Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 60: Vẫn là Lý Tinh Hà



Sự việc phát sinh quá nhanh khiến mọi người đều thất kinh.

Tư Hạo Lam còn đang kinh ngạc câu “Tuân thủ cốt truyện đã định” kia, sau một khắc đã bị ấn vào trong xe. Lý Tinh Hà lúc này hoàn toàn bất đồng với Lý Tinh Hà chậm chạp thường ngày, nói dễ nghe một chút là tao nhã, nói khó nghe một chút là do dự thiếu quyết đoán. Động tác nhanh như chớp, không hề do dự, hơn nữa hắn còn sử dụng tuyệt kỹ sư môn với Tư Hạo Lam.

Lý Tinh Hà và Tư Hạo Lam giống nhau. Dù đã không còn bất kỳ pháp lực tu vi, chỉ dựa vào ngoại công vẫn có thể chế ngự người bình thường trong một chiêu.

Tư Hạo Lam không phải là người bình thường, nhưng không nghĩ tới Lý Tinh Hà sẽ dùng võ công lợi hại như vậy với y. Kể từ khi đến thế giới này, y nhiều lần đuổi đánh Lý Tinh Hà, đều là hổ giấy, không ai nghiêm túc xuống tay.

Không ngờ thời khắc thật sự đánh nhau lại ở chỗ này.

Tay Lý Tinh Hà vẫn ghìm trên cánh tay của Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam nằm ở ghế sau, tay phải vung ra, nghiêng người phản kích cánh tay Lý Tinh Hà, đôi chân dài co lại hung hăng đạp thẳng vào bụng hắn.

Lý Tinh Hà một tay dây dưa với Tư Hạo Lam, tay kia đỡ lấy chân y, vội vã ấn y vào trong xe tiếp tục giữ.

Trong chớp nhoáng, hai người đã so mấy chiêu. Lý Tính Hà đánh không lại Tư Hạo Lam, nhưng ban nãy Tư Hạo Lam nhất thời lơ là bị hắn cướp quyền chủ động, không gian trong xe lại nhỏ hẹp, Lý Tinh Hà đứng bên ngoài ưu thế rất lớn, Tư Hạo Lam tạm thời không đá được hắn.

“Hạo Lam Quân, tại sao ngươi nhất định phải đối nghịch với ta và cốt truyện?” Lý Tinh Hà nhanh chóng nói.

Thân thể Tư Hạo Lam lại dừng một chút. Lý Tinh Hà nhân cơ hội nhét cả người y vào trong xe. “Bịch” một tiếng đóng cửa xe, lập tức khóa lại.

Một loạt động tác kỳ thật chỉ phát sinh trong thời gian ngắn ngủi, từ lúc Kha Lâm thấy Lý Tinh Hà kéo Tư Hạo Lam đến lúc Lý Tinh Hà nhốt y ở trên xe không quá mấy phút. Kha Lâm tỉnh lại từ trong kinh ngạc liền phẫn nộ nói: “Cậu muốn làm gì?!”

Sau khi Lý Tinh Hà đóng cửa xe, Kha Lâm chỉ huy thuộc hạ, chính là những người mặc âu phục đen, đi ngăn cản hắn. Có thể mất tiên cơ chỗ nào ngăn cản được, Lý Tinh Hà phi thân đá văng bọn họ, xoay người lên xe, ngồi vào ghế phụ, lớn tiếng quát tài xế vẫn luôn ở trong chiếc Bentley: “Lái xe!”

Tài xế vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng vì Lý Tinh Hà ra lệnh gã lập tức nghe theo: “Được!” Tài xế đột ngột khởi động xe, một cước đạp chân ga chạy vọt ra ngoài.

Kha Lâm quả thực không thể tin nổi. Lý Tinh Hà bắt cóc Tư Hạo Lam ngay trước mặt hắn!

Hắn hận không thể tự mình đứng dậy đi đón xe, lại hận bản thân không có cách nào từ xe lăn đứng dậy.

“Mau đuổi theo!” Kha Lâm tức giận đến điên cuồng. Audi đen vốn đang xếp hàng phía sau nhanh chóng rút khỏi đoàn xe, chạy thẳng về phía trước, đuổi theo chiếc Bentley kia.

Kha Lâm trơ mắt nhìn mấy chiếc xe từ cửa khách sạn lao như bay ra ngoài, biến mất trong thành thị sáng rực ánh đèn.

Hắn siết chặt tay, hung hăng đập xuống tay vịn xe lăn.

Lý Chính Tường đứng ở cửa khách sạn, chứng kiến một màn như vậy cũng không khỏi khiếp sợ.

