Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
"Lần trước anh nói, vứt Thẩm Anh Bác, anh liền sẽ cùng tôi."
Bước đầu tiên, phủi sạch quan hệ với Thẩm Anh Bác, không để mình biến thành bạch tuộc, đã hoàn thành.
Cho nên, có thể bắt đầu nuôi Tiểu Hoa Hoa.
Tạ Trản bị một câu này làm cho trời long đất lở, oanh tạc đến vẻ mặt ngây ngốc.
Nghe ý tứ của cô, buổi sáng vừa mới chia tay, buổi tối đã muốn chơi ngầm hắn?
Mặt mũi đâu?
"Cô muốn dùng quy tắc ngầm với tôi?" Tạ Trản dựa vào tường, bất cần đời nhìn Phồn Tinh. Nữ nhân bởi vì trên hàm răng Thẩm Anh Bác dính lá cải mà chia tay, hiện tại muốn thông đồng hắn, chậc, thật đủ lương bạc vô tình.
"Đừng nói đến, không dễ nghe như vậy." Cái gì quy tắc ngầm không quy tắc ngầm, rõ ràng chỉ là muốn đốc thúc hắn trở nên tốt hơn: "Nhưng mà cũng đúng."
Phồn Tinh trả lời vô cùng thông thuận: "Thứ anh muốn, tôi đều có thể cho!"
Quá thông thuận, thế nên Sưu Thần Hào lập tức bắt đầu đếm kho tiểu thuyết của mình.
Nó có lý do hoài nghi, tên ngốc này lại trộm tiểu thuyết của nó về xem!
Quả nhiên. . .
"Phu nhân tại thượng, bá tổng kiều thê cầu mang chạy".
"Cô gái, thứ em muốn, anh đều có thể cho! Bao gồm, tâm anh, mệnh anh, toàn bộ tài sản anh!"
Con mẹ nó! Cô cầm kịch bản lại đi cầm vai nam chính, ai khiến cô?
"Tôi muốn tiền." Tạ Trản nhướng mày: "Rất nhiều tiền, mỗi tháng, ít nhất một trăm vạn*."
*100 vạn tệ là khoảng 3.286.860.000 VNĐ
Phồn Tinh không chút do dự gật đầu: "Có thể."
"Tôi muốn tài nguyên, điện ảnh, phim truyền hình, đều phải có."
Phồn Tinh tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
"Được." Phồn Tinh không chỉ không tỏ vẻ cự tuyệt, mà càng về sau càng có điểm hưng phấn.
Tạ Trản nghẹn nghẹn, điểm mấu chốt của cô, có phải chính là không có điểm mấu chốt không?
Đối phó bạn trai cũ, vui vẻ như vậy sao?
Độc nhất lòng dạ nữ nhân!
Đại lão gật đầu đến cực kỳ hứng khởi, Tạ Trản đột ngột dừng lại còn làm cô cảm thấy không quen: "Không thêm nữa sao?"
Tạ Trản nghĩ là, điều kiện sống bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của hắn.
"Cô xác định cô biết tôi đang nói gì?" Còn có thể đáp ứng sảng khoái như vậy?
"Đương nhiên biết." Phồn Tinh đúng lý hợp tình. Cô lại không ngốc, đương nhiên nghe hiểu được: "Cho nên, đồng ý không?"
Tiểu yêu tinh liếm liếm môi, mang theo chút cao tuyệt cô tịch cùng tà khí.
Tư thái kia, giống như quý công tử nghèo túng, tuy rằng sống vất vả khổ cực, nhưng ngạo khí trong xương cốt vẫn không để người khác khinh nhờn mình.
Sưu Thần Hào âm thầm cảm khái.
Quả nhiên không hổ là Chiến Thần đại nhân, đối mặt loại dụ hoặc này, thanh lãnh cười, "a" một tiếng, tượng trưng cho phẩm hạnh hắn cao ngạo thanh khiết, biểu đạt hắn đối với cường quyền tiền tài chỉ có khinh thường, ý là hắn quyết tâm tuyệt không đáp ứng loại giao dịch dơ bẩn này!
Sưu Thần Hào mẹ nó như đang truy tinh*, ở trong lòng viết ra một đoạn văn tôn sùng.
*Truy tinh: Fan hâm mộ theo đuổi minh tinh.
Sau đó nghe Tạ Trản tiểu yêu tinh nói: "Được."
Đương nhiên đáp ứng, vì sao lại không đáp ứng? Có thể đem mình bán được nhiều tiền như vậy, đúng là chuyện tốt mà đời này hắn chưa từng nghĩ tới.
Sạch sẽ lưu loát một tiếng "được", tượng trưng cho người nam nhân sa đọa, biểu đạt Tạ Trản quyết tâm ăn cơm mềm, điều này cũng có nghĩa là Chiến Thần ba ba đã mất đi một chó săn trung thành như nó!!!
Sưu Thần Hào thương tâm muốn chết!
Còn bị vả mặt bốp bốp, nó phải thoát fan Chiến Thần ba ba, quay đầu là bờ!
"Vậy liền, vui vẻ, quyết định." Phồn Tinh nghiêng đầu.
Thật vừa lòng, Tiểu Hoa Hoa đã chính thức nhập vào lãnh địa của cô.
Có thể muốn dạy dỗ như thế nào, liền dạy dỗ như thế đấy.
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Nó hoài nghi cô đang lái xe, nhưng nó lại không có chứng cứ.
*
Sưu Thần Hào: Ta vì ngài điên, vì ngài cuồng, vì ngài đánh call, kết quả ngài "a" một tiếng, chỉ là để làm màu??? Thoát fan!!!
Chiến Thần đại nhân: A, mi thử xem.
Sưu Thần Hào: Thoát fan, nhưng ta còn là con ngài nha, ba ba! Ngài xem, ta và ngài lớn lên thật giống nhau!