Hạ Miên Miên nằm đó liếc mắt nhìn Hạ Văn Xuyên đang chơi đùa hai trang giấy trắng, thực sự hiếu kì, không biết có phải là thư Chu Khả Nhi lưu lại cho cô hay không, nhưng nếu là thư, tại sao lại muốn giấu đi, chẳng lẽ có bí mật gì đó không thể cho người khác biết? Trong thời gian quen biết Chu Khả Nhi, hai người hoàn toàn không làm gì trái với lương tâm, chứ đừng nói chi là bí mật, hoặc giả, tờ giấy kia là văn kiện cơ mật?
Thời điểm Hạ Miên Miên đang suy nghĩ lung tung, tờ giấy được kẹp giữa hai trang giấy kia bị gió thổi bay, phiêu phiêu rơi xuống thảm cỏ cách cô một đoạn khiến Miên Miên không nhìn thấy.
Hạ Văn Xuyên rời ghế, bước hai bước ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên, anh dừng lại hồi lâu, trầm mặt đọc hết nội dung của tờ giấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thần tinh anh cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy, nhanh chóng xem toàn bộ nội dung xong, có chút kinh ngạc, như thể không tin nổi vào mắt mình, anh cau mày đọc lại lần nữa, sau đó đứng dậy thuận tay vò bức thư cho vào túi quần.
Chờ đến khi anh ngồi lại vào ghế, Hạ Miên Miên mẫn cảm phát hiện, tâm tình anh có vẻ hơi khác lạ.
Hạ Miên Miên không mở miệng được, chỉ có thể nháy mắt với anh biểu lộ ý hỏi thăm.
Hạ Văn Xuyên giương mắt nhìn cô, ánh mắt nặng nề, còn có chút mơ hồ không nắm bắt được. Cô thoáng khẩn trương chỉ có thể nghi hoặc nhìn anh.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu, Hạ Văn Xuyên mới kéo tay cô, đưa lên miệng hôn một cái, nói: “Không phải thư, là mật mã và tài khoản cô ta để lại cho em thôi. Dù Hạ thị không còn hiện tại em vẫn là một tiểu phú bà.”
Hạ Văn Xuyên nhìn anh, nửa tin nửa ngờ. Dù anh có lừa mình đi chăng nữa, cô cũng đâu làm gì được anh, dù sao, hiện tại cô cũng chỉ có thể cử động được đôi mắt.
Hai người lẳng lặng ngồi dưới gốc cây hồi lâu, Hạ Văn Xuyên kêu dì Liên cầm một chiếc áo khoác mỏng choàng lên người cho cô, sau đó ôm Miên Miên ra ngoài tản bộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là hoạt động thường nhật mỗi xế chiều, đại khái tầm hơn 4 giờ, Hạ Văn Xuyên sẽ bế cô dọc đường núi tản bộ một lát.
Cũng không biết ban đầu Hạ Văn Xuyên nghĩ gì mà mua nhà ở chỗ này, không khí ở đây rất trong lành, gió núi mát mẻ, sau mấy ngày đi dạo Hạ Miên Miên cảm thấy ngọn núi này dường như ngoài họ ra không có hộ gia đình nào sinh sống.
“Anh chuẩn bị mua ít cây ăn quả để trồng, đến lúc đó em muốn ăn gì, mình đều có cả. Cây nhà lá vườn.” Hạ Văn Xuyên vừa đi vừa cùng Hạ Miên Miên nói chuyện. Anh cứ vậy nói chuyện một mình rất lâu. Trước kia Hạ Văn Xuyên không nói nhiều, cũng lười mở miệng, hiện giờ ngày nào cũng liến thoắng, thao thao bất tuyệt tự biên tự diễn từ sáng đến tối.
Mùa này trên núi có rất nhiều hoa dại, đủ các loài hoa lạ bung nở rực rỡ trải khắp núi đồi, từ xa nhìn lại quả thực vô cùng xinh đẹp, Hạ Văn Xuyên để Miên Miên gối lên bờ vai anh, để cô có thể phóng mắt ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Gần đây ngón tay Hạ Miên Miên ngày càng linh hoạt, nhìn thấy cảnh sắc đẹp, ngón tay sẽ nhẹ nhàng túm lấy quần áo của anh, Hạ Văn Xuyên hiểu ý, liền tìm nơi có tầm nhìn khoáng đạt ôm cô ngồi xuống chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp.