Con trai tiến vào giới nghệ sĩ tới nay, không thể quản lý công việc kinh doanh của gia đình. Ai ngờ hôm nay Lý Tinh Hà nghe nói ông tham dự hội nghị ở đây, lại nghe thấy Kha Lâm cũng ở chỗ này, không nói hai lời liền đến hội trường nói muốn đón ông.

Lý Chính Tường cũng không ngờ, sau khi đến con trai mình liền lôi Tư Hạo Lam vào trong xe, nghênh ngang rời đi.

Audi của thuộc hạ Kha Lâm theo sát Bentley của Lý Tinh Hà. Thành phố về đêm không tắc nghẽn như ban ngày, trên đường cái vẫn có không ít xe. Đường vành đai trong không cho phép đua xe, tài xế Bentley bắt đầu kiềm chế tốc độ.

“Đến chung cư tôi mới mua.” Lý Tinh Hà ngồi trên ghế phụ nói. Hắn liếc nhìn phía sau, Audi vẫn đang đuổi theo tới cùng, chém đinh chặt sắt mà phân phó: “Cắt đuôi bọn họ.”

Tài xế chỉ biết nghe lời ông chủ nhà mình, bừng bừng phấn chấn nói: “Được thôi, ngài ngồi vững nhé!”

Trong bóng đêm, siêu xe từ trên đường chính đi xuống, chui vào con đường nhỏ bên cạnh, đột nhiên rẽ ngoặt khiến Audi phía sau trở tay không kịp. Tài xế rẽ tới rẽ lui trong lưới đường phức tạp. Gã làm tài xế chuyên dụng của ảnh đế, thường xuyên làm loại chuyện này, đắc ý nói: “Đằng sau dễ đối phó hơn nhiều so với fans của ngài. Yên tâm đi Tiểu Lý tiên sinh, trọn gói trên người tôi, bất kể fans mạnh đến đâu hay là paparazzi, tôi đều có thể cắt đuôi toàn bộ!”

Tư Hạo Lam ngồi trên ghế sau, nhìn tài xế như nhìn kẻ ngốc. Y không hé răng, cũng không phản kháng, khóe miệng rũ xuống, khoanh tay, u ám nhìn chằm chằm ót Lý Tinh Hà.

Lý Tinh Hà ngước lên đối diện ánh mắt của Tư Hạo Lam qua gương chiếu hậu, lại lập tức dời mắt.

Tư Hạo Lam kiềm chế cơn thịnh nộ muốn lột da Lý Tinh Hà, trái lại muốn nhìn xem hắn nhắc đi nhắc lại cốt truyện rốt cuộc là như thế nào.

Tài xế nói cho cùng là một tay già đời, mượn tình hình giao thông và địa hình nhanh chóng đi qua con đường ngoằn ngoèo, chui hẻm nhỏ. Dù sao đây không phải đang quay phim đua xe, không quá khoa trương. Ban đầu, mấy chiếc Audi phía sau còn có thể bám theo, về sau toàn bộ đều biến mất bóng dáng, hoàn toàn bị cắt đuôi.

Người trên xe Audi thấy hết hi vọng truy đuổi, rút di động báo cáo với Kha Lâm: “Boss, chúng tôi mất dấu rồi.”

Kha Lâm cúp máy, sắc mặt tái nhợt.

Hắn lại gọi đến điện thoại của Tư Hạo Lam, kết quả phát hiện chuông điện thoại vang lên cách đó không xa. Người bên cạnh đi qua nhìn, mới phát hiện Tư Hạo Lam đánh rơi di động trong bóng tối ven đường.

Nhất định đã rơi trong lúc giãy giụa.

Vừa rồi, Tư Hạo Lam và Lý Tinh Hà so chiêu trong thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi người đều tưởng y đang giãy giụa phản kháng, hiện tại thấy điện thoại thất lạc càng thêm sợ hãi.

Sarah nghe nói có ồn ào trước cửa khách sạn, từ trên lầu đi xuống đứng bên cạnh Kha Lâm. Kha Lâm quay đầu phân phó cô: “Cô sắp xếp người, nhất định phải tìm ra Lý Tinh Hà, càng nhanh càng tốt.”

Sarah nhận lệnh lập tức đi an bài.

“Chuyện này… Có phải có hiểu lầm gì đó không?” Lý Chính Tường không hề rời đi. Ông ta cố gắng liên lạc với Lý Tinh Hà nhưng không được. Ông cũng hoàn toàn không hiểu con trai mình đang làm gì.

Kha Lâm quay đầu nhìn Lý Chính Tường, ánh đèn sặc sỡ của khách sạn chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn, khiến sắc mặt hắn càng thêm âm u đáng sợ.

