Tư Hạo Lam thấy Martha liền mỉm cười, nói: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi.” Y còn nhớ đến trò chơi trốn tìm.
Tư Hạo Lam đi qua ôm lấy người máy, bê cô đến cạnh cửa sổ, hỏi: “Tại sao không thể kéo rèm?”
Martha cũng không rõ nguyên nhân, hoặc nói cô không hiểu, chỉ lặp lại nhắc nhở: “Không thể mở ra.”
Tư Hạo Lam nghe vậy lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ, cười gian ác nói với Martha: “Con người ta, chuyện người khác không cho làm ta càng muốn làm.”
Nói xong, y đứng lên, giữ chặt một góc rèm, xé rách. Tấm rèm nhung dày dặn bị y tay không xé hỏng. Y thuận thế kéo tất cả tấm rèm xuống, đặt trên mặt đất bên cạnh, chất thành một ngọn núi nhỏ. Tư Hạo Lam tiến lên, đứng bên cửa sổ nhìn ra cảnh sắc bên ngoài.
Nơi y đứng là lầu hai, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rất rõ.
Không xa có một bức tường vậy. Sau bức tường là một căn nhà giống như nhà kho. Căn nhà rất cũ nát, bức tường loang loang lổ lổ, tróc không ít sơn. Xung quanh căn nhà là một mảnh vườn. Từ vị trí của Tư Hạo Lam có thể thấy rõ từng hàng từng hàng cây khô thấp bé, đại khái là hoa và cây cảnh.
Tư Hạo Lam không nhìn ra căn nhà kia dùng để làm gì.
Hơn nữa tường xây thật sự cao, dây leo bám đầy trên mặt tường. Hình như Tư Hạo Lam từng nhìn thấy bức tường này, lúc đó y đang ở ngoài sân, cứ tưởng chỉ là một bức tường bình thường, không ngờ bao vây phía sau còn có rất nhiều thứ khác.
Cho nên nói… Một căn nhà nhỏ tại sao lại thần bí như vậy.
Tư Hạo Lam không thể lý giải. Y bế Martha lên cho cô xem cảnh tượng bên ngoài, chỉ về phía căn nhà hỏi cô: “Ngươi có biết đó là cái gì không?”
Martha vẫn lặp lại: “Không thể mở ra.”
Aizz, thủ hạ này hơi ngốc.
Tư Hạo Lam phóng tầm mắt dọc theo bức tường vây tuần tra một lượt, không phát hiện cửa ra vào ở nơi nào. Y dứt khoát cắp Martha dưới nách, ra ngoài, phải đi xem trực tiếp. “Nam nữ thụ thụ bất thân.” Thân thể Martha treo giữa không trung, thân mật tiếp xúc thắt lưng Tư Hạo Lam, lên tiếng nhắc nhở y.
“Ngươi đã trưởng thành.” Tư Hạo Lam trực tiếp tiết lộ hiện thực tàn khốc cho Martha. “Thực ra ngươi không phải là con gái.”
Martha: “?”
Tư Hạo Lam mang theo Martha rời khỏi phòng, tiến về phía tường vây. Y đặt Martha trên mặt đất bắt đầu tìm cổng vào. Y nhìn nửa ngày cũng không tìm được, tường vây bị dây leo xanh biếc rậm rạp bao trùm. Hiện tại đang là mùa hè, lá cây càng phát triển dồi dào. Tư Hạo Lam bắt đầu cân nhắc tính khả thi có thể bám lên đám cây mây này trèo tường qua.
Nếu pháp lực của y vẫn còn thì tốt rồi, chút độ cao như vậy, trước kia y chỉ cần nhẹ nhàng nhảy là có thể qua.
Ngay lúc y thử kéo kéo dây leo kiểm tra độ bền chắc, Martha đột nhiên chuyển động. Tư Hạo Lam nhìn cô lăn bánh xe nhỏ xình xịch tiến về phía trước, liền buông cây mây đi theo sau. Martha dừng lại một chỗ, đối với mặt tường không ngừng chớp tắt biểu thị “Con đường an toàn.”
