Tạ Hoằng Văn bước vào phòng thì phát hiện trong phòng không một bóng người, Hứa Nhan Du không biết đã đi đâu mất.
Anh lên tiếng gọi cô nhưng không thấy cô trả lời, đi vào nhà tắm cũng không thấy cô đâu, nhưng vì nghĩ chắc cô chỉ đi ra ngoài có chút chuyện nên Tạ Hoằng cũng không tìm cô nữa.
Anh bắt đầu dọn dẹp phòng một lát rồi đi tắm. Đến lúc tắm xong ra ngoài vẫn chưa thấy cô về, anh mới bắt đầu cảm thấy lo lắng nên liền gọi điện thoại cho cô.
Kết quả, sau khi bấm gọi thì Tạ Hoằng Văn lại nghe thấy tiếng nhạc chuông vang lên trong phòng. Anh nhìn về hướng phát ra tiếng nhạc thì liền thấy điện thoại của Hứa Nhan Du đang nằm trên giường.
Thình thịch.
Tim anh chợt nhói lên, trong lòng bỗng có một cảm giác bất an khó tả. Anh liền nhanh chóng rời khỏi phòng để đi tìm cô, nhưng vừa mở cửa phòng ra thì liền thấy bên ngoài có một nam sinh đang đứng.
Nam sinh đó đột nhiên thấy Tạ Hoằng Văn mở cửa thì bị dọa giật mình, còn Tạ Hoằng Văn nhìn thấy nam sinh này thì nhíu mày.
Anh biết nam sinh này, bởi vì cậu ta ở ngay phòng 102 bên cạnh. Nhưng giờ này đã muộn rồi, không ở trong phòng mà lại đứng trước cửa phòng anh làm gì?
Anh thấy nghi ngờ nên liền hỏi: “Cậu làm gì ở đây?”
Nam sinh phòng 102 nghe vậy thì lắp bắp nói: “Không… Tôi đi ngang qua đây thôi…”
Nói dối!
Vừa rồi mở cửa ra, Tạ Hoằng Văn thấy rõ mắt nam sinh này đang lén lén lút lút nhìn vào phòng anh, chắc chắn có mưu đồ gì đó. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn tìm Hứa Nhan Du nên không quan tâm đến cậu ta.
Lại nghĩ cậu ta ở ngay phòng bên cạnh nên có thể tình cờ trông thấy Hứa Nhan Du đi ra ngoài, thế nên anh liền hỏi: “Cậu có thấy bạn cùng phòng của tôi đi đâu không?”
Không ngờ sau khi nghe thấy câu hỏi này thì cậu ta lại trông có vẻ chột dạ, hai mắt liếc ngang liếc dọc rồi ấp úng nói: “Tôi… Tôi cũng không biết…”
Tạ Hoằng Văn nhìn biểu cảm của cậu ta lúc này thì sắc mặt liền lạnh đi. Anh có thể nhận ra cậu ta đang giấu giếm gì đó về Hứa Nhan Du nên liền trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó một tay túm lấy cổ áo cậu ta rồi dùng giọng điệu đe dọa, “Tôi hỏi lại! Cậu có biết bạn cùng phòng của tôi ở đâu không?”
Nam sinh phòng 102 vốn đã nhát gan, bây giờ lại thấy Tạ Hoằng Văn hung dữ thì liền bị dọa sợ xanh mặt.
Cậu ta đã nhìn thấy Hứa Nhan Du bị kéo vào trong phòng 105, nhưng vì sợ dính phải rắc rối nên đã nhắm mắt làm ngơ. Tuy nhiên, về đến phòng ký túc xá thì cậu ta cứ cảm thấy cắn rứt lương tâm, muốn lên giường ngủ nhưng lại mãi không ngủ được.
Mặc dù đã tự nhủ rằng Hứa Nhan Du chỉ bị đánh ngất, chắc chắn không nguy hiểm gì, không khéo bây giờ còn tỉnh lại rồi từ đi về phòng rồi. Nhưng cậu ta vẫn khá lo lắng, sợ rằng “Tô Tấn Bằng” ốm yếu bệnh tật sẽ đột tử trong phòng 105 kia.
