Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 55: Nguyện vọng của Kha Lâm



Kha Lâm “Rầm!” một cái đập điện thoại di động khiến màn hình điện thoại úp xuống mặt bàn.

Mai Khâm giật mình, hỏi: “Sao vậy?”

Kha Lâm mím môi, nhấc mí mắt, nhẫn nhịn nói: “Tri thức mạng của thế giới này quả thực bác đại tinh thâm. Mỗi lần tưởng rằng đã hiểu, kỳ thực còn có nhiều thứ cao thâm hơn đang chờ ngươi.”

Mai Khâm không hiểu: “Có gì trên đó? Cậu lại xem cái gì kỳ quái rồi phải không?”

Kha Lâm đưa điện thoại di động cho Mai Khâm xem. Mai Khâm ban đầu không để ý, liếc qua vài lần, sau đó kinh động.

“Wao. Ầm ĩ ghê thật nha.”

Mắng chửi tràn ngập màn hình, Mai Khâm nhìn đến váng đầu hoa mắt, không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết những người hâm mộ đang xúm vào cãi nhau.

Kha Lâm thu điện thoại về, không vui nói: “Các tiểu cô nương thật lợi hại.”

Hắn buồn bực phát hiện hắn cãi không lại.

Mai Khâm không biết hắn làm gì, chỉ nói: “Đừng khiến bản thân quá mệt mỏi, đội thị sát đã vào sân, tiếp theo sẽ càng ngày càng bận rộn, cậu phải chú ý nghỉ ngơi.”

Lúc này Kha Lâm mới nghiêm mặt, nói: “Không sao. Giết thời gian thôi.”

Tuy hắn cãi không lại, nhưng hắn có tiền, hắn có thể mướn thủy quân giúp hắn cãi nhau.

Mai Khâm chế nhạo nhìn hắn, nói: “Tư thiếu gia đi vắng nên cảm thấy cô đơn phải không?” Cho nên mới lên mạng đọc tin tức của Tư Hạo Lam, còn cãi nhau với người hâm mộ.

Kha Lâm hắng giọng, nói: “Tôi chỉ tùy tiện tiêu khiển, còn lâu mới nhớ hắn.”

Mai Khâm cười nói: “Sau này Tư thiếu gia càng ngày càng nổi, thời gian ở nhà sẽ ít hơn, cho nên còn không nắm chắc hiện tại đón người ta về nhà? Có chuyện gì chủ động xin lỗi, đừng ức hiếp cậu ấy.”

Kha Lâm phản bác: “Tôi không ức hiếp hắn, cũng không cãi nhau.”

Mai Khâm còn lâu mới tin. Vậy tại sao Tư Hạo Lam lại chạy trốn, còn mắng Kha Lâm là “Yêu râu xanh”?

Mai Khâm khuyên nhủ Kha Lâm, nói: “Chủ động dỗ Tư thiếu gia. Đàn ông mà, lúc cần yếu thế thì nên tỏ ra yếu thế, bà xã liền dỗ trở về.”

Kha Lâm lườm anh: “Nói như anh rất có kinh nghiệm, không phải vẫn là một ông chú độc thân sao?”

Mai Khâm không phục: “Tôi lớn hơn cậu, kiến thức dù sao cũng nhiều hơn một chút.”

Kha Lâm không cho là đúng, trầm mặc, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại không biết đang suy nghĩ gì.

Mai Khâm không hiểu Kha Lâm đang do dự cái gì, gọi điện không phải sẽ giải quyết được sao.

Cuối cùng Kha Lâm hạ quyết định, nói: “Vậy anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ.”

Mai Khâm thiếu điều không vỗ ngực, đáp ứng nói: “Cậu muốn cái gì tôi đều đi mua.”

Kha Lâm ngoắc ngoắc tay với anh ta. Mai Khâm cúi người nghe tiên sinh phân phó, kết quả lúc đang nghe nội dung Kha Lâm dặn dò liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Mai Khâm đờ người, xác nhận lại lần nữa: “Muốn những thứ này?”