Tư Hạo Lam lúc này mới phát hiện sau đám dây leo cất giấu một cánh cửa. Có lẽ đã rất lâu không ai đến đây, lá cây tươi tốt bảo vệ cửa che đến kín kẽ, không nhìn kỹ hoàn toàn không thể tìm ra. Tư Hạo Lam dọn dẹp lá cây bám trên cửa, lúc này mới phát hiện đó là một cánh cửa gỗ kiểu Châu Âu, trên cửa có gắn một chiếc khóa kiểu cũ. Tư Hạo Lam đẩy đẩy cửa, không hề nhúc nhích, trong thời gian dài khóa đã rỉ hỏng, phỏng chừng cho dù có chìa khóa cũng không thể mở ra.
Nhưng Tư Hạo Lam y là ai, chỉ một chiếc khóa hỏng sao có thể ngăn được y.
Tư Hạo Lam giơ chân, hung hăng đá lên cánh cửa. “Loảng xoảng” một tiếng, cánh cửa kia đã bị y đá bay ở trên không trung vẽ ra một đường cong rồi rơi xuống mặt đất, cư nhiên bị đánh hai lần.
Tư Hạo Lam túm Martha tùy tiện đi vào trong.
Khung cảnh bên trong càng chấn động hơn so với lúc nhìn từ trên cao. Nơi này hoàn toàn là một mảnh phế tích, vườn hoa cỏ dại mọc thành bụi, hoa và cây cảnh còn sót lại héo đến nỗi không nhìn ra hình dáng. Căn nhà nhỏ được hoa và cây cảnh vây quanh càng có vẻ đổ nát. Căn nhà này vốn màu trắng nhưng bởi vì sơn tường bị bong tróc liền biến thành một màu xám loang lổ. Cửa sổ trên tường cũng bị gió đánh hỏng một nửa.
Dinh thự của Kha gia tuy cũ, nhưng vô cùng sạch sẽ. Kha Lâm thoạt nhìn có bộ dáng của người mắc chứng khiết phích, thật khó tưởng tượng cạnh tòa nhà này còn có thể có một nơi như vậy.
Tư Hạo Lam thử mở cửa phòng, lần này không cần tốn nhiều sức, trực tiếp đẩy ra.
Y mang theo Martha đi vào.
Tư Hạo Lam lúc này mới hiểu. Nơi này là một phòng làm việc. Trong phòng có ít máy móc thiết bị y không biết đặt ở một góc, vương không ít tro bụi. Giữa phòng đặt một bàn làm việc, trên mặt bàn đặt dụng cụ đo đạc, từng bản vẽ chồng xếp lên nhau. Máy móc cổ xưa, cấu tạo phức tạp thoạt nhìn rất tinh tế và đắt tiền, bên cạnh gỗ và kim loại vứt rải rác, còn có các loại mô hình chế tạo được một nửa.
Hết thảy nơi này giống như bị ai đó đóng băng. Dường như chủ nhân nơi này một giây trước còn đang làm việc, giây tiếp theo liền rời đi.
Tư Hạo Lam đi về phía bàn làm việc, tỉ mỉ nhìn giấy bút trên mặt bàn, phát hiện cạnh bàn có một cái khung. Tư Hạo Lam cầm lấy cái khung kia, lật ra xem. Bên trong khung đặt một bức ảnh. Một người đàn ông ôm một cậu bé cười đến xán lạn. Điểm tương tự giữa bọn họ là đôi mắt phượng, đuôi mắt xếch lên, khóe mắt mang theo hoa đào.
Ánh mắt Tư Hạo Lam dừng trên người cậu bé. Bé trai kia ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo bóng chày, tràn đầy sức sống, lộ ra một chiếc răng nanh trắng sáng, nụ cười tỏa nắng. Trái tim Tư Hạo Lam khẽ động, trong đầu hiện lên ánh mắt ảm đạm của người nào đó.