Thế là cuối cùng, đắn đo do dự một hồi, cậu ta quyết định sang phòng 101 rồi lén ngó vào bên trong, xem Hứa Nhan Du đã trở về hay chưa. Nếu trở về rồi thì thôi, còn nếu chưa thì cậu ta sẽ sang phòng 105 xem tình hình thế nào.
Ai ngờ vừa ngó vào phòng 101 thì đã bị Tạ Hoằng Văn bắt được. Bây giờ còn bị anh túm cổ áo đe dọa, cậu ta liền hoảng sợ mà khai ra hết: “Tô Tấn Bằng bị đánh ngất, bây giờ đang ở phòng 105. Nhưng mà không phải tôi làm đâu! Là thằng đại ca lớp 12-3 với mấy đứa bạn của nó làm cơ… Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi, cậu tha cho tôi…”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy ba chữ “bị đánh ngất” thì khuôn mặt liền xuất hiện tia hoảng loạn. Anh thả nam sinh kia ra rồi vội vàng chạy về phía phòng 105, còn nam sinh kia thì sợ hãi mà chạy vào trong phòng mình rồi đóng cửa lại.
Lúc chạy đến trước cửa phòng 105, Tạ Hoằng Văn gấp gáp mở toang cửa phòng.
Ngay lập tức, anh liền thấy Hứa Nhan Du nằm bất tỉnh trên đất, vì lạnh nên sắc mặt cô hơi nhợt nhạt.
Khuôn mặt anh lúc này liền tối sầm lại. Hình ảnh Hứa Nhan Du nằm bất động trên giường trong giấc mơ hiện ra, anh hoảng hốt chạy tới đỡ cô ngồi dậy rồi gọi: “Nhan Du! Nhan Du!”
Cô không trả lời, trái tim anh bắt đầu quặn lại. Những hình ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ bất chợt ập đến khiến cho đầu anh đau nhói. Anh chợt thấy trong trí nhớ của mình, dường như Hứa Nhan Du cũng từng nằm trong vòng tay anh thế này.
Thế rồi anh cũng hốt hoảng, luôn miệng kêu: [Bác sĩ! Gọi bác sĩ!]
“Đúng rồi! Bác sĩ… Bệnh viện… Bây giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện…” Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn liền chuẩn bị bế Hứa Nhan Du lên.
Nhưng lúc này, Hứa Nhan Du ở trong vòng tay anh lại nhíu mày, mơ màng mở mắt ra rồi lên tiếng: “Ai thế?”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì liền cúi đầu nhìn Hứa Nhan Du.
Cô còn đang chưa tỉnh táo, hai mắt còn có chút mờ mịt. Anh liền ôm cô chặt hơn, nói với cô: “Là tôi, tôi là Tạ Hoằng Văn đây.”
Hứa Nhan Du nghe thấy tên của Tạ Hoằng Văn thì thấy an lòng, liền để mặc anh ôm mình vào lòng. Nhưng ôm được một lúc thì cô lại thấy anh bế bổng mình lên, sau đó nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Hứa Nhan Du đến lúc này cũng dần dần tỉnh táo lại. Sau đó chợt nhớ ra mình là nữ giả nam, nếu đi bệnh viện thì sẽ bị phát hiện, thế là cô liền vội vàng bảo: “Tôi không cần đi viện đâu.”
“Nhưng cậu vừa bị ngất, tôi phải đưa cậu đi viện.” Nói rồi Tạ Hoằng Văn liền bước đi, nhưng Hứa Nhan Du lại vòng tay ôm chặt lấy cổ anh rồi bảo: “Không muốn đi viện! Tôi chỉ muốn về phòng ngủ thôi.”
Tạ Hoằng Văn bị Hứa Nhan Du ôm chặt cổ khiến cho tư thế hai người càng thêm thân mật. Anh vì thế mà khựng người lại trong giây lát, Hứa Nhan Du lại nói với anh: “Đưa tôi về phòng đi. Tôi chỉ bị đánh nên ngất thôi, không sao đâu.”
