Từ khi Tư Hạo Lam đến công ty mới, toàn bộ hành trình công việc của y đều không thể thoát khỏi mắt Kha Lâm.
Hắn gần như lập tức biết Tư Hạo Lam muốn tham gia show thực tế, tuy vẫn chưa chính thức thông báo nhưng hắn đã không cần thông qua chữ cái muội nghe ngóng lịch trình của Tư Hạo Lam.
Hắn cũng biết show thực tế kia còn do Lý gia tài trợ.
Kha Lâm trầm mặc đọc sách.
Mai Khâm cẩn thận bưng trà hoa thảo tới.
Trà hoa thảo thơm mát, dễ chịu, trấn tĩnh an thần, nhưng vẫn không cách nào xua tan bầu không khí uể oải xung quanh Kha Lâm.
Sau khi Tư thiếu gia bỏ trốn, trong nhà mây đen đầy đầu, thời tiết rõ ràng đang dần trở nên ấm áp nhưng trong nhà càng thêm âm u, đáng sợ. Triệu Kỳ sợ đến mức không thể ở được nữa.
Mai Khâm mắt trần cũng có thể thấy mây đen đều từ trên người Kha Lâm bốc lên. Hắc khí dày đặc lan ra từng góc nhà.
Kha Lâm không vui.
“Nghỉ ngơi, uống chút trà đi.” Mai Khâm cất tiếng nói.
Kha Lâm lãnh đạm nhận trà, chậm rãi uống một ngụm.
“Kể từ khi ký hợp đồng với chính phủ, trên thương trường tất cả mọi người đều biết đến chúng ta. Cậu trở thành cụm công nghiệp tân quý, hiện nay đang là nhân vật nóng đến bỏng tay.” Mai Khâm tính nói vài chuyện công việc khiến Kha Lâm phân tâm.
Anh ta vừa ca ngợi Kha Lâm vừa nói: “Việc khảo sát vị trí dự án sắp được tiến hành. Chờ giai đoạn lựa chọn địa điểm kết thúc sẽ bắt đầu xây dựng nhà máy mới. Đã đến lúc sáp nhập hoàn toàn mấy dây chuyền sản xuất bên nhà máy của Tư Ích Niên.”
Kha Lâm uống trà, nói: “Thời gian không sai biệt lắm.”
Mai Khâm do dự nói: “Đến khi đó Tư Ích Niên hẳn sẽ bắn ngược*.”
(Bắn ngược: là hiện tượng giá cổ phiếu đảo chiều tăng trở lại sau một đợt sụt giảm kéo dài, hay còn gọi là cú nảy mèo chết)
“Chuyện nhỏ.” Kha Lâm mặt không đổi sắc.
Mai Khâm cười cười, nói: “Lần trước không phải ông ta còn muốn Tư thiếu gia trộm bằng sáng chế kia mà?”
Buồn cười là Tư thiếu gia trở về, kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho Kha Lâm nghe.
Vừa nhắc đến Tư Hạo Lam, Kha Lâm liền giận tím người, nói: “Đường này không thông, ông ta hẳn nên hiểu rõ.”
Mai Khâm lo lắng nói: “Tôi sợ ông ta sẽ xuống tay từ chỗ khác. Kẻ tiểu nhân như ông ta chuyện gì cũng làm ra được.”
Kha Lâm khoát khoát tay: “Tư Ích Niên không đáng để chúng ta tiêu hao quá nhiều tinh lực.”
“Lý Chính Tường thì sao?” Mai Khâm dứt khoát hỏi vấn đề anh luôn muốn hỏi: “Ông ta cũng rất kỳ quái, không trực tiếp tìm cậu, nhưng con trai ông ta lại rất thích dính Tư thiếu gia.”
Tới tới lui lui người bọn họ tìm đều là Tư Hạo Lam.
Hắc khí trên đầu Kha Lâm càng tỏa ra dày đặc, hắn nhếch khóe miệng lạnh lẽo nói: “Ông ta tốt nhất đừng gây chuyện với tôi, về phần con trai ông ta…”
Kha Lâm hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Mai Khâm cũng cúi đầu theo, nhìn cuốn sách đang cầm trong tay hắn, hô hấp đình trệ: “Tôi còn tưởng cậu đang làm việc. Sao vẫn đọc mấy loại tiểu thuyết này?”
