Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Mà Giản Hân Hân này, cũng là quá lừa mình dối người.
Nếu thật sự hy vọng phủ tướng quân không giẫm lên vết xe đổ kiếp trước, kỳ thật có thể hủy diệt Thiệu Huyền Viễn.
Hà tất phải hao tổn tâm cơ tiếp cận hắn, không từ thủ đoạn diệt trừ tình địch Tần Phồn Nhi?
Có đôi khi con người, cũng thật tiện.
Té ngã ở một cái hố, lần thứ hai đi qua, vẫn cố tình nhảy vào cái hố đó...
Hơn nữa Giản Hân Hân còn làm thao tác da rắn khác, phủ tướng quân ruồng bỏ ả ta để tìm đường sống, ả ta liền phẫn hận không thôi... đem tất cả các sự tình dơ bẩn của phủ Bình Nam tướng quân khai báo lên hết.
Từ bỏ ả ta đúng không, không cho ả ta tốt đẹp đúng không?
Vậy các người đều đừng mong được tốt đẹp!
[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]
Còn có loại thao tác này?
Nhưng mà rất nhanh, lực chú ý của Phồn Tinh liền không đặt ở Giản Hân Hân nữa, số lần Tiểu Hoa Hoa tới phủ Tần Quốc Công tìm cô càng ngày càng nhiều, cô muốn...
Ít gặp hắn một chút.
Bởi vì mỗi lần gặp, hắn hình như đều sẽ so với trước đây càng đáng yêu hơn.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cô có chút lo lắng mình sẽ thật sự thích hắn.
Thích, sẽ chết.
Chết, không sợ.
Nhưng mà sẽ đau...
Quá đau!
"Hôm nay ta gặp thương nhân bán ốc tử đại* đến từ Tây Vực, là ốc tử đại thượng đẳng tốt nhất, cho nàng dùng." Từ Thụy Khanh chuyên chọn lúc Tần Tư Cổ không ở nhà để đến, hai người Tần Tư Ngọc cùng Tần Tư Bách đều dễ tống cổ, chỉ có đại công tử, giống y hệt lão phụ thân cổ hủ, sống chết đề phòng hắn.
Phồn Tinh chớp chớp mắt: "Ốc tử đại là cái gì?"
Từ Thụy Khanh mặt không đổi sắc nói: "Vẽ lông mày." Tiểu nương tử của hắn, ngốc ngốc đáng thương, trước nay đều không dùng son phấn. Đây không phải việc hắn nên quan tâm thay cô sao?
"Nhưng ta không biết dùng nha."
Từ Thụy Khanh lấy ra một con ốc, nhàn nhạt nói: "Không sao, ta biết, ta có thể giúp nàng vẽ mày. Nàng tới gần chút, ta giúp nàng vẽ, để nàng càng xinh đẹp hơn."
"Vậy ngươi, làm sao biết?" Đại lão tò mò.
Phảng phất như tự hỏi, vì cái gì con đường học tập của ngươi và ta không giống nhau? Ngươi từ đâu học được?
Từ Thụy Khanh đối mặt tiểu nương tử ham học hỏi: ". . ."
Vấn đề này, thật sự rất dễ gây bối rối.
"... Ta học." Hơn nữa còn là dùng mặt của chính mình học.
Đương nhiên, dù có chết hắn cũng không nói cho cô biết tỉ mỉ quá trình mà hắn học vẽ lông mày!
Trong tay Từ Thụy Khanh cầm ốc tử đại, dỗ Phồn Tinh đến gần hắn một chút, gần một chút, sau đó lại gần một chút...
Đại lão càng dựa càng gần, hồi lâu mới phát hiện, khoảng cách của hai người thế này, chỉ cần Từ Thụy Khanh cúi người, hai người chính là mặt dán vào mặt!
Hắn tinh tế mà miêu tả đường nét lông mày cô, hơi thở hắn cùng Phồn Tinh đan xen quấn lấy nhau, trong lòng thầm cười trộm.
Cảm giác gần gũi như vậy, thật tốt.
Hắn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, làm hắn không nhịn được có loại xúc động muốn hôn hôn cô.
"Ngươi, cách xa ta một chút." Phồn Tinh có chút không được tự nhiên vặn vẹo.
"Không." Thiếu niên lúc trước tính trẻ con, từ khi trở thành Trạng Nguyên liền nhiều hơn vài phần trầm ổn. Nhưng trước mắt, lại giống y hệt hùng hài tử: "Nàng là nương tử ta, ta ở gần nàng thì có sao?"
"Ta không chỉ ở gần nàng như bây giờ, mà về sau còn muốn ở gần nàng hơn. Ta còn sẽ..." Tầm mắt Từ Thụy Khanh dừng ở trên môi Phồn Tinh, xinh đẹp như cánh hoa nhỏ: "Còn sẽ giống như thế này đột nhiên hôn nàng!"
Vừa dứt lời, nụ hôn liền rơi lên môi Phồn Tinh.
Từ Thụy Khanh không nhúc nhích.
Phồn Tinh cũng không nhúc nhích.
Ngơ ngác mà nhìn hắn, trái tim kịch liệt nhảy lên, giống như...
Bắt đầu đau.
***
A Vũ: Con dân cũng bắt đầu đau T.T