Nghe đến đây, khuôn mặt của Tạ Hoằng Văn liền lạnh đi vài phần.
Bị đánh.
Hứa Nhan Du bị đánh.
Anh cắn chặt răng, cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng.
Hứa Nhan Du lại nói: “Hoằng Văn, đưa tôi về phòng đi, tôi muốn đi ngủ.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Hứa Nhan Du: “Cậu thật sự không cần đi viện chứ?”
Hứa Nhan Du cam đoan nói không, Tạ Hoằng Văn cuối cùng mới bế cô đi về hướng phòng 101.
Cô nằm trên tay anh, lúc này chợt ý thức được rằng mình đang được bế kiểu công chúa. Hai tay cô lúc này vẫn ôm cổ anh, cơ thể cô thì ghé sát vào cơ thể anh, trông vô cùng thân mật.
Hứa Nhan Du bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng, nhịp tim cũng tăng lên. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Tạ Hoằng Văn, không ngờ lại chợt thấy yết hầu nhô ra trước cổ anh.
Yết hầu của anh khá lớn, khiến Hứa Nhan Du bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn chạm vào, thậm chí… cô còn muốn cắn.
Hứa Nhan Du phát hiện ra suy nghĩ này của bản thân thì liền ngượng ngùng mà rời mắt đi, không nhìn vào yết hầu anh nữa.
Đến khi anh bế cô vào trong phòng, cô liền định bảo anh đặt cô xuống đất là được. Thế nhưng còn chưa kịp bảo, anh đã bế cô đến bên giường của anh, sau đó đặt cô xuống.
Hứa Nhan Du hơi ngạc nhiên, liền hỏi: “Sao lại cho tôi lên giường của cậu?”
Tạ Hoằng Văn nhẹ nhàng đáp: “Cậu bị ngất dưới đất, quần áo bẩn rồi, phải thay quần áo khác rồi mới lên giường được.”
Hứa Nhan Du phì cười, “Nếu thế thì cậu phải đặt tôi xuống dưới đất mới đúng, chứ sao lại đặt tôi lên giường của cậu. Cậu không chê tôi làm bẩn giường của cậu hả?”
“Không chê.” Tạ Hoằng Văn mở tủ của Hứa Nhan Du rồi lấy ra một bộ quần áo khác, sau đó đi đến bên cạnh cô rồi bảo: “Cậu xuất hiện bên cạnh tôi, đó là điều may mắn nhất dành cho tôi từ trước đến nay rồi. Làm sao tôi có thể chê cậu được chứ.”
Nghe thấy vậy, trái tim Hứa Nhan Du chợt thắt lại, sau đó không ngừng dao động. Cô ngây ngẩn mà nhìn Tạ Hoằng Văn, trong lòng bỗng xuất hiện hàng trăm thứ cảm xúc ngổn ngang.
Cô không nghĩ rằng đối với Tạ Hoằng Văn, sự xuất hiện của cô lại là một điều may mắn đến vậy.
Đương nhiên cô cảm thấy vui và cảm động vì điều đó, thế nhưng cô cũng cảm thấy bối rối và bồn chồn, bởi vì nếu Tạ Hoằng Văn không hắc hóa thì chỉ còn hơn năm tháng nữa là cô phải trở về thế giới của mình rồi.
Nếu cô chiếm một vị trí quá lớn trong tim anh, vậy khi cô rời đi thì có phải anh sẽ buồn lắm không?
Cô… không muốn anh buồn.
“Sao vậy?” Thấy cô cứ ngẩn người, anh liền giục cô: “Cậu thay quần áo đi rồi đi ngủ.”
Nghe vậy, cô liền gật đầu rồi đứng dậy vào nhà tắm thay quần áo. Còn anh thì nhìn theo cô, ánh mắt có chút ấm áp và dịu dàng.
Thế nhưng, sự dịu dàng và ấm áp sau đó đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh siết chặt bàn tay, thầm nghĩ đợi đến lúc cô ngủ thì anh sẽ ra ngoài.