Kha Lâm gật đầu.

Gọi người trở về là chuyện nhỏ, nếu lại bất tỉnh thì làm sao bây giờ?

Hôn cũng hôn rồi. Phàm chuyện đã làm một lần ắt có lần thứ hai, không ai chỉ hôn một lần lại thỏa mãn, cho nên lần này phải chuẩn bị chu toàn.

Bên kia Tư Hạo Lam có chút phiền muộn.

Show thực tế phát sóng hút cho y không ít fans. Đánh giá trên internet về y cũng nâng cao không ít, trở thành minh tinh có duyên với người qua đường nhất. Ê-kíp chương trình thậm chí muốn mời y ghi thêm mấy kỳ nữa, lần tới không làm Boss mà làm người chơi bình thường cùng mọi người tương tác. Thế nhưng bị Tư Hạo Lam khéo léo từ chối.

Nói đùa, lần này y tham gia đều bị nói là cọ nhiệt Lý Tinh Hà, chương trình của Điều hòa Trí Vân tài trợ sẽ không đi nữa.

Cẩn thận suy nghĩ, một loạt hoạt động của y trong giới giải trí quả thực đều liên quan đến Lý Tinh Hà.

Điểm này tương tự nguyên thư đến lạ thường.

Trong quyển “Sống lại sau khi đào hôn tôi cùng ảnh đế kết hôn”, gần như toàn bộ đều là tương tác giữa nguyên chủ và ảnh đế. Tình cảm hai người qua từng sự kiện đạt đến thăng hoa. Thế nhưng người ta muốn yêu đương nha, còn hắn thì mưu đồ gì?

Kể từ ngày đoán mệnh cho Kha Lâm, điềm xấu ùn ùn kéo đến, Tư Hạo Lam bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra vào lần đầu tiên y đến thế giới này.

Khi đó y đói đến hoa mắt chóng mặt, cáu điên người, liền đập nát hệ thống vừa mới gặp mặt.

Những thứ khác không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ âm thanh điện tử lải nhải, không ngừng nhắc đi nhắc lại ở bên tai: “Không thể OOC, không thể phá hỏng cốt truyện.”

Hiện nay y đã đến thế giới này một thời gian rất dài. Y thích nghi với nơi đây rất khá, phim truyền hình lần lượt lên sóng, ăn uống rất hài lòng, fans càng ngày càng nhiều. Y cũng dần dần thích đóng phim, có cảm giác thành tựu, hơn nữa còn có loại cảm giác khống chế nhân sinh.

Mọi thứ đều không có gì không tốt, chỉ là mạch truyện kia như có như không quấn quanh y, đứt quãng đẩy về phía trước.

Mỗi khi y hoàn toàn quên mất, cốt truyện sẽ vươn ra một đầu dây, y đuổi theo lôi kéo, lại phát hiện sợi dây đang kéo bị đứt.

Từ trước đến nay Tư Hạo Lam chưa từng để cốt truyện này vào mắt, bình thường sống tiêu diêu vui vẻ, bây giờ nhớ lại manh mối, mạch truyện tuy vô cùng nguy khốn nhưng luôn ở bên y như hình với bóng.

Hôm đó gặp Lý Tinh Hà, hắn nói đúng một câu.

Từ đầu tới cuối Kha Lâm vẫn là Kha Lâm, chuyện hắn đang làm không khác gì nguyên thư.

Chỉ có điều tính cách quái đản của Kha Lâm không được giải thích nhiều. Nhìn từ góc độ khác, sự trả thù của hắn là độc tài, vô lý. Hắn mang hận với Tư gia và Lý gia, làm rất nhiều chuyện uy hiếp Tư gia lẫn Lý gia.

Nguyên thư chỉ viết những gì Kha Lâm làm, không miêu tả nguyên nhân. Trong mắt nguyên chủ và ảnh đế, hắn một trăm phần trăm là phản diện.

