Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang

Chương 134



Đúng lúc đó nam chủ nhân của ngôi nhà cũng tỉnh. Ông ta thấy trong phòng xuất hiện người lạ bèn vươn người, mò vào ngăn kéo. 

Đỗ Yến rút tay khỏi túi quần, quơ quơ khẩu súng: “Yên nào Đỗ tiên sinh, tôi không muốn sử dụng bạo lực đâu.”

Hai người thấy vậy đành phải ngồi nghiêm chỉnh trên giường, không dám động đậy.

Đỗ Yến đi tới, lấy khẩu súng giấu trong ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó kéo ghế qua, thản nhiên ngồi xuống.

“Mạo muội tới quấy rầy, thực sự xin lỗi.”

Bà Đỗ run rẩy nói: “Đồ, đồ có giá trị đều đặt trong tủ kia, cậu có thể lấy hết.”

Đỗ Yến cười: “Tôi không đến đây vì mấy cái đó.”

Đỗ tiên sinh hỏi: “Vậy thì vì cái gì? Tôi và cậu chẳng có quan hệ gì sất. Chúng tôi chưa từng gặp cậu bao giờ cả.”

Đỗ Yến thở dài: “Người Thuần Chủng bình thường trí nhớ kém thật đấy, ông có chắc là mình chưa thấy tôi lần nào không? Mười tám năm trước…”

Dù sao bà Đỗ cũng có ấn tượng sâu sắc về đoạn ký ức kia. Bà ta sững sờ, vẻ mặt trở nên tái nhợt: “Cậu là đứa trẻ kia ư?”

Đỗ Yến gật đầu: “Đúng rồi, trí nhớ của bà Đỗ vẫn rất tốt. À không đúng, tôi phải gọi bà là mẹ chứ nhỉ?”

Một tiếng “mẹ” của Đỗ Yến vừa lạnh nhạt vừa đầy mỉa mai khến biểu cảm trên mặt bà Đỗ trắng bệch như tờ giấy.

Bà ta há mồm định nói gì đó, lại chỉ phát ra mấy âm tiết vô nghĩa.

“Không, không phải là, không…”

Đỗ Yến chẳng thèm quan tâm đến chuyện bọn họ nghĩ thế nào, nói ra mục đích có mặt tại đây của cậu: “Không sao, gọi bà Đỗ cho hai bên thoải mái chút vậy. Đừng căng thẳng, tôi chỉ tới hỏi vài vấn đề thôi.”

Đỗ tiên sinh miễn cưỡng tỉnh táo lại: “Cậu muốn hỏi cái gì?”

“Để tôi nghĩ đã tại nhiều quá.” Đỗ Yến đáp, “Ví dụ như sao lúc trước các người có thể nhẫn tâm đưa con trai mình cho sở nghiên cứu làm vật thí nghiệm chẳng hạn.”

Hai người trên giường bị động đến nỗi đau, nhất thời im lặng, không biết nên giải thích thế nào.

Tiểu Bát lên tiếng: “Tôi chẳng hiểu, cậu vắt óc nghĩ cách khám phá nguyên nhân từ bọn họ làm gì?”

Đỗ Yến nói: “Vậy mày có biết tại sao không?”

Tiểu Bát trả lời: “Đương nhiên là không, trước giờ cậu làm việc đều chẳng buồn giải thích nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là cậu biết thừa rồi.”

“Tao không biết.” Câu trả lời của Đỗ Yến khiến Tiểu Bát phải ngạc nhiên. 

“Sao lại thế?” Tiểu Bát hỏi, “Nhân vật này là do cậu tự đặt ra đấy?”

Đỗ Yến vô cùng bình thản trước sự kinh ngạc của Tiểu Bát: “Tao nghĩ không cần đi theo từng bước để ăn giấc mộng, cho mình một bất ngờ cũng hay mà.”

“Cho nên…”

“Lần này tao chỉ thiết lập chuyện bản thân không phải con ruột của đôi vợ chồng kia, sở hữu dị năng lẫn thể chất đặc biệt, bị đưa vào sở nghiên cứu làm nhân vật phản diện dự bị. Các vấn đề còn lại tao sẽ để cho thế giới mộng cảnh tự động hợp lý hoá và bổ sung.” Đỗ Yến trả lời, “Giấc mơ của Thiệu Lăng Hằng thường hay xảy ra chuyện bất ngờ, tao rất muốn thử xem mộng cảnh có thể hoàn thiện đến mức độ nào.”

“Lại chơi trội.” Tiểu Bát tiếp tục cảm nhận được ác thú của Đỗ Yến.