Miệng Kha Lâm bật ra hai chữ: “Học hỏi.”
“Vẫn cần học hỏi sao, rõ ràng chung sống với Tư thiếu gia rất tự nhiên mà.”
Kha Lâm dừng một chút, nổi nóng nói: “Phản ứng của hắn không đúng, tôi nhất định đã làm sai chỗ nào.”
Không có quyển sách nào viết hôn một cái liền bất tỉnh, sau đó còn chạy trốn.
Mai Khâm: “…”
Không biết đến bao giờ tiên sinh mới có thể phát hiện mấy cuốn tiểu thuyết này càng học càng sai.
“Cuồng bôn gia tộc” là một show thực tế thi đấu kỹ năng chạy trốn. Nội dung chương trình chủ yếu nhốt người chơi vào một bối cảnh đặc biệt, quy định người tham gia phải chạy thoát trong thời gian giới hạn. Đồng thời trong mỗi bối cảnh sẽ tồn tại một cửa Boss cầm đạo cụ đuổi người khắp nơi. Người bị Boss bắt được sẽ nốc-ao.
Game sinh tồn rất kinh điển. Nhưng để phù hợp sẽ không có nội dung bạo lực máu me mà thiết lập đủ loại thử thách giải đố, cửa Boss coi như là một quả trứng màu của chương trình. Boss mỗi ván sẽ mời các minh tinh khác nhau đến đảm nhiệm, ban đầu sẽ không tiết lộ thân phận, đợi trò chơi kết thúc mới vạch trần mặt nạ Boss cho mọi người kinh hỉ.
Tư Hạo Lam làm khách mời đặc biệt, chính là đảm nhiệm đại quái thú.
Sau khi hiểu rõ nội dung chương trình y lập tức đáp ứng. Trò này y thích, rất thú vị.
Y vào ê-kíp chương trình, quả nhiên đúng như lão bản nói, nhân viên công tác đều rất khách khí, rất chiếu cố y.
Bối cảnh đầu tiên của kỳ này là công viên giải trí. Ê-kíp chương trình quây một công viên nhỏ, bên trong bố trí các loại cửa ải, đạo cụ. Tư Hạo Lam làm Boss thần bí có sẵn kịch bản, biết đạo cụ ở chỗ nào, đến khi đó y có thể trực tiếp ngồi canh rồi bắt người.
Người chơi mỗi kỳ bao gồm các cao thủ tạp kỹ, người bình thường và ngôi sao khách mời, tổng cộng mười người.
(Cao thủ tạp kỹ (Tống nghệ già): ý chỉ những người làm game show. Vd: Trấn Thành…)
Tư Hạo Lam đương nhiên biết danh sách mọi người, vừa nhìn quả nhiên có Lý Tinh Hà. Lý gia không chỉ sắp xếp y đến tham gia game show, Lý Tinh Hà còn đích thân đuổi tới làm như thân thiết với y lắm.
Theo đạo lý, căn cứ vào thiết lập chương trình, người chơi không thể biết trước Boss thần bí là ai, nhưng Lý Tinh Hà đi cửa sau được nhét thêm vào, chứng tỏ nhắm đến Tư Hạo Lam, dĩ nhiên biết Tư Hạo Lam chính là Boss thần bí.
Tư Hạo Lam lại lần nữa trợn trắng mắt. Nhưng cũng nhờ cái phước này, trước khi quay chương trình y và Lý Tinh Hà không thể gặp mặt, thật sự quá tốt, đỡ phải nghe hắn lải nhải.
Đến ngày ghi hình, Tư Hạo Lam thay trang phục thiết kế. Đáng lẽ quái vật trong show sinh tồn thường là đồ tể, sát nhân máy cưa, ác quỷ, vân…vân… Nhưng để phù hợp với quy định hữu ái, tích cực, hướng về phía trước, Tư Hạo Lam mặc lễ phục đuôi tôm, đeo nơ nhỏ, túi áo trước ngực cài đồng hồ quả quýt xích vàng, hóa trang giống hệt chú thỏ trong Alice lạc vào xứ sở thần tiên.
Trên thực tế ê-kíp chương trình thực sự chuẩn bị mặt nạ thỏ cho y. Đôi mắt tròn tròn, cái miệng chúm chím, trên đầu mọc ra hai lỗ tai vừa dài vừa lớn, vũ khí của y cũng là một cây búa cà rốt bơm hơi.