Tư Hạo Lam nhận ra mạch truyện trên người Kha Lâm liên tục suôn sẻ, không hề bị gián đoạn, cũng không có bất kỳ thay đổi.

Tư Hạo Lam lại nhớ đến bầu trời tràn ngập ánh sao, rực rỡ, xinh đẹp, nhưng cho thấy mệnh bàn không tốt.

Y buồn bực nói không nên lời. Trước đây y cảm thấy mình không đi theo cốt truyện là được rồi, mà quên mất Kha Lâm.

Lại nói, Y cũng từng chạy khỏi Kha gia mấy lần, không phải là tiết mục hôn thê bỏ trốn sao?

Lão bản thấy Tư Hạo Lam ngồi tức giận, lại gần nói: “Cậu vẫn đang bực vì chuyện cọ nhiệt à?”

Tư Hạo Lam giương mắt, mất hứng nói: “Qủy mới cọ, ta cần cọ nhiệt sao?”

Lão bản ăn ngay nói thẳng: “Cậu đúng là cần.” Gã vỗ vai Tư Hạo Lam. “Kệ đi, có nhiệt độ ngu mới không cọ.”

Gã mở weibo cho Tư Hạo Lam xem: “Hơn nữa người ta chủ động nói quan hệ với cậu tốt, không trách chúng ta.”

Tư Hạo Lam tập trung nhìn. Một tiêu đề rất to: Ảnh đế Lý Tinh Hà thẳng thắn thừa nhận có mối quan hệ thân thiết với Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam lại đảo mắt.

Lý Tinh Hà cũng như trúng tà, liên tục dính lên người y, giống hệt thạch cao da chó gẩy mãi không hết.

(Thạch cao da chó: là một loại thuốc ngoài da của y học cổ truyền TQ, cũng là thành ngữ chỉ những người lừa đảo)

“Ai nha, dù sao mọi người đều là đàn ông, ghép với nhau cũng không tổn thất gì. Chúng ta tự dưng nhận được một cái truyền thông ít vốn, rất tốt nha.” Lão bản không để bụng nói. “Cùng lắm là kim chủ ba ba có thể sẽ không vui.”

Tư Hạo Lam nghe mấy chữ “Kim chủ ba ba”, lỗ tai liền dựng thẳng lên.

“Lam Lam, cậu mau đi dỗ kim chủ ba ba, nói cho hắn biết người quan hệ tốt nhất với cậu vẫn là hắn.”

Tư Hạo Lam giận đến phì người, nói: “Dỗ cái rắm! Hắn mặc kệ ta rồi.”

Lần này Tư Hạo Lam chạy đi, Kha Lâm không đến bắt y như trước đây, tuyệt nhiên nhắm mắt làm ngơ.

Tư Hạo Lam kiên trì đợi nhiều ngày như vậy, kim chủ ba ba vẫn không đến quan tâm y.

Ngày đó người bị hôn đến bất tình là y nha? Kha Lâm hoàn toàn không phản tỉnh bản thân sao? Kha Lâm hẳn nên chủ động đến dỗ y chứ.

Bảo Tư Hạo Lam cúi đầu trước, không có khả năng, không có bất kỳ tính khả thi, tuyệt đối sẽ không sảy ra.

Lão bản vẫn tận tình khuyên nhủ Tư Hạo Lam. Trên thế giới này, tiền là quan trọng nhất. Tâm trạng kim chủ ba ba tốt, mưa từ trên trời rớt xuống đều là nhân dân tệ, kim chủ ba ba chính là đệ nhất.

“Nhiệt độ của Lý Tinh Hà chúng ta không cọ nữa! Hết thảy phải làm kim chủ ba ba vui vẻ.”

Tư Hạo Lam nghe lão bản luyên tha luyên thuyên, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn nhỏ.