Thời điểm Hạ Văn Xuyên ôm Miên Miên về nhà, cô đã thiếp đi, mềm mại tựa vào vai anh say giấc ngủ. Hạ Văn Xuyên cẩn thận từng li từng tí bế cô về giường sau đó rời phòng xuống dưới lầu.
Dì Liên đã làm xong cơm tối, gọi hai người dậy ăn. Anh khoát tay dặn dì Liên cứ ăn trước còn mình trở lại thư phòng, ngồi xuống bàn làm việc, mở đèn bàn, lấy bức thư từ trong túi quần ra, chăm chú đọc lại.
“Miên Miên, hi vọng em có thể nhận được lá thư này. Nếu không đọc được cũng chẳng sao, bởi vì rất nhiều chuyện, chị luôn do dự có nên nói cho em biết không.
Nhưng mà cuối cùng chị vẫn quyết định giấy bức thư này đi, vì vậy có có tìm thấy nó hay không cứ để trời cao quyết định vậy.
Trước đó nhiều lần em hỏi chị tại sao cứ phải chọn Sở Tuấn An. Kỳ thực không phải chị chọn mà là hệ thống yêu cầu, đó là một trong những nhiệm vụ của hệ thống đưa ra mà chị bắt buộc phải hoàn thành. Cụ thể hơn chị cũng không thể nói rõ cho em hiểu, tóm lại chúng ta giống nhau, đều là những kẻ ngoại lai trong thế giới này. Nhưng em lại khác chị một chút xíu, chỉ cần chị hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời đi, còn em sẽ phải lưu lại đây mãi mãi.
Đừng quá kinh ngạc vì sao chị biết thân phận của em, lần đầu tiên thấy em, chị đã nhìn ra rồi, vì chị có hệ thống trợ giúp, thật ra em cũng có hệ thống ở bên cạnh, chỉ có điều hệ thống của em là hệ thống ẩn.
Em nhớ không? Lúc mới xuyên vào đây, em sẽ thường xuyên cảm thấy đau đầu? Lý do vì em bị hệ thống ẩn khống chế, nó đưa em từ thế giới cũ đến thế giới hiện tại, và muốn em tuân thủ theo sự phát triển của kịch bản, duy trì thiết lập mà nó đặt ra, nếu em không tuân thủ theo, sẽ bị cơn đau hành hạ.
Em có từng hiếu kỳ nguyên nhân sau này mình không bị đau đầu nữa không? Thật ra chị đã để hệ thống của mình công kính hệ thống ẩn, khiến nó bị trục trặc, cho nên em được tự do, chị cảm thấy chuyện này em hẳn là nên cảm tạ chị yêu rất nhiều đấy.
Chị đã làm qua rất nhiều nhiệm vụ, tất cả các mối quan hệ đều vụt qua vội vã, hoàn toàn mang tính chất gặp dịp thì chơi, bạn bè chân chính cũng chẳng có, nhưng tình cờ em lại là một trong số ít rất nhiều người trong biển người lướt qua cuộc đời chị, là nơi chị thổ lộ tâm tình. Chị rất chân quý điều này, cũng rất muốn ở bên cạnh em nhiều hơn nữa, chỉ là vạn vạn không ngờ đến, chỉ vì tình cảm thân thiết, gắn bó đó mà đẩy em vào nguy hiểm.
Sau khi em gặp tai nạn, anh trai em không cho chị gặp em, nếu như chị nhất định muốn gặp không phải không có cách, chị có thể để hệ thống hỗ trợ, nhưng chị không đi, cũng không dám đi. Miên Miên chị thực sự chẳng còn mặt mũi nào gặp em cả.
Em thiện lương như thế, chị biết chắc em sẽ tha thứ cho chị, nhưng chị chẳng có cách nào tha thứ cho mình cả. Tất cả mọi chuyện cứ để vậy đi, để chúng mãi sống trong hoài niệm của chúng ta, vậy là tốt rồi.
Chị để lại một số thứ hữu dụng cho em, hy vọng cuộc sống sau này của Miên Miên có thể bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc, an yên.”
Hạ Văn Xuyên cẩn thận đọc từng câu từng chữ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Trước đó thời điểm anh xem video, đã phát hiện tính cách Miên Miên có sự thay đổi lớn, khi đó mặc dù thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không hoài nghi, hiện tại đọc phong thư này, anh đã có được đáp án mình vẫn thắc mắc trong lòng.
Hạ Miên Miên hiện tại quả nhiên không phải Hạ Miên Miên ban đầu. Vậy Miên Miên lúc đầu đâu rồi? Em ấy đã đi đâu?