Giọng hắn khàn khàn, gằn từng chữ nói với Lý Chính Tường: “Tốt nhất ông nên mong Tư Hạo Lam vẫn còn nguyên vẹn, bằng không tôi không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.”

Bên này, Tư Hạo Lam bị bắt cóc đến chung cư của Lý Tinh Hà. Tới nơi Tư Hạo Lam mới biết đây là một căn bất động sản cao cấp mới xây, tỷ lệ lấp đầy không cao lắm. Hơn nửa đêm trên con đường nhỏ trải dài cây xanh của khu dân cư không có lấy một bóng người.

Xe cộ trực tiếp đỗ bên ven đường, cửa xe khóa chặt. Lý Tinh Hà tiên phong xuống xe, sau đó mới để Tư Hạo Lam mở cửa.

Đôi chân dài của Tư Hạo Lam bước xuống, đứng ở ven đường nhìn Lý Tinh Hà.

Lúc này Lý Tinh Hà không những bình tĩnh, còn biết nói đùa: “Ta cứ tưởng nửa đường ngươi sẽ đoạt tay lái, làm một trận đại chiến trên đường quốc lộ.”

Tư Hạo Lam không hề cảm thấy buồn cười, mặt vô biểu tình nói: “Ta là công dân ưu tú, tuân thủ luật lệ giao thông.”

Ngược lại Lý Tinh Hà bị chọc cười, cong khóe miệng, nói: “Không ngờ Hạo Lam Quân chưa bao giờ chịu quản giáo đến thế giới này lại bắt đầu tuân thủ luật pháp.” Hắn nhìn về phía Tư Hạo Lam, nụ cười trên miệng không rõ ý vị. “Vậy tại sao cứ cố tình không muốn tuân thủ cốt truyện?”

Tối hôm nay, đây đã là lần thứ ba Lý Tinh Hà nhắc đến hai chữ “Cốt truyện”.

Lý Tinh Hà cho tài xế lái xe rời đi, nói với Tư Hạo Lam: “Cùng ta lên trên ngồi chút đi.”

Tư Hạo Lam trầm mặc theo hắn đi về phía chung cư.

Chung cư của ảnh đế là một căn hộ hơn hai trăm mét vuông* trên tầng cao nhất. Có lẽ không được đến ở nên đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, có vẻ trống trải. Phong cách trang trí hiện đại, thời thượng mà hào phóng nhưng thật ra rất phù hợp với thân phận ảnh đế.

(Từ gốc là đại bình tầng ý chỉ những căn nhà có diện tích từ 200m vuông trở lên)

Tư Hạo Lam bước vào nhà liền nhìn thấy cúp “Tiểu Kim Nhân” của ảnh đế trưng bày tại quầy triển lãm ở phòng khách. Giải thưởng vàng tối cao của giới điện ảnh trong nước, ảnh đế tuổi còn trẻ đã sớm giành được nó. Sau khi Tư Hạo Lam bước vào giới nghệ sĩ mới hiểu được trong đó không dễ. Y thật sự bội phục ảnh đế nguyên thư.

Người y bội phục là ảnh đế, không phải gã đàn ông trúng tà trước mặt này.

Lý Tinh Hà trúng tà nhàn nhã dạo bước trong phòng khách, vô cùng thưởng thức căn phòng đơn giản mà sang trọng này, nói với Tư Hạo Lam: “Ta vẫn không hiểu, vì sao ngươi không đi theo cốt truyện? Rõ ràng dựa theo cốt truyện cái gì cũng có.”

Hắn chỉ lên chiếc cúp kia, nói: “Trong nguyên thư, cuối cùng ngươi cũng có thể nhận được nó, ở giới giải trí danh lợi song thu. Trước đây ta cung cấp cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, để ngươi đến công ty của ta, dẫn ngươi tham gia yến tiệc của các nhân vật nổi tiếng, muốn tìm kịch bản cho ngươi, giúp ngươi trên tạp kỹ.”

Lý Tinh Hà nóng bỏng nhìn về phía Tư Hạo Lam, dịu dàng nói: “Ta vì ngươi làm biết bao nhiêu chuyện, chỉ cần ngươi theo ta, tất cả mong muốn đều có thể thành hiện thực.” Nói chuyện, thần sắc hắn trở nên kì quái: “Nhưng mặc kệ ta làm gì, cuối cùng ngươi vẫn nhất quyết đi đến bên cạnh nhân vật phản diện kia, tại sao ngươi không muốn đứng bên cạnh ta?”

Tư Hạo Lam nghe hắn thuyết minh.

Giờ phút này, Lý Tinh Hà khoa trương như đang diễn kịch, căn nhà này chính là sân khấu của hắn, trên mặt hắn lấp lóe hưng phấn quỷ dị.