Y nhấc điện thoại di động, vừa nhìn, Mai Khâm gửi cho y một bức ảnh.

Trên bức ảnh là một chiếc chân giò rất rất to đang tỏa ra hơi nóng, mùi thơm như muốn chui từ trong ảnh ra ngoài.

“Tiểu Triệu làm chân giò nướng, muốn về ăn không?”

Tư Hạo Lam ngẩng đầu nhìn về phía lão bản, nghiêm túc nói: “Ta đi đây.”

Lão bản sửng sốt: “Đi đâu?”

“Về nhà.”

Y tuyệt đối sẽ không cúi đầu chủ động trở về trước. Y chỉ đi ăn cơm thôi, đồ ăn vô tội.

Kha Lâm và Mai Khâm khẩu vị thanh đạm, rất ít ăn thịt cá. Một bữa thịt thà như thế chứng tỏ cố ý làm, sau đó chụp ảnh gửi cho Tư Hạo Lam. Quả là bụng dạ khó lường.

Hết lần này tới lần khác con cá Tư Hạo Lam vẫn cắn câu. Y lái xe trên đường trở về nhà. Bây giờ đang là buổi chiều, mùa xuân đã đến, ban ngày chậm rãi kéo dài, còn chưa đến tiết thanh minh, mưa không nhiều, lúc này là thời gian tốt để đạp thanh, khiến con người ta khoan khoái, vui tươi, thanh thản.

Tư Hạo Lam ngựa quen đường cũ. Con đường này y đã đi qua vô số lần, nhắm hai mắt cũng không sợ lạc đường, rời khỏi nội thành, lên cầu vượt, chạy thẳng một mạch. Từ cửa xe nhìn ra, dọc theo đường đi xe càng đi càng ít. Lúc gần đến đỉnh núi Kha gia ở, cơ hồ chỉ có xe cộ vãng lai, lao vùn vụt bên cạnh, chứ không còn nhà dân nào khác.

Sự phát triển quanh đây gần như đình trệ, chỉ còn vài cơ sở hạ tầng cũ kỹ cùng di tích nhà máy phiêu linh trong gió, biểu thị nơi đây đã từng chuẩn bị khai phá, từng có cơ hội phồn hưng thịnh vượng, nhưng cuối cùng trời xui đất khiến lại trở nên tĩnh mịch.

Đây chính là nơi Kha Lâm vẫn sống.

Tư Hạo Lam đi biết bao nhiêu lần, đã sớm quen với sự quạnh quẽ của nơi này. Người bình thường qua đây khi thời tiết xấu hoặc vào buổi tối sẽ bị bầu không khí đáng sợ, hoang tàn vắng vẻ dọa đến mức không dám tiến lên.

Kết quả hôm nay, Tư Hạo Lam lại có thể thấy người trên bãi đất trống.

Rất nhiều rất nhiều người.

Vài chiếc MPV đen đỗ ven đường, xung quanh là mấy con việt dã cao hơn một cái đầu. Những chiếc xe đen nghìn nghịt ở địa phương trống trải có vẻ đặc biệt bất ngờ. Trên xe không có ai, tất cả mọi người đều đang đứng ở phía dưới.

Tư Hạo Lam giảm tốc độ, tạt vào lề đường.

Nơi thường ngày chim không đến ỉa, đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy không thể không khiến người ta hiếu kỳ. Nhất là khi Tư Hạo Lam liếc mắt đã thấy Sarah trong đám đông.

Sarah mặc áo gió màu be, để lộ chiếc váy ngắn phiên bản giới hạn đầu mùa xuân, bước trên một đôi bốt cổ ngắn, mặt tươi như hoa, nói gì đó với người xung quanh.

Vây quanh cô có đủ loại người. Có người mặc jacket đen, chắp tay sau lưng, thoạt nhìn giống nhân viên công chức; cũng có người đeo máy ảnh trên cổ, cầm quyển sổ viết viết vẽ vẽ; còn có người cầm máy thu âm đi theo Sarah để ghi lại; thậm chí còn có vài người đội mũ bảo hộ.