Từ nội dung bức thư không khó để nhìn ra, Chu Khả Nhi và Hạ Miên Miên hiện tại đều đang bị thứ “quỷ quái” tên “Hệ thống” khống chế. Chu Khả Nhi phải không ngừng hoàn thành các nhiệm vụ nó đưa ra, còn Hạ Miên Miên thì bị đưa từ một thế giới khác đến đây.
Hạ Văn Xuyên vuốt vuốt ấn đường nhìn bức thư, từng dòng từng dòng khiến anh cảm thấy như đang đọc một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, khó có thể tin, hơn nữa thế giới anh đang sống đây hình như cũng không phải thật.
May mắn trái tim anh đủ vững vàng, không bị hù dọa đến mức mất tỉnh táo.
Hạ Văn Xuyên ngồi trước bàn làm việc hồi lâu, cuối cùng kéo gạt tàn thuốc là qua, bật lửa, đốt phong thư.
Nếu đã là bí mật vậy thì hãy để nó mãi mãi biến mất đi.
Tối hôm đó, Hạ văn Xuyên ngủ không ngon giấc, chợp mắt được 2, 3 tiếng liền choàng tỉnh dậy. Anh hoảng hốt tìm người nằm bên cạnh, thấy khuôn mặt tĩnh lặng ngủ say, tim anh thắt lại sợ hãi kiểm tra nhiệt độ, thân thể của Miên Miên một lượt mới an tâm thở phào một hơi.
Anh mặc kệ linh hồn trú ngụ trong thân xác này là ai, anh chỉ biết là, anh yêu cô, muốn cô, không muốn mất cô, chỉ cần cô có thể bình an tỉnh lại, những chuyện khác đối với anh mà nói không còn quan trọng nữa.
Bởi vì không ngủ được, sáng hôm sau Hạ Văn Xuyên quen dậy sớm, và sinh hoạt đều đặt khắt khe khó có hôm ngủ nướng, còn ngủ rất sâu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh mơ hồ nghe thấy thanh âm trầm thấp, nhỏ nhẹ, giống tiếng muỗi kêu, phảng phất bên tai: “Anh, anh hai…”
Hạ văn Xuyên còn cho là mình nằm mơ, xoay người đối mặt với nơi phát ra âm thanh, lẩm bầm: “Miên Miên, đừng làm ồn.”
“Anh…” Thanh âm vô cùng mềm mại, lại có chút đứt quãng.
Hạ Văn Xuyên chấn động, mở choàng mắt.
Đôi con ngươi trong trẻo của cô gần trong gang tấc.
Ánh mắt sáng bừng, bờ môi hồng nhẹ mỉm cười, ngọt ngào nói: “Anh, em có thể nói chuyện được rồi.”
Trong nháy mắt đó Hạ Văn Xuyên phảng phất nghe được âm thanh muôn vàn đóa hoa bung nở ngoài kia.
Đây là lần đầu tiên anh phát hiện, giọng nói của bảo bối nhà mình dễ nghe như thế, thánh thót như âm thanh trong lòng, tinh khiết nhất của tự nhiên.
Từ khi Hạ Miên Miên có thể mở miệng nói chuyện, có thể bắt đầu ăn những đồ cứng, tốc độ hồi phục của cô cũng tiến triển cực nhanh.
Một tuần sau nhìn chung thân thể đã có thể hoạt động tương đối.
Mặc dù có các thiết bị hỗ trợ, hàng ngày Hạ Văn Xuyên cũng thường xuyên massage các cơ, nhưng muốn thân thể di chuyển được như bình thường vẫn cần dựa vào rèn luyện.
Hạ Văn Xuyên mời bác sĩ chuyên về phục hồi chức năng đến nhà, anh một khắc cũng không rời đi, luôn túc trực 24/24 giờ hỗ trợ cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ướt đẫm mồ hôi, anh nhịn không được kêu tạm dừng.
Về sau cả bác sỹ điều trị và Miên Miên đều cảm thấy Hạ Văn Xuyên cứ thế này sẽ ảnh hưởng lớn đến tiến hộ phục hồi, cho nên dứt khoát đuổi anh ra ngoài.
Nhưng mà Hạ Văn Xuyên khẩn trương như vậy cũng là điều dễ hiểu, Hạ Miên Miên thực sự đã nằm quá lâu, khó khăn lắm mới tỉnh dậy được, người trong nhà đều coi cô như pha lê cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chỉ lo lắng không may khiến cô bị thương tổn. Ngay cả nói chuyện còn dám lớn tiếng cho nên vừa thấy cường độ tập luyện này Hạ Văn Xuyên và dì Liên đã xót đến nỗi xanh mặt, sợ cô bị quá sức, hai người chỉ mong cô chậm rãi phục hồi, không cần quá nóng vội.
