to lớn đứng trước mỗi quán bar. Chỉ mình kiểu Người Lây này mới có khả năng nhanh chóng khống chế cục diện khi ai đó say rượu gây sự.

Trong số ấy, bảo vệ đứng ngoài cửa một quán đắt khách là trông khó nhằn nhất. Nhưng hai bảo vệ này nhìn về phía người đang đi từ xa đến, bắp thịt cả người vô thức căng chặt.

Một bảo vệ hỏi: “Kia có phải là Thẩm Hành không? Sao y lại xuất hiện ở đây nhỉ?”

Tên còn lại đáp: “Mày mới tới đây à? Thẩm Hành rất thích đến quán bar của chúng ta uống rượu, cách một quãng thời gian mới xuất hiện cũng chẳng có gì bất ngờ cả.”

Bảo vệ kia thấp giọng nói: “Y chạy tới nơi này uống rượu sẽ không làm tăng mức độ phóng xạ của chúng ta đấy chứ? Khéo thuốc cũng vô tác dụng đối với y đó.”

“Mày nghĩ gì thế, tiếp xúc thoáng qua thì sẽ không bị đâu. Mày có ăn cơm với y hay ngủ cùng phòng cùng giường với y đâu mà sợ.”

Bảo vệ mới còn bảo: “Nhưng tao vẫn lo lắm, độ phóng xạ của chúng ta đã cao rồi, chẳng may…”

“Vậy mày đi mà ngăn cản y, ” Tên còn lại lườm nguýt, “Sau đó nói: xin lỗi, chỗ chúng tôi không chào đón anh.”

Bảo vê lúng túng cười cười, trả lời: “Thế thôi, dựa vào sức của y chắc dùng một tay cũng có thể bẻ gãy cổ tao mất, cùng lắm khi nào hết ca lại uống thêm hai bình thuốc kháng phóng xạ. Nếu không hiệu quả thì tự an ủi bản thân chút vậy.”

Cuộc đối thoại của hai người đột nhiên dừng hẳn bởi vì Thẩm Hành chỉ còn cách bọn họ hai mươi mét. Đối với Người Lây, hai mươi mét đủ để cho đối phương nghe rõ những gì mà họ nói.

Thật ra bọn họ không biết, tố chất thân thể của Thẩm Hành cao hơn Người Lây bình thường khác rất nhiều. Hai gã bảo vệ này xì xào bàn tán cái gì hắn đều nghe được cả.

Nhưng sau khi Thẩm Hành bước vào cửa quán bar cũng không nhìn về phía hai gã bảo vệ kia. Nhiều năm trôi qua, hắn đã quá quen với việc người khác tránh né và sợ hắn.

Thẩm Hành vừa đơn độc dọn dẹp một thành phố xong. Cho dù hắn có mạnh đến đâu thì chiến đấu cả ngày lẫn đêm không ngừng như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.

Côn trùng biến dị trong thành phố sẽ chẳng cho người ta thời gian nghỉ ngơi, chúng sẽ chui ra bất cứ lúc nào và từ bất cứ đâu, công kích ai đi nhầm vào đó. May mà chỉ cần xử lý sạch toàn bộ thành phố, dọn dẹp nguồn gốc gây ra phóng xạ là sẽ chẳng còn sinh vật nào tới gần thành phố đấy nữa.

Trở lại Gia Viên Số 1, chuyện đầu tiên Thẩm Hành làm chính là đến quán bar để thư giãn.

Việc làm ăn của quán bar vô cùng phát đạt, con đường kinh doanh của ông chủ rất rộng, có thể lấy được thuốc kháng phóng xạ tốt, không ít Người Lây thu thập được rượu hảo hạng mang đến đổi.

Vì đã tích lũy lâu dài nên hầm rượu của quán bar chứa vô vàn loại rượu đa dạng. Hầu hết Người Lây tới Gia Viên Số 1 đều sẽ ghé quán bar để nếm thứ các loại rượu ngon.