Đúng lúc này, Martha đột nhiên chuyển động. Tư Hạo Lam buông khung ảnh, hỏi cô: “Ngươi làm sao vậy?”
Martha thoạt nhìn rất vui vẻ, nói: “Tôi sinh ra ở đây.”
Tư Hạo Lam cười khẽ, nói: “Vừa rồi hỏi ngươi không biết, hiện tại đã nhớ ra rồi.”
Y đi lại xung quanh quan sát một lúc, không phát hiện ra thứ gì có giá trị. Nơi này chính là một nhà xưởng bình thường bị bỏ hoang, ngoại trừ dụng cụ và tài liệu, cái gì cũng không có.
Y lại mang Martha đi ra ngoài, vừa đi tới cửa, đột nhiên có thứ gì đó ở trong bồn hoa bên cạnh xẹt qua. Tư Hạo Lam đuổi theo, khom người vươn tay, hành động liền mạch dứt khoát bắt được một con rắn trong bụi cỏ. Tay y niết bảy tấc trên con rắn, xách lên nhìn xem rốt cuộc là loại rắn gì thì chợt nghe thấy có người gọi.
“Tư thiếu gia, sao cậu lại ở đây?”
Tư Hạo Lam ngước mắt, liền thấy Mai Khâm vội vội vàng vàng đi đến. Mai Khâm hiển nhiên nghe thấy âm thanh Tư Hạo Lam đá cửa, theo tiếng đuổi tới.
Tư Hạo Lam cầm rắn. Con rắn ở trên tay y vô lực mà giãy giụa, y mở lời hỏi Mai Khâm: “Nơi này là gì?”
Rõ ràng anh mới là người hỏi trước, Mai Khâm bất đắc dĩ nói: “Tư thiếu gia, cậu không có việc gì đừng chạy loạn.”
Tư Hạo Lam cố chấp hỏi: “Nơi này rốt cuộc là gì?”
Mai Khâm biết không thể đánh trống lảng, suy xét một chút, nếu Tư Hạo Lam là thiếu phu nhân tương lai cũng không có gì phải che dấu. Anh ta thở dài, nói: “Nơi này là xưởng sáng kiến của ba Kha thiếu gia. Cha con bọn họ đều đam mê máy móc. Xưởng này chuyên dùng để chế tạo một ít phát minh nhỏ, xem như là một nơi để tiêu khiển.”
Mai Khâm hồi tưởng quá khứ khi còn gọi Kha Lâm là thiếu gia.
Tư Hạo Lam gật đầu, vẫn không chịu buông tha Mai Khâm, hỏi: “Sau đó?”
Nét mặt Mai Khâm có chút nặng nề, chần chờ một lúc, gian nan mà nói: “Sau đó xảy ra sự cố. Cha mẹ Kha thiếu gia không còn ở đây. Chân của thiếu gia bị thương trong sự cố kia. Nơi này có rất nhiều kỉ niệm của cha con bọn họ. Để tránh tức cảnh sinh tình, thiếu gia liền phong bế nơi này, không muốn trở lại.”
Thì ra là như vậy.
Nói vậy, Kha gia sa sút hẳn bắt đầu từ ngày đó. Chân của Kha Lâm cũng không phải trời sinh không thể đi lại.
Qủa nhiên biến thái không phải một ngày có thể tạo thành, chắc chắn có nguyên nhân. Đoán chừng vì đả kích này tâm lý Kha Lâm dần dần vặn vẹo, biến thành nhân vật phản diện trong sách.
Mai Khâm nói xong, hít vào một hơi, ổn định tinh thần, vẫy tay với Tư Hạo Lam: “Tư thiếu gia, mau ra ngoài đi. Nơi này rất bẩn. Đã rất lâu rồi tôi cũng không vào.”
Tư Hạo Lam lại nói: “Một nơi rộng như vậy lại bỏ hoang, quá lãng phí.”