Trạng thái của Hạ Miên Miên chuyển biến tốt đẹp từng ngày. Đầu tiên là đầu có thể cử động, rồi đến cánh tay, sau đó là nửa người trên cuối cùng là nửa người dưới rồi đến hai chân. Với cô quá trình phục hồi chân cũng là nỗi ác mộng lớn trong đời, đau đớn còn hơn tra tấn, mỗi lần làm xong bài tập phục hồi chức năng, Hạ Miên Miên đều lặng lẽ rơi nước mắt.
Hạ Văn Xuyên hiện tại không nhịn được nhất chính là thấy cô khóc, cảm giác này vô cùng khoa trương, chỉ cần thấy Miên Miên hai mắt rớm lệ, anh đã cảm thấy cả bầu trời sụp đổ, trái tim tan nát, đau không thở nổi, khiến bệnh nhân là Miên Miên sau khi tập xong còn phải dỗ dành ông cố nội này cả buổi sáng.
Bên đây một nhà ba người dần dần trở về quỹ đạo sinh hoạt ban đầu, bên kia Sở Thị đã chính thức sáp nhập cùng CM, tập đoàn này một lúc nuốt chửng hai công ty lớn nháy mắt đã trở thành một gã khổng lồ trong giới kinh doanh, chiếm ưu thế không chỉ về thị phần mà còn về tất cả các mảng dịch vụ.
Hạ Miên Miên nhìn Hạ Văn Xuyên bình bình thản thản xem tin tức, trong lòng không khỏi sốt ruột, tuổi anh còn trẻ mà đã phải sống cuộc đời hưu trí nhàn hạ của mấy ông bà già. Là người, còn là người đàn ông ưu tú như anh chắc chắn ấp ủ rất nhiều mục tiêu và tham vọng.
Nhưng Hạ Văn Xuyên lại hoàn toàn dửng dưng, sau khi Hạ Miên Miên khôi phục hoàn toàn, anh liền cùng cô thật sự trồng cây ăn quả, làm một mảnh vườn nhỏ sau căn biệt thự trồng rau và hoa. Gần đây Hạ tổng theo dõi một blogger cực kỳ nổi tiếng còn thật sự bắt chước anh ta trồng cây, nuôi cá, làm vườn, cả ngày nghĩ ra đủ trò vô cùng mang khí chất của mấy vị cao nhân xa lánh thế tục, một mực muốn vui cuộc sống điền viên. Anh còn sai Phương Cần tìm hiểu mấy chủ sở hữu những đỉnh núi lân cận để mua lại. Dù sao nhà họ Hạ không thiếu nhất là tiền. Cái gì có thể vung tiền ra mà có được đều là chuyện đơn giản với Hạ Văn Xuyên.
Trước kia điện thoại phục vụ công việc của Hạ Văn Xuyên luôn không ngừng réo, hiện tại vì quá phiền, ngay cả điện thoại anh cũng chẳng thèm bật, trực tiếp tắt máy. Điện thoại riêng cũng cho Phương Cần và mấy cố vấn thân thiết, cùng bạn bè vào danh sách chặn. Nếu có việc quá cấp bách, hoặc sự vụ quan trọng Phương Cần chỉ có thể liên lạc với Hạ Miên Miên để gặp anh.
Có rất nhiều đối tác tìm anh bàn chuyện làm ăn, nhưng hẹn được Hạ tổng xuống núi còn khó hơn cầu thần tiên. Hạ Văn Xuyên căn bản chẳng thèm quan tâm, lần nào cũng nói không rảnh, kỳ thực anh cả ngày đều lăn lộn ở khu vườn nhỏ sau biệt tự hết cuốc đất, lại trồng hoa.
Sau đó có một vị tổng giám đốc, chơi trò cắn mãi không buông bám chặt lấy Phương Cần tìm đến tận nhà.
Vị tổng tải kia tên là Giang Hoa, chừng hơn 30, tướng mạo bình thường, nhưng vóc dáng cao ráo, thái độ cũng vô cùng hiền hòa.
Mấy người không vào nhà, trực tiếp ngồi xổm bên vườn rau thảo luận công việc.
Hạ Miên Miên ngồi bệt trên cái dép lê nghe hai người đàn ông vừa ngồi xổm tưới nước vừa bàn những chuyện khó hiểu của giới tài chính.