“Mày không hiểu đâu, sống ở đời phải trải nghiệm một chút việc nằm ngoài dự liệu mới có ý nghĩa. Tao đang chờ bọn họ khiến tao ngạc nhiên đây.”

Bên này Tiểu Bát chẳng biết phải nói sao với Đỗ Yến, bên kia dường như Đỗ tiên sinh sợ vũ khí mà thiếu niên trước mắt đang cầm, không muốn đối phương quá hận mình nên đã nói ra bí mật kinh thiên độc địa.

“Thật ra cậu không được tính là con ruột của chúng tôi. Bà nhà tôi chỉ mang thai hộ mà thôi.”

“Ồ?” Đỗ Yến nhíu mày, cảm thấy đáp án này cũng coi như hợp tình hợp lí, chưa đến mức phải kinh ngạc.

Bà Đỗ gật đầu: “Đúng, lúc trước chúng tôi chỉ là tình nguyện viên của sở nghiên cứu, ký hợp đồng giao cho họ đứa con mà tôi sinh ra để lấy thù lao.”

“Chỉ cung cấp tử cung ư?” Đỗ Yến hé mắt, “Mang thai hộ? Các người có biết tại sao không?”

Bọn họ ngẩn người, sau đó lại lắc đầu: “Chúng tôi chẳng biết gì hết.”

Ở trong thế giới hỗn loạn này, tham gia một cái thí nghiệm vì tiền là điều rất bình thường.

Chỉ là bọn họ đang nói dối. Ít nhất cũng phải biết một chút gì đó.

Đỗ Yến hỏi tiếp: “Các người thực sự không nghe được bất kì tin tức nào về nguồn gốc của phôi thai sao?”

Bà Đỗ liên tục lắc đầu: “Tôi không lừa cậu, người dân bình thường như chúng tôi sao lại biết chuyện trong sở nghiên cứu được chứ.”

Bà ta nói dối.

Đỗ Yến âm thầm xác định, trên mặt lại không bộc lộ nửa phần. Cậu đứng dậy, lên tiếng: “Xem ra hai người thực sự vô tội, tôi cũng chẳng trách oan ai bao giờ cả.”

Cặp vợ chồng thở phào nhẹ nhõm song sự căng thẳng vẫn còn đó, chỉ thấy thiếu niên ưa nhìn nhưng khiến người khác không rét mà run kia ngừng lại. 

Đỗ Yến cúi xuống, kề sát vào người họ: “Nhưng tôi rất khó chịu. Con của hai người ở phòng bên cạnh đúng không? Tại sao chúng có thể hạnh phúc được như vậy? Rõ ràng cùng một mẹ sinh ra mà, hay là để chúng thử cảm nhận giống như tôi nhé?”

Nghe đến con trai mình, cặp vợ chồng mới phản ứng kịch liệt.

Đỗ tiên sinh cả giận nói: “Cậu đừng quá đáng, có chuyện gì thì cứ nhằm vào chúng tôi này, đừng tổn thương đến đứa nhỏ!”

Viền mắt bà Đỗ đỏ chót, nước mắt lăn dài trên gò má: “Tất, tất cả đều là tại tôi, cậu đừng làm hại nó.”

Đỗ Yến không điên tới mức động đến những đứa trẻ vô tội, cậu chỉ đang tìm cách đánh tan phòng tuyến trong lòng hai người họ mà thôi.

Chính là lúc này!

“Vậy thứ mà các người vẫn luôn giấu diếm là gì?” Đỗ Yến lên tiếng.

Bà Đỗ nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, rơi vào hoảng hốt, vô thức kể hết mọi chuyện ra.

Lúc trước bọn họ tham dự một thí nghiệm tên là “Kế hoạch Adam”, không biết được quá nhiều. Khi bà Đỗ ở sở nghiên cứu chờ sinh, có lần nghiên cứu viên phụ trách chăm sóc bà ta đã lỡ miệng tiết lộ về lai lịch của phôi thai.

Người nọ nói: “Chính xác thì đứa nhỏ này không có cha mẹ.”

Chỉ bằng một câu không rõ ràng ấy đã gây ra sóng to gió lớn, về sau bà Đỗ cũng không gặp lại nghiên cứu viên kia nữa.

Sau khi Đỗ Yến nghe được mọi chuyện, dứt khoát xóa sạch ký ức về cậu trong đầu vợ chồng họ Đỗ, sau đó rời khỏi nhà.

Thừa dịp trời còn chưa sáng, cậu còn có chuyện cần làm.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nghe thấy “Kế hoạch Adam”.