Tư Hạo Lam đỗ xe, từ Cayene bước xuống, đi về phía đám đông.

Sarah lập tức nhìn thấy y, đánh tiếng với người bên cạnh sau đó đi về phía y.

“Tư tiên sinh, về nhà sao?” Đối với sự xuất hiện của Tư Hạo Lam, Sarah không hề kinh ngạc, tự nhiên chào hỏi y.

Tư Hạo Lam gật đầu, lại ám chỉ những người đó, hỏi: “Đây là gì?”

Sarah vẻ mặt rạng rỡ, nói: “Tôi dẫn đoàn khảo sát thứ nhất đến xem địa điểm trước, đến khi nhìn trúng mới nghênh đón cán bộ lãnh đạo kiểm tra.”

“?” Tư Hạo Lam nghe không hiểu. 

Sarah ngẩn người theo: “Boss chưa nói với cậu sao?”

Tư Hạo Lam lắc đầu. Kha Lâm không chủ động nói chuyện công việc với y, cũng có thể y từng nghe qua nhưng không để trong lòng.

Sarah cười nói: “Đây là chuyện tốt nha, sao lại không nói với cậu? Dự án chúng ta hợp tác với chính phủ cần xây dựng nhà máy công nghiệp hóa, cuối cùng vị trí được chọn chính là ở đây.”

Tư Hạo Lam kinh ngạc mở to mắt.

Chuyện thương nghiệp Tư Hạo Lam không đặc biệt quan tâm, nhưng y biết đây từng là khu căn cứ của Tư gia. Cha Kha Lâm muốn phát triển vùng đất này thành khu công nghiệp, hy vọng chính phủ sẽ xây dựng thành phố mới ở đây.

Ai ngờ mọi thứ đều theo sự lụn bại của Kha gia tan thành mây khói.

Hiện tại Kha Lâm lại có thể khởi động kế hoạch này.

Sarah kích động xoay người, dang rộng cánh tay, gần như 360 độ, ôm trọn đất trời: “Về sau toàn bộ nơi này sẽ được xây dựng nhà máy mới.”

Sự mãnh liệt của Sarah cảm nhiễm Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam đột nhiên hiểu ý tưởng của Kha Lâm từ trước đến nay.

Ngay ban nãy y còn cho rằng Kha Lâm làm những chuyện đó chỉ để trả thù.

Lần thứ hai khởi công xây dựng nhày máy tại nơi này, mảnh đất hoang vu cuối cùng cũng có thể hồi phục sức sống, một lần nữa trở nên náo nhiệt.

Giống như cạy được bánh xe ngập trong vũng bùn, cũng giống như vòng bi kẹt cứng được tra dầu, càng giống như chiếc đồng hồ cổ vang lên âm thanh sau một thời gian dài tĩnh lặng. Từ đầu tới cuối, nguyện vọng của Kha Lâm chính là phục hưng giấc mộng của cha.

Tư Hạo Lam hơi xúc động, nghĩ, nếu điều Kha Lâm muốn làm trùng khớp với mạch truyện thì thế nào?

Không ai có thể tước đi sự nghiệp và lý tưởng của hắn.

Tư Hạo Lam đang đắm chìm trong chấn động, bên cạnh có nhân viên truyền thông nhận ra y, tiến đến chào hỏi: “Cậu là Tư Hạo Lam đúng không?”

Tư Hạo Lam mê man trả lời: “A, là ta.”

Vị phóng viên cười tít mắt nói: “Tôi đã xem chương trình của cậu.” Anh ta làm một động tác vung vẩy. “Chú thỏ rất soái!”

Tư Hạo Lam lúc này mới hồi phục tinh thần, bày ra phong thái chuyên nghiệp cùng ký giả trò chuyện.