Nghe một hồi cô mới kinh ngạc phát hiện vị Giang Hoa này chính là CEO tập đoàn CM, mà anh ta đang vô cùng lo lắng tìm đến Hạ Văn Xuyên cốt là muốn mời anh trở về điều hành, mà nếu anh không muốn đi thì cũng có thể trở thành người điều hành sau màn, miễn là đừng cả ngày mất liên lạc như hiện tại. CM vừa tiếp quản Hạ thị còn rất nhiều việc cần xử lý, không thể nhả vị vua tay nắm mọi quyền hành đùng một cái tiêu sái vất cả một tập đoàn lớn như Hạ thị xuống cho bọn họ xử lý được.
Mà chân tướng khiến người ta kinh hãi hơn chính là, Hạ Văn Xuyên vậy mà lại là vị trùm cuối đứng sau thâu tóm toàn bộ CM.
Giang Hoa sau nửa ngày nói khô nước bọt, cuối cùng lủi thủi rời đi. Hạ văn Xuyên ngoan ngoãn ngồi nghe Hạ Miên Miên thẩm vấn.
“Bắt đầu từ lúc nào? Rốt cục bắt đầu từ khi nào anh ủ mưu xây dựng CM?”
“2 năm trước sau một lần hợp tác với Giang Khải, anh đã cùng ông ta mở công ty này ở nước ngoài và giao cho con trai ông ấy điều hành. Chính là anh chàng vừa ở đây. Tên Giang Hoa. Giang Khải làm giàu từ con đường không chính thống, lịch sử gia đình lại tương đối phức tạp, ông ấy thực sự sợ cậu con trai duy nhất nhà mình bị cuốn vào vũng lầy này, cho nên muốn cậu ta đi trên con đường kinh doanh chân chính. Sau này anh muốn nuốt chửng Sở thị vì vậy thuận tiện đưa CM xâm nhập vào thị trường quốc nội.”
Hạ Văn Xuyên nói tới đây, dừng lại, quay đầu nhìn Hạ Miên Miên hỏi: “Cái tên CM này, có ý nghĩa gì? Em đoán được không?”
Hạ Miên Miên bĩu môi, trước kia không biết là công ty của anh, cho nên cũng chẳng nghĩ sau xa, nhưng hiện tại đã rõ mười mươi, cô tự nhiên đoán được là chữ cái phiên âm viết tắt tên hai người.
Thấy cô dường như đã đoán được, Hạ Văn Xuyên không nói thêm nữa, chỉ cười: “Hạ thị ác ý thâu tóm Sở thị, dù có thắng thanh danh cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên anh để cho Giang Hoa cùng hợp tác diễn một vở kịch, khiến Sở thị đồng thời sáp nhập với CM, hiện tại xem ra mục đích coi như đã đạt thành. Miên Miên chúc mừng em, giá trị bản thân lại tăng lên rồi.”
Hạ Miên Miên: …
“Hiện tại cổ phần tại CM của em, so ra còn nhiều hơn anh, cho nên dù anh có đi làm cũng chỉ được coi là làm công cho em thôi.” Hạ Văn Xuyên cười đùa.
Hạ Miên Miên nhíu mày, “Đã thế anh thành thật, chăm chỉ đi làm đi, đừng cả ngày ở nhà trồng cây chơi cá nữa.”
Hạ Văn Xuyên cúi đầu, hôn lên môi cô, dịu dàng đáp: “Anh không muốn chơi cá, anh muốn “chơi” em.”
Hạ Miên Miên: …. tên đầu óc đen tối này.
Hạ Văn Xuyên vẫn cố đòi quyền lợi: “Muốn anh ngoan ngoãn đi làm thì phải có điều kiện đãi ngộ tốt mới được.”
Hạ Miên Miên: “Đãi ngộ gì?”
Hạ Văn Xuyên: “Mỗi tuần một đêm sử dụng phòng tối ở lầu hai.”
Hạ Miên Miên: …
Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến sợi tóc mai của Miên Miên khẽ bay loạn, Hạ Miên Miên nhẹ vén ra sau tai, ngửa đầu hôn lên cằm người đàn ông đối diện. Hạ Văn Xuyên híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve đầy tình tứ của cô.
Gió nhẹ mang theo giọng nói mềm mại rót vào tai anh: “Được. Em đồng ý.”
Trong quan hệ yêu đương này, hai người hoàn toàn bình đẳng, anh yêu cô vô điều kiện, sủng cô, che chở cô. Vì thế cô cũng muốn thương anh, bao bọc anh, dung túng anh, cùng anh trải qua những ngày tháng khoát hoạt, ngọt ngào.