Ban đầu lúc còn ở sở nghiên cứu, Đỗ Yến dựa vào dị năng đánh cắp được thông tin, còn biết sở nghiên cứu số năm cũng có tài liệu về kế hoạch này.

Thế nhưng tư liệu kia là tuyệt mật, chỉ có số ít nhân tài thuộc cấp cao mới biết. Bọn họ đều là những người cực kỳ thông minh, ý chí kiên định, trước giờ Đỗ Yến vẫn không dám để lộ dị năng của mình trước mặt họ.

Cậu chỉ biết “Kế hoạch Adam” là kế hoạch cải tạo gen từ trước chiến tranh, liên quan đến “Kế hoạch vườn địa đàng”. Song “Kế hoạch vườn địa đàng không còn tiếp tục sau khi chiến tranh bùng nổ nữa.

Dường như “Kế hoạch Adam” chính là tiếp nối của “Kế hoạch vườn địa đàng”, ban đầu được sở nghiên cứu số một và sở nghiên cứu số năm phát hiện trong hầm trú ẩn tuyệt mật.

Chỉ là sở nghiên cứu số một chuyên nghiên cứu về phương diện gen sinh vật, sở nghiên cứu số năm được cải tạo thành Gia Viên Số 5, tập trung nghiên cứu vũ khí cơ giáp. 

“Kế hoạch Adam” đương nhiên sẽ được triển khai từ sở nghiên cứu số một. Song tài liệu mà họ lấy được trong hầm trú ẩn tuyệt mật thì mỗi bên đều có một bản. 

Sở nghiên cứu số năm chuyển sang nghiên cứu chế tạo vũ khí, tài liệu ban đầu của “Kế hoạch Adam” hẳn là sẽ không được liệt vào hàng bảo mật quá cao. Bây giờ Đỗ Yến đã biết mình có liên quan đến kế hoạch này, đương nhiên sẽ muốn đi đến sở nghiên cứu số năm một chuyến.

Lúc ra khỏi cửa, Đỗ Yến nhìn về hướng mà ban nãy cậu đã tới, thấp giọng nói: “Xin lỗi Thẩm Hành, để chú chờ thêm một chút vậy.”

Đỗ Yến lấy bản đồ trong túi ra, xác định vị trí của sở nghiên cứu số năm xong bèn đi thẳng về phía ấy. 

***

Thẩm Hành đứng trên đỉnh tòa cao ốc, bàn tay siết chặt. Hiện tại đã qua giờ hẹn mấy tiếng, sự bất an trong lòng hắn ngày càng tăng, luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn nào đó xảy ra.

Thẩm Hành chẳng biết hối hận là gì, đối với những quyết định của mình hắn đều nghĩ cảm xúc kia là thứ quá vô nghĩa. Thế nhưng lúc này, hắn đang thấy cực kỳ hối hận.

Tại sao hắn lại thuận theo ý Đỗ Yến? Đối phương vừa nói muốn đi xác nhận tình hình của cha mẹ là hắn đã bất chấp mọi hậu quả để cậu tiến vào Gia Viên. Giống như bị ma quỷ ám ảnh vậy, hắn không chịu nổi vẻ mặt mất hứng của Đỗ Yến khi không được làm những điều mà cậu muốn.

Thẩm Hành bắt đầu lo lắng có phải đã xảy ra việc gì rồi không, thậm chí nảy sinh ý định dùng thuốc kháng phóng xạ tinh khiết để bảo vệ tính mạng, lao vào màn sáng tìm người.

Khi Thẩm Hành đứng dậy chuẩn bị hành động, hắn chợt phát hiện một bóng người nho nhỏ đang bay từ phương xa tới.

Khoảng cách càng gần bóng người kia càng trở nên rõ ràng hơn. Thẩm Hành nhìn Đỗ Yến đưa lưng về phía mặt trời, giương cánh nhào về phía hắn.

Ánh nắng dát lên người cậu một lớp viền vàng ấm áp, tiến đến gần Thẩm Hành.

Ngay lúc Đỗ Yến xuyên qua màn sáng, Thẩm Hành không tài nào tiếp tục khống chế được nữa, hắn giẫm chân, nhảy từ mái nhà lên cao, đón lấy Đỗ Yến.

Đỗ Yến đột nhiên bị ôm, cảm thấy hơi kinh ngạc, hình như điều này có phần khác so với kế hoạch tiếp ứng trước đó.

Cậu sửng sốt vài giây, sau khi bình tĩnh đóng dù lượn vướng víu lại bèn quen cửa quen nẻo ôm cổ Thẩm Hành, mặc cho đối phương đưa cậu rời khỏi đây.