Chỉ là trong quán bar đông đúc lại xuất hiện khoảng trống hình tròn đường kính tầm hai, ba mét trước quầy. Người đang ngồi ở vị trí đó chính là Thẩm Hành.

Đám Người Lây bị chuốc say cũng sẽ tránh né hắn theo bản năng.

Thẩm Hành đã quen được đãi ngộ như vậy. Đối với hắn, những người này chủ động giữ khoảng cách càng khiến hắn thoải mái hơn. Thẩm Hành là khách quen của quán bar, không cần lên tiếng mà bartender đã bày mấy chén rượu đối diện hắn. 

Thẩm Hành quăng túi đặc chế lên bàn, bartender cầm lấy rồi xoay người rời đi.

Chiếc túi được làm bằng vật liệu kháng phóng xá, bên trong đựng loại tiền đang được lưu hành hiện giờ.

Mặc dù tiền vàng không dễ nhiễm phóng xạ, ngay cả Người Thuần Chủng cũng dùng song Thẩm Hành vẫn gói tiền bằng túi bảo hộ để tránh tình huống phát sinh ngoài ý muốn, đồng thời khiến người giao dịch với hắn yên tâm hơn.

Không ai biết độ phóng xạ của Thẩm Hành là bao nhiêu, tuy trên người hắn có đeo ra đa nhưng cũng chẳng cho được kết quả chính xác.

Sau khi uống rượu xong, Thẩm Hành trầm mặc đứng dậy đi về phía cửa. Đám người đông đúc huyên náo kia vô cùng ăn ý nhường đường cho hắn. 

Nếu đổi thành bất cứ người nào khác thì chắc sẽ cảm thấy khó chấp nhận đại ngõ đặc biệt này, song vẻ mặt Thẩm Hành lại cực kỳ bình tĩnh, hắn rời khỏi quán bar như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.

Tốc độ của hắn rất nhanh, chưa đầy mấy phút đã bỏ con phố tấp nập nọ đằng sau lưng, tiến vào khu nhà ở yên tĩnh. Trước chiến tranh, cụm dân cư này nằm ở ngoại thành, các căn nhà vẫn còn khá hoàn chỉnh, không ít Người Lây đang an an ổn ổn sống tại đây.

Càng gần tới nhà Thẩm Hành, ánh đèn trong từng ngôi nhà càng thưa thớt dần. Cuối cùng phía trước biến thành một màu đen kịt, cho dù được gìn giữ tốt đến đâu thì khu vực này cũng chẳng có ai.

Bởi vì nơi đây là chỗ của Thẩm Hành, không một Người Lây nào lại vì hoàn cảnh sống thoải mái mà chịu để cho độ phóng xạ của mình tăng cả.

Rượu mạnh khó khăn lắm mới khiến Thẩm Hành lười biếng chút, sau khi tiến vào khu vực thuộc về riêng mình cũng thả lỏng phần nào.

Nồng độ cồn hạ thấp sự nhảy bén và tâm phòng bị của hắn, lúc hắn mở cửa nhà bỗng bị thứ gì đó ngáng chân.

Thẩm Hành cúi đầu, thị lực của Người Lây sẽ không bị bóng tối ngăn trở. Hắn phát hiện vật thể hại hắn suýt thì vấp ngã là một người, đối phương dựa vào cửa, toàn thân được che phủ bởi chiếc nón đen rộng vành.

Thẩm Hành khẽ nhíu mày, nghĩ tên trộm nào không sợ chết dám mò vào nhà mình. Hắn giơ tay nhấc cái nón lên, chợt bị làn da trắng nõn trước mắt làm cho sững sờ.

Bề ngoài của Người Lây và Người Thuần Chủng rất dễ phân biệt, Người Lây có gen biến dị thì màu da sẽ tối hơn, chẳng có ai trắng như vậy cả. Điều này chứng tỏ đối phương chính là Người Thuần Chủng.