Sarah tiếp tục giới thiệu tình huống nơi này cho mọi người. Sau khi xem xong, họ chuẩn bị lên xe đi đến địa điểm tiếp theo. Tư Hạo Lam tạm biệt Sarah cùng những người khác, tiếp tục về nhà một mình.

Tương lai không xa, sẽ có người, có nhà máy tiến vào chiếm giữ nơi đây, cảnh tượng cô tịch điêu tàn sẽ biến mất, thay bằng khung cảnh náo nhiệt hưng thịnh.

Tư Hạo Lam lái xe, nhìn mảnh đất trầm mặc hai bên, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng đến tương lai.

Ngay cả y cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vậy mà Kha Lâm có thể bình tĩnh.

Tư Hạo Lam oán giận trong lòng, lại không ngăn được ý cười trên khóe môi. Y nóng lòng muốn gặp Kha Lâm, muốn…

Muốn thưởng cho hắn đùi gà!

Tư Hạo Lam lái ô tô lên núi. Trên núi vẫn tĩnh lặng, đầu xuân cây cối bắt đầu đâm chồi nẩy lộc, hơi xua tan sự khô héo tiêu điều của mùa đông, hiện lên chút sức sống, khiến con đường núi thoạt nhìn không quá đáng sợ.

Tư Hạo Lam ôm tâm tình vang dội hoàn toàn bất đồng với cảnh vật chung quanh về đến Kha gia.

Y dừng xe, vứt chìa khóa xe đi vào nhà. Lúc y vừa bước vào liền có nhắc nhở, Mai Khâm ở đại sảnh chờ y, cười nói: “Cậu đã về, Tư thiếu gia.”

Tư Hạo Lam ra vẻ vô tình, gật đầu, dùng ánh mắt quan sát xung quanh, phòng khách rộng rãi không một bóng người trừ hai người bọn họ. Y tùy tiện hỏi: “Kha Lâm đâu?”

Ý cười trên mặt Mai Khâm càng sâu, nói: “Ở phòng ăn. Sắp đến giờ cơm, đi ăn thôi, Tư thiếu gia.”

Tư Hạo Lam theo quản gia đi về phía phòng ăn, cuối cùng cũng nhìn thấy Kha Lâm.

Kha Lâm ngồi bên bàn ăn, cúi đầu nghịch đi động, gõ chữ rất nhanh.

Thấy có người tiến vào hắn mới ngẩng đầu, nâng ánh mắt thâm trầm nhìn qua.

Tư Hạo Lam cũng nhìn về phía hắn.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau đêm bọn họ chạm môi.

Rõ ràng chỉ liếc một cái, ánh mắt Kha Lâm phảng phất mang theo nhiệt độ, lợi dụng không khí truyền đến, ủi Tư Hạo Lam đỏ cả mặt, khiến y khẽ cắn môi.

Ánh mắt Kha Lâm càng thêm hắc ám. Hắn chủ động mở miệng trước, nói: “Ngươi vì ăn mới trở về đi.”

Tư Hạo Lam biết Kha Lâm chắc chắn không tự kiểm điểm, hoàn toàn không dỗ y, nhưng mà như này cũng tốt, khá tự nhiên. Y rốt cuộc cũng tìm lại chính mình, đặt mông ngồi xuống phía đối diện, nói: “Đúng vậy. Làm sao? Ta đến vì Tiểu Triệu.”

Kha Lâm nhàn nhã tuần tra trên người y, Tư Hạo Lam chột dạ né tránh.

“Trên đường về ta gặp Sarah.” Tư Hạo Lam mô tả ngắn gọn những gì y biết.

Kha Lâm thản nhiên nói: “Đúng vậy. Nhà máy sẽ được sửa chữa ở đây một lần nữa, đường ống chôn cách đây mười năm qua cải tạo vẫn có thể tiếp tục sử dụng, hạ thấp chi phí. Chính phủ rất hài lòng. Hiện tại tốc độ đô thị hóa ngày càng nhanh, rất nhiều doanh nghiệp phải đối mặt với vấn đề di cư. Khi nhà máy đầu tiên đưa vào hoạt động, có thể sẽ hấp dẫn nhiều doanh nghiệp đến đây.”