Cho tới nay, Lý Tinh Hà là loại nhân sĩ chính phái ngu ngốc thích thuyết giáo. Tối hôm nay đột nhiên lắc mình biến hóa thay đổi thành hình mẫu ảnh đế thành thục lại bá đạo khiến Tư Hạo Lam ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt.

Tư Hạo Lam đánh giá hắn, nói: “Chúng ta vì chuyện này nói qua vô số lần, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, đến bây giờ ngươi vẫn không hiểu sao?”

(Xuất xứ từ Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công, ý là không cùng chí hướng, quan niệm tư tưởng khác nhau thì không thể hợp tác, trao đổi được)

Lý Tinh Hà kiên nhẫn nói: “Đi theo cốt truyện mới là chính đạo, cuối cùng mọi người mọi chuyện đều nhận được kết cục vốn có, như vậy không phải tất cả đều vui vẻ sao?”

Không có khả năng tất cả đều vui vẻ, để mặc cốt truyện phát triển cuối cùng chỉ có một mình Kha Lâm không được chết tử tế.

Tư Hạo Lam biết y không thể thuyết phục Lý Tinh Hà, lại hỏi: “Nếu như ta nhất quyết không đồng ý thì sao?”

Trong ánh mắt Lý Tinh Hà có mây mù thổi qua, hắn nói: “Ngươi quá ngoan cố.”

Tư Hạo Lam kinh miệt nhìn gian phòng này, nói: “Ngươi thật sự cho rằng có thể bắt cóc ta? Nếu không phải ta tự nguyện theo ngươi tới đây, ngươi một bước cũng đừng hòng chi phối ta.”

Lý Tinh Hà suy nghĩ, bày ra điệu bộ phiền não, nói: “Đúng vậy, Hạo Lam Quân đệ nhất thiên hạ không thể dùng vũ lực chinh phục, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.” Hắn cười cười: “Thế giới này, ngoại trừ pháp trị không phải còn có nhân tình thế thái? Phương pháp luôn có rất nhiều.”

Tư Hạo Lam bị điệu bộ của hắn làm cho ghê tởm, nhưng cũng triệt để xác định một việc.

Lý Tinh Hà ung dung thong thả đi đến quầy bar cạnh phòng khách, duỗi tay lấy ly rượu, nói: “Hạo Lam Quân, muốn uống một chén không? Chúng ta từ từ trò chuyện.”

Tư Hạo Lam ngoài miệng nói: “Được thôi.” Một bên nhẹ nhàng di chuyển đến trước quầy triển lãm.

“Như vậy mới đúng.” Lý Tinh Hà cầm ly rượu, chậm rãi rót. “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hà tất gây khó dễ vận mệnh.”

Lúc này Tư Hạo Lam đã kéo cửa kính của quầy triển lãm, từ bên trong lấy ra chiếc cúp điện ảnh kia.

Qủa là hàng thật giá thật, cũng đủ nặng.

Y nắm cúp, từ sau lưng đi về phía Lý Tinh Hà.

Lý Tinh Hà đảo rượu ngon, nâng ly, vừa xoay người, Tư Hạo Lam vung chiếc cúp vàng trực tiếp hướng đến trán hắn, đập xuống.

Kim cương chùy cao cấp của Hạo Lam Quân lực lớn như Lý Qùy, hung mãnh như sấm sét, không gì phá nổi, không ai có thể kháng cự.

Con mẹ nó. Từ khi nào Lý Tinh Hà đầu gỗ nói chuyện ngả ngớn như vậy, nếu hắn đã hạ lưu vậy, sao cả hai thế giới đều không tìm được vợ? Khẳng định có quỷ.

Ngay khi cúp vàng sắp tiếp xúc với đầu Lý Tinh Hà, trong nháy mắt âm thanh điện tử máy móc vang lên trong căn phòng trống vắng.

“Cảnh báo! Cảnh báo!”

“Kí chủ đang gặp công kích trí mạng… Lập tức tiến hành thuật toán…”

“Kích hoạt chế độ bảo vệ nhân vật chính.”

Tư Hạo Lam cách đại não Lý Tinh Hà một centimet liền đông cứng. Kim cương chùy chưa đụng tới Lý Tinh Hà, nhưng bí mật chôn giấu trong cơ thể hắn đã kích động xuất hiện.

Lý Tinh Hà hai mắt tan rã, trực tiếp ngã xuống.

Tiếp theo trên người hắn tỏa ra ánh sáng xanh đen, từ trạng thái xếp gấp dần dần bày mở. Màn hình điện tử quen thuộc xuất hiện trước mặt Tư Hạo Lam.