Tư Hạo Lam túm lá cây xanh biếc, chửi thầm trong lòng. Con mẹ nó, lão tử ghét nhất ăn cà rốt!
Trên người mỗi thành viên đều dán vòng cảm ứng đặc chế ở chân, trước ngực, phía sau lưng, trên mũ đều có. Cà rốt của Tư Hạo Lam đánh trúng chân năm lần hoặc trước ngực hai lần, người này liền nốc-ao, nếu có thể một đòn kết liễu đánh trúng đầu, trực tiếp K.O.
Bởi là show thực tế, vì hiệu quả chương trình, đội ê-kíp sẽ liên tục ghi hình, dọc đường đặt các loại máy móc, trừ phi là tình huống đặc biệt giữa chừng sẽ không hô ngừng, phải quay chụp cả ngày, sau đó chỉnh sửa thành ba tập.
Trước khi bắt đầu, Tư Hạo Lam từ máy theo dõi thấy Lý Tinh Hà cùng các thành viên khác tụ tập một chỗ cười cười nói nói. Hắn điệu bộ nhàn nhã, mặc gi-lê thiết kế, nụ cười trên mặt thoải mái ấm áp, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều duy trì phong phạm ảnh đế anh tuấn của mình.
Tư Hạo Lam siết chặt cà rốt trong tay.
Quay chụp chính thức bắt đầu.
Các thành viên đội chạy trốn vào sân từ cổng chính của công viên giải trí. Công viên có ba cửa hông, bọn họ phải phán đoán cánh cửa nào có thể an toàn thoát ra ngoài trong thời gian quy định, đồng thời tìm ra chìa khóa mở cửa.
Công viên tuy không lớn nhưng thời gian cấp bách… Thực ra để hậu kỳ biên tập, thời gian thực có thể còn dài hơn so với quy định. Bọn họ thương lượng một lúc phân chia nhau hành động.
Lý Tinh Hà làm khách quý, lại là ảnh đế, khi tương tác các thành viên đều rất tôn trọng ý kiến của hắn, cũng rất chiếu cố hắn. Lý Tinh Hà được phân vào nhóm đông hơn. Bốn người bọn họ dẫn dầu chạy về phía tháp rơi tự do.
Đến cạnh tháp, bọn họ phát hiện gợi ý đầu tiên là một câu đố.
Trong một đội ắt có người ngu ngốc lẫn người thông minh. Đồ ngốc phụ trách gây cười, người thông minh phụ trách giải đố, show chỉ số IQ.
Vì hình tượng, Lý Tinh Hà đương nhiên làm người thông minh. Trong đội có cao thủ tạp kỹ cố định thiết lập giả vờ ngốc nghếch, đứng bên cạnh tấu hài. Mọi người cười nói vui vẻ không ngừng, hoàn toàn không giống như đang chạy trốn ngược lại giống như đi du xuân. Mấy người hợp lại với nhau cuối cùng giải được câu đố, kết quả trên đáp án viết: “Manh mối đang ở chỗ cao nhất.”
Bọn họ đồng loạt nhìn lên tháp rơi tự do.
Lúc này phải chọn ra anh hùng không sợ độ cao ngồi vào tháp rơi, lên vị trí cao nhất, xem xem trên đó rốt cuộc có cái gì. Bốn người rối rít đùn đẩy, cuối cùng dùng kéo búa bao quyết định chọn Lý Tinh Hà cùng một vị khác làm người tìm kiếm, hai người còn lại canh chừng bên dưới.
Trên tháp rơi tự do chắc chắn có camera quay lại toàn bộ dáng vẻ sợ hãi, la hét của minh tinh, về sau tung cho khán giả xem.
Lý Tinh Hà trước đây cưỡi mây đạp gió, ngự kiếm phi hành đã quen, không sợ trò này. Thế nhưng phải diễn nha, khán giả muốn xem bộ dáng ảnh đế bị trọng lực của tháp rơi ném đến không còn hình người.
Lý Tinh Hà ngồi trên tháp rơi tự do lên lên xuống xuống mấy hiệp, người bình thường bên cạnh còn chuyên nghiệp hơn hắn, la hét chói tai khiến lỗ tai hắn tê dại. Hai người đứng dưới xem trò vui, cười ha ha không ngừng, còn vỗ tay hoan hô.