Mai Khâm không ngờ y sẽ nói vậy, sửng sốt một chút, chỉ thấy Tư Hạo Lam đột nhiên nâng con rắn trong tay, nói: “Ở đây còn có rắn nè.”
Tư Hạo Lam định đưa rắn cho Mai Khâm: “Không có độc, có thể nướng ăn.”
Trước kia khi y còn ở trên núi thường xuyên nướng rắn, lột da lấy nội tạng, xát muối lên thịt, đốt củi nướng, khá ngon. Rắn còn có khả năng hỗ trợ tu hành, chính vì vậy rắn trên núi nhanh chóng bị Tư Hạo Lam bắt hết. Mấy ngày nay bị mấy món ăn nhạt nhẽo của Kha gia hành hạ, Tư Hạo Lam như người mất trí, bắt được một con rắn liền muốn ăn.
Mai Khâm sợ hãi lui về phía sau vài bước, nói: “Hay là thôi đi.” Tuy rằng ăn rắn cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng bảo anh ta xử lý rắn sống vẫn là tha cho anh đi.
Tư Hạo Lam bĩu môi, không vui vứt con rắn vào trong bụi cỏ. Con rắn tìm được đường sống trong chỗ chết, sợ tới mức men theo vách tường chạy trốn.
Mai Khâm dẫn Tư Hạo Lam còn có Martha đi thẳng ra ngoài. Đi ngang qua cánh cửa bị Tư Hạo Lam đá hư cảm thấy vô cùng cạn ngôn, nhưng mà dù sao cũng không tới đây, không cần quản nó.
Ba người bọn họ ___ chính xác là hai người một robot sau khi quay về nhà, Tư Hạo Lam liền thấy Kha Lâm lại ở trong đại sảnh đợi y. Sắc mặt Kha Lâm không tốt, đường cong trên mắt càng thêm dài mảnh, trong mắt đều là không vui.
“Sao ngươi lại chạy đến đó?” Thanh âm lạnh lùng của Kha Lâm chất vấn Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam không dám nhìn thẳng hắn, khẩu khí cũng rất nhu thuận: “Tại sao ta không thể đi, muốn nhìn xung quanh.”
Còn không phải ngươi cứ giả bộ thần bí.
Khóe miệng Kha Lâm kéo xuống, ánh mắt nặng nề, hạ giọng nói: “Không có sự cho phép của ta không thể nhìn.”
Tư Hạo Lam vẫn chống đối.
Kha Lâm thấy y không sợ trời không sợ đất, sắc mặt càng thêm u ám, ngón tay chậm rãi gõ trên tay vịn xe lăn.
Mai Khâm cũng trở nên thực khẩn trương. Xem ra tiên sinh rất tức giận, làm sao bây giờ.
Kha Lâm đột nhiên nói: “Lần này cũng phải phạt.”
Tư Hạo Lam nghe xong, độp một chút, khuôn mặt y lại hiện lên một tầng đỏ hồng, cuối cùng cũng chịu nhìn về phía Kha Lâm.
Kha Lâm thâm trầm đối mặt với y, khóe miệng kéo căng, hơi mím môi, vẫy tay nói: “Lại đây.”
Tư Hạo Lam dừng một chút, sau đó ngoan ngoãn đi đến, thậm chí còn trông hết sức phấn khởi.
Mai Khâm há mồm trợn mắt nhìn theo hai người họ cùng nhau vào phòng.
Anh ta đột nhiên ý thức được tiên sinh nhà mình căn bản không hề nổi giận. Hắn chẳng qua chỉ muốn tìm cái cớ cùng Tư thiếu gia khiển trách play đi?
Mai Khâm chậm rãi xoa cái đầu tròn tròn của Martha, tự nói: “Có lẽ tôi lớn tuổi rồi, nhìn thanh niên liếc mắt đưa tình tôi không hiểu.”
Martha cũng nghiêm túc mà nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”