Kha Lâm bàn luận công việc vô cùng nắm chắc thắng lợi, hoàn toàn không có vẻ âm u như mọi ngày, vững vàng lại trấn định, tự tin đến phát sáng.

Đàn ông thành công trong sự nghiệp quả thực rất có mị lực.

Tư Hạo Lam chân thành chúc mừng hắn: “Vậy sau này nơi đây sẽ trở nên náo nhiệt, hi vọng có thể thành công.”

Kha Lâm nheo đôi mắt phượng, khóe miệng hơi nhấc lên, nói: “Cảm ơn lời chúc của ngươi.”

Hai người ngoài mặt khách khí, nói chuyện nghiêm chỉnh, ánh mắt lại thường xuyên tiết lộ tâm tình ẩn giấu. Tầm mắt Kha Lâm thủy chung dừng trên người Tư Hạo Lam, từ eo đến cổ, cuối cùng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp, thế nào cũng không rời.

Tư Hạo Lam mắng thầm “Yêu râu xanh” “Đồ biến thái”, nhưng đôi mắt trước sau rũ xuống, không dám ngẩng đầu nhìn.

Kha Lâm nói về tham vọng kinh doanh, Tư Hạo Lam nghe không hiểu nhưng y cũng không ngắt lời. Một người nói đến không chú ý, mà người nghe cũng không lọt tai, chỉ có bầu không khí ám muội vô hình quyến luyến giữa hai người.

“Khụ khụ.”

Quản gia ho khan một tiếng, nói: “Nên ăn cơm.”

Chân giò nướng kiểu Đức mang theo mùi gia vị đậm đà kiểu Châu Âu. Triệu Kỳ xắt chân giò thành các lớp mỏng, xếp mấy miếng trong đĩa, sau đó rải nước sốt lên thịt đùi, cuối cùng đặt đến trước mặt từng người.

Triệu Kỳ đặc biệt dành xương heo dính phần thịt còn dư cho Tư Hạo Lam, để y có thể cầm xương gặm.

Tư Hạo Lam được ăn ngon, liền không thèm chú ý hình tượng.

Bì chân giò xốp giòn, nhai dai, thịt tươi, mềm, nhừ, cắn một miếng, nước sốt chua mặn tuyệt hảo đưa tới mùi thơm của thịt, đồng thời cũng giảm bớt độ ngậy của bì. Tư Hạo Lam im lặng ăn, vùi đầu hận thông thể nhảy vào giữa bàn.

Kha Lâm chậm rãi cắt thịt trong đĩa mình, vừa nhìn Tư Hạo Lam ăn, vừa lặng lẽ nhấc khóe môi.

Đến khi Tư Hạo Lam ăn uống no say, xoa cái bụng tê liệt trên ghế.

Mai Khâm mượn cớ thu dọn bát đĩa cùng Triệu Kỳ trốn vào phòng bếp. Trong phòng ăn nháy mắt chỉ còn hai người bọn họ.

Kha Lâm điệu bộ ung dung nghiêm chỉnh, nhàn nhã hỏi: “Ăn no chưa?”

Tư Hạo Lam được ăn nên thả lỏng, dây thần kinh lại bắt đầu căng thẳng. Tóc gáy phía sau đứng thẳng từng sợi, cảnh giác người bên cạnh.

Kha Lâm ưu nhã lấy khăn lau tay, nhìn về phía Tư Hạo Lam, ánh mắt nóng rực: “Ăn no rồi, chúng ta tính sổ một chút đi.”

Khẩu khí kia như đang đối đãi với con mồi nào đó.

Chẳng trách hôm nay ăn ngon đến vậy, thì ra là vỗ béo trước khi làm thịt.