Tạ Hoằng Văn không chú ý đến mấy người bạn cùng lớp, nhưng dù sao cũng học chung hơn hai năm học nên anh cũng nhận ra Lý Kha Y.
Tuy nhiên, thấy cô bị một đám côn đồ lôi vào con hẻm thì anh cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao cũng chẳng phải chuyện của anh, mà bây giờ anh còn bận đi mua đồ cho Hứa Nhan Du.
Chỉ là bỗng nhiên, anh lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết: “Cứu tôi với!”
Tiếng hét rất lớn, có vài người ở gần đây cũng nghe thấy nhưng lại không làm gì. Đa số bọn họ đều là phụ nữ chân yếu tay mềm. Tuy có vài người đàn ông, nhưng họ thấy đám côn đồ vừa rồi hung dữ nên cũng không dám giúp.
Mà lúc này, Lý Kha Y ở trong con hẻm lại hét lên: “Cứu tôi! Cứu tôi!”
Vừa nãy cô ấy đi ngang qua trạm xe buýt thì liền thấy một tên côn đồ đang móc túi. Vì thấy hắn chỉ có một mình nên cô ấy liền bạo dạn vạch trần hành động của hắn, muốn để cho mọi người bắt hắn lại. Ai ngờ tên đó lại có mấy tên đồng bọn ẩn nấp ở đó, thế là bọn chúng liền nhắm vào cô ấy, kéo cô ấy đến con hẻm này rồi giở trò đồi bại.
Lúc này, bọn chúng giữ chặt chân tay cô ấy lại rồi động chạm vào cơ thể cô ấy. Cô ấy vừa la hét vừa khóc lóc rồi vùng vẫy nhưng không có tác dụng.
Một tên côn đồ bỗng nhiên cầm lấy áo của cô rồi định xé rách. Nhưng đúng lúc này, một viên đá lại bay đến rồi đập trúng vào lưng tên côn đồ đó.
Tên đó đau điếng, liền kêu toáng lên. Mấy tên bên cạnh thấy vậy thì sửng sốt, quay đầu nhìn thì liền thấy một chàng trai đang cầm gậy bằng tay phải, còn tay trái thì cầm một viên đá.
Ngay sau đó, viên đá trên tay trái chàng trai lại ném về phía một tên côn đồ.
Viên đá bay đến, đập thẳng vào ngực tên côn đồ đó.
Mấy tên côn đồ còn lại lúc này liền chửi một câu tục tĩu rồi xông lên, chàng trai kia liền cầm gậy mà đánh nhau với đám côn đồ đó.
Lý Kha Y đã bị dọa nên vô cùng hoảng loạn, khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cô ấy ôm lấy cơ thể, sau đó ngước mắt nhìn về phía chàng trai. Cô ấy muốn biết chàng trai cứu mình là ai, vậy mà không ngờ người đó lại là…
Tạ Hoằng Văn.
Lý Kha Y sửng sốt, hai mắt nhìn chăm chăm về phía Tạ Hoằng Văn đang đối đầu với đám côn đồ.
Vì có gậy trong tay nên anh dễ dàng tấn công công mấy tên côn đồ. Anh vung gậy, vừa nhanh, vừa mạnh, lại vừa chuẩn xác.
Lý Kha Y nhìn anh, trong lòng chợt sinh ra cảm giác rung động.
Trong lúc đó, Đàm Vũ Trạch đang lảm nhảm bên cạnh Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du không muốn nghe Đàm Vũ Trạch lải nhải, nhưng vì còn phải đợi Tạ Hoằng Văn nên cô không bỏ đi được, chỉ đành quát Đàm Vũ Trạch: “Im miệng!”
Đàm Vũ Trạch lại nhếch mép cười đắc ý: “Đừng có giả vờ khó chịu với tôi nữa, cậu không qua mắt nổi tôi đâu. Cậu thích tôi bỏ xừ đi được lại còn làm bộ, đúng là phiền phức mà.”
Hứa Nhan Du nghe đến đây thì liền lấy tay bịt tai lại. Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì cười cười rồi nói: “Lại còn tỏ ra dễ thương nữa, thật là…”
Hứa Nhan Du: “...”
Đàm Vũ Trạch lại tiếp tục: “Hôm nay không giả trai nữa trông xinh hẳn đấy. Cậu mà cứ thả tóc ra thế này có phải đẹp không. Từ nay cứ thế này thì không khéo tôi cũng thích cậu đấy.”
Hứa Nhan Du lúc này đã sắp mất kiên nhẫn, lại cảm thấy sốt ruột vì Tạ Hoằng Văn vẫn chưa về nên liền hỏi hệ thống: [Hoằng Văn đi đâu mà lâu thế? Cậu ấy đang làm gì vậy chứ?]
Hệ thống nhanh chóng đáp: [Tạ Hoằng Văn hiện tại đang cứu nữ chính Lý Kha Y.]
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hứa Nhan Du liền xám xịt lại. Cô hỏi hệ thống: [Sao Hoằng Văn lại cứu nữ chính? Trong tiểu thuyết đâu có tình tiết cậu ấy cứu nữ chính đâu.]
Hệ thống đáp: [Trong tiểu thuyết, tình tiết cứu nữ chính này vốn là của nam chính Đàm Vũ Trạch. Mà vừa rồi Đàm Vũ Trạch đáng lẽ đã tình cờ đi đến chỗ nữ chính, nhưng vì lại gặp được cô nên cậu ta không đi nữa. Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn đi mua trà sữa cho cô thì lại tình cờ gặp nữ chính. Vì vậy…]
“Đủ rồi!” Hứa Nhan Du tức giận mà lớn tiếng, sau đó đứng phắt dậy. Đàm Vũ Trạch ở bên cạnh liền giật mình, Hứa Nhan Du lại hỏi hệ thống: [Hoằng Văn bây giờ đang ở đâu, mau dẫn tôi đi.]
Hệ thống liền bắt đầu chỉ đường, Hứa Nhan Du liền nhanh chóng chạy đi. Đàm Vũ Trạch thấy vậy thì liền đuổi theo cô, “Này! Chạy đi đâu đấy?”
Hứa Nhan Du không để ý đến Đàm Vũ Trạch mà cứ chạy thật nhanh, lại không cẩn thận va vào một người nên cô liền bị ngã.
Đàm Vũ Trạch vội chạy đến đỡ cô nhưng cô đã nhanh chóng đứng dậy, mặc kệ quần áo bị bẩn mà tiếp tục chạy đi.
Trong lúc đó, tại con hẻm.
Tạ Hoằng Văn bị mấy tên côn đồ đánh trúng vài cái, Lý Kha Y liền sợ hãi mà hét lên. Nhưng ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn liền cầm gậy đánh trả mấy tên côn đồ đó.
Anh ra tay tàn nhẫn, cho nên mấy tên côn đồ đã nhanh chóng bị hạ gục, đau đớn mà ngã xuống đất.
Lý Kha Y thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền đứng dậy chạy về phía Tạ Hoằng Văn. Còn Tạ Hoằng Văn đánh mấy tên côn đồ xong thì liền quay người bỏ đi, không buồn nhìn Lý Kha Y lấy một cái.
Lý Kha Y vẫn còn sợ hãi nên liền đuổi theo người vừa cứu mình.
Vừa chạy theo, cô vừa gọi: “Chờ tớ với!”
Tạ Hoằng Văn mặc kệ, đến lúc đi ra ngoài con hẻm thì lại dừng lại, Lý Kha Y vì thế mà đã đuổi kịp Tạ Hoằng Văn.
Cô ấy tưởng Tạ Hoằng Văn cố ý chờ mình nên rất vui vẻ, liền tiến đến gần anh rồi nói: “Cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tớ đã…” Nói đến đây, Lý Kha Y liền tủi thân mà mếu máo.
Tạ Hoằng Văn lại hỏi: “Cậu có biết quán trà sữa nào gần đây không?” Anh phải nhanh mua trà sữa cho Hứa Nhan Du, cô đã đợi lâu rồi.
Lý Kha Y lại không biết, cứ tưởng rằng Tạ Hoằng Văn muốn đưa cô ấy đi uống trà sữa để an ủi. Thế là cô ấy liền nói: “Tớ ổn, tớ không cần đâu.”
Tạ Hoằng Văn liền nhíu mày: “Tôi hỏi cậu là có quán trà sữa nào gần đây không!” Chứ không hỏi cậu ổn hay không ổn.
Lý Kha Y thấy Tạ Hoằng Văn có vẻ khó chịu thì ngơ ngác. Đúng lúc này lại thấy tay anh dính máu, nhất định là do vừa rồi đánh nhau với mấy tên côn đồ.
Thế là cô ấy liền lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, sau đó đưa cho Tạ Hoằng Văn rồi bảo: “Cậu cầm lấy lau máu đi.”
Tạ Hoằng Văn muốn chờ cô ấy trả lời về quán trà sữa, vậy mà lại thấy cô ấy đưa khăn cho anh. Anh có chút khó chịu, đang định tự đi tìm quán trà sữa thì bỗng nhiên lại thấy Hứa Nhan Du.
Cô đang vội vàng chạy về phía anh, mà đằng sau cô còn có Đàm Vũ Trạch.
Tạ Hoằng Văn sững người. Hứa Nhan Du và Đàm Vũ Trạch… sao hai người họ lại đi cùng nhau?
Anh bất giác siết chặt bàn tay.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du cũng nhìn thấy Tạ Hoằng Văn đang đứng bên cạnh Lý Kha Y. Cô liền đứng lại, đưa mắt nhìn về phía hai người họ.
Đàm Vũ Trạch cũng dừng lại rồi nhìn theo hướng mà Hứa Nhan Du đang nhìn. Sau đó, thấy Lý Kha Y và Tạ Hoằng Văn, anh ta liền lên tiếng cười cợt: “Wao! Cái thằng cùng phòng cậu đi chung với Lý Kha Y kìa! Chắc hai bọn nó là bạn trai bạn gái đó. Nhưng mà không ngờ cái loại như Tạ Hoằng Văn mà cũng có bạn gái đấy, haha…”
“Im miệng!” Hứa Nhan Du quát lớn, đến nỗi Lý Kha Y đứng ở cách đó khá xa còn giật mình, liền quay sang nhìn về phía Hứa Nhan Du.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Nhan Du rồi, Lý Kha Y lại còn giật mình hơn nữa.
Đây chẳng phải Tô Tấn Bằng sao? Nhưng mà… Tại sao lại là… con gái?
Lý Kha Y ngơ ngác, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du cũng nhìn Lý Kha Y, nhìn cả chiếc khăn tay mà cô ấy đang đưa cho Tạ Hoằng Văn.
Khăn tay.
Lý Kha Y định đưa khăn tay cho Tạ Hoằng Văn.
Hứa Nhan Du nhíu mày, liền nhìn sang Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn lại chợt phát hiện ra quần áo Hứa Nhan Du bị bẩn liền chạy về phía cô, khiến cho Lý Kha Y đang đưa khăn tay cho anh liền hoang mang không hiểu chuyện gì.
Mà Đàm Vũ Trạch thấy Tạ Hoằng Văn chạy tới thì liền bước đến chắn trước mặt Hứa Nhan Du. Ai ngờ rằng Tạ Hoằng Văn lúc chạy đến nơi thì liền hung hăng đẩy mạnh Đàm Vũ Trạch một cái khiến cho anh ta ngã sang bên cạnh.
Ngay sau đó, Tạ Hoằng Văn liền ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Nhan Du rồi lấy tay phủi bụi trên quần cô.
Đàm Vũ Trạch chứng kiến cảnh này thì liền tức đen mặt. Anh ta đứng dậy, định kéo Hứa Nhan Du khỏi Tạ Hoằng Văn, nhưng đúng lúc này điện thoại anh ta lại reo lên.
Là bố anh ta gọi, anh ta đành phải hậm hực nghe máy.
Lúc này, Tạ Hoằng Văn lại hỏi Hứa Nhan Du: “Sao quần áo cậu lại bẩn thế này? Không phải là bị ngã đấy chứ?”
“Ừm, bị ngã.” Hứa Nhan Du cúi đầu nhìn Tạ Hoằng Văn, có hơi ấm ức mà nói, “Chờ cậu lâu, không thấy cậu quay lại nên chạy đi tìm cậu, sau đó thì bị ngã.”