Lớn tiếng như vậy, khẳng định xong đời rồi.
Qủa nhiên đến khi hắn bắt được gợi ý tiếp theo, từ trên tháp rơi đi xuống còn phải giả vờ nhũn đầu gối, lúc hai người còn lại tiến lên đỡ lấy bọn họ, từ bên cạnh đột nhiên nhảy ra một người.
“Kêu to như vậy, sợ ta không nghe thấy sao?”
Con thỏ to lớn hung ác vung vẩy cặp tai trắng trắng, cầm cà rốt “Bịch” một cái đánh trúng lưng một người: “Ăn cà rốt không?”
Mọi người la hét ôm đầu chạy trốn, Lý Tinh Hà liếc con thỏ một cái. Con thỏ không thèm để ý đến hắn chỉ đuổi theo người ban nãy, đập vào lưng người ta.
Vị thành viên đáng thương kia nhảy nhảy trên mặt đất né tránh Tư Hạo Lam. Cho dù đeo mặt nạ thỏ ngốc, thân hình Tư Hạo Lam vẫn khỏe mạnh cường tráng, một lúc liền bắt người như bắt gà, dùng đầu nhọn của cà rốt đâm người nọ năm lần, người đó liền hoàn toàn chết hẳn.
Lý Tinh Hà nhân cơ hội chạy mất tăm.
Trò chơi này rất thú vị, đủ loại giày vò các thành viên, nhóm của Lý Tinh Hà ngoại trừ ban nãy mất đi một người, tiếp theo vậy mà thuận buồm xuôi gió, không tiếp tục mất người.
Tiến độ của bọn họ rất nhanh, liên tục tìm thấy gợi ý trong các thiết bị trò chơi, tiến đến vị trí chìa khóa.
Đến khi bọn họ tới nhà ma.
Biết rõ bên trong khẳng định có bẫy nhưng vẫn phải nhắm mắt đi vào.
Nhà ma tối đen như mực, gió thổi lạnh lẽo, chỉ có chút ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ không biết từ đâu phát ra tạm chiếu rọi lối đi.
Cao thủ tạp kỹ ôm Lý Tinh Hà không buông tay, nhắm mắt hô to: “Đáng sợ quá!”
Lý Tinh Hà vội vã bảo cậu ta im miệng: “Lại muốn gọi thỏ tới sao?”
Cao thủ tạp kỹ khoa trương che miệng mình.
Mấy người dùng tốc độ ốc sên dịch chuyển về phía trước. Đột nhiên cao thủ tạp kỹ dừng lại, sau đó vừa run run vừa nghẹn ngào hỏi Lý Tinh Hà: “Lý lão sư… Tại sao tôi không đi được…”
Lý Tinh Hà xoay đầu, dưới ánh sáng mờ tối trông thấy một bàn tay nhăn nheo túm ống quần cậu ta.
Nhìn tiếp, là một mái tóc dài xõa xượi, trong cái đầu rong biển lộ ra con mắt không có lòng trắng, đen đến phát sáng, đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Những người khác cũng quay đầu, sau đó hét toáng lên, chạy như điên về phía trước.
Con thỏ lại xuất hiện. Lý Tinh Hà theo đồng đội tán loạn khắp nơi bất đắc dĩ nghĩ.
Trên đường còn các loại yêu ma quỷ quái khác nhau nhảy ra dọa bọn họ, cao thủ tạp kỹ sợ đến mức khuôn mặt cũng biến dạng, quá chuyên nghiệp! Lý Tinh Hà vậy mà không phân biệt được đó rốt cuộc là biểu cảm chân thực hay là diễn xuất.
Mắt thấy cao thủ tạp kỹ chạy phía trước, nháy mắt bị hất xuống mặt đất. Dưới ánh sáng xanh lét, đại bạch thỏ gặt hái thành quả, đôi mắt đen tròn lãnh khốc vô tình, cầm củ cà rốt, trong bóng tối của nhà ma đại sát tứ phương, lập tức giết chết hai người đồng đội của Lý Tinh Hà.
Trong nhà ma tối đen như mực, Lý Tinh Hà đối đầu với đại thỏ.
Hai người đứng cách nhau mấy mét, nhưng người tập võ thị lực vô cùng tốt. Ngay cả đường khâu dấu X trên miệng thỏ đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Tư Hạo Lam hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn.